Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ Chương 147: Giết người diệt khẩu

"Ngay cả chuyện Diệp gia cũng làm cho bọn ta hoài nghi đến ngươi, những chuyện ở Liễu Thành, Lịch Thành chuyện cũng có thể tính lên đầu ngươi, xem ra ngươi đắc tội với người không phải bình thường. . . . . ." Quan Hoán Chi nói.

Nhan Nhiễm Y mỉm cười không nói gì.

Quan Hoán Chi nói với hắn như vậy, chứng minh là hắn tin những chuyện này không liên quan đến Nhan Nhiễm Y.

"Nhan huynh. . . . . . Theo tin tức nói ngươi đã đi một chuyến lên Kinh Đô. . . . Có thể nói lai lịch của ngươi một chút đi. . . . . ."

Thì ra Quan Hoán Chi đã biết hướng đi của bọn họ. Diệp Linh Cẩm có chút kinh ngạc, nhìn bộ dạng Nhan Nhiễm Y cũng không kinh ngạc chút nào, chắc là hắn biết Quan Hoán Chi đã biết rồi.

Vốn cho là Nhan Nhiễm Y sẽ không nói nhưng Nhan Nhiễm Y lại nói.

"Tại hạ họ Nhan. . . . . . Năm đó chuyện Trường Sinh Dẫn gây sóng gió trên giang hồ cũng có một người họ Nhan. . . . . ." Hắn chậm rãi nói ra.

Địch Tinh kinh ngạc. "Nhan Tương!"

Nhan Nhiễm Y gật đầu một cái.

"Ta thế nào lại không nghĩ tới ! Thiệt là!" Địch Tinh buồn bực nói.

Quan Hoán Chi gật đầu một cái nói: "Thì ra là vậy … Như vậy có rất nhiều chuyện cũng có thể hiểu được. . . . ."

Mặc dù Nhan Nhiễm Y không có đưa ra chứng cớ gì nhưng Quan Hoán Chi và Định Tinh tin tưởng hắn. Diệp Linh Cẩm cảm thấy đây chính là sự tin tưởng giữa bằng hữu với nhau. . . . . .

Dường như là nghĩ tới chuyện năm đó, nghĩ tới gia đình của mình, Địch Tinh có chút trầm mặc.

"Nói như vậy, mục đích của người đứng phía sau bức màn bí mật dường như không phải là Trường Sinh Dẫn, như vậy là cái gì. . . . . ." Quan Hoán Chi tay gõ lên bàn suy tư nói.

Nhan Nhiễm Y lắc đầu một cái, nói: "Nếu biết thân phận người này thì dễ rồi …"

"Thân phận?" Quan Hoán Chi giương mắt.

Nhan Nhiễm Y cong cong môi. Nói: "Thực không dám giấu. . . . . . Lần này ta trở về nhà một chuyến để hỏi cha ta chuyện năm đó, sau đó suy đoán, người phía sau bức màn bí mật nếu biết nhiều như vậy, chỉ có thể là có quan hệ đến cái chết của Liễu Hồng Ước (Liễu Hồng Định) . . . . ."

"Cha ngươi không biết là người nào sao. . . . . ." Quan Hoán Chi hỏi.

Nhan Nhiễm Y lắc đầu một cái, có chút hối hận, nói: "Cũng do ta nhờ Bách Hiểu tra xét, nếu không phải để cho nàng điều tra, nói không chừng sẽ không xãy ra chuyện như vậy. . . . . ." Nói cho cùng Bách Hiểu bị bọn họ làm liên lụy.

Diệp Linh Cẩm cũng không muốn Bách Hiểu xảy ra chuyện gì, dù sao, trước có kia đã chết rất nhiều mạng người. . . . . .

"Có lẽ Bách Hiểu đã điều tra ra được cái gì. . . . . . Người bí mật kia mới muốn. . . . . ." bốn chữ cuối cùng Quan Hoán Chi không nói ra nhưng tất cả mọi người đều hiểu: “Giết người bịt đầu mối”.

Lúc chân tướng sắp sáng tỏ, lập tức bị bịt đầu mối, loại cảm giác này giống như bị đập một chùy vào tim, hết sức khó chịu.

Diệp Linh Cẩm yên lặng ngồi một bên, thật ra nàng rất muốn chen miệng hỏi một câu Diệp Linh Đoạn thế nào nhưng sợ đột nhiên mở miệng sẽ hù dọa bọn họ, trong lòng cực kỳ rối rắm.

Nhan Nhiễm Y liếc mắt nhìn Diệp Linh Cẩm ngồi bên cạnh, sau đó nói: "Quan huynh và Địch huynh sao lại đến nơi này?"

Diệp Linh Cẩm trong lòng cảm động, Nhan Nhiễm Y rất hiểu nàng nghĩ gì.

Địch Tinh cảm động đã lâu liền khôi phục dáng vẻ trước kia, nói: "Ngày đó sau khi các ngươi đi, Diệp Nhị cô nương làm ầm ĩ thật lâu, làm cho ta có chút nhức đầu. . . . . . nhưng sau đó bọn ta vẫn tin tưởng ngươi, chẳng qua bọn ta có một loại cảm giác hung thủ đang kề bên nên để cho ngươi rời khỏi để nhìn rõ động cơ của người đứng phía sau bức màn bí mật".

Hắn thở dài, tiếp tục nói: "Sau đó. . . . . . Diệp Nhị tiểu thư nhất định phải đi tìm ngốc tử, Bùi Lâu Tuấn liền mang theo nàng cùng bọn ta đi tìm ngươi … Sau đó Bùi Lâu Tuấn nói có việc, không thể tiếp tục tìm nữa, Diệp Nhị tiểu thư cũng nói không tìm nữa, nàng nói muốn đi theo Bùi Lâu Tuấn, sau đó bọn ta tách ra … Vừa vặn vài ngày sau đó, lại nghe nói Lăng Thành xãy ra chuyện. . . . . ."

Diệp Linh Đoạn đi theo Bùi Lâu Tuấn mà không tìm nàng nữa? Diệp Linh Cẩm cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì theo Diệp Linh Đoạn rất lo lắng cho nàng, trước đó thà rằng rời khỏi Bùi Lâu Tuấn cũng phải tìm đi nàng.

"Ai. . . . . . Kế tiếp phải làm sao. . . . . ." Địch Tinh thở dài.

Trong phòng thoáng chốc lại lâm vào trầm mặc.

"Trước tiên phải đi tìm Bách Hiểu ….. Có lẽ nàng thật sự biết được gì chăng …" Quan Hoán Chi nói.

Mọi người gật đầu đồng ý, sau đó liền giải tán. Sau khi trở về phòng . . . . . .

"Làm sao vậy. . . . . ." Nhìn Diệp Linh Cẩm có chút buồn buồn không vui, Nhan Nhiễm Y hỏi.

Diệp Linh Cẩm lắc đầu một cái, nói: "Chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ quái … Đoạn nhi bình thường sẽ không làm như vậy. . . . . ."

Nhan Nhiễm Y trầm ngâm một phen, nói: "Không nghĩ ra cũng đừng nghĩ nữa … Chân tướng sẽ được vạch trần ra thôi . . . . . ."

Những lời này rất đúng, trong cõi đời này, không có bức tường nào gió không lọt qua được, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện. Diệp Linh Cẩm thở dài, gật đầu một cái, có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

Ngày thứ hai, mấy người bọn hắn đi tới “Giang hồ Văn” xem xét, hy vọng có thể có manh mối gì.

Quả nhiên, lục tục có thật nhiều nha hoàn, gia đinh thận trọng chạy trở lại, bọn họ đều gặp qua bọn Quan Hoán Chi, bị Quan Hoán Chi vặn hỏi, từng người một ngoan ngoãn nói ra tình huống lúc đó.

Diệp Linh Cẩm ở một bên vừa nghe, vừa cảm thán Quan Hoán Chi quả nhiên là làm quan, mỗi một câu hỏi đều đi thẳng vào trọng tâm, lời nói sắc bén.

Sau khi tra hỏi rất nhiều người, bọn họ căn bản hiểu là một buổi tối hai ngày trước, có một đám người áo đen tới, mục tiêu dường như là Bách Hiểu và một đống tài liệu, tình huống buổi tối lúc ấy hết sức hỗn loạn, có một số gia đinh, nha hoàn bất hạnh gặp nạn nhưng có rất nhiều người vẫn trốn thoát, có người nhìn thấy Bách Hiểu được một số cận vệ hộ tống chạy ra ngoài, sau đó thì không biết nữa.

Thư phòng của Bách Hiểu bị lục tung, ngổn ngang.

Diệp Linh Cẩm cảm thấy, bọn hắn đã đoán đúng, đám người kia tới là muốn tiêu hủy tài liệu, thuận tiện giết người bịt đầu mối. Nói như vậy, Bách Hiểu đã nắm giữ chứng cớ quan trọng trong tay.

Bọn họ đi men theo con đường do bọn gia đinh, nha hoàn chỉ để tìm kiếm dấu vết. Bởi vì “Giang hồ Văn” không nằm trong thành, cho nên đi tới đi lui liền đến ngoại thành. Ngoại thành ít người lui tới, dấu vết trên mặt đất vẫn còn, mơ hồ có thể thấy rất nhiều dấu chân hoảng hốt, lộn xộn.

Phía trước một bụi cỏ rõ ràng có dấu vết đánh nhau, Diệp Linh Cẩm vạch một bụi cỏ, lại bị sợ hết hồn.

"A. . . . . ." Đột nhiên phát hiện đằng sau bụi cỏ có một cỗ thi thể nằm ở đấy, cái chết có chút thê thảm, Diệp Linh Cẩm sợ hãi sững sờ đứng ngây người tại chỗ.

"Ngoan. . . . . . Đừng nhìn. . . . . ." Nhan Nhiễm Y đến bên nàng kéo nàng vào trong lòng, đè đầu của nàng xuống.

Quan Hoán Chi và Địch Tinh chạy tới. Quan Hoán Chi vạch bụi cỏ ra, kiểm tra thi thể một chút, nói: "Bị người đâm thủng bụng, ruột gan toàn bộ lòi ra. . . . . ."

Tuy Diệp Linh Cẩm không phải nhìn thấy qua người chết chỉ có một lần, nhưng toàn bộ ruột gan bị lòi ra thật sự là quá tàn nhẫn.

Bốn người trở về “Giang hồ Văn”, Quan Hoán Chi dùng thân phận quan phủ đi tìm quan phủ Lịch Thành, sai người tới đem thi thể về, sau khi nhận dạng, thi thể này là cận vệ của Bách Hiểu.

Bọn họ tiếp tục tìm kiếm, lần tìm đến sông Trường Giang, chỉ thấy bên bờ sông có dấu chân người, rốt cuộc cũng không tìm được manh mối nào khác.

Hiện tại bọn họ cũng không dám xác định Bách Hiểu có phải bị gặp nạn hoặc đã được người cứu đi hay không.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ngoc-luu-lac-giang-ho/chuong-147/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận