Một nam một nữ bị dẫn tới, đã bị hành hạ đến không giống hình người. Tóc rối tung che khuất hơn nửa khuôn mặt của bọn họ nhưng từ ngoại hình vẫn có thể phân rõ diện mạo.
"Mộng phi?" Vũ Tình kinh hô. Tại sao nàng lại thành như vậy? Là vì hoàng thượng biết Mộng phi hãm hại nàng nên đã đối xử với nàng như thế sao? Nhưng chẳng phải nàng đã có con với hoàng thượng sao? Hoàng thượng tại sao lại có thể đối xử với nàng như vậy, thế con của nàng phải làm sao bây giờ?
"Hoàng thượng, nô tì cuối cùng cũng được gặp ngươi. Hoàng thượng, tại sao đã một năm rồi không đến thăm nô tì? Những người ở nơi đó thật là khủng khiếp. Mỗi ngày bọn họ đều đánh ta, mắng ta, ta biết là hoàng thượng sẽ không quên ta đâu mà!" Mộng phi tự cho là đúng cười, một lòng muốn dính lấy hoàng đế nhưng lại bị thị vệ ấn chặt.
"Hoàng thượng, bọn họ giữ nô tì đau quá, ngươi mau bảo bọn họ buông tay, trị bọn họ tội chết đi..." Mộng phi giận dữ mở to đôi mắt đẹp rồi lại làm nũng với hoàng đế.
Tư Đồ Vân nhìn đứa con gái mà mình nuôi dạy biến thành như vậy bất đắc dĩ lắc đầu, cha mẹ không dạy nổi con...
Nam Cung Quân một năm nay đã nhìn quen diện mạo xấu xí của nàng, đã sớm hết hy vọng mà cúi đầu. Hắn thẹn với hoàng đế, cũng thẹn với Tiêu phi.
"Đủ rồi, Tư Đồ Mộng." Hoàng đế trầm giọng nói. Bây giờ hắn mới coi như thật sự biết Mộng phi. Mộng phi yểu điệu, dịu dàng nhu mì trước kia căn bản chỉ là giả.
Tư Đồ Mộng sợ hãi:"Hoàng thượng, sao ngươi lại dung giọng đó để nói chuyện với nô tì, từ trước đến nay ngươi có như vậy bao giờ đâu. Tại nô tì làm sai chuyện gì phải không? Nô tì có thể sửa!" Nàng vẫn cho rằng giá trị của sinh mạng mình chính là tồn tại vì hoàng đế, chỉ cần hoàng đế không hài lòng, bất luận là cái gì nàng cũng có thể sửa.
"Ngươi còn không biết ngươi sai chỗ nào sao? Ngươi cho rằng ngươi sau khi ngươi làm những chuyện này trẫm còn có thể trước sau như một với ngươi sao?" Đúng là nực cười, sao hắn có thể coi một nữ nhân như vậy là thế thân của Tinh Nhi được chứ? Uổng công hắn sủng ái nàng hai năm mà không ngờ còn không thấy rõ được bản chất thật của nàng, ngây thơ nghĩ rằng chuyện Dung phi chỉ là do nàng nhất thời luẩn quẩn trong lòng. Có lẽ là do bị vài người xúi giục mà dễ dàng buông tha cho nàng, thậm chí bắt Ngụy hoàng hậu gánh tội thay nàng. Không ngờ nàng lại càng làm nghiêm trọng thêm, dám không biết cân nhân động đến Vũ Tình. Nếu hắn xử sự công bằng trong chuyện của Dung phi thì có lẽ vốn sẽ không xảy ra việc này.
"Mộng phi, còn nhớ ta không?" Vũ Tình cảm thấy nàng nên lộ diện.
"Tiêu... Tiêu phi, ngươi không... Không chết?" Mộng phi kinh ngạc che miệng, trong trí nhớ của nàng Tiêu phi hẳn là một người đã chết. Nàng tưởng hoàng thượng cho dù tìm được nàng ấy thì cũng chỉ là một cỗ thi thể lạnh như băng. Hoàng thượng cho dù lúc này hận nàng nhưng theo thời gian trôi đi, hắn cũng sẽ chậm rãi quên Tiêu Vũ Tình, cuối cùng sẽ trở lại bên cạnh nàng. Tại sao tình huống hiện tại lại trở nên khiến nàng trở tay không kịp như vậy?!
"Tại sao ngươi cho rằng Tiêu phi đã chết?" Hoàng đế bắt lỗi trong lời nói của nàng.
