Người Mẹ Vị Thành Niên Chương 62: Tranh giành tình nhân

Hừ hừ, dám ngang nhiên giành nam nhân của nàng ? Cho các ngươi đẹp mặt nha! Ân. . . Tuy rằng trên thực tế Mạc Lặc Nghị Phàm không phải là nam nhân của nàng. Bất quá hôm nay, trước mắt, ngay tại giờ khắc này, Mạc Lặc Nghị Phàm là của nàng, nếu là của nàng, ai cũng đừng nghĩ đánh mắt đưa tình với hắn! Đặc biệt mấy bông hoa dại ven đường này, bộ dạng so với chính nàng lại còn đẹp hơn mấy chục lần!

Mỹ nữ nhìn nàng giả vờ tươi cười, xấu hổ cười gượng nói: “Ha ha, không cần, cám ơn cô.” Nói xong giơ tay muốn cướp máy ảnh trong tay Lâm Duyệt.

“Vậy sao được. Để tôi!” Lâm Duyệt đem máy ảnh giơ lên cao, tránh đi móng vuốt của mỹ nữ, cười tủm tỉm đùa giỡn nói.

“Thật sự không cần. . . , cám ơn!” Cô gái xinh đẹp mau khóc đến nơi.

“Duyệt Duyệt!” Mạc Lặc Nghị Phàm lớn tiếng kêu, chưa thấy qua cô gái nào tệ hơn nàng! Lâm Duyệt thấy hắn bắt đầu có vẻ không vui, không thú vị thu tay, đem đồ trả lại đối phương.

Mỹ nữ thu hồi máy ảnh, cảm kích lại thêm mê luyến nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm liếc mắt một cái, rất nhanh đã chạy đi. Nguyên bản tưởng cùng soái ca làm quen một chút, không nghĩ tới đụng phải một cô gái khó chơi như vậy, ai. . . Vẫn là buông tay đi!

Lâm Duyệt nhìn hai bóng dáng thương cảm mà chạy đi, cười ha ha, thời điểm cười xong quay đầu lại, phía sau sớm đã không có thân ảnh Mạc Lặc Nghị Phàm cùng tiểu Thư Tình. Đi đâu hết rồi?

“Mẹ. . . .” Thanh âm tiểu Thư Tình vang lên, Lâm Duyệt ngơ ngác quan sát bốn phía, mới phát hiện Mạc Lặc Nghị Phàm đã ôm nó đi sang hướng khác.

Lâm Duyệt cuống quít đuổi theo, đi ở bên người Mạc Lặc Nghị Phàm, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút chua chua trêu chọc nói: “Nghị ca ca, không phải là anh đang tức giận chứ?”

Mạc Lặc Nghị Phàm liếc nàng liếc mắt một cái, khó hiểu: “Anh vì sao phải tức giận?”

Lâm Duyệt nhìn hắn quả thật không giống như là đang tức giận, bỗng giật mình tròn mắt cười ha ha nói: “Tôi đem hai cô gái xinh đẹp kia cưỡng chế rời đi, anh không thèm để ý?”

“Em cho rằng anh sẽ để ý sao?” Mạc Lặc Nghị Phàm hướng nàng nhíu mày nói, lập tức dùng vẻ mặt cười mà như không cười quan sát nàng, mỹ nữ đến gần hắn, nàng cứ thế đem người ta đuổi đi làm gì?

Lâm Duyệt bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, nàng cục cằn nói: “Vì sao anh lại dùng ánh mắt này nhìn người ta? Người ta chỉ là tốt bụng giúp anh đuổi đi hai con bướm phiền phức mà thôi,”

“Anh đây phải cám ơn em sao?”

“Ha ha, anh phải cảm ơn tôi có lòng dạ Bồ Tát.” Lâm Duyệt cầm lấy sợi tóc, trộm nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó ngẩng đầu nói: “Bất quá người có tiền giống như anh lại . . . .”

‘đẹp trai’ thế nào cũng không tình nguyện nói ra hai chữ này, ngừng một chút tiếp tục nói: “Khẳng định có rất nhiều nữ nhân yêu thương nhung nhớ, cũng không để ý đến hai cô gái này đi?”

“Em nghĩ nhiều quá.” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng liếc mắt một cái lạnh nhạt nói, đúng vậy, nữ nhân hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiếu, nhưng là, cũng không gần nữ sắc hắn lại nguyện ý bị cô bé trước mắt này thu phục, hơn nữa nàng đùa vui xong liền đá hắn đi!

Đời này hắn chưa từng phải chịu sự uất ức như vậy! Hắn đã từng cố tình hết hy vọng đối với nàng, mặc dù hoa bướm xung quanh rất nhiều nhưng muốn quên cũng quên không được!

Lâm Duyệt vụng trộm lè ra một chút đầu lưỡi, gắt gao đi theo thân ảnh hộ pháp của hắn.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/nguoi-me-vi-thanh-nien/chuong-61/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận