Ngược về thời Minh
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 3 – Vừa lên ngôi báu
Chương 103 - Dương Lăng Vượt Biển
Dịch: TheJoker
Biên dịch: lht
Biên tập: nguyenthai
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trước đó, vì đã được vợ nhà nhắc nhở nên Nghiêm Tung càng xác định rằng Hoàng thượng có ý gỡ tội cho Dương Lăng, như vậy có nghĩa là người đứng đầu trong ba vị khâm sai nhất định cũng đã sớm nhận được mật dụ, cho nên từ lúc lão công gia vừa xuống kiệu, Nghiêm Tung đã nhìn lão chằm chằm không chớp mắt. Lão hồ ly đó cũng không ngờ lớp trẻ ngày nay thật là đáng sợ, thần sắc mới chỉ hơi khác thường một chút thôi mà đã bị Nghiêm Tung nhìn thấy hết.
Lúc này Nghiêm Tung càng tin chắc rằng mình đoán không sai. Nhưng thật ra, nếu Hoàng đế Chính Đức muốn giúp Dương Lăng thoát tội, với tính tình của sẽ không quan tâm đến kẻ khác nghĩ như thế nào mà sẽ miễn xá thẳng luôn, cần gì mà phải lòng vòng mấy thứ này. Vả lại lão công gia cũng chưa hề nhận được mật chỉ của Hoàng Đế.
Thật ra, việc Lý Đông Dương vừa rời khỏi cung liền gấp rút hẹn Vương Hoa gặp mặt hôm qua đã sớm bị vị Thành quốc công này biết được. Sở dĩ như vậy là vì trong số những người mà Lý Đông Dương hẹn, có một người tên là Vương Tự Văn, y là học sỹ Hàn Lâm được lão công gia mời đến làm thầy giáo cho mấy đứa cháu. Khi Vương Hàn Lâm đến phủ Thành quốc công thì vô tình đã để lộ một ít tin tức.
Thành quốc công có thể đứng sừng sững trong vương triều họ Chu vốn rất nặng tính đa nghi, nhưng lão lại bao đời nhận được quốc ân, đương nhiên là vì lão tự có bí quyết riêng. Những người đứng đầu họ Chu ai nấy đều có "trái tim bảy lỗ" (2), nhưng bề ngoài phần lớn lại giống như những kẻ võ biền thô lỗ không hề có cơ trí; hơn nữa bọn họ còn giỏi về quan hệ xã giao.
Đừng cho rằng Thành Quốc công không thượng triều mà nghĩ lão không biết gì, ngược lại, bất kể việc lớn việc nhỏ gì trong triều cũng đều không giấu được lão. Cộng với vô số sự tình phát sinh ở triều đình và trong dân chúng hai ngày nay, tuy rằng Thành quốc công đoán không chính xác trong đó có ẩn ý gì nhưng cũng không sai biệt lắm. Vì vậy, lão đã nghi ngờ việc Lý Đông Dương hẹn gặp Vương thị lang và việc Vương Thủ Nhân được chọn làm khâm sai tất có liên quan với nhau.
Nghĩ thông suốt điểm này, Thành quốc công không khỏi thầm bội phục lòng son dạ sắt của Lý Đông Dương và Vương Hoa. Mấy thần tử Đại Minh này, vì giang sơn xã tắc và bá tánh lê dân, dám bất chấp nguy hiểm có thể bị tịch biên gia sản, chém đầu cả họ. Nhưng phủ Thành quốc công bây giờ có hơn ngàn người, lão nhân gia không thể tự mình ra trận được nữa nhưng bản lĩnh giả ngây giả ngô thì lão vẫn còn. Thế là lão già có thể nhìn một con muỗi bay qua trước mặt thì biết ngay nó là cái hay đực này liền biến thành ông già mờ mắt nghễnh tai, đi đứng lảo đa lảo đảo.
Vương Thủ Nhân thấy Thành quốc công đồng ý âm thầm tương trợ, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều. Vậy là cả ba người lên kiệu quan đến Thái Lăng, lúc này thái giám tổng quản của Ngự Mã Giám kiêm xưởng đốc Tây xưởng Miêu Quỳ và Tả thị lang bộ Công Lý Kiệt vội vàng ra chào đón, sau đó cùng ba vị khâm sai bước vào Đế Lăng.