"Không... Không có gì." Mộng phi biết mình nói lỡ, nhanh chóng im miệng.
Hoàng đế không định buông tha cho nàng:"Không phải ngươi đã lừa trẫm làm gì đó với Tình Nhi chứ?" Nhất định là có, nữ nhân này... rất độc ác.
"Không có. Hoàng thượng, ta thật sự không có, hoàng thượng hãy tin ta, thực sự không phải ta, hoàng thượng đừng bị kẻ có âm mưu lừa gạt..."
Vũ Tình đột nhiên mở miệng:"Là chén rượu độc kia, phải không? Là chén rượu độc kia!" Nàng sớm nên nghĩ đến, hoàng đế cho dù lúc ấy có tức giận đến thế nào thì hắn cũng sẽ không giết nàng. Nếu không từ lúc 'bắt kẻ thông dâm tại giường' lần đó, hoàng đế đã có thể một kiếm kết liễu nàng, cần gì phải chờ tới bây giờ.
Hoàng đế không rõ:"Rượu độc gì?" Có phải Tình Nhi còn phải chịu sự đau khổ nào đó mà hắn không biết không? Cho nên mới hận hắn như vậy.
"Lam Nhi... Lam Nhi đâu?" Vũ Tình không đáp, yêu cầu.
"Lam Nhi trúng độc hôn mê một năm nay. Trẫm đã phái Hoàng Anh đi giải độc cho nàng, chắc là sắp tới rồi. Tình Nhi, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Lam Nhi trúng độc, sao có thể như thế?" Rõ ràng người uống rượu độc là nàng, sao lại biến thành Lam Nhi trúng độc? Chẳng lẽ Lam Nhi đã đổi chén rượu độc kia?
"Tiểu thư..." Lam Nhi đột nhiên xuất hiện ở cửa, sắc mặt tái nhợt như người chết. Tiểu thư biết rõ nàng đã làm những chuyện như vậy mà vẫn nhớ đến nàng.
"Lam Nhi..." Hai người ôm chặt lấy nhau.
"Tiểu thư, Lam Nhi xin lỗi ngươi." Lam Nhi xấu hổ.
"Lam Nhi, ngày đó chén rượu độc mà ngươi đưa cho ta căn bản không phải là hoàng thượng ban cho mà là Mộng phi bảo ngươi làm đúng không?" Nàng thật sự rất đau lòng, uổng công yêu thương coi Lam Nhi như tỷ muội tốt, vậy mà nàng ấy lại làm việc cho một người khác hãm hại nàng.
"Vâng. Hoàng thượng vốn không hề biết gì!" Lam Nhi khóc nói.
"Nhưng tại sao người trúng độc là ngươi còn ta lại không sao?" Nàng tin Lam Nhi nhất định là có nỗi khổ riêng.
"Bởi vì ta đã đổi chém rượu độc kia. Chén mà tiểu thư uống chỉ là thuốc mê mà thôi. Lam Nhi không muốn phải thấy tiểu thư chịu khổ nữa cho nên ta đã xin Vô Dạ công tử lén đưa ngươi ra ngoài." Lam Nhi quỳ trên mặt đất cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Vũ Tình.
"Ngươi còn chưa nói vì sao ngươi lại trúng độc? Bởi vì chén rượu độc thật sự là do ngươi uống đúng không?" Nàng đã trách lầm Chính Hiên, Chính Hiên căn bản không hề muốn nàng chết.
"Đúng vậy. Ta không chịu nổi, tiểu thư, Lam Nhi thật sự chịu đủ rồi. Tiểu thư là người đối xử với Lam Nhi tốt nhất thiên hạ, Lam nhi không muốn làm hại tiểu thư. Nhưng Lam Nhi từ nhỏ không có tình thân, ta rất muốn có một người thân trong nhà. Bị kẹt giữa các ngươi ta thật sự rất khổ sở, ta không muốn tiếp tục những ngày như vậy nữa. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là ta chấm dứt sinh mệnh của mình và cũng là chuộc lỗi với tiểu thư."
Tư Đồ Vân coi như hết hy vọng với nàng:"Lão phu coi như chưa từng sinh ra ngươi!"
"Cha, ngươi có Lam Nhi rồi đừng vứt bỏ ta. Cha..." Mộng phi túm lấy ống tay áo Tư Đồ Vân. Tư Đồ Vân có công với triều đình, nếu hắn cầu xin có lẽ hoàng đế sẽ nể mặt. Nhưng bây giờ ngay cả ông cũng không chịu cứu nàng.
