Nhược Tuyết bị Lục Vô Nhật hạ độc đích thực đầu choáng mắt hoa. Hắc độc trong cơ thể tán loạn khắp các kinh mạch như thiêu như đốt, khiến tia chân khí mỏng manh nàng vừa mới vận khởi liền tiêu tán, cảm giác đau đớn như vạn trùng phệ cốt truyền đến từng góc thần kinh nàng. Nghe Nhạc Nhạc hô lên một tiếng nàng chỉ có thể vô lực cười khổ, nước mắt lặng lẽ lăn dài nơi má ngọc kiêu kỳ, như dòng thác bạc không có điểm cuối vĩnh viễn tuôn rơi không ngừng. Cuộc sống bình dị hàng ngày, hiện lên từng chút một trong đầu nàng, phần lớn là thời gian cùng chung sống với Nhạc Nhạc. Cho nên nàng lại cười mà lệ rơi chan hòa.
Nhược Tuyết tiếp tục rơi xuống, nàng mang theo cụ cười thỏa mãn, nhắm hai mắt lại, trọng trách trên người cũng biến mất, thật thanh thản, thân thể như lá cây mùa thu tùy ý để cơn gió chao lượn mang nàng rơi xuống đất. Nàng đâu phải lá cây cũng đâu có thể bay lượn, cho nên cũng chẳng thể rơi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Nàng thấy mình bị tiếp lấy, đúng ra mà nói là bị người ta ôm lấy giữa không trung.
"Tỷ tỷ người đẹp quá! Nàng thật thơm a! nếu cứ chết như vậy ta thật đau lòng a. ha ha!"
Thanh âm mang theo chút vị ngây thơ tinh nghịch vang lên bên tai nàng. Nhược Tuyết trợn tròn hai mắt mơ hồ thấy một chàng trai áo lam có chút quá xinh đẹp, đang cười hì hì ôm lấy nàng. Nàng đã sớm như ngọn đèn trước gió, nhớ đến cảnh lần đầu tiên gặp Nhạc Nhạc, lại cứ lần này là Nhạc Nhạc, yên tâm nở một nụ cười ngọt ngào thiếp đi lúc nào không hay
Thanh niên áo lam không phải Nhạc Nhạc, bởi lẽ hắn đang mặt mày bí xị ngồi dưới đất, thống khổ chống lại xuân dược, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt vuốt tấm lưng lõa lồ của Cung Minh Nguyệt, thấy Nhược Tuyết bị người ta tiếp được, lúc đầu là an tâm sau lại bị dấm chua xông lên não, hơn nữa thấy rõ dung mạo tuyệt mỹ của Lam y nhân kia, liền cảm thấy có phần hơi tự ti.
Lam y nhân ôm Nhược Tuyết, khinh phiêu đáp xuống như hoa lê điểm vũ, theo từng con gió đêm khẽ run rẩy, hai người bọn
họ như là không có sức nặng vậy, tựa như dung nhập vào trong gió, một chiêu này chấn kinh mấy người trong viện vẫn còn tỉnh táo thấy rõ. Lục Vô Nhật vẫn không mang chút cảm tình hừ lạnh nói:
"Chút tài mọn! Chuyện tình Quỷ Ngục Môn cùng Minh Nguyệt cung tốt nhất các hạ không nên nhúng tay vào, dựa vào chút võ biền ấy, Lục mỗ còn chưa để vào trong mắt!"
"khách khách khách…Phải không? Lục môn chủ quả nhiên uy phong lẫm lẫm, ngần ấy năm ẩn cư, vừa mới xuất quan liền liên hợp Vạn Lý Minh, Đao cốc, diệt Ma giáo, lại đi lộ diện khi dễ nữ nhân, thật là lợi hại! Bổn công tử bội phục sát đất, nhân vật như Lục Môn chủ đây, cổ kim hiếm thấy, thậm chí là chưa từng xuất hiện, hậu vô lại giả"
"Đủ rồi! Hừ hừ, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đã muốn chết thì đừng trách bổn tọa lòng dạ ác độc!"
Lục Vô Nhật ngày trước bị hai trưởng lão quần đấu đã bị thương nhẹ, rồi lại ngạnh tiếp "băng tuyết phi vũ" của Nhược Tuyết, thương thế lại càng thêm trầm trọng, chân khí hao tổn cũng phải năm thành. Thấy Lam y nhân này võ công trác tuyệt, vốn muốn đem hắn dù dọa đi. Không nghĩ ghét của nào trời cho của nấy, lão liếc mắt nhìn mị thái bách xuất của Cung Minh Nguyệt lại càng thêm gấp gáp, hướng về phía Lam y nhân cười quỷ dị một tiếng, sát ý tỏa ra.
Lục Vô Nhật chỉ muốn tốc chiến tốc thắng. Mạnh mẽ đem toàn bộ chân khí trong cơ thể tụ tập thành một đám hắc vụ, xú khí bỗng bốc lên, ống tay áo lay động, ngón tay thi triển những hình dáng cổ quái, hắc vụ càng thêm dày đặc. Lam y nhân đôi mi thanh tú khẽ chau lại, lộ ra thần sắc ngưng trọng.
Hắc vụ tối đen như mực trong nháy mắt huyễn hóa ra Khô Lâu binh giương nanh múa vuốt, lăm lăm trường mâu trong tay. Lục Vô Nhật chân khí hao tổn, trên mặt mồ hôi tuôn ra mưa, cắn chặt hàm răng phun ra một ngụm máu, quát lớn "Cửu U Minh Binh!".
Thời điểm hắn rống lên, Lam y nhân cũng nhìn ra đầu mối, tay trái ôm chặt Nhược Tuyết, tay phải nhẹ nhàng nâng lên trước ngực, mang theo một đạo ảo ảnh, hai đạo lam quan như lưu tinh bắn về phía hai mắt Khô lâu binh còn chưa kịp bay lên. Lục Vô Nhật hung khẩu cực chấn, liền lui lại mấy bước phun ra hai ngụm máu đen, khô lâu vừa mới hình thành mất đi khống chế của hắn, như ruồi mất đầu lảo đảo bay đi hướng khác.
Lam y nhân ôm Nhược Tuyết chạy tới hướng Khô lâu kia nghịch ngợm le lưỡi, mượn lực nhảy ngược lại khinh phiêu đáp tới một nhánh cây khác cách đó mười trượng, đồng thời hướng Lục Vô Nhật phát ra mười mấy đạo lam quang.
Lục Vô Nhật một bên chật vật né tránh lam quang như Lưu Tinh kia, một bên phong cuồng kêu gào:
"Lan Hoa Chỉ? Làm sao có thể ngươi là truyền nhân Phá Hư Ma? Đám khốn kiếp kia không phải đã chết sớm rồi sao?"
Hai bên Ma giáo đầu tiên là sợ hãi võ công Lục Vô Nhật-chân khí ngoại tụ, tiện đà lại gặp được "Lan Hoa Chỉ", hai người té trên mặt đất, hai mắt nhìn nhau nói:
"Lan Hoa Chỉ, Vu Sơn Hồng Vũ? A, cái kia có đặc thù mê nữ nhân. Không tốt tiểu thư rơi vào tay nàng, sợ rằng không ổn !"
Hai trưởng lão chấn động tâm thần, chật vật bò dậy.
Hai Khô lâu đáng thương đụng vào một cây đại thụ, chút chân khí cuối cùng vừa mới ngưng tụ được, như thực chất màu đen bỗng nhiên nổ tung, từng đợt khí áp trùng kích đánh thằng vào mỗi vật thể nó gặp phải, cây màu đen, hoa màu đen, toàn là màu đen
Hai trưởng lão thật vất vả mới đứng thẳng dậy được lại bị khí áp đánh ngã, may mắn tránh thoát bị thương tổn.
Lục Vô Nhật thầm kêu xui xẻo, chân không đủ, cưỡng công "Chân khí ngoại tụ", chiêu thức cũng đã thành, nhưng lão làm sao lại nghĩ đến đụng phải khắc tinh cuả mình – Lan Hoa Chỉ. Ở mãi nơi xa xôi này, tuyệt học cường đại này sao lại đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa Lam y nhân liếc mắt đã thấy nhược điểm của chiêu này, nhãn lực thật tuyệt đỉnh. Nhiều năm không xuất giang hồ, võ công của người mới thật không nên xem thường, hậu sinh khả úy a! bởi lẽ đang hồ tư loạn tưởng, địa phương màu đen bị khô lâu cho nổ tung lại vừa cách hắn không xa, thoáng hắn cái đã bị thổi bay, đốn ngã hai cây, thân hình mới dừng lại
Lão tự biết không thể đanh được nữa, tham lam vuốt lưng trần của Cung Minh Nguyệt một cái, vừa oán hận nhìn thẳng Lam Y nhân phun ra hai ngụm máu đen, dùng loại ngữ khí độc xà âm lãnh nói:
"Ngươi phá hư chuyện tốt của ta, ta sẽ không bỏ qua, cho dù là truyền nhân Phá Hư Ma ta cũng không cam lòng bỏ qua đâu"
Nói xong hắn bay ra ngoài tường, không trung lưu lại một thanh âm nguyền rủa: "Không cam lòng, ta không bỏ qua."
