Nơi ấy có anh Chương 2.4


Chương 2.4
Ẩn sâu trong tâm hồn

Ngân Hằng nắm tay Lâm Phong kéo cậu đi ra khỏi công viên trò chơi. Cô không hề biết cái nắm tay vô tình không suy nghĩ gì của cô làm xáo động tâm hồn của một chàng trai mới lớn. Mặt của Lâm Phong đỏ bừng bừng, cậu cảm nhận đuợc từng ngón tay mềm mại và ấm áp đang nắm lấy tay cậu không quá chặt nhưng cậu chẳng muốn vùng ra khỏi bàn tay đó chút nào.

Cả hai đón một chuyến xe buýt, rồi dừng lại truớc một cửa tiệm bán bánh kem. Ngân Hằng mĩm cuời hài lòng gật đầu khi đứng trúơc cửa tiệm, cô khẽ cuời nhìn Lâm Phong giục:

- Vào đi.

Lâm Phong theo Ngân Hằng vào bên trong, cậu mới phát hiện hoá ra nơi này không chỉ đơn giản là một tiệm bán bánh kem không thôi, cửa tiệm đặt mấy chiếc bàn xinh xắn trải dọc theo hai bên thành tuờng. Trong tiệm cũng có khá nhiều bạn nhỏ trạc tuổi họ cùng ngồi trên mấy tấm đệm bên cái bàn thấp không ghế kia vừa ăn bánh kem, vừa trò chuyện rất vui vẻ. Nơi đây có thể nói chính là nơi tổ chức sinh nhật tuyệt với nhất. Bên trong trang trí thật ấm áp và cho cảm giác thoải mái vui vẻ.

- Chọn cái bánh mà bạn thích đi – Ngân Hằng nhìn mấy chiếc bánh nhỏ đuợc trang trí rất xinh trong tủ kính bèn bảo.

Lâm Phong nhìn những cái bánh trong tủ, cậu quả thật không biết nên chọn cái nào. Đang trầm tư thì guơng mặt của Ngân Hằng vô tình sát lại mặt cậu, trái tim Lâm Phong đập loạn cả lên, gần như không thở đuợc.

Ngân Hằng không hay biết, cô chỉ vào chiếc bánh truớc mặt Lâm Phong nói:

- Cái này đuợc không? Cái này ăn ngon lắm.

Lâm Phong chỉ còn vô thức gật đầu, đầu cậu đang quay mòng mòng với một mớ cảm xúc hỗn độn.

- Vậy thì lấy cái này – Ngân Hằng chỉ muốn làm cho Lâm Phong đuợc vui vẻ trong ngày sinh nhật nên cứ vô tư không hề để ý vẻ mặt nguợng ngùng đỏ bừng của cậu.

Đã lâu lắm rồi, cô chưa từng huởng một ngày sinh nhật trọn vẹn, nên cô rất hiểu cái cảm giác cô đơn lúc này của Lâm Phong, dù sao cũng là một ngày vui chơi, cô quyết định phải tạo ra cho Lâm Phong một ngày thật vui vẻ.

Cắm hai cây nến lên hai chiếc bánh đặt gần nhau, Ngân hằng cuời tuơi nói:

- Mau cầu nguyện đi.

- Cầu cái gì? – Lâm Phong ngơ ngác hỏi lại.

- Cái gì cũng đuợc. Lời cầu nguyện trong ngày sinh nhật thuờng rất linh nghiệm – Câu nói này Ngân Hằng thuờng nói với Gia Bảo.

- Thật à – Lâm Phong nghi ngờ hỏi lại.

Ngân Hằng bén gật đầu. Vậy là Lâm Phong nhắm mắt lại cầu nguyện, hai tay cậu chắp lại, cậu nói lớn:


- Mình mong là sinh nhật lần này của mình, bạn có thể cùng mình đi đến biển, đi xem phim, ….- Lâm Phong nói ra một hơi khiến Ngân Hằng trầm mặt xuống.

Lời uớc của Lâm Phoong không quá đáng, cô cũng từng uớc mong như thế trong ngày sinh nhật, có một nguời bạn bên cạnh đi cùng mình đến những nơi mình thích. Nhưng để làm hết những chuyện đó thì cần thời gian dài mà cô thì không thể về quá trễ.

- Không thể sao? – Lâm Phong mở mắt ra nhìn Ngân hằng, giọng buồn bã hỏi, ánh mắt vừa cầu xin lẫn tuyệt vọng làm cho Ngân Hằng nhớ lại hình ảnh Gia Bảo mỗi khi cô dẫn nó ra ngoài chơi vào dịp sinh nhật, nhưng bị bắt đi về thằng bé luôn nhìn cô với ánh mắt như thế cầu xin cô:”Chơi thêm chút nữa đi chị”

Ngân Hằng bị đôi mắt của Lâm Phong làm bối rối, vừa xúc động, cô không nỡ từ chối, nhìn đồng hồ trên tuờng chỉ mới 12 giờ, nên thở dài gật đầu.

- Thật à, hay quá, cám ơn bạn – Lâm Phong reo lên mừng rỡ, ánh mắt lấp lánh, nụ cuời như một bông hoa vừa nở rộ, giây phút này guơng mặt đẹp trai của cậu thật sự rất cuốn hút nguời khác.

Trông cậu vui mừng như một đứa trẻ, làm cho nỗi lo lắng của Ngân Hằng bị đánh bay đi, cô nghĩ:” Có thể mang lại niềm vui cho một nguời thì còn gì ý nghĩa bằng” cho nên cô mĩm cuời với Lâm Phong.

Cô muợn điện thoại của Lâm Phong gọi cho Ngân Quỳnh

- Chị, bạn ấy có làm khó chị không? – Giọng Ngân Quỳnh lo lắng vang l ên

- Không có …chỉ có điều – Ngân Hằng nói rõ ý muốn của Lâm Phong và sự đồng ý của mình

- Chị và bạn ấy cứ đi chơi vui vẻ đi – Ngân Quỳnh cũng vui vẻ đồng ý còn căn dặn – Em chờ chị ở con hẻm gần nhà nha. Khi nào về, chị gọi điện cho em biết nha. Chúc chị đi chơi vui vẻ.

Ngân hằng ừ một tiếng rồi cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lâm Phong cuời nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta đi thôi.

Cả hai đi chơi thật sự rất vui vẻ cho đến lúc về nhà, đôi lúc Ngân Hằng muốn ra về nhưng lại không nở làm mất niềm vui của Lâm Phong nên đành nhẫn nại cho đến khi hai nguời đón chuyến xe buýt cuối cùng trở về. Ngân Hằng mệt mỏi ngủ say trên xe buýt, đầu cô tựa vào vai Lâm Phong.

Cả ngày hôm nay đi chơi quả thật rất vui, đây là buổi đi chơi vui nhất mà cậu có từ truớc đến nay, có phải vì nguời cùng đi với cậu là Ngân Hằng hay không? Lâm Phong tự hỏi với chính bản thân mình rồi phát hiện Ngân hằng ngã đầu lên vai cậu, toàn thân run nhẹ với cảm giác này.

Giống như lần đầu tiên cậu gặp cô, đầu cô cũng tựa lên vai cậu, nguời cô toả ra mùi huơng dịu nhẹ khiến cậu bị thu hút, nhưng hiện tại cậu không chỉ bị nó thu hút mà còn say mê nó.

Cái cảm giác đuợc nguời ta thích, đuợc con gái tỏ tình, đuợc theo đuổi cậu đã trải qua rồi. Nhưng cậu chưa từng trải qua cái cảm giác thích một nguời là như thế nào. Cho đến khi cậu gặp Ngân Hằng.

Lâm Phong không biết cái cảm giác này là gì? Chỉ không hiểu sao, mắt cứ nhìn về bóng dáng cô, lòng như vui buồn theo tâm sự của cô, khi cô cuời tim cậu đập rộn ràng, khi cô trầm lặng với ánh mắt đau buồn lòng cậu như se thắt lại. Cái cảm xúc lăn lộn trên giuờng không ngủ đuợc khi nghĩ đến guơng mặt cô, rồi cuời một cách ngây ngô khi nhớ lại một biểu hiện hay cử động nào đó của cô. Cậu không phải kẻ ngốc để hiểu cảm giác này là gì. Cậu không dám khẳng định cái cảm giác này là yêu, nhưng cậu có thể khẳng định thích một nguời đều phải trải qua cảm giác này.

Đúng vậy, cậu thích Ngân Hằng, điều này không có gì phủ nhận đuợc cả.

Nhưng ranh giới giữa yêu và thích khác nhau ở chỗ nào thì Lâm Phong không biết đuợc. Cậu nhìn khoé môi đang khép hờ kia, trông nó như một quả sơri chín đỏ ngon ngọt, nhìn vào là muốn nếm thử. Phải chăng ranh giới giữa yêu và thích chính là cái cảm giác khi ta chạm môi vào môi nguời đó.

Nếu nói đẹp, Ngân Hằng không hẳng là quá đẹp khiến nguời ta yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng ở cô luôn toát ra một vẻ cô độc đến đau thuơng khiến nguời ta nhìn vào là muốn bảo vệ, cô có đôi mắt sâu thẳm khiến nguời ta nhìn vào thì càng muốn buớc vào bên trong dù biết nó là một mê cung không lối thoát cũng tình nguyện buớc vào.

Lâm Phong không tự chủ đuợc, cúi đầu hôn lên khoé môi hồng nhỏ nhắn kia. Khi hai bờ môi chạm vào nhau, một cảm giác mềm mại lan tỏa, ẩn chứa một huơng vị ngọt ngào đến tê dại.

Tim Lâm Phong gần như nhảy ra khỏi lồng ngực của bản thân, máu duờng như dồn tất cả lên não để cảm nhận cảm giác mà nụ hôn mang lại.

Mọt cảm giác khiến nguời ta sợ hãi bởi lòng tham của chính mình, cái cảm giác khiến nguời ta muốn chạm vào nhiều hơn nữa. Lâm Phong hoảng hốt giật mình rời khỏi bờ môi Ngân Hằng trúơc khi ý nghĩ phạm tội tiến sâu vào trong não cậu.

Mặt cậu đỏ rần, môi mím chặt cố gắng dằn tiếng tim đập rộn ràng của mình, đưa mắt nhìn xem có ai thấy hành vi lén lút của mình hay không. Sau đó mới thở phào nhẹ nhỏm vì không ai chú ý đến cậu. Cậu đưa mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa kính. Bên ngoài trời tối mịt nhưng trong lòng cậu lại thấy một ánh sáng dịu mát và trong lành.

Ngay khi Lâm Phong chạm môi mình vào môi cô thì Ngân Hằng tỉnh giấc. Một nụ hôn chỉ mấy giây ngắn ngủi, một cái chạm rất nhẹ như có như không nhưng cũng đủ đánh thức cô từ trong giấc ngủ say. Một cảm giác nóng bừng lên cho tới khi Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên. Ngân Hằng mới khẽ chớp mắt, nhưng cô lại không dám mở mắt ra, cô nghe rõ tiếng tim đập mạnh của Lâm Phong, nghe rõ những xúc động trong lòng cậu, cô giả vờ như không hay biết điều gì, mắt nhắm ghiền lại ngủ say.

Dù Lâm Phong bảo muốn đưa cô về nhà, nhưng ngân Hằng dứt khoát không đồng ý, bởi vì cô không muốn cậui biết mình nói dối để đi chơi cùng cậu. Sau khi nhìn thấy Lăng Phong lên xe taxi về nhà, Ngân Hằng mới chạy vội vã vào một cửa tiệm cà phê gần đó để thay lại bộ đồng phục ở truờng rồi chạy thật nhanh về chỗ hẹn với Ngân Quỳnh.

Ngân Quỳnh ở nhà bạn chơi cả một ngày, đến khi trời sẫm tối, cô không thể cứ ở lì đó mãi nên cáo từ bạn ra về. Cô vừa đi vừa suy nghĩ tìm lí do chính đáng cho việc về muộn của cả hai. Mẹ cô cũng gọi điện mấy lần nhưng cô không bắt máy mà chuyển sang chế độ yên lặng. Truớc đó cô có gọi điện báo sẽ về trễ nên cũng an tâm.

Nghĩ một lúc, Ngân Quỳnh nghĩ ra lí do bèn đón xe đi đến rạp chiếu phim mua hai vé xem phim, hai phần gà rán, sau đó trở về con hẻm gần nhà. Cô ngồi bên một bậc thang của một nhà nào đấy rồi ngồi ghiền ngẫm một phần gà rán, phần còn lại để dành cho Ngân Hằng.

Lúc về cô sẽ nói với mẹ là có một bộ phim mới ra rất hay chỉ còn chiếu bữa cuối cùng hôm nãy nữa thôi, cô rất muốn đi xem nhưng lại sợ xem một mình, nên mới năn nỉ Ngân Hằng cùng mình đi xem. Hai chị em cũng đã ăn gà rán no rồi. Vậy là sẽ không bị mẹ cô nghi ngờ gì nữa.

Ngân Quỳnh ăn rất chậm, nhai rất lâu , bị muỗi đốt bao nhiêu phát mà vẫn chưa thấy Ngân hằng trở về. Gọi điện thoại thì không thấy bóc máy, cô đoán điệnt hoại đã hết pin nên cố gắng gnồi chờ. Nào ngờ chờ không đuợc Ngân hằng mà lại thấy bà Kim Luơng đi về phía này, có lẽ bà đi tập thể dục. Hoảng hốt, Ngân Quỳnh bèn chạy trốn qua bên kia con hẻm. Cô chưa từng qua bên này vì nghe nói bên này thuờng tụ tập mấy thành phần xấu.

 

Ai ngờ đúng như vậy, cô vừa chạy trốn đến đây đã va ngay vào một tên lưu manh, ăn bận rất khó nhìn. Ly nuớc ngọt trên tay cô đỗ ra nguời hắn ta.

- Xin lỗi…xin lỗi….tôi không cố ý – Ngân Quỳnh vội vã cúi đầu nhận lỗi, bộ dạng sợ hãi vô cùng, cô co nguời lại không dám nhúc nhích.

Tên này thấy vậy thì nhếch môi cuời tiến lại gần cô:

- Xin lỗi rồi thôi sao.

- Tôi đến tiền giặt đồ cho anh nha…- Ngân Quỳnh ấp úng nói, hai mắt nhìn hắn ta đầy sợ hãi.

- Tiền thì anh không cần, nhưng em thì anh cần …hehe – Hắn vừa nói vừa cuời đầy tà ý.

- Anh tránh ra – Ngân Quỳnh sợ hãi hét lên.

Nhưng hắn ta nào có e sợ gì cô, hắn giuơng tay nắm lấy tay cô, cô sợ hãi đưa hai tay yếu đuối chống lại, những thứ trên tay rơi phịch hết xuống đất. Nhưng tay áo cô chẳng may bị hắn ta xé rách một mảng, nguời cô bị hắn ta sở soạng khắp nơi. Ngân Quỳnh sợ hãi vô cùng, nuớc mắt cô không ngừng rơi.

- Thả bạn ấy ra – Một tiếng nói vang lên phía sau ra lệnh.

- Lại là mày, thắng chó, hết lần này đến lần khác phá chuyện của tao – Tên này quay mặt nhìn lại phát hiện Minh Nhật thì hằn học **** thề.

Ngân Quỳnh cũng nhận ra Minh Nhật, cô vùng thoát khỏi tay hắn ta chạy đến núp sau lưng của Minh Nhật.
- Tao cảnh cáo mày, đừng xem vào chuệyn của tao …- Tên này trừng mắt nhìn Minh nhật đe doạ.

Nhưng Minh Nhật không sợ, xưa nay cậu vốn ghét mất tên khốn chuyên dở trò đồi bại với phụ nữ. Cậu cuơng quyết nói:

- Nếu tao còn nhìn thấy mày làm bậy nữa, tao sẽ không chạy đến ngăn cản mày đâu mà trực tiếp báo công an.

Hai từ “ công an “ vừa gây sợ hãi vừa gây phẫn nộ trong lòng của tên này. Hắn tức tối vì bị Minh Nhật đe doạ bèn nhào vô đánh lén. Thân hình hắn ta thì ốm nhom ốm nhách, nhìn bộ dạng biết ngay là kẻ ghiện ma tuý nặng, chỉ đủ sức ăn hiếp mấy đứa con gái hiền lành yếu đuối như Ngân Quỳnh mà thôi. Còn Minh Nhật tuy không có thân hình vạm vỡ như Lâm Phong, nhưng đối phói với mấy tên như hắn ta cậu nhất định là dư sức.

Đúng là hắn ta đánh không lại, tức giận móc một con dao ra lao về phái Minh Nhật đâm lung tung, Minh Nhật phải né tránh rất vất vả. Ngân Quỳnh nhìn theo con dao đầy sợ hãi, cuối cùng cô thấy con dao xẹt qua cánh tay của Minh Nhật. máu đổ ra khỏi tay áo màu xanh của cậu.

Ngân Quỳnh thấy vậy bèn la lớn:

- Bố nguời ta cuớp cuớp cuớp…..

Hắn ta không ngờ lại làm Minh Nhật bị thuơng, lại nghe Ngân Quỳnh truy hô thì hoảng sợ vội vàng bỏ chạy.
Ngân Quỳnh vội chạy lại xem xét vết thuơng của Minh Nhật, cô lo lắng hỏi:

- Bạn không sao chứ?

- Không sao – Minh Nhật lắc đầu đáp nhưng mặt cậu hơi nhăn lại, môi mím lại, Ngân Quỳnh biết cậu đau lắm nhưng cố nhịn.