Tư Đồ Vân hất tay Mộng phi ra! Bỏ mặc nàng ư, ông làm sao có thể nhẫn tâm chứ? Dù sao cũng đã thế rồi, đành cố gắng một lần cuối cùng,"Hoàng thượng, lão thần chỉ xin hoàng thượng có thể thủ hạ lưu tình(xuống tay nể tình)!" Cái ông có thể làm cũng chỉ đến thế mà thôi.
"Lão tướng quân xin hãy đứng lên! Trẫm cũng là tội nhân, không có tư cách xử nàng. Tình Nhi, những người này tuỳ ngươi xử trí, bao gồm cả trẫm!" Hoàng đế giao hết quyền sinh tử của mọi người bao gồm cả mình cho Vũ Tình.
Tiêu Vũ Tình chậm rãi đi đến trước mặt Mộng phi, từ trên cao nhìn xuống hỏi:"Mộng phi, ngươi làm nhiều việc như vậy có hối hận không?"
"Ta không hối hận, ta một chút cũng không hối hận. Điều duy nhất ta hối hận chính là không được tự tay giết chết ngươi."
Khoé miệng Vũ Tình gợi lên kỳ lạ: "Nếu ta phán ngươi tử hình ngươi sẽ thế nào?" Mùi vị được thao túng quyền sinh tử thật sự rất thích, khó trách có người liều chết cũng muốn lên ngôi hoàng đế.
Mộng phi cả kinh, thảm thương nhìn về phía hoàng đế:"Hoàng thượng, ngươi thật sự nhẫn tâm để nô tì chết ư?" Người này hình như quá tự kỷ mất rồi?
Hoàng đế xoay người không để ý tới nàng!
Vũ Tình lại lộ ra ý cười khiến người ta sởn gai ốc:"Có điều, xét đến đứa con của ngươi ta có thể xử lý nhẹ hơn. Đúng rồi, còn chưa kịp hỏi, ngươi sinh công chúa hay hoàng tử vậy?"
Sắc mặt Mộng phi lập tức trắng bệch, lúc trước nàng chỉ là thuận miệng nói vậy để chọc giận Vũ Tình mà thôi. Không ngờ nàng ta thực sự hiểu lầm nhớ đến tận bây giờ, lúc này mới lộ tẩy.
Hoàng đế không hiểu ra sao, bỗng nhiên xoay người:"Chậm đã, Tình Nhi, trẫm thực sự không muốn quấy rầy ngươi nhưng có câu trẫm không thể không hỏi."
Vũ Tình suy nghĩ một chút:"Được rồi, ngươi muốn hỏi cái gì? Hỏi đi!" Xem, nàng là người rất khoan dung mà.
"Trẫm có cái gì mà công chúa với hoàng tử cơ?" Cho xin đi, từ khi hắn biết Vũ Tình thì không hề có quan hệ vợ chồng với các phi tử khác. Mà Vũ Tình cũng chưa từng đồng sàng(cùng giường, hèm, hay là lên giường ấy), hắn nào có cơ hội có cái gì mà tiểu công chúa, tiểu hoàng tử chứ. Hơn nữa hắn đã sớm quyết định, con của hắn chỉ có thể là do Tiêu Vũ Tình sinh!
Lần này đến lượt Vũ Tình không hiểu ra sao:"Lúc ta còn chưa rời cung Mộng phi đã nói với ta rằng nàng mang thai con của ngươi." Ngốc quá đi mất, không ngờ lại bị nàng ta lừa, cứ tưởng Chính Hiên đã phản bội nàng.
Hóa ra hắn và Vũ Tình còn có nhiều hiểu lầm mà hắn không hề biết như vậy. Mộng phi này, hắn nhất quyết không thể tha cho nàng ta.
"Mộng phi, ngươi rốt cuộc còn lừa trẫm cái gì nữa?"
"Không có... Ta không có, nô tì thật sự không lừa gạt gì hoàng thượng cả."
Vũ Tình yếu ớt nói:"Nếu đã không có thì ta đây sẽ tuyên án! Mộng phi làm nhiều việc ác, tội ác tày trời, phán..." Nàng chính là cố ý kéo dài giọng để dạy dỗ Mộng phi một trận. Nàng vốn không muốn mạng của nàng ta, lấy mạng nàng ta để làm gì chứ? Đâu có được gì.
