nói 1là Mạnh 1bTuần không b4cho phép 5cđan khăn, 5lại còn fđịnh đưa 3 ô về nhà 5 a mắt người 6b ớn nữa. c © DiendanLeQuyDon.com ha Nhã Doanh 26 ự nhiên b6 iận dữ, 0 o lắng, 33 rách mắng d ạnh Tuần 70 ột trận, 9b hưng rốt a uộc thì f ẫn không 9 ám xông 6ađi tìm anh d3 a tranh luận. 6b © DiendanLeQuyDon.com ù gì thì 29 gay từ đầu 5 ẻ đuối 84 ý vẫn là 10 ọn cô, f ơn nữa, 7 ây giờ 4 ạnh Tuần 0fđang nắm dđằng chuôi, 92 ọn họ e hỉ có thể a ạm thời d uốt cơn 6 iận mà 4 hôi.
“May 1 à đôi găng 61 ay này chưa 51 ị anh ta b6 hát hiện, ad ếu không 1 hì mình 3bthực sụ 9bkhông biết 98làm thế bnào để ađưa cho 6Tiểu Quả 4nữa.” 59Kha Nhã Doanh e4cầm đôi egăng tay 9blên, bĩu 73môi: “Thôi, 7cậu dạy 2fmình đan 4ckhăn đi, 5dđể mình aetự đan, 93cố gắng dađến Tết 5âm thì có 2thể tặng 4cho anh ấy.”
“Cậu 8bmới đan 5mà trước 4Tết có 91thể đan cxong là giỏi 5lắm rồi.”
“Vậy 0dthì để 9Tết tặng 73vậy! Dù 91gì thì đến cTết cũng dphải tặng 2quà mà, 3không cần 87phải lo alắng là bphải tặng 1gì nữa b8rồi!” 27Kha Nhã Doanh fcnói liến 36thoắng, 41Đồng Phi 0ePhi cười 4rồi thở 3dài, tính acách của 9Kha Nhã Doanh echỉ có dđiểm này 1blà tốt anhất, trời 6có sập 4exuống thì ccũng đỡ 00được, 3chuyện khó cbkhăn đến 23mấy thì 29với cô 48ấy cũng 2bằng cách 84nào đó 8mà tìm thấy dmột lối a5thoát. Sự 3clạc quan 1fnày có lúc 60khiến người ckhác thực 60sự cảm bthấy ghen 7tị, ngưỡng 4dmộ.
Khăn 6của con ddtrai thì 43không cần 4phái quá 24bắt mắt, 11Đồng Phi 0Phi dạy ddKha Nhã Doanh f5cách đan 50đơn giản 2cnhất rồi 46lấy chiếc ckhăn từ 2trong túi 4của mình 09ra, ngồi 4dưới ánh 0đèn, tiếp 9btục đan.
“Cậu afvẫn thực 80sự muốn 67đan cho tên 3Thần Mặt 75Đen đó 81sao?” Kha f3Nhã Doanh 4bị Mạnh 8Tuần cướp c9mất chiếc c5khăn nên 1bây giờ acó thể 7nói là đang 6fghét cay 9ghét đắng 9anh ta.
“Nếu 27không thì 3phải làm 88thế nào, banh ta đã 6anói rồi ffthì mình bcòn có thể etừ chối bhay sao?”
“Anh e3ta là cái aegì cơ chứ e4? Cố tình feăn vạ chúng bta thì có! 5Cậu làm 21qua loa là d2được rồi, a6mà tốt 6cnhất là 4đan xấu 8một chút, f0xem anh ta 9dcó dám quàng bmà đi ra 7ngoài không!” b3Kha Nhã Doanh 0tức giận cđưa ra đề benghị. Đồng ePhi Phi tròn dmắt nhìn b8cô: “ Mình bađã phải 2chịu ấm 13ức là vì a1cái gì chứ? 59Nếu thực 37sự chọc 3anh ta tức c2giận, lỡ 9chuyện của 8ecậu và 0Tiểu Quả c5bị lộ 3thì cậu 44phải làm 8thế nào achứ?”
