Chương 16 Tôi giao hết cửa hàng cho Natsume, hằng ngày từ sáng đến tối tôi đều ở bệnh viện chờ Yuji tỉnh lại. Cậu ấy được chuyển sang phòng bệnh khác nhưng phòng bệnh mới cũng là phòng riêng. Đã quá ba ngày kể từ ngày Karin chìm vào giấc ngủ. Đến giờ Yuji vẫn đang bị cuốn chằng chịt bởi ống dẫn và dây nhợ.
Cho đến giờ, hễ nhìn vào khuôn mặt vẫn ngây thơ như ngày nào của Yuji, trong tôi lại gợi lên những kỷ niệm thời niên thiếu. Lúc chúng tôi gặp nhau, Yuji đang nhìn chăm chú vào bãi rác bị vứt sai quy định. Chiếc áo sơ mi chui đầu nhăn nhúm xỏ cùng quần jeans. Mái tóc bù xù. Và cả cặp kính gọng đen giống Costello. Hai chúng tôi nấp phía sau đống rác chờ bọn Thịt Xay đi qua. Ở đấy, lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau và trở thành bạn. Bấy giờ cậu nói với tôi, “Chà, tớ phải đi thôi”. Rồi tôi lại hỏi “Cậu đi đâu?” tôi cứ nghĩ ngợi mãi, rằng không hiểu vì sao tôi lại hỏi câu đó. Một kể vốn ghét người khác như tôi tại sao lại quan tâm hành tung của một người mới gặp lần đầu tiên?
Nhưng đến giờ tôi đã phần nào hiểu được. Tôi hỏi Yuji khi ấy là để tôi có thể đến được “đây”. Yuji kéo tôi và Karin lại với nhau, còn lần này tôi kéo Karin và Yuji lại với nhau. Mọi sự đều có ý nghĩa của nó, có lẽ chúng tôi không chia lìa nhau mà đang gắn kết với nhau. Ai cũng sẽ là chất xúc tác cảu hai người còn lại và cuộc đời này tràn đầy những phản ứng hóa học. Tội nghĩ đó chính là cuộc sống.
Khi đã đưa Karin về chỗ mẹ cô, tôi đã mượn cuốn Đậu phộng trong hành lý của cô. Tôi vừa lật từng trang sách vừa dốc sức cổ vũ cho Charlie Brown, cầu thủ ném bóng dũng cảm đang vượt qua chặng đường thất bại toàn tập. Thế nên lúc tôi nhận ra thì đã khá muộn.
Tôi ngẩng mặt lên khi nghe có tiếng hỏi, “Satoshi?”
Tôi đặt ghế ngồi quay gần gối Yuji nhưng có lẽ thế vẫn là xa đối với Yuji mắt kém. Đôi mắt to nheo lại, nhìn chăm chăm vào tôi.
“Ừ đúng rồi,” tôi trả lời. “Cuối cùng cậu đã tỉnh lại.”
“Karin đâu?” Yuji hỏi. Câu lia mắt khắp phòng tìm kiếm. “Karin đã chỉ cho tớ đường về. Tớ gọi cậu ấy cùng về rồi mà...”
“Ừ. Hình như cậu ấy còn ở đó thêm một thời gian thì phải.”
“Vậy sao...”
“Giờ để tớ đi gọi bác sĩ nhé.”
“Bác sĩ?”
“Ừ. Mà thôi, bây giờ cậu không phải suy nghĩ gì cả. Mọi viêc cứ để cho tớ.” Tôi đứng lên khỏi ghế và đi về phía cửa ra vào.
“Satoshi?” Yuji gọi tôi giọng bất an.
Tôi ngoảnh lại, chìa bàn tay về phía Yuji ra ý bảo “Cậu cứ nằm yên”.
“Ừ tớ hiểu rồi,” Yuji nói nhỏ. Câu nhìn các loại ống dẫn, dây nhợ quấn quanh người mình với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi ra khỏi phòng, đi bộ trên hành lang vắng tanh, đến phòng y tá.
“Karin,” tôi thầm gọi cậu. “Cậu đã làm được rồi. Yuji đã trờ về. Cậu làm tốt lắm. Câu giỏi lắm. Mọi chuyện từ nay cứ giao phó cho tớ. Tớ sẽ kế nhiệm cậu bảo vệ Yuji. Có thể tớ nhiều năng lực nhưng tớ sẽ cố gắng cho cậu xem. Tớ nghĩ kiểu gì tớ cũng sẽ thực hiện được. Dù gì thì tớ cũng là người yêu của cậu cơ mà. Bọn mình chắc chắn sẽ làm cặp đấu chuyên nghiệp tuyệt vời nhất. Phải vậy không?”