“Xin anh, cầu xin anh thả tôi đi ra ngoài.” biểu tình trên mặt Lâm Duyệt hòa dịu một chút, bày ra bộ mặt vô cùng thảm thương nói với Long Hạo Vũ.
“Tôi sợ bị anh tôi phanh thây.” Long Hạo Vũ lắc đầu, không chút nào lo lắng cự tuyệt.
“Anh của anh? Chính là cái tên quỷ Nhật Bản kia?” Lâm Duyệt nghi hoặc hỏi, đều là người tà ác, cư nhiên nàng lại coi hắn như là huynh đệ thân thiết ?
hai mắt Long Hạo Vũ lại khẽ chớp, hắn trừng mắt nói: “Anh cô mới là quỷ Nhật Bản!”
“Tôi không có anh trai.” Lâm Duyệt trừng mắt liếc hắn một cái, lướt qua hắn hướng trong phòng đi vào, đi được vài bước mới quay đầu, nghiêm túc nói: “Cho anh một cơ hội cuối cùng, muốn hay không thả tôi đi ra ngoài?”
“Không cần!” Vẫn như cũ cự tuyệt không lưu tình chút nào. Lâm Duyệt chán nản, sau đó hướng hắn bày ra bộ dáng một đóa hoa tươi cười ngọt ngào, nói: “Đúng rồi, không biết bài tập này anh đã kiểm tra lại hay chưa, hình như cũng không được đúng lắm thì phải?”
Nhìn sắc mặt đột biến của Long Hạo Vũ, Lâm Duyệt đắc ý hừ một tiếng, bước nhanh hướng trong phòng đi đến.
thời điểm Lâm Duyệt đi vào trong phòng , Long Hạo Hiên vốn đã rời đi ngoài ý muốn xuất hiện tại trước mặt của nàng, Lâm Duyệt hơi hơi lo lắng, lập tức giả bộ dáng không chút nào sợ hãi nhìn hắn, nói: “Tôi đã nói với anh, Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ không bởi vì tôi mà gia ra vòng cổ!”
Long Hạo Hiên nhìn chăm chú vào nàng, nhàn nhạt cười: “Cô sai lầm rồi.”
Khi Long Hạo Hiên nói chuyện, Lâm Duyệt chỉ cảm thấy đầu nặng xuống, ý thức càng ngày càng mơ hồ, sau đó, thân mình mềm oặt đổ tiến vào trong lòng Long Hạo Hiên.
Thời điểm tỉnh lại, Lâm Duyệt phát giác bản thân lại đã ở một nơi xa lại khác, hơn nữa chỗ này cũng không hoa lệ thoải mái giống Long gia biệt thự . Chiếc giường lớn bây giờ đã biến thành mặt sàn xi măng làm cho lưng nàng đau nhức.
Nàng vừa chua xót vừa xoa xương cốt bị đau chống tay từ trên đất bò lên, trong lòng thầm mắng cái tên xú nam nhân kia , uổng phí khâm phục hắn khí suất, cư nhiên lại tâm ngoan như vậy, không hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc!
Vừa mới ngẩng đầu lên, một họng súng liền đột nhiên xuất hiện khiến cho nàng kinh hãi ngã trở lại nền nhà, Lâm Duyệt kinh ngạc trừng mắt trước nhìn họng súng đen ngòm trước mắt, ánh mắt di chuyển lên trên, dừng ở một khuôn mặt đeo kính đen.
Sắc mặt nam nhân kia tĩnh mịch không có một tia biểu tình, phảng phất tựa như một tên người máy chỉ ấn nút là thực hiện mệnh lệnh.
“Đại… Ca, các người lại đang đùa cái gì thế…?” Lâm Duyệt lắp bắp hỏi, nhìn quét một chút bốn phía, nơi này thoạt nhìn là lầu một một tòa nhà còn chưa có xây xong, ánh sáng duy nhất đó là nhờ vào mấy ánh đèn hôn ám của mấy công trường bên cạnh. Bên ngoài tối đen một mảnh!
Vì sao muốn đem nàng tới nơi này? Hoàn cảnh ác liệt khiến cho trong lòng Lâm Duyệt dâng lên chút sợ hãi , vài vị nam tử canh giữ ở bên người nàng làm như không có nghe thấy lời của nàng, quẫy đạp lung tung đều trở lên vô ích.
Lâm Duyệt run run lại từ trên đất bò lên, giơ châm muốn hướng phía cầu thang bay tới, nhưng vừa mới bước chưa được nửa bước đầu tiên liền đã bị một đôi cánh tay tựa như gọng sắt túm gọn thắt lưng, khiến nàng không thể động đậy.
“Buông! Buông tay!” Lâm Duyệt kêu to bắt đầu giãy giụa.
“Cô là quân cờ tốt nhất của tôi, tôi làm sao có thể buông tay?” Bên tai vang lên một ngụm tiếng Trung sứt sẹo, không cần đoán, Lâm Duyệt cũng biết là ai. Trong lòng nhất thời gian dâng lên một trận phản cảm, nàng cư nhiên bị cái tên ghê tởm hỗn đản kia ôm vào trong ngực?
“Ngươi đi chết đi!” Lâm Duyệt giơ chân phải lên, gót giầy hung hăng hướng chân của Long Phu đạp tới, đáng mừng là nàng đi giầy đế bệt, dẫm nát mặt trên chân hắn cũng không tính là rất đau đi. Nhưng cũng chừng đã khiến cho Long Phu tức giận, thấp rủa một tiếng, cánh tay vòng qua cổ của nàng, nhanh chóng khiến cho Lâm Duyệt cơ hồ không thể hô hấp!
Long Phu không để ý tới nàng có bị khó chịu hay không, sau khi khống chế được nàng xong đem nàng kéo tới bên cạnh hiên lầu một, đối với người dưới lầu hô: “Cameron tiên sinh, nếu ngươi cố ý coi Sơn Khẩu Tổ của tôi là kẻ địch, như vậy….” Cánh tay vừa thu lại, tiếng Lâm Duyệt thét chói tai cắt qua bầu trời đêm, vọng xuống dưới lầu rót thẳng vào tai Mạc Lặc Nghị Phàm!
Mạc Lặc Nghị Phàm cứng lại, đau lòng nhìn chăm chú vào hiên trên lầu, nửa thân mình Lâm Duyệt đã bị đẩy ra ngoài. Lòng nóng như lửa đốt hắn cố gắng đem khẩn trương áp tiến vào trong lòng, ánh mắt lạnh lùng tản mát ra tia giết chóc.
Khóe môi hắn cong lên khẽ mỉm cười, hờ hững mở miệng nói: “Anh cho rằng như vậy có thể bức tôi giao ra vòng cổ, vậy thì anh đã quá ngây thơ rồi, nữ nhân thôi mà….”
Lâm Duyệt nguyên lai còn đang tại vì hắn xuất hiện mà cảm động thời điểm khi nghe đến những lời này của hắn, nhất thời dục hỏa công tâm, căm giận hét lên: “Vương bát đản! Tôi biết ngay anh không tốt bụng như vậy đến cứu tôi ! Anh…!”
Đang nói bị lực đạo càng thêm mạnh mẽ của Long Phu khiến cho phải im bặt, chỉ có thể trừng lớn hai mắt, hận không thể lập tức giết chết kẻ đang ở dưới lầu, mặt không chút thay đổi Mạc Lặc Nghị Phàm.
Nếu không bởi vì hắn, nàng làm sao phải chịu tội như vậy chứ, từ ngày ở nửa đường tốt bụng cứu hắn xong, sau đó vốn không có quá một ngày tốt đẹp nào. Ô… Nàng làm sao có thể xui xẻo như vậy nha.
Long Phu cũng không tin tưởng lời nói của Mạc Lặc Nghị Phàm, lớn tiếng cười nói: “Cameron tiên sinh nếu thật sự là nghĩ như vậy, làm sao lại có thể mới rạng sáng đã đến nơi hẹn ước chứ?”
“Tôi đến, chính là suy nghĩ muốn lý giải cách sử dụng vòng cổ cuối .” Mạc Lặc Nghị Phàm ngạo nghễ hắn nói: “Thiếu chút nữa nó khiến tôi phải mất mạng, tôi có lý do để tìm hiểu không phải sao?”
“Ngài cho rằng tôi sẽ nói cho ngài biết sao ? ” Long Phu bật cười, đồng thời cũng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, Mạc Lặc Nghị Phàm cư nhiên không biết điều bí mật của vòng cổ sao? Nếu thật sự là như vậy, vậy rất tốt rồi! Cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Vòng cổ vốn không có liên quan gì đến Cameron tiên sinh, ngài cần gì phải tranh chấp thứ tai họa này, đắc tội Xã Đài đại nhân của chúng tôi chứ?”