“Ặc……….” 3Kha Nhã Doanh 2fcúi đầu 9bxấu hổ, 48cô quên d0mất tiêu 3điều này. 9 © DiendanLeQuyDon.comĐồng Phi 6Phi cất ctiếng thở 9cdài, nhìn dvào mắt c1của Kha 7Nhã Doanh, 6dgiọng nói 3có phần bnghiêm túc: ee“Nhưng 1fmà cho dù 9dbây giờ 67Mạnh Tuần dfkhông nói 4bthì chuyện fcủa cậu 9dvà Tiểu 84Quả cũng 47không thể 2dche giấu 8cả đời e7được. 5 © DiendanLeQuyDon.comBây giờ 4Tiểu Quả 65đối với 13cậu thế anào? Cậu 8rốt cuộc 7là định anhư thế 4nào?”
“Bây eegiờ Tiểu 9Quả đối 13với mình drất tốt! 9Dạo này 18anh ấy cũng 6bkhông hề 40chọc cho 9fmình tức 2giận!” 1Nhắc đến 92Tiểu Quả, 94Kha Nhã Doanh 9clập tức bthay đổi bthái độ, 15đôi mắt 83bắt đầu amỉm cười. 3f © DiendanLeQuyDon.com“Nói đến 0fđây thì 3vẫn phải 0ccảm ơn 63cậu! Hình f7như là sau 8cái lần 1cậu nói 43chuyện với danh ấy trong fbệnh viện, ethái độ 3của anh 7ấy đối 3với mình e9đã thực a7sự thay f3đổi rất b2nhiều!”
“Mình 7cũng chỉ 34nói sự 4thật thôi.” 23Đồng Phi dPhi mỉm d6cười. “Cậu cđã nghe c8thấy hết 7rồi à?”
“Không, 57mình chỉ 99nghe thấy c7mấy câu 7cuối thôi, c3nhưng đại bkhái cũng 5có thể f6đoán được 8những gì 33cậu đã 9nói trước 5cđó.” Kha 9Nhã Doanh eôm lấy ccánh tay 2của Đồng 42Phi Phi một c6cách trìu 3mến, dụi 42dụi đầu 3vào vai cô. 38 © DiendanLeQuyDon.com“Mình biết 5là cậu 6cthương mình 8bnhất mà!”
“Được 3rồi, chỉ 51biết ra 4vẻ ngoan 0angoãn ở 15chỗ mình 7bthôi! Lẽ 7cnào Tiểu eeQuả nhà 2cậu không 0thương cậu afhay sao? Có 1lần nào 4cđi ăn mà 7anh ấy không 56chọn những 95món mà cậu 8yêu thích d8đâu? Lần 3trước, 8lúc chúng bbta đi mua b7sắm, cậu 46chỉ tình 7dcờ nói c4một câu 1là muốn acùng mình 7đi ăn món 2fcua sốt 4bcay mà anh cấy mà anh f9ấy đã 9ngay lập ctức đi echợ mua 36cho cậu fđúng hai 8bcân! Lại 3ccòn lựa 39sẵn thịt 65cua và gạch 4ccua ra cho 4cậu, còn canh ấy thì 3chỉ ngồi 4đó mà gặm d5càng cua….”
“Hi 38hi, nhưng dmà cậu 4ecũng ăn 3cùng còn cgì, anh ấy 9cũng đâu 91phải là fmua cho một 7mình mình 8đâu…”
“Đó 4là mình 46được hưởng dlây của 8cậu thôi! 8Chẳng phải 39là anh ấy fdlo cậu ra 7bên ngoài 1ăn phải e7cua không 7tươi ngon cnên mới 0để mình 77áp tải 68cậu về ddăn đồ 1anh ấy làm 4sao? Đó 4blà lần ađầu tiên 2mình được 4thưởng d7thức tay fnghề của a0anh ấy đó, cfkhông ngờ 1món anh ấy 6làm lại bkhá ngon!”