Ngân hằng cũng vừa đi đến gnhe tiếng kêu của Ngân Quỳnh thì vội chạy đến, cô thấy Ngân Quỳnh đang đứng đó thì chạy đến hỏi:

- Quỳnh, có chuyện gì vậy. Sao lại chạy đến đây – Đang nói giữa chừng thì cô thấy tay Minh Nhật bị thuơng liền trợn mắt nhìn cậu hỏi – Minh Nhật, tay bạn sao vậy.

- Chị, sao về trễ vậy. Em ngồi đợi chỉ cả tối, em thấy mẹ đi ra sợ quá nên trốn sang đây, không ngờ gặp một tên lưu manh ức hếip. Cũng may là gặp Minh Nhật, bạn ấy vì thế mà bị tên đó đâm một nhát – Ngần Quỳnh vội vã giải thích.

- Cám ơn bạn, Minh Nhật, bạn không sao chứ. Mình đưa bạn đi bệnh viện băng bó nha – Ngân hằng không ngờ sự việc lại trầm trọng như thế, cô cắn môi nhìn Minh Nhật lo lắng nói.

- Không cần đâu, đã gần 9 giờ tối rồi, hai bạn về nhà đi. Đừng lảng quãng chỗ này nữa sẽ lại gặp chuyện không hay – Minh Nhật lắc đầu từ chối ý tốt của Ngân hằng.
- Vậy….

- Chị…em sợ về trễ ba và mẹ sẽ lo…. – Ngân Quỳnh đột nhiên thốt lên, cô vừa lo lắng cho Minh Nhật, nhưng đồng thời cũng lo mẹ mình sẽ la lắng Ngân Hằng.

Ngân hằng bối rối vô cùng, cô không đành lòng để mặc Minh Nhật với vết thuơng mà đi như vậy, nhưng cũng rất sợ hãi bà Kim Luơng và những cái tát tai của bà ta.

- Đi đi…mình không sao, mình có thể tự đi đuợc. Mau về đi, có gì sáng mai gặp – Minh Nhật bèn thúc giục.
Ngân hằng vội gật đầu đồng ý rồi nói:

- Mai gặp.

Nói xong cô và Ngân Quỳnh vội vã chạy về nhà. Vừa vào đến nhà đã thấy sắc mặt hầm hầm của bà Kim Luơng và thái độ lo lắng của ba mình.

- Hai đứa đi đâu giờ mới về – Ông lên tiếng chất vấn.

- Ba, là lỗi của con, con muốn đi xem phim, hôm nay là bữa chiếu cuối cùng, là con năn nỉ chị đi cùng mình – Ngân Quỳnh vội vàng nói một mạch lí do mà cô đã nghĩ.

- Không phải là con cũng muốn xem, ba muốn trách thì cứ trách con đi – Ngân hằng vội vàng tranh giành sự trách phạt.

Ba Ngân hằng ngẩng đầu nhìn con gái, lần đầu tiên ông mới thấy hai đứa con có sự hoà thậun như thế, đó là uớc vọng từ lâu của ông. Dù rất lo lắng và vô cùng giận nhưng tấhy vậy cũng dịu lại

- Đuợc rồi, lần sau hai đứa muốn đi đâu thì phải gọi điện thông báo cho nhà biết.

- Dạ tụi con biết rồi – Cả hai lập tức đồng thanh đáp.

- Hai đứa đã ăn cơm chưa? – Bà Kim Luơng lên tiếng hỏi

- Dạ, lúc nãy tụi con có ăn KFC nhưng chị ăn rất ít, chắc vẫn còn chưa no – Ngân Hằng liền đáp.

- Đuợc rồi, đi ăn cơm đi rồi tắm rửa đi ngủ – Bà Kim Luơng dịu giọng nói.

- Dạ…- Ngân QUỳnh liền đáp rồi chạy thẳng lên lầu.

Ngân Hằng cũng từ tốn lên sau.

Bà Kim Luơng nhìn theo bóng của Ngân H8àng, trong lòng ánh lên tia giận dữ. Lúc trưa bà vô tình đi ngang tiệm bánh kem, bà thấy Ngân Hằng và một thằng nhóc cùng nhau cuời nói đi vào bên trong. Dám lợi dụng con gái bà để hẹn hò với trai, dám qua mặt bà nói dối là đi học. Đã vậy còn đuợc cho thêm tiền khiến bà và ông cãi nhau.

“Đuợc lắm, chờ tới khi ông ta đi côgn tác, tao sẽ dạy dỗ mày thế nào” – Bà ta nhếch môi nói thầm.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/17401


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận