Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh
Chương 7: Độc tâm thuật? Thiên phú huyết mạch của Ái Lệ Ti.
Dịch giả: Tà Phiêu
Biên Dịch: Tà Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
Tiêu điều, đây là ấn tượng đầu tiên của Trần Duệ đới với Ám Nguyệt thành.
Không biết có phải thành thị ma giới nào cũng như này không, nhưng là bao gồm cả vương cung, đại đa kiến trúc của Ám Nguyệt thành đều là xưa cũ, tồi tàn, hàng quán rất ít, ven đường là những ma tộc xấu xí hung dữ, phần lớn quần áo cũ nát, cả tòa thành tràn ngập không khí tiêu điều!
Tướng mạo của ma tộc làm Trần Duệ vô cùng sợ hãi, như quả thân phận của mình bạo lộ, chỉ sợ không phải bị ăn thịt thì mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.
“Ê! Tên kia, eo thẳng lên, hai chân không nên kẹp chặt, vai buông lỏng!”Thanh âm A Tây Na đánh gãy dòng suy nghĩ của Trần Duệ, “Uổng cho ngươi còn là nam nhân, Uy Nhĩ Tư gia tộc chúng ta tùy tiện lấy ra một hài tử đều giỏi hơn ngươi!”.
Kỳ thực Trần Duệ rất muốn nói hắn còn là xử nam, xét theo yếu tố nào đó thì còn chưa chính thức là nam nhân! Nhưng là tư thế của hắn lúc này xác thực có chút quái dị, nhìn y như là một con cóc nằm lên trên tam giác tê vậy, hai tay ôm chặt lấy cái lưng rộng của tam giác tê, lo sợ không cẩn thận bị rơi xuống dưới sẽ bị giẫm thành bánh thịt!
“Thật xin lỗi, là lần đầu tiên cưỡi loại thú to lớn này”Vốn Trần Duệ còn nghĩ tại sao thế giới này không làm ra loại như bàn đạp, yên ngựa nhỉ, nhưng là quay sang bên nhìn tam giác tê Ái Lệ Ti cưỡi, được trang bị trọn bộ yên ngựa – hóa ra là đãi ngộ bất đồng a!
“Lần đầu tiên cũng không nên kẹp chặt như vậy! Chân buông lỏng ra!” A Tây Na tùy tiện khiển trách.
Tiểu la lỵ cũng không biết hiểu hay không, hảo tâm khuyên một câu: “A Tây Na a, đừng gấp gáp, lần đầu tiên đương nhiên phải kẹp chặt rồi!”.
Câu nói này làm Trần Duệ kém chút thì rớt từ tam giác tê xuống, ma tộc ven đường có không ít phát hiện hắn quái dị, dồn dập chỉ chỉ, chính là Trần Duệ mặc áo choàng, thân phận nhân loại tạm thời không bị bạo lộ, chỉ là có vài ma tộc đặc biệt mẫn cảm lộ ra thần sắc nghi hoặc, nhưng là có tiểu công chúa cùng A Tây Na, không ai dám đến gần.
Khi đến cửa thành, bốn con tam giác tê bị ngăn lại.
“Ái Lệ Ti điện hạ, người muốn đi đâu vậy?” Ngăn cản tam giác tê là một vị nam tính ma tộc, thân mặc khải giáp, cao lớn cường tráng, làn da xích hồng, trên đầu mọc hai loan giác cong cong, ngũ quan rất sâu, khắp người phát tán khí tức hung lệ, nhìn bề ngoài mà đoán, hẳn là một vị đại ác ma!
“Ra là trị an quan Alan tướng quân, thật hiếm a, hôm nay ngài lại tự thân đi tuần tra” Ái Lệ Ti khe khẽ cười: “Chúng ta muốn đi Lam Ba hồ”.
Alan tướng quân khẽ nhíu mày nói: “Gần nhất Lam Ba hồ có chút bất thường, ta lo lắng đầu độc long ngủ say xảy ra vấn đề, đã phái thám báo đi điều tra, Ái Lệ Ti điện hạ nên đợi sau khi kiểm tra an toàn hẵng đi Lam Ba hồ du ngoạn”.
“Đầu độc long này đã ngủ cả mấy ngàn năm, trên người còn có quang ám tỏa của Bạch Dạ đại đế, hẳn không có vấn đề gì” Ái Lệ Ti chỉ chỉ Trần Duệ, “Mà lần này cũng không phải là đi chơi không, đây là học đồ mới thu của A Nhĩ Đạt Tư đại sư, đại sư lệnh ta dẫn hắn đi Lam Ba hồ thu dược thảo”.
Luyện kim thuật chia làm hai nhánh lớn, chế khí sư làm người ta sùng kính, dược tề sư thì làm người ta kinh sợ, mọi người vô cùng sợ hãi độc dược cùng những dược thủy mặt trái, ngược lại lơ là hiệu quả y liệu cùng tăng ích.
Những từ thường dùng để diễn tả một vị dược tề đại sư sẽ là thần bí khó lường, khủng bố ác độc, không thể trêu chọc. A Nhĩ Đạt Tư chính là nhân vật đại biểu, trong thực nghiệm thất thường xuyên truyền đến tiếng kêu thê lương của những kẻ thử dược, dù là vương cung hộ vệ, cũng không dám đến gần, thật không hiểu tại sao trưởng công chúa điện hạ lại an trí một nhân vật nguy hiểm như vậy tại ngoại viện vương cung.
Không ngờ một vị dược tề đại sư khủng bố như vậy lại thu học đồ, Alan rất hiếu kỳ nhìn vị học đồ này là thần thánh phương nào, nhưng vừa mới nhìn, nhãn thần Alan nhanh chóng biến thành sắc bén, lúc này Ái Lệ Ti kéo xuống mũ trùm áo choàng của Trần Duệ.
“Đây là nhân loại lần trước bị chúng ta bắt!” Một binh sĩ phía sau Alan kinh ngạc kêu lên, nhất thời, những ánh mắt tràn đầy địch ý tụ tập lại. Trần Duệ cố cắn răng bảo trì thần tình tự nhiên, nhưng mồ hôi lạnh đã không ngừng chảy xuống.
Alan so với đám binh sĩ còn phát hiện sớm hơn, hắn nhớ khi hắn báo cáo chuyện này với trưởng công chúa, A Nhĩ Đạt Tư đại sư cũng có ở đó, chính miệng đại sư muốn nhân loại này làm thực nghiệm phẩm. Hiện giờ từ một kẻ bị bắt, một nô lệ, nhoáng cái đã biến thành học đồ của đại sư?
Ái Lệ Ti như không có việc gì giới thiệu: “Nhân loại này tên là Trần Duệ, bởi vì rất có thiên phú với dược tề học, nên đã được A Nhĩ Đạt Tư đại sư chính thức thu làm học đồ, sau này sẽ là một thành viên của Ám Nguyệt thành”.
A Tây Na có chút không kiên nhẫn bổ sung thêm một câu: “Đây là chính tai ta nghe được đại sư nói, nếu ngươi còn nghi ngờ, không ngại trực tiếp đi hỏi A Nhĩ Đạt Tư đại sư”.
“A Tây Na, xin lỗi, ta không phải là có ý này, ta…”.
Thái độ của Alan tướng quân đối với A Tây Na có điểm kỳ quái, lời còn chưa nói hết, đã bị câu nói lạnh như băng của A Tây Na cắt đứt: “Alan, ngươi hỏi xong rồi chứ, không nên làm lỡ thời gian của chúng ta!”.
Thái độ cứng nhắc của A Tây Na, làm cho Alan có điểm đành chịu, hắn nói với Ái Lệ Ti: “Tiểu công chúa, vì đề phòng vạn nhất, để ta phái một đội binh sĩ bảo hộ các người”.
Ái Lệ Ti khẽ mỉm cười thiện lương hỏi: “Ngươi lo lắng A Tây Na không bảo vệ được ta sao?”.
Đôi mi thanh tú của A Tây Na khẽ nhướng lên, đôi mắt hồng lấp lánh quang mang sắc bén, Alan vội vàng lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Duệ cũng thêm hàn ý: “Nhân loại! Không nên thử đào tẩu hoặc có âm mưu quỷ kế gì, nếu không ta sẽ bóp nát từng khớp xương của ngươi”.
Alan vừa nói xong, liền khẽ khom người với tiểu công chúa, tỏ ý lui lại.
Bốn con tam giác tê bước đi trầm trọng ra khỏi cửa thành, mà trong Ám Nguyệt thành, tin tức A Nhĩ Đạt Tư đại sư thu nhận học đồ đã được truyền khắp nơi.
“Kỳ thực ta xem Alan cũng không kém a, gia thế cùng địa vị đều môn đăng hộ đối với ngươi” Ái Lệ Ti ngâm nga cười nhìn A Tây Na: “Nếu không phải hắn lén vượt qua ngươi, đề hôn sự với cha ngươi, thì hẳn ngươi cũng không phản cảm với hắn đi”.
A Tây Na có chút khinh thường nói: “Ta không ưa thích hắn! Hắn vô năng, chỉ dựa vào thế lực Tạp Long gia tộc để lên làm trị an quan, chỉ biết khi phụ nhỏ yếu, không có bản sự gì cả”.
Kẻ “nhỏ yếu” ở bên cạnh cũng nghe thấy, ra là có một đoạn cố sự như vậy, thảo nào thái độ của bạo lực nữ với Alan tướng quân như là gặp cừu nhân vậy.
“Lần trước đi mưa dầm tùng lâm, nhất định là hắn báo cáo với trưởng công chúa, ta ghét nhất là loại người này” A Tây Na cười lạnh nói: “Còn muốn nghĩ đến ta? Hỏi qua kiếm trên tay ta đã!”.
“Không sai, A Tây Na là của ta, ai cũng không cướp được” Tiểu la lỵ cười đầy vui vẻ: “Chúng ta tăng tốc đi!”.
Tam giác tê bắt đầu tăng tốc chạy nước rút, rất khó tin tốc độ như này lại xuất phát từ một thân thể đồ sộ như vậy. Đối với Trần Duệ không có chút công cụ phụ trợ nào đơn giản là dày vò, chỉ có thể dùng cáp mô công bám chặt lấy lưng tam giác tê, mấy lần đều suýt té ngã. A Tây Na cũng có chút cảm thấy phiền toái, đơn giản là đổi ngựa với hắn, nhìn bạo lực nữ nhẹ nhàng cưỡi tam giác tê, tâm lý Trần Duệ chỉ có thể viết một chữ phục.
So sánh với ánh dương quang ấm áp trên mặt đất, thì hoàn cảnh ma giới ác liệt hơn nhiều. Nguồn sáng trên trời đến từ hằng tinh. Gọi là hằng tinh, nhưng cường độ nhiệt kém hơn thái dương trên địa cầu nhiều, phần lớn thời gian là bị mây khói che lấp. Buổi tối, thay bằng vầng trăng, tỏa ra ánh sáng tím nhàn nhạt đầy lạnh lẽo, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm là rất lớn. Ven đường tùy tiện có thể chứng kiến những hố sâu lớn bị ăn mòn, những động quật thần bí chưa được khai phá, những thực vật đủ hính dáng, hình thành cảnh quan kỳ lệ đặc sắc.
Diện tích Lam Ba hồ rất lớn, chung quanh là những dãy núi, hoàn cảnh đặc biệt u tĩnh, nước màu lam nhạt, thực vật ven hồ phát triển tươi tốt, rực rỡ đầy sắc màu, như là chốn đào nguyên trong thế giới hắc ám.
Chẳng qua Trần Duệ rất nhanh biết được từ miệng Ái Lệ Ti, nước hồ sở dĩ có màu lam là vì có một con độc long trưởng thành đang ngủ say trong đáy hồ, độc dịch trên người nhuộm nước hồ thành màu lam, trong hồ không có một sinh vật nào sống được. Hoa cỏ xanh um ven hồ, quá nửa chứa kịch độc, có chút còn có thể ăn thịt, vẻ ngoài mỹ lệ chính là đến từ máu thịt của vật săn.
Lực lượng của cự long tương đương đáng sợ, hơn nữa lại là độc long hi hữu trong long tộc, thân mang kịch độc, động một tí có thể biến cả một thành thị thành đồng hoang, cho nên không ai dám trêu chọc nó. Nhưng là con độc long này đã ngủ say mấy ngàn năm, khoảng bốn trăm năm trước, trong lãnh địa Ám Nguyệt thành phát sinh phản loạn, đệ nhất cường giả ma giới Bạch Dạ lĩnh quân đi qua, cũng không dám đánh thức nó, vì để nó tiếp tục ngủ say, còn cố ý chế tạo một phong ấn quang ám tỏa.
“Ở ma giới có một định luật, thứ gì càng mỹ lệ lại càng nguy hiểm”.
Trần Duệ càng thêm ghi nhận câu nói này, thậm chí còn bổ sung thêm một câu, ma nữ cũng như vậy! Tiểu công chúa thoạt nhìn thiện lương, thị nữ câu hồn đoạt phách, nữ kiếm sĩ mạnh mẽ, ai không phải là phần tử nguy hiểm?
Độc long trong hồ rốt cuộc không phải chỉ để bày biện, A Tây Na cũng không dám đến quá gần, nàng cẩn thận chọn một đỉnh núi khá an toàn, ngồi xuống có thể nhìn thấy mặt hồ rộng rãi từ trên cao.
“Thật lâu không tới Lam Ba hồ a, A Tây Na, còn nhớ lần trước không?” Ái Lệ Ti đầy hứng thú nói: “Mãi mới được đi ra một lần, không bằng chúng ta lại nấu nướng ngoài trời đi”. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
A Tây Na có chút do dự nói: “Alan không phải nói Lam Ba hồ có dị trạng sao? Còn là hái trái cây xong rồi trở về đi”.
“Chẳng lẽ ngươi tin lời tên gan bé kia sao?” Ái Lệ Ti không cho là đúng, lắc lắc đầu nói: “Nếu ngươi mời hắn cùng đi, hắn sẽ lập tức nói độc long đã bị tiêu diệt, Lam Ba hồ còn an toàn hơn cả buồng tắm nhà hắn ấy chứ!”.
“Ta sẽ không mời tên chán ghét đấy!” A Tây Na khẽ hừ lạnh một tiếng, tâm lý cũng ngầm đồng ý nhận xét của Ái Lệ Ti, “Vậy được rồi, Cơ Á đi lấy Bích Long quả, ta đi săn. Ê, nhân loại, ngươi ở lại cùng Ái Lệ Ti bố trí đi”.
Kỳ thật Trần Duệ cũng rất muốn xem độc hoa quanh đây có thể tăng nhanh tiến độ hệ thống không, nhưng nghĩ đến hoa ăn thịt khủng bố cùng đại BOSS trong hồ, lập tức dập tắt ý niệm trong đầu.
Cơ Á cùng A Tây Na vừa đi, Ái Lệ Ti bắt đầu chỉ huy Trần Duệ, vòng tay trên cổ tay nõn nà của nàng rõ ràng là không gian trang bị có thể tồn trữ vật phẩm, chẳng qua phẩm chất hẳn không phải cao, không gian bên trong không lớn, mà lại bị tiểu la lỵ nhét đầy, kết quả là vừa mở ra, một đống đồ vật bắn ra lung tung.
Trần Duệ chỉ đành giúp nàng thu dọn, kết quả là không cẩn thận “thu” đến một đống áo lót, không ngờ lại là viền tơ lụa số to, Trần Duệ có chút hơi ngớ, phản ứng đầu tiên là không ngờ thế giới này cũng có thứ này, phản ứng thứ hai là số đo không trùng với Ái Lệ Ti còn phát dục chưa đủ, chẳng lẽ Ái Lệ Ti là loại… trong truyền thuyết?
Dưới cái nhìn đầy sát ý của Ái Lệ Ti, Trần Duệ làm bộ không thấy đống vật này, nhanh chóng đi thu dọn đám khác, đợi quay người lại, đống áo lót đã biến mất không thấy tung tích.
Sau khi thu dọn xong, toàn bộ dụng cụ nấu nướng ngoài trời đã được lấy ra, xem ra tiểu la lỵ này luôn chuẩn bị tốt công tác du ngoạn a!
Lúc này, A Tây Na cùng Cơ Á còn chưa trở về, Ái Lệ Ti thấy chung quanh không người, liền từng bước tiến đến gần Trần Duệ. Trần Duệ không khỏi khẩn trương hỏi: “Tiểu công chúa có gì cần phần phó sao?”.
“Kịch tính không phải là như vậy” Ái Lệ Ti lộ ra mặt cười quỷ dị: “Ngươi phải nói đừng tới, đừng tới a, nếu còn tiến tới ta sẽ gọi người. Sau đó ta sẽ nói ngươi có kêu đi, kêu nát cổ họng cũng không có ai đến cứu ngươi!”.
Trần Duệ chỉ thấy một giọt mồ hôi vô cùng lớn chầm chậm lăn xuống trên trán, liền hỏi ngược lại: “Sau đó ta sẽ kêu nát cổ họng, kết quả là có một kẻ tên là không có ai sẽ đến cứu ta đúng không?”.
Ái Lệ Ti lộ ra vẻ kinh ngạc: “A, thế giới nhân loại cũng có chuyện ma vương cùng công chúa sao?”.
Trần Duệ vẻ cao thâm khó lường cười không đáp lời, xem ra có rất nhiều thứ chung, dù là khác biệt vị diện, chủng tộc.
Nhưng là hắn cũng không cười được nữa rồi, bởi vì Ái Lệ Ti nói: “Ngươi kể lại chuyện xưa cho bản công chúa nghe, giống như hồng hoang thế giới lần trước vậy, hết sức phong phú”.
Trần Duệ nghe vậy tâm lý không khỏi hoảng sợ, vội vàng nói: “Đấy không phải là chuyện xưa, mà là thực! Nếu không phải kế thừa thần niệm của Ngộ Không đại sư, ta làm sao có thể làm ra Hoa Dung đạo cùng Khổng Minh tỏa chứ?”.
“À, ta nói cho ngươi một bí mật, bí mật này cả A Tây Na cũng không biết” Ái Lệ Ti vô cùng thần bí thấp giọng nói: “Ngay lần đầu tiên gặp ngươi, ta bắt đầu thức tỉnh huyết mạch thiên phú của vương tộc Lộ Tây Pháp, gọi là độc tâm thuật, mà ta cũng không cẩn thận thử thử với ngươi”.
Trần Duệ tâm thần chấn động, một thời gian không nói nên lời.