Phó trưởng lão võ công hơi cao một chút, đỡ Lệ trưởng lão dậy, chạy về phía Lam Y nhân:
"Vị bằng hữu kia là Vu Sơn sở Hồng Vũ? Da tạ ngài đã cứu giúp tiểu thư"
Lam y nhân cười quyến rũ một tiếng, cắt đứt lời bọn hắn:
"Biết ta là ai thì tốt, vậy thì không phải nói mấy lời tạ ơn khách sáo vô dụng, tiểu thư nhà ngươi ta mượn tạm chiêu đãi mấy ngày, lại nói "Thực Cốt Chưởng" nàng trúng các ngươi cũng không chữa được, nga, không cùng các ngươi nhiều lời nữa, ta muốn trở về!"
"Để tiểu thư lại!"
Hai vị vừa thấy Sở Hồng Vũ muốn đi, khẩn trương vận khinh công, đánh về phía các nàng, Lam y nhân liếc nhìn Nhạc Nhạc một cái, cười khúc khích như làn khói nhẹ biến mất giữa màn sương dày đặc.
Hai người trưởng lão bởi lẽ biết Sở Hồng Vũ là người như thế nào, mới mau chóng đuổi không tha, bất chấp Nhạc Nhạc, cũng bất chấp thương thế bản thân, càng bất chấp khinh công cùng người ta chênh lệch cả ngàn dặm, lại không ngừng truy đuổi quát:
"Dừng lại, mau dừng lại, nếu không ngươi không xong với huynh đệ thánh giáo chúng ta đâu. Dám đụng đến tiểu thư, toàn bộ huynh đệ Thánh Giáo thề giết lên Vu Sơn, đốt sơn môn nhà ngươi, hủy đi hành cung của ngươi, chiếm đoạt ngươi."
Nhạc Nhạc bị xuân dược thiêu đốt hừng hực, thấy Nhược Tuyết tuy được người cứu đi nhưng lại phát giác không ổn, thấy bộ dáng lo lắng của hai trưởng lão cũng đủ biết, mặc dù lo lắng cho an nguy của Nhược Tuyết, nhưng an nguy bản thân mới là việc cấp bách.
Cung Minh Nguyệt đã hoàn toàn xích lõa cứ quấn lấy sống lưng hắn như một con rắn. Trong miệng rên rỉ không ngớt, cọ sát bên vành tai Nhạc Nhạc, uốn éo hai ngọn cự phong no mềm, đỉnh núi phấn hồng căng mọng dựng đứng. Bởi là người tập võ nên nhũ phong tuyệt không chảy xệ, eo thon phẳng lỳ bóng loáng như nhung gấm. Vùng cỏ thơm mướt mà, khe suối róc rách từng dòng hương tuyền trào ra. Nhạc Nhạc cũng đã sớm nhẫn nại không được, hơn nữa lại còn bị nàng thêm dầu vào lửa, liền bấn quá không chịu nổi, khom người ôm lấy nàng mang vào trong phòng.
Vừa vào tới cửa, đập vào mắt chính là một mảng thân trần trụi trắng bóng, tốp năm tốp ba quấn lấy nhau vặn vẹo rên rỉ. Nhãn tình của hắn sáng lên, đóng kín cửa, nhào về phía Cung Minh Nguyệt. Nhạc Nhạc mặc dù dục hỏa công tâm nhưng tâm thần vẫn vô cùng tỉnh táo, Cung Minh Nguyệt này chọc không nổi, trên người mình còn có cấm chế của nàng, nếu là thừa dịp dậu đổ bìm leo đắc tội với Cung Minh Nguyệt, nói không chừng, sau khi xuân dược mất tác dụng cũng là lúc không còn thấy được mặt trời ngày mai. Bất quá những người khác hẳn là có thể sao, Nhạc Nhạc đắn đo mãi cuối cùng hướng về phía một thân thể đầy đặn quen thuộc.