Lam Nhi đột nhiên quỳ xuống:"Tiểu thư, ta xin ngươi hãy tha cho tỷ tỷ. Lam Nhi biết mình có tội, không có tư cách cầu xin, nhưng xin tiểu thư hãy nể tình trước đây mà tha cho tỷ tỷ. Lam Nhi nguyện chết thay cho tỷ tỷ."
Vũ Tình cười nói:"Lam Nhi, nàng ta chưa từng coi ngươi là muội muội, ngươi cần gì phải ngu ngốc như vậy chứ?" Nàng chính là thích sự hồn nhiên lương thiện của Lam Nhi.
"Nàng mặc dù không coi ta là muội muội nhưng nàng thực sự là tỷ tỷ của ta. Tinh Nhi tỷ tỷ đã chết, ta chỉ còn một tỷ tỷ này thôi. Từ nhỏ ta vốn không có người thân, chỉ có mỗi mẹ. Lam Nhi muốn có một gia đình!" Một nguyện vọng đơn giản như vậy với nàng lại là một điều xa vời không thể thực hiện được!
Mộng phi đột nhiên mở miệng, không phải với Vũ Tình:"Hoàng thượng, ngươi có từng yêu ta không?" Nàng vì hoàng thượng mà từ bỏ tất cả, người yêu nàng nhất, phụ thân và cả đạo đức, rốt cuộc có đáng giá hay không?
"Không! Trẫm chưa từng có yêu ngươi." Hoàng đế gần như không hề do dự. Hắn không yêu Mộng phi, điểm ấy từ trước tới nay hắn đều biết rất rõ. Hắn vẫn luôn coi nàng thành bóng dáng Tinh Nhi nhưng bây giờ lại phát hiện nàng ngay cả bóng dáng cũng không phải.
"Ngươi trước sau đều không yêu ta, vậy tại sao phải lấy ta vào cung, khiến ta nuôi hy vọng, nghĩ rằng có thể thay thế tỷ tỷ. Tại sao người lại lấy ta vào cung, tại sao?" Nếu lúc ấy nàng không tiến cung thì hôm nay nàng và Nam Cung Quân sẽ là một đôi hạnh phúc.
"Nếu sớm biết có bi kịch hôm nay thì trẫm căn bản sẽ không để ngươi tiến cung." Nếu hắn biết Tiêu Vũ Tình sớm một chút thì có lẽ tất cả đều sẽ thay đổi.
Mộng phi hai mắt đẫm lệ:"Hoàng thượng từng nói ta và tỷ tỷ bề ngoài rất giống nhau, tại sao hoàng thượng không thích ta? Tại sao ngươi lại thích Tiêu Vũ Tình, nàng có điểm nào tốt hơn ta chứ?" Tiêu Vũ Tình đúng là rất xinh đẹp nhưng Mộng phi nàng cũng không hề kém, tại sao hoàng thượng không thích nàng? Lại đi yêu Tiêu Vũ Tình đến phát cuồng?! Nàng không hề biết thế nào là dịu dàng, cũng không biết quan tâm săn sóc đến người khác, hơn Mộng phi ta ở điểm nào chứ?
"Ngươi và Tinh Nhi có vẻ ngoài rất giống nhau nhưng ngươi không có sự lương thiện của nàng. Bởi vì ngươi không phải nàng! Tình Nhi và Tinh Nhi một chút cũng không giống, cá tính hai người căn bản khác hẳn nhau nhưng trẫm vẫn cứ yêu nàng, trẫm dùng sinh mệnh của chính mình để yêu nàng."
Hoàng đế thổ lộ lộ liễu rung động tất cả mọi người ở đây. Hoàng đế thổ lộ đó, một màn kinh điển biết bao. Vũ Tình cũng không nhịn được mà nhìn về phía hắn, ngu ngốc, những lời này hắn chỉ cần nói với nàng thôi, đi nói với Mộng phi làm gì.
"Ngươi biết ta cũng dùng sinh mệnh để yêu ngươi mà." Đúng vậy, nàng yêu hoàng đế, yêu đến phải trả giá bằng toàn bộ những gì mình có, bao gồm cả sinh mệnh.