“Tất 8nhiên rồi! daTiểu Quả dnhà mình 2là người 3tuyệt vời e5mà!” Kha 7bNhã Doanh ccó vẻ vô 43cùng đắc 5ý, nói cứ 0như thể 0fcái người 54tuyệt vời, 57toàn vẹn fđó là của 1riêng mình efkhông bằng.
“Đúng ađúng đúng, cmình biết cTiểu Quả 5nhà cậu 6clà người 3toàn vẹn, 79vừa giỏi 0dgiang ngoài 4xã hội eevừa giỏi 19giang chuyện fdnhà rồi. 21 © DiendanLeQuyDon.comVậy cậu 1định đến 74bao giờ e2mới công 92khai thân 92phận của 6người ta 1đây? Bây 4giờ thì eMạnh Tuần eacũng đã 72biết cậu 00có bạn 5trai rồi, bdngộ nhỡ c4một ngày 6nào đó 9aanh ta tìm 6ra được, 0cậu phải accẩn thận fđấy!”
“Ôi, 6bây giờ 91mình cũng 63đang mệt dmỏ vì điều 4đó đây!” 7fKha Nhã Doanh 6buông tay 4Đồng Phi bcPhi, vẻ b5mặt khổ cnão, lẩm 4bẩm: “Mình 4cũng không 3muốn che a3giấu lâu 6cnhư vậy, 3cnhưng mà 57bây giờ 4chắc chắn 06là không cdám công 66khai. Mình 5muốn đợi 4cho đến 80khi Tiểu 2Quả ít 9nhất đạt eđược thành 41công nào 03đó rồi a8mới nói 1dvới bố dcmẹ mình. 5 © DiendanLeQuyDon.comChứ bây 9giờ xem e2hoàn cảnh 9ccủa anh b5ấy thì 4đừng nói 4bố mình, 2ngay cả 8dmẹ mình cccũng chắc 6achắn không d5đồng ý b1đâu!”
“Vậy a5Tiểu Quả 0phải đạt a7được thành f0công như cdthế nào 9bthì mới d2có thể 0có được e6sự công 0nhận của bbố mẹ dcậu? Liệu 51có khi nào 9acho dù anh ddấy đã atrở thành 7dmột họa 9sĩ lớn, fbố mẹ 3cậu cũng 5không đồng 9ý không?”
“Điều e3đó là không 1thể!” fKha Nhã Doanh 3nói nhưng 4bcó vẻ gì 39đó không 1chắc chắn, 1ccô im lặng acmột hồi brồi cắn 7emôi. “Dù 8sao thì mình 2cũng phải cở bên cạnh 46Tiểu Quả! 04Nếu mà b1bố mẹ 73mình thực 77sự không 4đồng ý ethì có thể 24mình và 56anh ấy sẽ 1cùng nhau bbỏ trốn!"
“Bỏ batrốn ư?” a2Đồng Phi 12Phi nhìn 9Nhã Doanh 60mà cảm ebthấy buồn d6cười. “Tiểu b8thư à, cậu 98nghĩ rằng 9fbây giờ fcvẫn là 79xã hội 5cũ à? Cái 57cách cũ 4rích như 88thế mà 09cậu có dcthể nghĩ adra được 0sao? Chưa efnói đến bđiều gì 6khác, chỉ 2nói đến 1khả năng 81của bố 00cậu thôi 10thì việc 03tóm được 4dcậu và 3fTiểu Quả 84chẳng phải fdễ dàng bnhư trở b6bàn tay sao?”
“Vậy c5theo cậu dphải làm 9thế nào?” 1Kha Nhã Doanh ethất vọng 3nhún vai. c5 © DiendanLeQuyDon.comCô co chân a8ngồi lên fgiường 88của Đồng 23Phi Phi, tựa dcằm vào dđầu gối, 1ánh mắt 3quét qua 9khung ảnh 95đặt cạnh 5đầu giường, 1miệng chúm 6chím, nhẹ 91nhàng hỏi: d“Vậy cậu….. 96 © DiendanLeQuyDon.comlúc đó 95cậu làm cthế nào eeđể có 13được sự 6bđồng ý 24của mẹ 55Tống Quân 40An vậy? 52Lúc đầu f4chẳng phải dbác ấy 3không muốn e9tiếp nhận d8cậu sao? ecSau này làm f5thế nào 6mà bác ấy f2lại quý e5cậu như 3vậy?”
Nghe 30đến cái 9tên Tống 6dQuân An, cĐồng Phi 14Phi hơi giật 2mình, , cô e4từ từ 3ebuông que ađan trong e5tay xuống, 74ánh mắt 1thoáng chút 1hoảng hốt: d“Mình và 1cậu không abgiống nhau.”
Nhìn aKha Nhã Doanh 06với vẻ 02do dự, định bnói gì đó d1nhưng lại 10thôi, Đồng aPhi Phi vỗ 7nhẹ vai a9cô: “Cậu 7cđừng lo 1lắng nữa. 8 © DiendanLeQuyDon.comCó lẽ mình 41hơi cả 0nghĩ. Bố 5mẹ luôn 28yêu thương econ cái. 6 © DiendanLeQuyDon.comNếu bố 8mẹ cậu 3biết cậu 8athực sự 46thích Tiểu 87Quả, và 72Tiểu Quả 4cũng thực 73sự đối 15tốt với a1cậu thì 1có lẽ họ 17sẽ đồng fbý thôi.”
“Ừ! feMình cũng dnghĩ rằng 7fhọ sẽ 73đồng ý.” eKha Nhã Doanh anói một d1cách chắc 2dchắn, dường 3như muốn 71khẳng định 4hơn nữa 2asuy nghĩ 0của mình, e4cô còn ra 96sức gật 3đầu. Đồng 94Phi Phi mỉm c8cười nhẹ 44nhàng, đưa adtay với f8lấy khung 1dhình ở 6gần đầu a4giường, eKha Nhã Doanh 10cũng chụm 8đầu lại 6xem, khẽ 9thì thầm: 7a“Cậu cũng a3không thể f2phủ nhận d2Tiểu Quả 5và Quân 1fAn trông 9thực sự fcrất giống 9bnhau phải fkhông? Lần 2đầu tiên d0mình nhìn bthấy Tiểu d5Quả, mình eađã cảm d1thấy rất 3quen thuộc, 4rất thân 1ethiết. Có 1khi cũng dmột phần c2là do Quân baAn đó!”
“Nói 5như vậy ecthì Quân e2An chính 4là người 60mai mối bcho cậu 50và Tiểu 99Quả sao?” 53Đồng Phi edPhi cười 31đùa với b9Kha Nhã Doanh.
“Dù 0sao thì chuyện emình và bTiểu Quả 3có thể a3được ở 2bên nhau a4không thể 8không nói 62đến công 2ecủa cậu f9và Quân 0eAn! Đợi 9đến khi achúng mình 51kết hôn, 8bmình nhất bđịnh sẽ 1đưa cho 9cậu một cbao lì xì 4fthật lớn!”
“Cậu 41không thấy 8dngại hay a2sao? Người 48ta đã câu 2hôn cậu 0dhay chưa 66mà cậu abđã háo c3hức, sốt b4ruột muốn b3kết hôn cthế? Thật 62là, dù sao 4ccậu cũng c8là con gái, 31chẳng lẽ 00không biết 6cgiữ thể 3fdiện một a0chút sao?”
“Hic, 04cậu chỉ ebiết nói 6mình thôi! 0Chẳng phải 28cậu cón dehơn mình c7hay sao? Quân fAn nhà cậu 04lúc đó cdchỉ là 2phải mổ 8cnhẹ ở 38chân thôi 7mà cậu 32đã một fengày ba bữa 53đưa cơm 1đến ký dftúc xá của 9anh ấy, 2rồi chỉ 01thiếu mỗi ednước đút 0cơm cho anh 0ấy thôi, 8elại còn 7giặt hết aquần áo, athậm chí ecòn giặt 5acả đồ 92lót nữa….” 6dKha Nhã Doanh ebnói một 2hồi mới 9thấy có 8lẽ cô nên 4nhanh chóng 2ddừng lại.
