Qua một tuần điều trị, chứng hoảng loạn trong ông đã có phần thuyên giảm, nhưng chứng nhức nửa đầu thì hình như có phần tăng thêm. Cứ nửa đêm thì cơn đau lại đến và hành hạ ông đến sáng. Ông Phát Sanh đã báo cho bác sĩ Tây, nhưng họ cũng chỉ làm cho ông cắt cơn đau tạm thời thôi, sau đó mọi việc lại như cũ.
Bỗng một buổi tối, khi ông đang nằm trong phòng bệnh một mình thì có một người đứng lấp ló bên ngoài, sau đó nhẹ bước đi vào. Nhìn lên thấy người lạ, ông giật mình hỏi:
- Cô là ai mà vào đây? Đi lộn phòng phải không?
Cô gái trùm kín mặt bằng chiếc khăn choàng theo kiểu dân nhà quê, nhỏ nhẹ đáp:
- Cháu theo lệnh bà ở nhà đem thuốc vào cho ông. Chứng bệnh đau nửa đầu của ông mà không trị kịp thời thì đứt mạch máu não mà chết đó!
- Nhưng… cô là ai?
Cô gái không đáp, chỉ đặt lên bàn cạnh đầu nằm của bệnh nhân một chén thuốc còn nóng và quay ra ngay…
Ông Phát Sanh gọi giật ngược lại:
- Cô kia, làm sao tôi dám uống thuốc này khi cô không nói rõ cô là ai?
Cô gái không dừng lại, chỉ nói với:
- Không uống thì nội đêm nay ông sẽ bị hôn mê!
Ông Phát Sanh muốn đứng dậy, nhưng nửa bên đầu của ông lại đau nhói lên, lần này đau dữ dội, chưa từng bị như vậy!
Rồi từ phút đó, cơn đau cứ gia tăng, đau đến độ không tài nào chịu nổi, định lên tiếng gọi y tá, nhưng cũng không làm sao gọi được! Mà lạ thay, mỗi lần hít được mùi thuốc từ chén thuốc nóng thì cơn đau có vẻ dịu đi trong chốc lát.
Đến khi không còn chịu đựng nổi nữa, lúc này ông ta mới chụp chén thuốc và uống đại, thuốc chỉ vào miệng được phân nửa, còn nửa kia thì đổ ra ngoài. Tuy nhiên, chỉ trong vài chục giây thì… như thuốc tiên, cơn đau nửa đầu của ông biến mất!
Chưa tin đó là sự thật, ông Phát Sanh bật ngồi dậy rồi đưa tay sờ đầu. Trước đó một phút thì chỉ một cơn gió lùa qua, tóc lay động nhẹ cũng đủ làm cho ông đau buốt tới tận óc! Còn bây giờ, ông thử lùa tay vào tóc mà vẫn chẳng có cảm giác đau đớn nào!
Sáng hôm sau, lúc ông Phát Sanh còn đang ngủ thì Hai Xê vào tới. Anh ta báo tin:
- Chín Sự đột nhiên khỏi bệnh. Anh ta đã trở về nhà và được bà chủ cho làm việc lại! Hôm nay anh ta lên thăm ông!
Chín Sự vừa bước vào đã đưa cho ông bốn thang thuốc nam và nói:
- Của cô Ngọc Diện gửi cho ông, nói ông cứ uống hết bốn thang này thì ra viện được. Cô ấy nói hôm qua vào đây mà chưa kịp chào ông, chỉ sợ ông trách!
Ông Phát Sanh ngạc nhiên:
- Thì ra là con nhỏ đó! Mà nó là ai vậy?
- Là con gái nuôi của bà chủ!
- Con gái nuôi? Hồi nào đến giờ có nghe bà ấy nói tới đứa con gái nuôi nào đâu?
Chín Sự hạ giọng nói:
- Cô này lạ lắm ông chủ, cô ấy mới vào nhà mình ở có mấy ngày mà hầu như biết hết chuyện trong nhà. Kể cả chuyện cái xác chết nữa…
Vừa nghe tới đó, ông Sanh đã giật bắn người:
- Mày nói sao? Nó biết gì?
Chín Sự trấn an:
- Không có gì đâu. Nó chỉ nói là trong vườn nhà mình có oan hồn! Con hỏi nó tại sao nói vậy thì nói trả lời là nó có thể biết được chuyện quá khứ vị lai và rành chuyện âm dương… Chỉ vậy thôi chứ nó nào có biết chuyện gì khác!
Ông Phát Sanh cũng hạ thấp giọng, không muốn cho Hai Xê nghe:
- Mày đã san bằng nấm mộ đó chưa?
- Dạ xong rồi. Chẳng những san bằng mà con còn trồng liếp rau lên đó nữa. Bữa nay rau mọc xanh rì, đố ai biết bên dưới có gì!
Ông Sanh thở phào nhẹ nhõm:
- Tao cứ lo…
Chợt Hai Xê lấy trong túi ra tờ giấy nhỏ đưa:
- Có người gửi cho ông ở phòng y tá trực.
- Gì vậy?
Ông Phát Sanh vừa mở ra đã sững sờ:
- Trời ơi!
Chín Sự ngạc nhiên:
- Gì vậy ông?
Trong tờ giấy nhỏ đó chỉ có hai chữ mà vừa trông thấy ông Phát Sanh đã điếng hồn. Bởi đó là hai chữ “Kiều Mi” viết hoa.
- Mày… mày…
Ông lắp bắp đến líu cả lưỡi. Trong khi Chín Sự vẫn vô tư:
- Mọi việc xem ra ổn rồi ông. Chuyến này về con sẽ rước thầy yểm cho dứt nọc luôn! Con nghĩ có ai đó muốn phá ông nên mới đem… cái ấy về nhà…
Anh ta quay lại nhìn thấy Hai Xê thì vội nói:
- Mày bước ra ngoài để tao nói chuyện với ông chủ một chút.
Nhưng ông Phát Sanh không chú ý lời nói của Sự, giọng ông run run khi buông tờ giấy xuống. Chín Sự cầm tờ giấy lên, vô tình hỏi:
- Kiều Mi là ai vậy ông?
Ông Phát Sanh quay sang hỏi Hai Xê:
- Mày ra hỏi coi người gửi này là ai, gửi hồi nào?
Cô y tá lúc ấy vừa bước vào đã trả lời thay:
- Một cô gái rất đẹp xưng tên là Kiều Mi, nói có việc phải đi gấp nên chỉ gửi lại tên chứ không vào thăm ông được! Cô ấy nói chúc ông mau bình phục!
Ông Phát Sanh rụng rời tay chân, ông nói lắp bắp:
- Kiều… Kiều Mi, sao lại…
Ông ta nhìn sang Chín Sự, rồi nói như muốn khóc:
- Cô ta… là người mày đã chôn dưới mộ!
Chín Sự trợn tròn mắt, người anh ta toát mồ hôi lạnh và cũng lắp bắp nói:
- Sao… sao lại có chuyện này?
Hai chủ tớ còn đang xanh mặt, thất thần thì chợt có tiếng của bà Sanh từ ngoài cửa phòng bệnh:
- Nằm bệnh viện mà cũng tụ tập đông vui quá cở há.
Bà bước vào với Ngọc Diện đi kèm bên. Vừa trông thấy ông, bà đã nói liền:
- Sao cử người lên chăm sóc cho ông mà ông lại đuổi về?
Nhìn sang Ngọc Diện, ông chỉ ngờ ngợ về dáng vóc chứ không biết là ai.
Nghe vợ hỏi vậy, ông nói liền:
- Bà cử ai đâu mà nói vậy? Mấy bữa nay thằng Hai Xê đi về dưới, tôi ở một mình, nửa đêm đau muốn tắt thở luôn, phải chi có ai thì đỡ biết mấy.
- Vậy sao tối qua con nhỏ này vào ông không cho ở lại?
- Vào hồi nào?
Cô gái nhỏ nhẹ nói:
- Con đem thuốc vào cho ông, tính nói lệnh của bà bảo ở lại thì lúc đó con thấy hình như có ai trong phòng này, nên sợ quá con đi ra ngay chưa kịp nói gì!
- Lúc đó tôi đau gần chết, có ai trong phòng đâu?
Cô y tá buột miệng:
- Có lúc nữa khuya có một bà ăn mặc sang trọng đến đứng trước cửa phòng này rất lâu. Khi tôi ra hỏi thì bà ta vụt đi ngay, không nói mình là ai. Tôi cứ tưởng đó là người nhà của ông…
Ông Phát Sanh hốt hoảng:
- Lại mụ ta!
Bà Sanh vừa nghe nói đã chanh chua lên ngay:
- Thấy chưa, còn chối nữa thôi…
Cô y tá còn bồi thêm một câu:
- Cô gái hồi nãy hình như đi cùng với bà tới đây hồi khuya! Cô ta gửi mảnh giấy này rồi ra ngoài đường có chiếc xe đen của bà nọ chở đi liền!
Bà Sanh như phỏng nước sôi:
- Trời ơi, bệnh hoạn nằm bệnh viện gần chết tới nơi mà còn hẹn hò nữa nè trời!
Rồi bà đột ngột quay sang Chín Sự:
- Có phải mày dẫn mối cho ông ấy không? Cũng do mày hết, chính đêm lễ mừng thọ ông ấy, tao nghe nói là mày dẫn gái về hẹn ông ấy ở ngoài vườn, cho nên mày gạt tao là có cướp, để ông ấy ra gặp nó! Có phải con này không?
Trong lúc bất cập, lại bị hỏi dồn, Chín Sự vô tình để lộ ra điều cần giấu:
- Dạ, đâu có. Đêm đó con chỉ đào mộ chôn người thôi!
Câu nói của anh ta khiến bà Sanh kinh ngạc mà ông cũng điếng hồn: