Trong lòng Lâm Duyệt một trận khiếp sợ, phảng phất bị thanh âm mê người kia kinh động trái tim, vội dùng thanh âm bất mãn trách cứ nói: “Tôi không phải là bảo bối, tôi gọi là Lâm Duyệt!”
“Ân, anh biết.” thanh âm lười nhác của Mạc Lặc Nghị Phàm vẫn ôn nhu như trước, hoàn toàn không có đem bất mãn của nàng để ở trong lòng.
Sau Ba giây tẻ ngắt, Lâm Duyệt huy động dũng khí mở miệng nói: “Cameron tiên sinh, phiền toái ngài cho tôi một cái địa chỉ , tôi đem kế hoạch hợp tác cho thư ký của ngài.”
Vẫn là dùng chuyển phát nhanh đi, nàng không cần tự mình đi, không cần gặp cái người đàn ông nguy hiểm kia! Nhưng là, nàng đã đáp ứng với tiểu Thư Tình hôm nay sẽ chơi với nó nha, tiểu nữ oa đáng yêu, đáng giận kia, ai. . . Thực xin lỗi. . . .
“Ngại quá , hiện tại anh đang rất muốn dùng bản kế hoạch.” Mạc Lặc Nghị Phàm khẽ mở lời lẽ, phun ra câu này nghe qua cũng biết không phải là thật. Trong lúc nói, thậm chí toát ra vài phần tà ác.
“Tôi đây. . . .”
“Diệp tổng nói hôm nay gặp mặt em tự đem bản kế hoạch đưa đến đây, chẳng lẽ anh ta nói dối?” Không có chờ nàng lại tiếp dong dài, Mạc Lặc Nghị Phàm lại lần nữa mở miệng đánh gãy lời của nàng.
“Không! Không phải!” Lâm Duyệt cuống quít lắc đầu, vội la lên: “Diệp tổng không có nói dối, là bản thân tôi không muốn đi, Nghị thúc thúc. . . Không, Nghị ca ca, ta cũng không thể không đi được sao?” Dè dặt cẩn trọng đưa ra vấn đề, nín thở chờ đợi đáp lại của hắn.
“Có thể. . . .”
“Ôi tuyệt! Nghị ca ca vạn tuế! Cám ơn Nghị ca ca!”
“Không cần cảm ơn , thuận tiện giúp anh chuyển lời với Diệp tổng, lần gặp mặt tiếp theo , chúng ta có thể hủy bỏ.” Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ giọng nói.
“A?” Lâm Duyệt sửng sốt, há miệng thở dốc không thể nói rõ, hủy bỏ buổi hẹn tiếp theo, ý tứ chính là từ bây giờ sẽ chấm dứt hợp tác với Viễn Vọng sao? Hừ! Nàng thừa biết hắn sẽ không tốt bụng như vậy , thật vất vả mới có cơ hội, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy?
“Mời ngài nói cho tôi biết phải làm thế nào mới đem tài liệu đưa đến tay của ngài?” Lâm Duyệt nghiến răng nghiến lợi nói, gắt gao gãi cái đầu nhỏ , một đầu tóc dài rối như phát điên. Giờ phút này nàng, rất muốn gặp bất trắc nào đó, dĩ nhiên sẽ lôi kéo Mạc Lặc Nghị Phàm chôn cùng.
nam nhân này thật đáng giận! Rất đáng đánh, căn bản chính là nàng không có cách nào động đến hắn!
“Em xuống dưới lầu, lái xe đã ở dưới lầu chờ em.”
Cái gì? ! Lâm Duyệt nhảy vọt tới bên cửa sổ, ló đầu hướng dưới lầu nhìn lại. Dưới lầu, một chiếc xe hơi sáng bạc xa hoa đang đứng ở ven đường, hai người đàn ông y phục màu đen cung kính đứng ở bên cạnh xe.
Bọn họ. . . Là đang chờ nàng sao? Trời ạ! Từ khi nào thì bắt đầu chờ? Vì sao nàng một chút cũng không biết? Lâm Duyệt vội cắt lên điện thoại, vội vội vàng vàng thay quần áo . Hướng toilet hô: “Tiểu Tuyết, mình đem tài liệu đến cho chủ tịch Thụy Ca, đi trước a!”
Nói xong hướng cửa đạp ra mà đi, phía sau vang lên tiếng la thất thanh của Lưu Tuyết: “Duyệt Duyệt, chờ mình! Mình cũng muốn đi, mình cũng muốn gặp soái ca! Mạc Lặc Nghị Phàm. . . A a a a. . . So với tân tân chủ tịch còn hấp dẫn người hơn, soái ca a. . . !”
Một bên kêu la, một bên hoang mang rối loạn vội vội vàng vàng lao ra, lúc lao tới trong phòng sớm đã không còn thân ảnh Lâm Duyệt. Tâm trạng có chút mất mát. Hừ! Đi gặp trai đẹp cũng không biết đường kêu nàng , thật là không biết suy nghĩ.