Giang Lệ Lệ hòa hoãn lại cảm xúc của bản thân mình, sau đó đi tới trước mặt Phàm Ngự, khinh bỉ nhìn bộ dạng quần áo không ngay ngắn của anh.
"Phàm tổng, gọi tôi tới là vì chuyện gì?"
Phàm Ngự một mực nhìn An Tuyết Thần, chẳng qua suy nghĩ của cô giống như không ở nơi này, căn bản là chưa từng nhìn qua anh, điều này làm cho trong lòng anh rất sợ, anh cực sợ loại cảm giác này.
Giang Lệ Lệ chau mày lại nhìn thấy tầm mắt Phàm Ngự một mực ở trên người của An Tuyết Thần, thậm chí cô có thể rõ ràng nhìn thấy loại tâm tình đặc biệt đó trong tròng mắt Phàm Ngự. Cho nên muốn mình rời khỏi phòng làm việc.
An Tuyết Thần phát hiện Giang Lệ Lệ rời khỏi, ngay sau đó nhìn về phía Phàm Ngự, chỉ là trong ánh mắt của cô tất cả đều là ảm đạm, giống như mặt hồ phẳng lặng, không có gợn sóng. Phàm Ngự cảm thấy tim căng thẳng. Tiến lên bắt được cánh tay An Tuyết Thần. Thanh âm trầm thấp quát: "Tại sao cô rời khỏi biệt thự?"
Đôi mắt An Tuyết Thần như thủy linh linh, từ từ mở môi đỏ mọng: "Chẳng qua là tôi cảm thấy không thích hợp ở đó, nhưng mỗi ngày tôi đều qua đó chăm sóc con trai, điểm này anh không phải lo lắng"
Đôi mắt như báo con của Phàm Ngự híp chặt, hơi dùng thêm sức nắm cánh tay An Tuyết Thần. Tiến tới gần cô, nâng cằm của cô lên, giọng nói bức bách: "Thế nào? Nhìn thấy tôi cùng cô gái khác lên giường, cô không chịu nổi? Nếu như thế thì tôi có thể suy tính để cho cô tiếp tục làm tình nhân của tôi, như thế nào?"
Mặc dù trong lòng An Tuyết Thần rất đau, nhưng quật cường, cô làm sao sẽ biểu hiện ra, cô lạnh nhạt mở miệng: "Có phải anh hiểu lầm cái gì rồi hay không? Vừa bắt đầu anh đã nói lên thân phận của tôi, chỉ là tôi muốn làm tốt hơn mà thôi." An Tuyết Thần bình tĩnh tự nhiên hoàn toàn chọc giận Phàm Ngự. Anh lôi kéo tóc của cô, đem người cô hung hăng ném phía trên ghế sa lon, không đợi An Tuyết Thần mở miệng, Phàm Ngự thô lỗ hôn môi cô, thay vì nói hôn, không bằng nói là một loại gặm cắn, là một loại phương pháp xử lí phát tiết lửa giận. An Tuyết Thần nhíu chặt lông mày, thừa nhận Phàm Ngự giận dữ hôn, mình cũng không có lực phản kháng.
Vừa mới bắt đầu quả thật Phàm Ngự rất tức giận, tức giận, nhưng vừa đụng sờ hương thơm ngọt ngào của cô, cũng không chịu nổi khống chế, cô gái này, vẫn dễ dàng để cho anh mất khống chế như vậy, mới bắt đầu là trừng phạt, biến thành một loại hưởng thụ. Từ từ dừng lại lực độ, hôn lên gương mặt của cô, theo dái tai của cô xuống phía dưới, hôn xương quai xanh khêu gợi. Phàm Ngự rất nhanh liền nổi phản ứng. Tay anh bắt đầu vuốt ve thân thể An Tuyết Thần mặc dù đã sinh đứa trẻ, nhưng vóc người của cô vẫn như cũ, thậm chí còn đầy đặn hơn so với trước kia, vuốt rất có cảm thụ. Anh vuốt ve nơi tròn đầy của cô, hình như lớn hơn so với trước kia, đang lúc thời điểm bàn tay cực nóng của anh tuột xuống, An Tuyết Thần nói một câu đánh thức Phàm Ngự.
"Phàm tổng, thế nào lại nhanh phát tình như vậy, nhưng làm phiền nhịn một chút đến tối rồi dùng đi" Thân thể Phàm Ngự cứng ngắc, động tác trên tay cũng ngừng lại, không thể tin nhìn người phía dưới, thế nhưng phát hiện cô không có một chút cảm giác. Anh hoàn toàn nổi giận. Động tác cứng ngắc bắt đầu khôi phục, nhưng không có dịu dàng, trở nên nóng nảy. Anh bắt đầu xé rách quần áo của An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần bị một loạt động tác của anh chọc giận, bắt đầu quát: "Phàm Ngự, lấy tay anh ra, còn nữa, đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu đụng chạm thân thể tôi, tôi cảm thấy rất ghê tởm" Sắc mặt của An Tuyết Thần trở nên trắng bệch, nghĩ tới hình ảnh tối hôm qua nhìn thấy, cô rất muốn rời đi, cổ thân thể này là cô tận mắt nhìn thấy đêm qua vẫn còn lao vụt ở trên người cô gái khác, vẫn còn coi sóc cô gái khác, điểm này cô không tiếp thụ nổi.
Phàm Ngự nửa híp con mắt báo, nhìn cô gái ở phía dưới tức giận, anh khẽ khẽ động khóe miệng, giơ lên độ cong Satan. Thanh âm trầm thấp nhỏ giọng vang lên: "Bẩn? Cô có tư cách gì nói lời này? Cô đã thuần khiết như vậy, tôi chính là muốn đem cô điếm ô." Nói qua liền bắt đầu cắn một nụ hoa của cô.
An Tuyết Thần đánh qua một cái tát. Khiến Phàm Ngự lần nữa ngưng động tác. Phàm Ngự sững sờ nhìn An Tuyết Thần. An Tuyết Thần dùng sức đẩy anh ra, sau đó nhếch nhác đứng lên. Sửa sang lại mình, sau đó mắt lạnh quay lại nhìn anh, thanh âm lạnh lẽo, không có nhiệt độ. "Phàm Ngự, giữa chúng ta hoàn toàn đã kết thúc, anh phải hiểu rõ" Nói xong cũng không quay đầu lại nhìn Phàm Ngự mà rời khỏi phòng làm việc.
Phàm Ngự sững sờ ngồi ở trên ghế sa lon, cô mới vừa nói cái gì? Giữa bọn họ kết thúc sao? Anh cho phép, không có anh cho phép mà muốn kết thúc, không có cửa đâu.
Giang Lệ Lệ nhìn bóng lưng An Tuyết Thần chạy trối chết, vọt vào phòng làm việc, nhìn Phàm Ngự, Phàm Ngự đã sớm phản ứng kịp, ưu nhã ngồi ở phòng làm việc. Phàm Ngự nhướng mày nhìn vẻ mặt tức giận của Giang Lệ Lệ: "Có chuyện gì sao?"
Giang Lệ Lệ nhìn Phàm Ngự, gương mặt cười nhạo. Nói: "Ha ha, Phàm tổng, anh thật đúng là đàn ông à, ở chỗ này tìm tật xấu của Tuyết Thần, làm sao anh không suy nghĩ một chút xem ban đầu tại sao cô ấy rời đi, ban đầu cô ấy rời khỏi là do ai tạo thành, làm sao anh không đi xử lý chuyện này đây? Biết hai người là anh em, lúc ấy cô ấy có bao nhiêu suy sụp anh biết không? Lại vẫn mang thai, nếu như không phải là yêu anh, bất kỳ một cô gái nào đều sẽ không ngu mà sinh ra một đứa trẻ có thể nói là sai lầm à, nhưng cô ấy vẫn sinh, làm sao anh không suy nghĩ một chút năm năm này cô ấy nuôi dưỡng bụng lớn và trôi qua như thế nào? Còn anh, năm năm qua anh ngày ngày đều xuất hiện trên mặt báo, Tuyết Thần mỗi ngày nhìn tớ báo mới về anh, khổ sở như thế nào, anh cũng không nghĩ tới, tôi nói thật cho anh biết, coi như bây giờ anh muốn đuổi theo Tuyết Thần, thân thể của tôi vì Tuyết Thần có thể rõ ràng nói cho anh biết, không thể nào, anh cũng cảm giác được tâm trạng của cô ấy bây giờ đã như tro tàn. Cho nên sẽ không bởi vì tâm tình của anh mà chịu đựng, anh chính là tinh trùng, biết không? Còn khiến thiên sứ thuần khiết như vậy nhìn thấy anh và cô gái khác nhiệt tình trên giường, cô ấy sẽ ghê tởm, đời này anh không thể lấy được tha thứ của cô ấy, anh nên hỏi bản thân mình một chút, nếu không phải là anh bảo vệ không thỏa đáng thì làm sao có thể cho người ta có cơ hội chứ. Phàm Ngự, tôi cảm thấy anh thật đáng thương. Còn nữa, coi như An Tuyết Thần không quan tâm, tôi sẽ giúp cô ấy lên tòa án, tôi muốn giúp đỡ Tuyết Thần phải về quyền nuôi dưỡng, anh, không có tư cách làm cha, đầu tiên phải học được làm một người chồng, anh mới có cơ hội làm cha, cái người này, anh không đời nào. Cáo từ" Giang Lệ Lệ nhìn sắc mặt của Phàm Ngự càng ngày càng khó coi, một hồi giống như Hắc Thán, một hồi giống như một tấm giấy trắng bệch. Giang Lệ Lệ xoay người đã nhìn thấy Lạc Trạch dựa vào cửa sắc mặt nặng nề, thật là xui xẻo. Cô lướt qua Lạc Trạch, trừng mắt liếc anh một cái. Trong miệng còn nhỏ tiếng của nói thầm: "Rắn chuột một ổ"
Lạc Trạch nhìn bóng lưng Giang Lệ Lệ bực tức rời đi, tại sao mình chọc tới cô, Lạc Trạch quay đầu nhìn sắc mặt nặng nề của Phàm Ngự, đang ngồi trên ghế sa lon, nhìn Phàm Ngự, mở miệng: "Tôi cảm thấy cô ấy nói rất đúng, Ngự, cậu phải suy nghĩ cẩn trọng một chút"
Trong đầu Phàm Ngự vẫn tái diễn lại lời nói của Giang Lệ Lệ, giống như máy ghi âm vậy. Phàm Ngự khép chặt cặp mắt, vô lực dựa vào ghế. Lạnh nhạt mở miệng: "Là thế này phải không? Tớ cho là chỉ có mình tớ mới là người bị thương."
Lạc Trạch nhìn người anh em của mình, trên thế giới này sợ rằng chỉ có An Tuyết Thần có thể làm cho cậu ấy cảm thấy vô lực cùng chán chường như vậy đi?
Lạc Trạch cũng không nói nữa, hãy để cho chính cậu ấy suy nghĩ một chút thôi. Đứng lên, lặng lẽ rời đi. Phàm Ngự mở hai mắt ra hồi tưởng kiên quyết vừa rồi của An Tuyết Thần, hai mắt giống như Thanh Thủy, biết mình lại sai lầm rồi. Cái loại đồ vật quan trọng trong lòng bỗng xíu cái đã chạy mất hết, cảm giác lần nữa mà đến. Để cho anh phiền não không dứt. Phàm Ngự phẫn hận đem tất cả đồ vật trên quét sạch, một chưởng đi xuống, cái bàn cũng sụp xuống một nửa. Phàm Ngự nắm chặt hai quả đấm. Anh đang mâu thuẫn, loại cảm giác đó khiến anh rất không thoải mái. Chỉ cần nhớ tới cô, cái loại ánh mắt bị thương cùng cái loại ánh mắt kiên quyết đó, anh liền đau đến hô hấp khó khăn. Phàm Ngự cầm chặt một chút tóc của mình. Bày tỏ tức giận, anh thế nào lại đần như vậy, lại tổn thương cô rồi, mình lại đánh mất cô, sẽ không, cô là của anh, cô chỉ có thể là của anh. Nhưng mà bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm? Lâm Mộng Tuyết, có phải hay không tôi phóng túng cô ra lửa, để cho cô có lá gan làm như vậy? Phàm Ngự vừa nghĩ tới, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm lạnh lẽo y hệt như Satan. Hai quả đấm nắm chặt, gân xanh trên trán rõ ràng nổi lồi lên. Một đôi báo con mắt sắc bén có thể làm người ta hít thở không thông, xuyên thấu lòng người.
