Trong màn đêm, đầy sao lấp lánh, Tống Ngâm Tuyết giương mắt nhìn sao trời, sắc mặt trầm lặng.
Mà cùng lúc đó, trong một căn phòng không xa, Vô Song đốt đèn ngồi yên lặng bên cạnh bàn, lấy ra nửa phương thuốc Tống Ngâm Tuyết đoạt lại từ trong tay Tư Đồ Phong, hợp hai bản lại, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.
“Hoàng sầm, sài hồ, đinh. . . . . .” Đang lúc Vô Song chăm chú mà đọc, lông mày vì suy tư hơi nhăn lại thì ngoài cửa sổ, một thân ảnh hiện lên, ngay sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Thân thể, mạnh mẽ đứng lên, trên mặt âm tình bất định, Vô Song lúc này, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc thoáng hiện lên vừa rồi thì sóng ngầm trong mắt bắt đầu khởi động, sắc mặt âm trầm làm cho người ta sợ hãi.
” Là nàng ta. . . . . .” Trầm giọng nhẹ nhàng mà nói, thanh âm như ám mị, nắm tay thật chặt, chậm rãi thu phương thuốc trong tay vào trong ngực, Vô Song tắt đèn, trong bóng đêm, chậm rãi đẩy cửa đi ra ngoài.
Không giống lần trước lúc Mị đến nhanh chóng đi ra như vậy, Vô Song lúc này, chậm rãi nhấc chân đi trên đường, giống như phía trước có cái gì mà hắn cực kỳ không muốn trông thấy, bài xích trì hoãn không muốn tới gần.
Cước bộ, cuối cùng khi trông thấy một nữ tử y phục rực rỡ phía trước thì dừng lại, còn cách rất xa, Vô Song cũng không hề tiến lên nữa, chỉ giương mắt nhìn chằm chằm.
“Chàng vẫn không muốn gặp ta như vậy sao, Vô Song?” Cảm giác được hắn đã đến, nữ tử y phục rực rỡ xoay người, hai mắt nhìn Vô Song, trên gương mặt diễm lệ tràn đầy vẻ đau lòng, đau thương, kích động, còn có mê luyến. . . . . .”Vô Song! Vô Song của ta! Ta rốt cục lại trông thấy chàng! Vô Song của ta!” Biểu lộ phức tạp, xen lẫn các loại cảm xúc, nhưng trong mắt nữ tử y phục rực rỡ lúc này biểu hiện nhiều nhất chính là niềm hưng phấn thật sâu! Nàng đi từng bước một về phía trước, chớp cũng không chớp mắt nhìn, cước bộ dồn dập mà rất nhanh, khiến cho Vô Song đứng đối diện nhíu mày.
“Đứng lại, ngươi tới đây làm gì!” Quát lạnh, vẻ mặt hung ác, giờ phút này Vô Song biểu hiện ra sự quyết tuyệt hiếm thấy, khiến nữ tử y phục rực rỡ chấn động dừng cước bộ lại.
“Vô Song, chàng còn hận ta. . . . . .” Giương mắt nhìn hắn, bên trong có nhu tình cùng yêu say đắm khó nói nên lời, quay mắt về phía Vân Vô Song biểu hiện quyết tuyệt hung ác, nữ tử y phục rực rỡ càng thêm đau lòng.
“Hận ngươi? Hừ, ngươi còn không xứng!” Lạnh lùng khiển trách một câu, đến đáy lòng đều rét lạnh, nữ tử y phục rực rỡ lúc này, trừng to mắt, trên gương mặt diễm lệ cực kỳ tương tự với Vân Vô Song tràn ngập chua xót cùng bi thương.
“Ta không xứng? Ta không xứng! Ha ha, Vô Song, chàng đã không thương ta, chẳng lẽ ngay cả hận ta cũng không muốn sao? Ta là thân tỷ tỷ của chàng mà, vì cái gì chàng lại đối xử với ta như vậy!”