Vương Thủ Nhân vừa đi vừa rờ bao đất vàng lớn nhét ở phía sau hông rồi trộm liếc lão công gia. Chỉ thấy Thành quốc công được quản gia dìu đỡ, vừa run run rẩy rẩy bước về phía trước vừa oang oang trò chuyện với Miêu Quỳ, như thể sợ người ta không biết lão vừa mù vừa điếc.
Vừa vào đến cửa điện bên trái, Miêu Quỳ liền dừng bước mỉm cười rồi quay sang Thành quốc công hành lễ, nói:
- Thành quốc công lão nhân gia! Ty chức sẽ đợi ngài ở đây.
Thành quốc công liếc y một cái có ý tán thưởng, hổn hển đáp một tiếng rồi đi vào. Riêng Lý Kiệt là công thần đứng đầu tố cáo vụ án này, nếu hắn lật đổ được bốn vị khâm sai kia thì hắn sẽ có công lớn giúp cho xã tắc, còn nếu như thất bại, thì nhẹ nhất cũng bị khép vào tội mưu hại đồng liêu, cho nên cũng mặc kệ lão công gia bất mãn, hắn vẫn lập tức bám sát theo sau, không rời nửa bước.
Ba vị khâm sai dừng lại ở trước bậc đá của Kim Tỉnh, Vương Thủ Nhân nói to:
- Lão công gia! Ngài đã cao tuổi rồi, xin mời ngài cứ đứng ở đây giám sát đi. Việc lấy đất này hãy giao cho chúng con, được không ạ?
Nói rồi y nhìn qua Nghiêm Tung. Kế hoạch mà Vương Thủ Nhân lập ra là, lấy đất xong, trên đường đi bọn họ sẽ đánh tráo. Nhưng hôm nay có Lý Kiệt đứng đó quan sát, bên cạnh còn có Nghiêm khâm sai, e rằng bọn họ sẽ khó lòng mà ra tay được. Chi bằng mình ra vẻ hào phóng, nhường cho Nghiêm Tung đi lấy đất sẽ không khiến người ta nghi ngờ.
Lúc này, Nghiêm Tung đứng gần Kim Tỉnh nhất. Khi nãy thông qua ánh sáng đèn, hắn liếc nhìn vào trong Kim Tỉnh trước, vừa nhìn thấy hình dạng của Kim Tỉnh, hắn liền không khỏi giật mình. Thì ra hình dạng Kim Tỉnh là như vậy, nếu muốn ra tay quả nhiên rất dễ dàng.
Hừ! Chỉ đáng tiếc cơ hội lập công như vậy lại đem biếu không cho vị Chủ sự Bộ Binh này. Nghiêm Tung trong lòng máy động, thầm cười khẩy nghĩ: “Để ta giả làm Bồ Tát bằng đất sét cũng được, nhưng không thể xem ta như thằng ngốc. Mưu kế của bọn họ mình đã đoán ra rồi, nếu như mình có thể nghĩ biện pháp nói cho họ biết, không lo bọn họ sẽ không thiếu mình một phần nhân tình nữa.”
Nghĩ đến đó, Nghiêm Tung vội vàng khách khí nói:
- Đúng đúng đúng! Xin lão quốc công cứ đứng đây đôn đốc, công việc lấy đất này hãy giao cho vãn bối chúng con là được. Vương đại nhân, mời ngài, học sinh sẽ ở một bên coi giữ.
Vương Thủ Nhân nghe y nói xong cũng không khách khí nữa, lấy một cái xẻng con lúc vào lăng đã mang theo ra rồi bước lên chiếc giường bạch ngọc. Lý Kiệt lập tức trừng to hai mắt, nhìn chằm chằm vào động tác của y không chớp. Thành quốc công cũng không biết Vương Thủ Nhân sẽ lấy đất như thế nào để che giấu việc Đế Lăng thấm nước, nhưng lão thấy Lý Kiệt đứng đó như một con ưng già, hai tay căng thẳng quắp đến độ sắp biến thành móng vuốt.
“Dưới cặp mắt chằm chằm như hổ đói này, tiểu Vương sẽ hành động như thế nào đây?”
Lão công gia nhíu hàng mày trắng, thong thả đến bên cạnh Lý Kiệt, vỗ vai lão ta rồi cười lớn nói:
- Ngươi chính là Thị lang Bộ Công Lý Kiệt hả? Ừ, trông được đấy. Ngay cả việc lăng mộ tiên hoàng xảy ra vấn đề mà cái đám tặc tử đó cũng cả gan dám che giấu, tội không thể tha à. Nếu không phải nhờ ngươi, toàn thể triều đình đều đã bị giấu gạt rồi.
Lý Kiệt cười bồi nói:
- Lão công gia quá khen rồi, đó đều là bổn phận phải làm của thần tử.
Nói thì vẫn nói, nhưng cặp mắt lão vẫn nhìn chằm chằm vào Kim Tỉnh không chớp, chỉ lo có người sẽ giở trò.
Nghiêm Tung nhìn thấy lão như vậy thì trong lòng cả mừng. Cái tên thối tha không biết điều này thực đã giúp mình không ít. Gã đang băn khoăn không biết làm sao để Thành quốc công biết mình cũng là bảo vệ Dương Lăng, tên này lại tạo cho ông Bồ Tát bằng đất sét mình đây cơ hội lập công.
Hai chữ "kim tỉnh" này, nhiều người đã nghe đến nó, nhưng chưa tận mắt thấy thì không ai biết thật ra nó trông như thế nào Trong dân gian có vài công tượng (thợ thủ công) vì ôm lòng hư vinh đã tiết lộ đôi chút, song đại đa số cũng thổi phồng sự tráng lệ của Kim Tỉnh, cho nên đây là lần đầu tiên mấy vị này được nhìn thấy diện mạo thật sự của nó.
Vương Thủ Nhân lúc này đang quỳ trên bệ đá, đánh giá cái động đất có đường kính rộng nửa xích, sâu chừng một thước đó. Y lấy tay thăm dò một lát, bốn vách là hoàng thổ bị dính ẩm, nhưng khi sờ đến đáy, thì thấy đất đai nơi đó thấm nước gạo nhưng lại khô ráo bóng nhẵn. Vương Thủ Nhân giật bắn người thầm nghĩ: “Quả nhiên bọn họ đã động tay chân vào rồi”.
Vương Thủ Nhân mới vừa nghĩ đến đây, câu nói bóng gió như lời độc thoại đó của Chu lão quốc công lọt vào tai y. Ngay lập tức, trong lòng Vương Thủ Nhân liền loé lên một ý nghĩ, khoé mắt y nhanh chóng liếc qua bên cạnh, chỉ thấy Lý Kiệt đang trừng hai mắt quan sát nhất cử nhất động của mình, thế là y cực kỳ thất vọng.
Không ngờ ngay vào lúc này, thân thể cao ráo gầy gò của Nghiêm Tung bỗng chợt xoay lại, lách đến trước mặt Lý Kiệt cúi người thi lễ, bộ dạng vô cùng kính cẩn:
- Học sinh thân là con dân Đại Minh, cũng nên tạ ơn đại nhân. Xin đại nhân hãy nhận của học sinh một lạy!
Cái "cây sậy" gầy đét này cao phải hơn một thước tám, vừa xoay người là chắn hết mọi thứ, thậm chí khi gã cúi xuống hành lễ cũng đã che khuất Lý Kiệt khiến lão ta không nhìn thấy gì. Lý Kiệt có ý muốn lách người tránh gã, nhưng sợ làm như vậy sẽ quá lộ liễu, rõ ràng là có ý bất kính với gã và có lòng nghi ngờ Vương Thủ Nhân. Nhân lúc lão chỉ mới hơi chần chừ, Nghiêm Tung liền kéo tay thân mật nịnh nọt lão:
- Bộ Hình dùng đại hình bức được khẩu cung, bá quan bất phục, cho nên bây giờ mới đem về phúc thẩm. Nếu bộ Hình có được bực trí giả như đại nhân đây, dùng lời nói bóng gió, dăm ba câu chữ nhất định sẽ có thể khiến cho mấy tên phạm quan đó cung khai!
Ngay đúng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng xẻng sắt xúc đất sột soạt truyền nhanh lên trên, đúng vào lúc vừa hết thời gian một khắc thì nghe tiếng của Vương Thủ Nhân reo vui:
- Đã lấy được đất của Kim Tỉnh, hãy mau mang hộp vàng đến đựng đất!
...
Vương Quỳnh thong thả tản bộ bên trong thư phòng một lúc lâu, bỗng dừng chân cười nhạt nói:
- Đám nghịch thần gian xảo đó không chịu ngồi yên, ngông cuồng vọng tưởng dám lấy đất khám nghiệm. Hừ hừ, cái tên Thập trưởng nhỏ nhoi đó nếu không phải đúng sự thật há dám phỉ báng ư? Binh khoẻ trong quân nếu không có nội tình gì sao lại đột nhiên chết đi chứ? Ta đã sai người giữ hộp vàng đựng đất và huỷ hết mọi chìa khoá, chỉ còn chừa lại một chiếc này của ta. Chỉ cần đất trong hộp vàng không việc gì, để xem bọn chúng còn có thể giở được trò gì!
Từ Quán mừng rỡ nói:
- Khâm sai chắc hẳn cũng đã trở về rồi chứ nhỉ? Thắng bại được thua đều ở một lần hành động này đây! Tam Công trong nội các bao che tội phạm, chỉ vì chút lợi cỏn con mà không đếm xỉa gì đến việc long mạch bị tổn thương, vì vậy nhất định Hoàng Thượng sẽ không vui. Vụ án này kết thúc rồi, tiền đồ của bọn họ cũng sẽ tận thôi.
Vương Quỳnh chau mày nói:
- Từ thượng thư! chúng ta làm như vậy chính là vì giang sơn xã tắc của Đại Minh, không phải là vì tiền đồ cá nhân. Tam Công trong nội các đều là công thần vì nước, bọn họ lo lắng chuyện tăng thuế cũng là vì nghĩ cho triều đình Đại Minh ta, Từ công sao có thể nói những lời như vậy được?
Từ Quán vội cười bồi đáp:
- Phải phải phải, Vương thượng thư nói rất phải.
Song trong lòng lại thầm rủa: “Lão thất phu, nếu như ông quang minh chính đại, vì nước vì dân, sao lại xúi giục con mình đến bộ Hình tố cáo để chém đầu người ta và bôi nhọ thanh danh người ta chứ?”
Hồng Chung nói:
- Vương đại nhân, không bằng chúng ta hãy vào cung ngay, đem chuyện Dương Lăng phạm pháp bẩm báo cho hoàng thượng. Đợi đến khi hoàng thổ của Kim Tỉnh về rồi, chân tướng rành rành, sẽ có đủ lý do giết hắn!
Vương Quỳnh thoáng trầm ngâm rồi mỉm cười lắc đầu bảo:
- Chuyện này không cần nhọc đến ông và ta ra mặt, làm vậy chẳng phải sẽ thành chuyện bé xé ra to sao? Bảo Thị lang bộ Hình Trình Văn Nghĩa dâng sớ, lấy danh nghĩa sỹ tử tố cáo dâng lên cho Hoàng Thượng là được.
Trong cung Càn Thanh, hoàng đế Chính Đức đang nghe đại học sỹ Tạ Thiên lải nhải với một tâm trạng bất an. Hôm nay y mượn cớ vấn an Thái hậu và Thái Hoàng Thái hậu nên đã miễn Ngọ triều, cả ngày ở trong cung chờ tin tức. Vừa vặn đúng lúc Lưu Kiện và Tạ Thiên có việc liên quan đến đại hôn của hoàng đế muốn bẩm báo và hội ý, nghe nói y muốn đi thỉnh an Thái hậu, thế là cũng vội vã theo vào.
Nào ngờ tiểu hoàng đế vốn không hề có lòng đi thăm Thái Hoàng Thái hậu và Thái hậu, hai vị đại học sỹ cũng biết thời gian rất quý giá, nên không chút lãng phí, lập tức ra sức khuyên can Hoàng Đế đừng sa đà vào chơi bời, đừng đi lại trong cung mà không mang thị vệ, đừng bỏ ra quá ít thời giờ đọc sách, đừng không mở Kinh Diên, tận tình khuyên bảo một phen khiến hoàng đế Chính Đức nhức hết cả đầu.
Khi Chính Đức đang bắt đầu mất kiên nhẫn thì một tên tiểu thái giám hấp tấp chạy vào bẩm báo:
- Khải bẩm Hoàng Thượng, Thị lang bộ Hình Trình Văn Nghĩa khẩn cấp dâng sớ, sự tình có liên quan đến vụ án Đế Lăng thấm nước.
Nghe vậy, hoàng đế Chính Đức giật mình, vội vàng bảo:
- Dâng sớ lên! xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Chính Đức nhận sớ, giở ra xem. Trên sớ Trình Văn Nghĩa viết lưu loát hơn ba ngàn chữ, bỏ những câu sáo ngữ ra, đại khái ý nói phát hiện ra Dương Lăng bề ngoài tỏ vẻ thanh liêm, nhưng trong tối lại tham ô xa xỉ, bỏ ra nhiều tiền mua thiếp, hà hiếp tăng lữ vân vân, xin Hoàng Thượng cho phép thẩm tra cùng với vụ án Đế Lăng thấm nước một lượt.
Giống như con bạc đang đợi chờ con bài tẩy được lật lên, không biết hoàng thổ được mang từ Đế Lăng về rốt cuộc có bị người giở trò không, nhưng vừa nhìn thấy tấu chương này, lòng Chính Đức liền nguội đi một nửa. Vốn dĩ Trương Vĩnh vẫn nói Dương Lăng không có lý do tham ô, nhưng giờ đã có chứng cứ, sau khi xem những tội danh được liệt kê xong, Chính Đức cũng không còn tâm tư để xem tiếp những nội dung sau đó nữa.
Y tức tối vứt tấu chương lên long án, cơ mặt giần giật. Ngồi ngây ra trên ghế một hồi lâu, y bỗng nhảy phắt dậy, giận dữ quát:
- Mang tất cả những phạm nhân có liên can đến đây cho trẫm! Trẫm muốn đích thân xét xử vụ án này!
Lưu Kiện nghe thấy liền vội vã can ngăn:
- Khải bẩm bệ hạ, việc này vạn vạn lần không thể. Luật pháp có cơ quan hành xử riêng, hoàng thượng là vạn thừa chi tôn (3), há có thể vượt quyền can thiệp? Đế vương tự cổ trừ Hiến Văn Đế không biết tự trọng ra, thần vẫn chưa từng nghe nói có vị minh quân cao quý nào hạ cố đến đại sảnh bộ Hình ngồi cả.
Chính Đức nghe vậy nổi giận đùng đùng, đanh mặt chỉ lão ta hét:
- Minh quân! Minh quân! Tai trẫm nghe đến sắp chai hết cả rồi. Ông luôn miệng nói vạn thừa chi tôn, thế nhưng Hoàng thượng ta đây lại mặc cho ông khoa tay múa chân, chưa từng làm chủ được chuyện gì! Thiên hạ này là của ông hay là của ta hả?
Lưu Kiện nghe thế mặt mày tái mét, quỳ sụp dỡ mão run rẩy nói:
- Hoàng Thượng sao lại nói lời như vậy. Lão thần một lòng thành tâm tận sức, có trời đất chứng giám, nếu như lời của lão thần vô lễ xúc phạm đến Hoàng Thượng, thần nguyện xin Hoàng Thượng giáng tội!
Tạ Thiên thấy vậy vội lên tiếng giảng hoà:
- Hoàng Thượng, lấy địa vị đế vương đi thẩm tra xử lý phạm nhân, đích thực có điều không hợp lý. Hoàng Thượng thân là quân chủ của cả thiên hạ, đâu lại có đạo lý Hoàng Đế tự thân xử án chứ? Song nếu như Hoàng Thượng muốn nghe xét xử vụ án này, chi bằng ngồi phía sau đại sảnh của Hình Đường dự thính, Hoàng Thượng thấy thế nào?
Hoàng đế Chính Đức phất tay nói:
- Được! Nghe thẩm vấn thì nghe thẩm vấn, theo trẫm đến đại sảnh bộ Hình, ta muốn xem thử rốt cuộc y đã làm những chuyện xấu xa nào làm tổn thương đến lòng dạ của trẫm như vậy! Phái người báo cho Đô Sát Viện, Đại Lý Tự, khâm sai khám lăng, đợi khi thổ nhưỡng Kim Tỉnh đến kinh, lập tức tới ngay bộ Hình, Tam đường hội thẩm!
Hoàng Đế Chính Đức hùng hùng hổ hổ mang hai vị đại học sỹ và ba gã thái giám tâm phúc là Trương Vĩnh, Lưu Cẩn và Mã Vĩnh Thành "đánh thẳng" đến Bộ Hình, khiến cho bọn Ngụy Thân và Trình Văn Nghĩa bị doạ đến nhảy dựng. Hai người lật đật phái người đến bộ Lễ mời Hồng Chung về. Vương Quỳnh, Từ Quán nghe tin cũng vội vã đến theo.