Hoàng đế trầm mặc. Hắn biết hắn rất không công bằng với Mộng phi, nhưng tình yêu của hắn đã dành toàn bộ cho một người rồi. Hắn yêu Tiêu Vũ Tình nhưng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện vứt bỏ Mộng phi. Hắn sẽ thực hiện lời hứa của mình, cho nàng làm hoàng hậu, cho nàng tất cả vinh hoa phú quý, tuy rằng hắn sẽ không bước vào tẩm cung của nàng nữa mà chỉ có thể cho nàng vật chất vậy thôi. Nhưng nàng không nên sai lầm mà làm tổn hại đến Vũ Tình, châm ngòi nổ cho tình cảm giữa bọn họ.
Vẻ mặt Mộng phi thản nhiên, có lẽ đến lúc này lòng của nàng mới thuần khiết trở lại. Nàng đột nhiên lao tới chỗ một thị vệ bên cạnh, rút kiếm của hắn ra đâm thẳng vào bụng mình.
"Mộng Nhi..."
"Mộng Nhi..."
"Tỷ tỷ..."
Tư Đồ Vân, Nam Cung Quân và Lam Nhi chạy tới đỡ lấy thân thể lảo đảo sắp ngã xuống của nàng.
"Cha, con gái sai rồi. Ngươi đừng từ ta, con gái thật sự biết sai rồi..." Mộng phi ngã trên mặt đất, nhớ lại tất cả những gì mình đã làm. Lúc này nàng mới giật mình phát hiện hoá ra thật sự là nàng đã sai, là nàng tham lamn vinh hoa phú quý, là nàng muốn quá nhiều.
"Cha biết rồi. Ngươi vĩnh viễn là con gái ngoan của Tư Đồ gia chúng ta!" Lời ông nói vừa rồi cũng chỉ là nhất thời tức giận thôi, Mộng Nhi trước sau vẫn là đứa con gái mà hắn yêu thương từ nhỏ đến lớn, tình cảm cha con sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được?
Mộng phi vui mừng nở nụ cười, hoá ra một người cho đến lúc chết mới thật sự biết mình đã sai ở đâu, con người trước lúc chết mới quay về bản chất lương thiện của mình!
"Quân..."
"Ta đây." Nam Cung Quân cầm tay nàng, nữ nhân hắn từng yêu cứ như vậy mà ngã xuống trước mặt nhưng hắn lại bất lực!
"Kiếp này ta có lỗi với ngươi, kiếp sau ta sẽ báo đáp mối duyên tình này."
"Không sao! Ta không hề hận ngươi, thật đấy, ta không hận ngươi đâu!" Hốc mắt Nam Cung Quân cũng đỏ lên.
"Lam Nhi, lời ta nói vừa rồi đều là gạt ngươi thôi. Ta thật sự có coi ngươi là muội muội của mình! Ngươi là muội muội tốt của Tư Đồ Mộng ta, là trước kia tỷ tỷ có lỗi với ngươi."
"Tỷ tỷ! Ngươi đừng nói như vậy. Tỷ tỷ, hu hu..."
Mộng phi khó khăn chuyển hướng về phía Vũ Tình bên kia:"Tiêu Vũ Tình, thực sự xin lỗi. Ta chân thành xin lỗi ngươi! Việc này đều do một mình ta gây ra, xin ngươi hãy bỏ qua cho những người khác. Lam Nhi và Nam Cung Quân đều là bị ta ép, bọn họ vô tội."
"Ta biết. Ta sẽ không trách bọn họ đâu!" Nàng trước giờ chưa từng nghĩ sẽ trách tội bọn họ. Nàng đột nhiên cảm thấy Mộng phi thật ra cũng là một nữ nhân đáng thương nữ nhân. Một tình yêu tha thiết chân thành gần ngay trước mặt mà nàng ấy lại không biết quý trọng, đến khi hối hận mới phát hiện ra rằng không kịp nữa rồi.
"Cám ơn ngươi." Mộng phi nở nụ cười thật lòng, lúc này Vũ Tình mới phát hiện Mộng phi thật sự rất rất đẹp!"Tiêu Vũ Tình, hãy chăm sóc hoàng thượng thật tốt..." Nói xong, cánh tay buông xuống.
"Mộng Nhi..."
"Tỷ tỷ..."
Cảnh tượng mà Chính Hiên không muốn nhìn thấy nhất chính là thế này, hắn im lặng xoay người.
Có lẽ cơn phong ba kia đến đây cũng nên có một kết thúc trọn vẹn! Chỉ là Tiêu Vũ Tình rốt cuộc có chịu tha thứ cho Âu Dương Chính Hiên hay không?