Kích động, tựa hồ có chút gầm nhẹ nói, sau khi nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Vô Song lạnh lùng, trong hai tròng mắt thoáng hiện hàn quang, “Nói đi, Vân Độc Nhất! Ngươi tới đây làm gì?”
“Làm gì? Ta còn có thể làm gì! Ta tới, đương nhiên là muốn mang chàng về, từ nay về sau, không bao giờ nữa cho phép chàng tách rời khỏi ta!” Bá đạo kêu lên, Vân Độc Nhất giờ phút này, nhìn đến thân đệ đệ mà chính mình yêu say đắm ngày nhớ đêm mong, dục vọng chiếm giữ trong cơ thể liền chậm rãi bộc lộ ra.
“Nằm mơ!” Vừa nhìn thấy ánh mắt si mê của Vân Độc Nhất nhìn mình, trong lòng Vô Song liền phản cảm một hồi, hắn lạnh lùng khiển trách nàng, dùng câu này biểu lộ sự bất mãn trong lòng.
“Vì cái gì? Vì cái gì chàng không chịu theo ta trở về!” Chứng kiến thái độ kiên quyết kia, sắc mặt Vân Độc Nhất không khỏi có chút biến đổi, lời nói cũng không nhu hòa giống lúc mới gặp nữa, mà mơ hồ lộ ra chút lạnh lùng.
Biết rõ tính tình của nàng, nhìn sự chuyển biến của nàng ta lúc này, Vô Song cười thầm trong lòng, thần sắc cũng thâm trầm làm cho người ta sợ hãi, “Vì cái gì? Cái này chỉ sợ lòng ngươi còn biết rõ hơn ai hết, không cần ta nói nữa a! Vân Độc Nhất, ta cho ngươi biết, cả đời ta đây, cũng không muốn gặp lại ngươi, sẽ không cùng ngươi trở về!”
“Chàng! Chàng!” Nghe Vô Song nói như vậy, Vân Độc Nhất lúc này cơ bản đã lộ ra bản mặt âm tàn của nàng, không khỏi nhìn thẳng Vô Song chậm rãi mà nói: “Vô Song, lần này chỉ sợ không phải do chàng quyết định! Trước kia vì ta đối với chàng thật sự quá tốt, đến nỗi phái Mị một lần lại một lần đến khuyên bảo chàng trở về, kết quả đều phí công! Hiện tại ta chịu đủ rồi, không muốn một lần lại một lần chờ đợi nữa, cho nên tự thân xuất mã, nhất định phải mang chàng cùng nhau trở về!”
“Hừ, cùng nhau trở về? Vân Độc Nhất, chỉ bằng ngươi sao? Ngươi đừng quên, tuy võ công của ta không bằng ngươi, nhưng nếu ngươi muốn mang ta về, không có khả năng đơn giản như vậy a!”
Cười thầm một tiếng, lạnh nhạt mà lịch sự tao nhã, tuy vậy khi nhìn về phía nam tử bình thường luôn đạm nhã như gió kia, giờ phút này khí tức phát tán từ trên người hắn, lại nguy hiểm, đầy giết chóc.
“Thật sự không có khả năng sao? Vô Song, có mấy lời, chàng tuyệt đối cũng đừng nói quá sớm như vậy!”
Xinh đẹp cười cười, gương mặt diễm lệ phấn chấn, Vân Độc Nhất lúc này, mắt nhìn phía trước, mở miệng tiếp tục chậm rãi nói: “Vô Song, chẳng lẽ chàng không quan tâm đến Mị sao? Hắn là bằng hữu duy nhất trong cốc của chàng từ nhỏ đến lớn! Trước kia ta ra lệnh cho hắn tiến đến khuyên bảo chàng, sau nhiều lần không thành, bị ta giận dữ nhốt lại, mỗi ngày cho hắn ăn độc trùng, sau đó cho hắn giải dược, cảm giác rất thống khổ! Vô Song, độc tính của những độc trùng này chàng cũng biết đấy, chỉ cần người ăn sau hai ngày không có giải dược, bảy lỗ sẽ chảy máu mà chết! Hiện tại ta đi ra ngoài tìm chàng, thời gian đã qua một ngày, nếu tối nay chàng không theo ta đi, làm trễ nãi thời gian trở về, chỉ sợ kiếp nầy, chàng sẽ không gặp được bằng hữu duy nhất nữa rồi, ha ha. . . . . .”
Uy hiếp, mang theo đe dọa mà nói, Vân Độc Nhất tham lam gắt gao nhìn chằm chằm vào Vô Song, muốn nhìn rõ từng cái biểu lộ trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, chính là sau khi nghe vậy, Vô Song không có chút động tĩnh gì, chỉ nhàn nhạt cười cười nói: “Hừ, Vân Độc Nhất, ngươi cũng đừng gạt ta nữa! Ta hôm nay đã không phải con nít ba tuổi, chỉ cần ngươi vờ vĩnh mấy câu sẽ tin ngay? Ta cho ngươi biết, nếu ngươi quả thật muốn đưa ta trở về, chắc chắn sẽ không ra tay với Mị!”
“Vì cái gì lại không? Ta có cái gì lại không! Vô Song, ta yêu chàng, tỷ tỷ yêu đệ! Từ sau cái khoảnh khắc chàng sinh ra, cười với ta kia, ta liền yêu chàng thật sâu! Ta điên cuồng yêu chàng như vậy, liều lĩnh muốn cùng chàng ở cùng một chỗ, cái gì luân lý đ o đức, cái gì lễ nghi liêm sỉ, ở trước mặt ta, tất cả đều là chó má!”
Vân Độc Nhất giống như phát điên cười, cười âm trầm đáng sợ, cười khiến người ta không rét mà run! Hai mắt diễm lệ của nàng ta, bình tĩnh nhìn Vô Song, nói từng chữ từng câu: “Vô Song, mục đích cả đời ta đây là muốn cùng chàng ở chung một chỗ, làm thê tử của chàng! Ta bất kể giữa chúng ta có phải là thân tỷ đệ hay không, có phải là bị thế tục ngăn cấm không, ta yêu chàng, ta muốn chàng, cả đời này cũng sẽ không thay đổi!”
“Vô Song, ta biết rõ chàng vì cái gì mà hận ta, vì cái gì không muốn nhận tỷ tỷ! Nhưng ta nghĩ kỹ rồi, ta không có lựa chọn nào khác! Nếu như thời gian có thể quay lại một lần nữa, quyết định của ta, vẫn như hiện tại! Đó là bởi vì, ta yêu chàng, yêu chàng sâu đậm!”
“Câm mồm! Ngươi câm mồm cho ta!” Vừa nghe Vân Độc Nhất đem chuyện nàng ta thương hắn phun ra, khuôn mặt tuấn mỹ của Vô Song không khỏi lạnh lùng quỷ mị như Tu La, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng nguy hiểm, vô cùng lạnh như băng nói.
“Ha ha, chàng không cho ta nói? Ta đây càng muốn nói!” Từng bước một đi về phía trước, nhìn khuôn mặt tuấn tú làm cho nàng rung động không thôi, tuy trên mặt có nồng đậm bài xích cùng căm hận, nhưng Vân Độc Nhất vẫn như lên cơn nghiện, trầm mê quyến luyến.
“Vô Song, ta yêu chàng, điên cuồng yêu chàng, chỉ cần ta có thể làm cho chàng ở cùng một chỗ với ta, ta sẽ làm tất cả mọi chuyện! Cho nên chàng nói, ta hạ độc Mị là gạt chàng! Ha ha, chàng suy nghĩ một chút đi, ta có cần lừa gạt chàng sao? Ta vì muốn ở chung với chàng, ngay cả cha mẹ chúng ta đều tự tay giết chết, sao còn chú ý một nô tài nho nhỏ?”
Lời nói của Vân Độc Nhất hung ác nham hiểm mà trắng trợn, khiến nắm tay Vô Song càng nắm chặt lại, “Răng rắc” rung động.
Thấy vậy, Vân Độc Nhất mỉm cười, tiếp tục mở miệng nói: “Vô Song, chàng hận ta, chẳng phải là bởi vì ta tự tay giết chết cha mẹ sao! Hai lão gìa đó, dám ngăn cản ta yêu chàng, chú ý phòng bị ta, vướng chân vướng tay ta, vì vậy ta đơn giản liền đưa hai người bọn họ cùng nhau về trời, khỏi phải nhìn đến mà chướng mắt!”
Ngoan độc nói, không có một chút tính người! Vô Song giờ phút này gắt gao nhìn Vân Độc Nhất, trong mắt là cơn thịnh nộ hừng hực thiêu đốt.
“Ha, Vô Song, rốt cục chàng cũng chịu nhìn thẳng vào ta, thật tốt!”
Không để ý tới hắn nhìn thẳng như vậy, rốt cuộc là biểu đạt cái tâm tình gì, Vân Độc Nhất thấy vậy vui vẻ nở nụ cười, nàng giương gương mặt xinh đẹp diễm lệ lên, hưng phấn nói: “Vô Song, chàng biết không? Đã bao lâu? Đã bao lâu chàng không nhìn ta như vậy rồi!”
“Trước kia khi chàng ở trong phủ của Nhữ Dương quận chúa đạo đức bại hoại kia, ta liền thường xuyên nghĩ, nữ nhân như vậy, chàng có dùng mắt nhìn nàng không? Hôm nay, chàng đuổi theo Tuyết công tử, vì vậy ta lại suy nghĩ, một người nam nhân, chàng sẽ dùng cái ánh mắt gì nhìn hắn? Cả ngày trong đầu ta đều nghĩ đến chàng, Vô Song! Loại tra tấn thống khổ này, sắp ép ta nổi điên rồi! Cho nên hôm nay, ta mới không tiếc bất cứ giá nào mang chàng về, không bao giờ cho chàng rời đi nữa!”
Nói trắng ra, có chút hưng phấn không biết là nói cho Vô Song nghe , hay là nói cho chính mình nghe, Vân Độc Nhất giương mắt, thẳng thắn mà nói: “Vô Song, theo ta trở về đi, không nên ép ta làm ra chuyện gì! Chàng cũng biết ta rồi, lần này đã ra đi, nhất định sẽ không phí công mà về! Ta hiểu được chàng giờ phút này rất để ý tiểu tử gọi là Tuyết công tử kia, cho nên chàng ngàn vạn lần không nên ép ta ra tay giết hắn! Còn có Mị, nếu như đêm nay chúng ta không đi, vậy ngày mốt, chàng chỉ còn nước nhặt xác cho hắ́n a!”
Uy hiếp nói, tràn đầy bức bách cùng không cho người ta kháng cự, sau khi nghe vậy, Vô Song nhìn nàng chằm chằm, nặng nề tự hỏi.
“Ngươi thật sự dùng độc trùng đút cho Mị?”
“Ừm! Chàng biết thủ đoạn của ta mà!” Cười lạnh ác độc như rắn rết, lúc này, bọn họ mặc dù có gương mặt cực kỳ tương tự, nhưng một người phiêu nhiên xuất trần, một người khác, lại hãm thân trong địa ngục!
Nghe Vân Độc Nhất nói, Vô Song giương mắt thẳng tắp nhìn nàng, sau khi nhìn một hồi, chậm rãi mở miệng mà nói: “Muốn cho ta trở về với ngươi? Đầu tiên, ngươi phải trả lời ta một vấn đề!”
“Chàng nói đi?” Nhếch mi mà nói, vô cùng mừng rỡ, thấy việc này có đường thương lượng, Vân Độc Nhất nhanh chóng hồi đáp.
“Vì cái gì, ngươi lại giúp đỡ Tống Vũ Thiên?”