Hoàng Đế Chính Đức không nén được sự sốt ruột, Hồng Chung vừa trở về, y lập tức hạ lệnh thăng đường xử án. Bởi vì vụ án này chỉ liên quan đến một nhà Dương Lăng, cho nên Ngụy Thân chỉ dẫn Dương Lăng, Hàn Ấu Nương, Tuyết Lý Mai và Cao Văn Tâm lên sảnh đường, giải Lý Đạc, Nghê Khiêm, Đới Nghĩa và nhân chứng Thập trưởng nọ xuống dưới sảnh đường, chờ nghe Tam ty hội thẩm. Đám người Hàn Ấu Nương lại không phải vừa khéo mà tới, bọn họ vì tự ý xông vào pháp trường, cho nên trước khi chuyện Đế Lăng được tra rõ, bọn họ cũng là người đợi xét xử tội, vì vậy hôm qua cũng bị giải vào nữ lao (ngục dành cho nữ) đợi sau án Đế Lăng sẽ xử lý tiếp.
Bên nguyên cáo chính là bảy văn sỹ bọn Dương Lâm, Triệu Ung, Vương Cảnh Long và nhân chứng Ngọc Đường Xuân.
Ngọc Đường Xuân vừa lên đến sảnh đường, đôi mắt tựa nước hồ thu liếc nhanh qua Dương Lăng, thấy y toàn thân vận đồ trắng, loang lổ vết máu, ngón tay bị cùm bê bết máu me, trong ánh mắt không nén được vẻ đau xót.
Sợ bị người khác nhìn ra sơ hở, nàng vội cụp mắt, rụt rè quỳ xuống phía trước, cất tiếng nhỏ nhẹ:
- Dân nữ Tô Tam, khấu kiến đại nhân!
Hồng Chung vuốt râu mỉm cười, ôn tồn bảo:
- Nhân chứng Tô Tam chớ nên sợ hãi, ngươi vốn là gia tẩu phủ họ Dương, nay có sỹ tử Trình Huy nói Dương Lăng dùng quan uy bức người, cưỡng bách Thì Hoa quán cưới ngươi về, hơn nữa khi chủ quán Nhất Xứng Kim không đáp ứng, Dương Lăng đã bỏ ra vạn kim. Ngươi hãy nói cụ thể và chi tiết ra đi.
Ngọc Đường Xuân theo sự phân phó của Vương Cảnh Long, ra vẻ chân thật đem chuyện Dương Lăng cưỡng ép Thì Hoa quán mua bọn họ về Dương gia, mang tiếng là tì nữ, thực chất là làm thiếp thị nói ra một lượt. Từ Quán và Vương Quỳnh ngồi sau sảnh nghe mà mở cờ trong bụng. Khi ấy Dương Lăng mới vừa vào kinh, nhiều lắm chỉ là Đông cung thị độc, vậy vạn lượng bạc trắng có được từ đâu?
Như vậy, số bạc này nhất định có lai lịch bất chính. Hơn nữa, nếu y đã vung tiền vô độ, thì nhất định ở Đế Lăng đã bị người khác cám dỗ, hiển nhiên cũng có lý do tham gia che giấu chuyện Đế Lăng thấm nước.
Nhưng Hoàng Đế Chính Đức càng nghe lại càng thấy buồn bực và khó hiểu. Vừa rồi ở trong cung xem tấu chương, y chỉ thấy Dương Lăng dùng số tiền lớn mua thiếp, nhưng lại không biết mua thiếp gì, bây giờ mới biết rõ đầu đuôi. Có điều lời khai này của Ngọc Đường Xuân có nhiều chỗ không thật. Vì để làm nổi bật sự ngang ngược vô sỉ của Dương Lăng, Vương Cảnh Long sai người chỉ dẫn cho Ngọc Đường Xuân thổi phồng thêm một chút. Vì vậy, Chính Đức nghe xong không khỏi lấy làm hoài nghi mà liếc sang Mã Vĩnh Thành.
Thấy vậy, Mã Vĩnh Thành vội kề tai Chính Đức, đem sự tình kể lại tường tận một lượt. Đích thân Chính Đức đầu têu vụ này nên hiển nhiên tin người của mình hơn một chút. Đừng nói Dương Lăng không hề cường quyền ép người, không hề bởi vì Nhất Xứng Kim không chịu bán mà sai người đánh đập doạ dẫm, cho dù có thật sự phạm pháp như vậy, cũng e rằng đó là bởi Dương Lăng vì mình mà ra sức làm việc.
Vừa nghe Ngọc Đường Xuân đổi trắng thay đen như vậy, Hoàng Đế Chính Đức mặt đỏ phừng phừng, cảm giác như là đang nói y, thật sự không nhịn được, bèn thẹn quá hoá giận mà nhảy dựng lên quát:
- Lời khai của nữ tử nhà ngươi có đúng mỗi câu đều là thật? Ngươi nên biết vu khống đại thần triều đình thì sẽ bị đánh chết đấy. Ngươi còn chưa chịu nói thật?
Ở phía trước, ngoài Hồng thượng thư, Ngụy Thân và Trình Văn Nghĩa ra, những người khác đều không biết phía sau còn có Hoàng đế Chính Đức đang ngồi. Đột nhiên nghe thấy có tiếng người quát bèn giật nảy mình, ngay cả đám sai dịch đang chống Thuỷ Hỏa côn cũng vậy.
Lúc này Chính Đức đã qua khỏi thời kỳ vỡ giọng, đám người Ngọc Đường Xuân không quen biết y, nên không nhận ra được tiếng của y cũng là chuyện bình thường, nhưng Dương Lăng và Hàn Ấu Nương thì lại nghe ra. Phu thê hai người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đồng thời hiện lên vẻ mừng rỡ. Có ông chủ nghe được vở kịch hay này, hai người lại càng có thêm chút hy vọng thoát hiểm rồi.
Ngọc Đường Xuân thất kinh hỏi:
- Đại nhân, phía sau sảnh đường là người nào hỏi vậy?
Nói đoạn nàng liếc nhanh đôi mắt ngọc nhìn qua phía Hàn Ấu Nương, đôi mắt to tròn biết nói ấy cũng tràn ngập sự nghi hoặc.
Kế sách mà hai người thương lượng ban đầu với nhau là đợi đến khi Ấu Nương phản bác thì nàng mới giả vờ "cùng đường đuối lý", hoang mang sợ hãi, nên nói ra sự thật, như thế mới càng dễ lấy được sự tín nhiệm của người khác. Nhưng bây giờ sau sảnh đường đột nhiên có người cất tiếng hỏi, hơn nữa ngữ khí rõ ràng không tin lời nàng nói, cho nên Ngọc Đường Xuân còn ngỡ là một ngày này không có liên lạc, Ấu Nương đã tìm thêm được người giúp đỡ rồi.
Hồng Chung nghe thấy Hoàng đế Chính Đức ở sau lưng lên tiếng, người trên sảnh, nhân chứng, phạm nhân lẫn ba nhóm nha dịch đều kinh ngạc như vậy thì lấy làm khó xử, bèn nói:
- Phía sau... phía sau sảnh là một vị lão đại nhân đang nghe dự thẩm, ngươi không cần hỏi nhiều, cứ trả lời thành thật là được.
Ngọc Đường Xuân thấy Hàn Ấu Nương đưa mắt ra hiệu thì trong lòng đã tỏ, nàng sợ sệt quỳ ở đó, bộ dạng xinh đẹp động lòng người, lo lắng nói:
- Đại nhân, dân nữ không dám trả lời. Sợ vị lão đại nhân đó sẽ dùng hình với dân nữ.
Thấy người con gái xinh đẹp này không hiểu biết, Hồng Chung vội mỉm cười an ủi:
- Chỉ cần ngươi lời ngay nói thật, thành thật trả lời, lão đại nhân sẽ không trách đánh ngươi đâu, thậm chí bổn đại nhân cũng sẽ làm chủ cho ngươi.
Lão liếc Dương Lăng một cái, rồi cười nhạt nói tiếp:
- Bất kể kẻ đó quyền cao chức trọng đến đâu, đã đến trước sảnh đường này đều phải nghe theo bổn quan... à không, nghe theo vị lão đại nhân đằng sau bổn quan xử trí. Ngươi có oan uất bất bình gì thì hãy cứ nói ra hết, có bổn quan và vị lão đại nhân đó làm chủ, không ai có thể làm hại đến ngươi đâu!
Ngọc Đường Xuân nghe đến đây vội vã dập đầu kêu:
- Đa tạ đại nhân, đa tạ lão đại nhân, dân nữ bị oan, dân nữ bị oan quá!
Hồng Chung mỉm cười bảo:
- Chớ nên sợ hãi, bổn quan tự sẽ làm chủ giải oan cho ngươi. Tô Tam, ngươi cứ việc mạnh dạn nói ra đi.
Ngọc Đường Xuân liền chỉ Vương Cảnh Long lớn tiếng khóc rống:
- Dân nữ bị oan, sở dĩ dân nữ hãm hại chủ cũ, đều là vì bị vị Vương tam công tử này đe doạ. Vị Vương tam công tử này nói đại nhân nhà dân nữ đã bị giam vào trong ngục, nếu dân nữ không làm theo lời hắn, hắn sẽ bán dân nữ vào ty Giáo Phường.
Ngọc Đường Xuân khóc như mưa, không ngớt nghẹn ngào nói:
- Vương tam công tử còn nói không tới mấy ngày, họ Vương nhà hắn sẽ chỉ dưới một người mà trên vạn kẻ. Nếu dân nữ chịu theo hắn, hắn sẽ mua dân nữ về phủ làm thiếp, hưởng mọi vinh hoa phú quý. Dân nữ chỉ là một đứa con gái yếu đuối, gia chủ chịu oan, bơ vơ không nơi nương tựa, do đó bất đắc dĩ mới hãm hại vu cáo chủ cũ, thật không phải là ý nguyện của dân nữ đâu. Xin đại nhân làm chủ cho dân nữ...
Ngọc Đường Xuân còn chưa dứt lời, hơn chục người trước và sau sảnh đường khi nãy còn không ngớt cười mỉa tất cả nghe vậy đều biến sắc!
Ngay vào lúc này, nghi trượng của ba vị khâm sai đã tiến vào trong kinh thành, mà Lý Đông Dương và Vương Hoa vẫn còn ngồi ở trong nhà, từ đầu chí cuối không thấy gia nhân hồi âm, đoán biết là chuyện đã không thể thực hiện được, thế là hai ngươi chỉ đành im lặng ngồi nhìn nhau, thất vọng thở dài.
Ngay đúng lúc này, gia nhân được phái đến Đế Lăng thám thính tin tức đã vội vội vàng vàng trở về, Vương Hoa vội vã nhảy dựng lên, run rẩy hỏi:
- Thủ Nhân bên đó đã có tin tức rồi ư?
Gia nhân đáp:
- Lão gia, lão bộc đuổi theo rất lâu, thuỷ chung không thấy công tử gia ra hiệu, bây giờ nghi trượng khâm sai đã về đến ngọ môn, nhưng chỉ ngừng lại một chút rồi đi đến thẳng bộ Hình. Lão bộc đành phải trở về báo tin.
Vương Hoa và Lý Đông Dương ngạc nhiên nhìn nhau: khâm sai không đến hoàng cung trả chỉ mà lại đi thẳng đến bộ Hình? Chẵng lẽ...
Lý Đông Dương vội nói:
- Mau, chuẩn bị kiệu... Không! Chuẩn bị ngựa, chúng ta lập tức chạy đến bộ Hình!
Hai vị đại nhân lật đật rời khỏi phủ môn, gia nhân vừa dắt ngựa đến, hai người đã vội vàng lên ngựa ra sức dồn roi phóng thẳng đến đại sảnh bộ Hình. Vừa chạy đến cổng sảnh đường, chỉ thấy một chiếc kiệu đặt chếch bên dưới cổng, trong kiệu chui ra một lão nhân độ năm mươi, dáng bộ đắc ý. Lý Đông Dương vẫn chưa xuống ngựa, trông thấy người đó không khỏi lấy làm kinh ngạc hỏi:
- Mạt giám chính (4), ông đến bộ Hình làm gì?
Giám chính Khâm Thiên giám ngẩng đầu, vừa thấy đó là Đại học sỹ Lý Đông Dương và Thị lang Bộ Lễ Vương Hoa thì vội chắp tay cười bồi nói:
- Ra mắt hai vị đại nhân. Hoàng thượng lệnh cho hạ quan nghiệm đoán báo hiệu của lôi kích (sét đánh), hôm nay đã có kết quả, hạ quan đến là để bẩm báo cho hoàng thượng.
Lý Đông Dương nghe vậy cả kinh hỏi:
- Hoàng thượng quả nhiên đã đến bộ Hình. Chẳng lẽ... chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn ngự giá đích thân xét xử sao?
Chú thích:
(1) Trích từ kế "man thiên quá hải". Chương trước Dương Minh giấu trời, chương này Dương Lăng vượt biển.
(2) nguyên văn "thất xảo linh lung tâm" hay "trái tim của Tỷ Can", trích trong Phong Thần truyện, chỉ người thông minh.
(3) thừa: xe tứ mã; tôn: tôn quý. Vạn thừa chi tôn chỉ sự tôn quý khác xa người thường của các bậc đế vương và vương hầu.
(4) chức quan trông coi Khâm Thiên giám.