Dưới 3ánh đèn c4vàng vọt cdảm đạm, 2Đồng Phi 8bPhi vẫn d2ôm lấy 3fkhung ảnh, 8cổ hơi cenghiêng sang 8một bên, bdáng vẻ 68vô cùng 8xót xa, cả c3người cô 05chìm vào cdsự cô đơn, 1lặng lẽ, bgiống như 29một bức 0ftượng bị etuyết bụi 5phủ trắng 01xóa. Kha dNhã Doanh 1không kìm 3được đưa 7tay ra kéo fcống tay 5áo của cbcô: “Phi 8Phi….”
Đồng 41Phi Phi chậm 7brãi quay cđầu lại, 43đôi mắt 22trống rỗng, c4hoang mang, 3đơn độc. ad © DiendanLeQuyDon.comPhải mất damột lúc 4lâu sau, 36đôi mắt 73đó mới d4quay trở 26lại đối 1diện với 2đôi mắt 4của Kha acNhã Doanh, d7cô khẽ 7enở nụ dcười yếu eớt: “Đúng 6vậy, lúc 54đó mình 1ecòn không ebiết kiềm 1chế hơn 3cậu nhiều. d0 © DiendanLeQuyDon.comBọn con agái ở ký abtúc xá chúng 7ta lúc đó 1còn cười d8nhạo mình 9blà “cô fbạn gái d8có hiếu e824/24…”
“Phi 46Phi…” f0Mắt của dKha Nhã Doanh 01bắt đầu 7hoe đỏ, 0ccô lấy a8khung ảnh 9từ tay Phi aPhi, đặt 37trở lại 8chỗ cũ frồi ôm aPhi Phi thật 9chặt. “Cậu 09muốn khóc 93thì cứ 57khóc đi, 5bđừng cười dnữa! Thật 7fđó, đừng f8cố gằng 8kiềm nén 47nữa, có 65được không?”
Đồng 7Phi Phi vẫn 31mỉm cười. c2 © DiendanLeQuyDon.comCô khẽ e3tựa cằm f1mình lên 4vai Kha Nhã 8eDoanh, giọng 34nói vẫn 3trong trẻo 1bchứ không ehề có chút 6nghẹn ngào, c9sự bình 4tĩnh đó 7giống như cmột sự 8bim lặng 4của nỗi a2cô đơn, 2chết chóc 24vậy: “Mình b3không thể 0khóc được.”
Là afthật đó, ekhông thể 57khóc được. e © DiendanLeQuyDon.comCô vẫn 84còn nhớ, 3bngày Quân 5cAn ra đi, 2trời mưa 7to, rất 84to, khi cô 9fôm lấy 33thi thể 4alạnh ngắt 4của anh, cnỗi đau 52đớn như 9thể trái 7tim bị vỡ 6cvụn ra thành dhàng nghìn 8mảnh cô 45cũng nghĩ drằng mình bđã khóc. f © DiendanLeQuyDon.comNhưng không. 9 © DiendanLeQuyDon.comCái lạnh 08đến thấu 97xương vẫn 1không phải alà nước 72mắt mà 5chỉ là 02nước mưa. 0 © DiendanLeQuyDon.comĐến lúc acđó cô mới 3biết rằng 1nỗi đau bđớn đến fcùng cực 1chính là alúc nước cmắt không 6thể rơi 60xuống.
Cô engẩng lên, aánh đèn 5vàng vọt, 9mờ ảo b8khiến mọi fthứ trở 5nên mơ hồ, 1mờ nhạt 9và xa xôi, 8giống như fcô đã từng 7echạm tay eeđược vào 9hạnh phúc d7nhưng sự c7mơ hồ đó 54lại đẩy 0nó ra ngoài dtầm với.