Phàm Ngự cầm điện thoại lên, "Vú Trương, chuẩn bị một chút, buổi tối mang theo Niệm Ngự trở về nhà cũ." Phàm Ngự cúp điện thoại, sau đó trong lòng suy nghĩ, Tuyết Thần, chờ anh.
Ban đêm ——
An Niệm Ngự đã không được tự nhiên một ngày, chính là nói nhao nhao muốn gặp mẹ, nhóm người giúp việc cũng không biết làm sao bây giờ?
Lời nói trấn an. "Tiểu thiếu gia, cậu ăn chút đi, bằng không thiếu gia trở lại chúng ta đều thảm" Mấy cô hầu gái vây quanh An Niệm Ngự đang cáu kỉnh nói.
Mặc kệ người ta nói như thế nào bé chính là đóng chặt hai mắt lại không nói lời nào. Phàm Ngự trở lại chỉ nghe thấy Vú Trương nói tiểu tử kia muốn tìm mẹ, không ăn cơm, sau đó chau mày lại lên lầu.
Cô hầu gái nhìn thấy Phàm Ngự đi tới, cũng lui qua một bên đi: "Thiếu gia, tiểu thiếu gia, cậu ấy không chịu ăn cơm?"
Phàm Ngự nhìn Tiểu Niệm Ngự, "Tất cả các người đều xuống đi"
"Dạ" Chờ tất cả các người hầu đi xuống xong, Phàm Ngự ngồi xuống ghế trước mặt của Tiểu Niệm Ngự, bắt chéo chân, quan sát tiểu tử này, ngay cả dáng vẻ nhắm mắt suy tính đều giống mình. Tiểu tử tốt. Nghĩ tới đây khóe miệng Phàm Ngự khẽ giơ lên. Nhàn nhạt mở miệng: "Muốn gặp mẹ"
Tiểu Niệm Ngự mở mắt, không nói lời nào, đôi mắt nhỏ căm tức nhìn Phàm Ngự.
Phàm Ngự nhìn Tiểu Niệm Ngự, nói tiếp: "Hiện tại cha con và mẹ có chút hiểu lầm, mẹ con tức giận, nếu như con chịu trợ giúp cha, con có thể cùng mẹ ở cùng một chỗ?"
Tiểu Niệm Ngự nhẹ nhàng cười nói: "Cha con? Chú cho là cháu ngu ngốc à? Giúp chú, nằm mơ đi?"
Phàm Ngự đối với lời nói của con trai mình, khóe miệng giật giật, trên trán hiện ba vạch đen. Tiểu tử này có thành kiến với mình. Phàm Ngự ho khan một cái: "Con muốn như thế nào?"
Tiểu Niệm Ngự đôi tay ôm ngực, quan sát Phàm Ngự một vòng, ngược lại Phàm Ngự rất là tò mò tên tiểu tử này có chiêu gì. Thế nhưng khiến Phàm Ngự phải mở rộng tầm mắt.
"Cháu muốn toàn bộ gia sản của chú, còn Phàm thị của chú nữa?" Tiểu Niệm Ngự nói lời cuồng ngôn. Lại muốn toàn bộ gia sản của Phàm Ngự.
Phàm Ngự nhìn Tiểu Niệm Ngự, chợt cười ha ha. Có chút tán thưởng: "Ha ha, tiểu tử, gia sản của cha con những hơn ngàn tỷ, con tiêu hết sao?"