Nhân Gian Băng Khí Chương 6 01: Không chiếm được ngươi, ta tình nguyện hủy ngươi (Trung)

Chương 601: Không chiếm được ngươi, ta tình nguyện hủy ngươi (Trung)

Dịch: talanguoitot
Biên dịch,biên tập :kiokew
Nguồn:tangthuvien



Khi người ta ngủ thiếp đi, thời gian dường như không còn ý nghĩa. Có khi vẻn vẹn chỉ trong chốc lát, nhưng cũng có khi trôi đi vùn vụt: một ngày, một năm hay thậm chí là cả trăm năm

Khi Dương Tư Vũ tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là trần nhà trắng như tuyết. Bên ngoài đang là ban ngày, ánh mặt trời hắt vào rèm che cửa sổ, nhuộm một mảng vàng rực rỡ lên cả tấm rèm

Nhẹ nhàng chuyển động cái cổ, nàng phát hiện bây giờ mình đang nằm trong bệnh viện. Xung quanh là một đống dây rợ lằng nhằng cùng rất nhiều dụng cụ y tế mà nàng không nhận ra. Mới tỉnh dậy, đã phát hiện ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ hoang mang lo sợ. Theo bản năng, nàng vô ý thức lập tức di chuyển ánh mắt mong tìm ra được ai đó thân thuộc. May mà rất nhanh, nàng đã nhìn thấy, một người ngồi ở trên ghế bên giường, mắt nhắm lại giống như đang ngủ, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Dương Tư Vũ lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn vào cái bóng dáng đang ngủ yên lành



Dựa người trên ghế, cái cổ hơi lệch về bả vai.. Có vẻ như hắn ngủ rất say sưa, không gian xung quanh cũng vô cùng yên lặng

Ở trong kí ức của Mười Một, hắn đã thật lâu rồi không có cảm giác ngủ ngon. Phải nói hắn cho tới bây giờ chưa từng ngủ trong trạng thái cảm giác thanh tĩnh. Mỗi một lần nhắm mắt lại, hắn vẫn luôn chú ý xem xét bốn phía. Nếu không, lúc hắn đang ngủ say, biết đâu dao của kẻ địch sẽ nhẹ nhàng cứa lên yết hầu của hắn. Cho nên từ khi có ký ức đến nay, hắn chưa thực sự nếm trải cảm giác ngủ bình yên là như thế nào. Chỉ cần bên cạnh có một chút âm thanh vọng động, hắn đều có thể ngay lập tức giật mình tỉnh lại.

Thực ra, lúc nãy Dương Tư Vũ giãy cái cổ, da đầu của nàng cọ sát vào chiếc gối gây ra âm thanh rất nhỏ đã làm hắn tỉnh lại. Tuy nhiên hắn không có lập tức mở mắt ra, mở mắt ra để làm gì? Tranh công với Dương Tư Vũ sao? Nói cho nàng biết mình ở bên giường nàng không ngủ không nghỉ trông chừng bốn đêm ư? Có lẽ đổi lại là cái tên gia hỏa Trương Chấn có khả năng sẽ làm như vậy, nhưng mà …Sẽ không, thậm chí cho tới bây giờ, ngay cả nghĩ hắn cũng chưa từng nghĩ qua, càng chưa từng muốn làm chuyện gì đó để giành lấy thiện cảm của nàng.

Chỉ là cho đến bây giờ, hắn vẫn vậy…cô độc. Không cần bằng hữu, không cần người thân, càng không cần đàn bà. Từ nhỏ đến lớn, chiến đấu chém giết cũng chỉ có một người. Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, tương lai có lẽ cũng như vậy. Hắn bằng lòng lưu lại bảo về nàng là xuất phát từ lòng cảm động lúc trước với Đán Đao. Trừ cái này ra, không có bất cứ một chút tư tâm nào.

Cho nên, cái thời gian lãng phí miệng lưỡi với Dương Tư Vũ chi bằng để mà nghỉ ngơi dưỡng sức, ai biết được sắp tới sẽ xảy ra tình huống gì

Còn Thính Phong và Cuồng Lôi đã rời đi khi Dương Tư Vũ vào viện được hai ngày. Hai người bọn họ có nhiệm vụ bên người, không thể cố gắng chờ đợi như hắn được

Quan trọng là Yêu Linh cho tới tận hôm nay vẫn không có chút tin tức nào, mặc dù rất nhiều người trong Long Hồn đã đoán ra kết quả cuối cùng, nhưng mà một ngày chưa tìm được xác chết của tiểu yêu, bọn họ vẫn ôm một tia hi vọng. Cho nên bây giờ nhiệm vụ trọng yếu của Thính Phong và Cuồng Lôi là tìm được tung tích tiểu yêu, người này mạng còn liên quan đến chuyện của Vấn Thiên, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Cho nên bọn họ không thể tiếp tục trì hoãn lãng phí thời gian ở lại đây được

Ngoài tung tích của tiểu yêu, Thính Phong và Cuồng Lôi cũng có nhiệm vụ khác phải xử lý. Tỉ như bốn ngày trước, sự kiện đấu súng trên Hiệu Nguyên sơn, bọn họ phải làm một báo cáo thật kĩ càng tỉ mỉ. Trong bốn ngày này, bên ngoài đã rối loạn đến điên đầu rồi. Vốn chỉ là hai chiếc xe thể thao trên đường cao tốc diễn ra cảnh sinh tử khi tốc, sau đó trên Hiệu Nguyên sơn lại xảy ra cảnh phỉ đại chiến. Mặc dù cảnh sát đã cố phong tỏa mọi tin tức, nhưng giấy không gói được lửa, bỗng chốc thương vong chừng ấy cảnh sát đâu phải là chuyện nhỏ. Huống chi, ngày đó trước khi cảnh sát phong tỏa núi, có người đi qua hiểu chuyện chụp được hình ảnh cảnh sát chiến đấu và xe cảnh sát đang bốc cháy. Những hình ảnh này khi được công bố trên mạng, ngay lập tức như lửa cháy trên bát hoang, làm kinh động mạng lưới cả nước. Tiếp tục sau sự kiện trò chơi tử vong “Lưu Ly đảo dã ngoại sinh tồn”, Đông Hải một lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Mà đối với tất cả điều này, chính phủ Đông Hải lại duy trì im lặng

Tuy nhiên người hơi hơi thông minh rất nhanh phát hiện, cảnh sát Đông Hải đã bắt đầu âm thầm điều tra về người đàn ông ngoại quốc tên gọi DK. Nhưng bọn họ cũng không xác định được rõ ràng, đừng nói là bức ảnh và các tư liệu khác ngay cả chính phủ Đông Hải cũng chỉ biết vẻn vẹn là hung thủ kia có đặc trưng dễ nhận biết là tóc trắng…chấm hết...không hơn. Mặc dù cấp trên đã phân phó, chuyện này cảnh sát Đông Hải không cần phải nhúng tay vào nữa. Nhưng mà thương vong biết bao nhiêu cảnh sát, bọn họ cũng cần phải có một lời giải thích rõ ràng cho thân nhân người chết. Cho nên việc điều tra chỉ có thể âm thầm tiến hành, với lại cũng chỉ là hành vi tự phát của cá nhân hay tập thể, không hề coi như là của chính phủ

Bất kể bên ngoài có loạn như thế nào, những điều này cùng với hắn bây giờ không còn quan hệ nữa rồi, quan tâm số một của hắn là mau đem chuyện Dương Tư Vũ xử lý xong xuôi, sau đó cùng DK giải quyết sạch sẽ. Nếu không như vậy, một âm hồn ẩn hình trốn từ một nơi bí mật gần đó luôn luôn uy hiếp, thủy chung không phải là chuyện tốt lành gì

Lúc này Dương Tư Vũ bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ. Hắn mở to mắt nhìn về phía nàng, thấy nàng đang duỗi cánh tay như muốn đi ấn chuông khẩn cấp ở đầu giường. Đại khái là nàng nhất thời không chú ý tới trên người mình còn cắm ống tiêm , duỗi tay một cái ngay lập tức khiến kim tiêm đâm sâu hơn khiến nàng ăn một cái tiểu đau đớn. Dương Tư Vũ nhăn đầu lông mày, quay đầu nhìn lại phía Mười Một, mới phát hiện hắn đã tỉnh lại đang nhìn mình. Dương Tư Vũ giật mình một chút, cúi thấp đầu xuống trong lòng lại áy náy không yên, sau đó nhu thuận lặng lẽ trốn vào trong chăn. Lúc này, Mười Một bắt lấy cánh tay của nàng, kiểm tra kim tiêm một chút xem có ảnh hưởng gì không. Rồi đưa tay đè lên chuông khẩn cấp

Buông lỏng tay Dương Tư Vũ ra, Mười Một lại ngồi trên ghế, Dương Tư Vũ cũng đồng dạng không mở miệng nói chuyện. Một bên xoa cánh tay đang tê mỏi lạnh lẽo, một bên nhìn chằm chằm Mười Một

Rất nhanh sau khi tiếng chuông vang lên, y tá mở cửa đi vào, thấy Dương Tư Vũ đã mở to mắt đang nằm trên giường, y tá đi tới hỏi: “Ngươi tỉnh rồi”

Dương Tư Vũ ngước lên nhìn viên y tá. Không giống như mấy ngày trước thấy người lạ liền chống cự. Chỉ khi cô y tá đưa tay lên trán nàng, vô thức nàng mới rụt người lại

Y tá sau khi rời đi một lát lại quay về cùng một người bác sĩ, kiểm tra cẩn thận cho Dương Tư Vũ một lần nữa. Lần này nàng không có kháng cự gì cả, ngoan ngoãn để cho kiểm tra đánh giá bệnh tình, tựa như một đứa nhỏ lễ phép vậy.

Làm xong kiểm tra, bác sĩ gật đầu nói: “Không có chuyện gì nữa rồi, nhưng còn phải ở viện để quan sát vài ngày. Tuy nhiên, ngươi ngủ cũng đã bốn ngày rồi. Tí nữa tốt nhất bạn trai ngươi đi mua ít cháo về ăn cho ấm bụng.” Khi nghe bác sĩ nói đến “bạn trai”, Dương Tư Vũ ngẩn người, ánh mắt

Y tá vừa giúp nàng tháo kim tiêm ra, vừa nói với giọng hâm mộ: “Bạn trai ngươi đối với ngươi thật tốt, ngươi hôn mê bốn ngày, cả bốn ngày hắn đều túc trực bên giường, không rời đi nửa bước.”

Dương Tư Vũ ngẩn người, hướng ánh mắt về phía Mười Một. Nhìn lại trong mắt hắn giống như hiện lên một tia tình cảm không hiểu được. Song rất nhanh, hắn lại trở lại như cũ, là một tên người gỗ lẳng lặng ngồi trên ghế, mắt nhắm lại giống như đang ngủ

Sau khi y tá rời đi, trong phòng bệnh không khí lại trầm xuống.

Sau một lúc lâu, Mười Một mới nhẹ nhàng hỏi: “Có đói bụng không?”

Dương Tư Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu, Mười Một thuận tay lấy một tấm danh thiếp trên bàn mở ra, đi về phía điện thoại ở ngoài phòng. Bởi vì Cuồng Lôi biết muốn canh giữ bên cạnh Vương Tư Vũ thì không thể ra ngoài nên chuẩn bị tấm danh thiếp này để thuận tiện bất cứ khi nào đói bụng có thể gọi cửa hàng mang đến

Đáng nhắc đến chính là, qua hai ngày nay

Phát hiện ra Cuồng Lôi là một người đàn ông rất cẩn thận. Mười Một và Dương Tư Vũ ở chỗ này, tất cả đồ vật bên trong đều do Cuồng Lôi bố trí. So sánh với hắn, Thính Phong có vẻ tương đối sơ ý. Nàng thường xuyên vứt bỏ đồ đạc lung tung, có lần bỏ quên điện thoại di động trong xe, thiếu chút nữa không cách gì lien lại với nàng. Với lại hình như tính tình và vóc dáng của nàng có liên quan đến nhau… đều vô cùng nóng bỏng. Lúc bình thường nàng cũng là người tương đối dễ gần, dễ bắt chuyện, nhưng một khi chọc giận nàng thì mặc kệ ngươi có là Thiên Vương lão tử, bà đây cũng phải mắng mấy câu cho sảng khoái cái miệng đã. Nếu ngươi còn không biết điều, dám tiếp tục tranh luận, vậy thì chúc mừng ngươi, nàng sẽ trực tiếp tặng ngươi một cái tát miễn phí.

Hai người này đích thực là một tổ hợp rất có ý tứ. Nữ thì qua quít, nam thì suy nghĩ tinh tế. Một bên tính cách nóng bỏng, một bên nhẫn nhục chịu đựng. Hai người đúng là tuyệt phối, vô cùng thú vị.

Gọi một bát cháo nóng, nhưng Dương Tư Vũ ngồi ở trên giường ăn vài miếng rồi đặt xuống. Nàng cầm chén để trên bàn, ngồi trên giường ngẩn người ra. Dường như, ngẩn người đã biến thành một thói quen của nàng vậy

Hai ngươi yên lặng ngồi trong không khí có vẻ nhàm chán. Bỗng nhiên, máy bộ đàm trong tai truyền đến tiếng ngáp của Cuồng Triều, sau đó vang lên tiếng bật lửa. Tên gia hỏa này có thói quen khi tỉnh ngủ việc đầu tiên không phải là đánh răng rửa mặt, mà là phải hút một điếu thuốc. Mấy ngày nay, Cuồng Triều và Mươi Một luôn duy trì trạng thái liên lạc, lượng công việc của hắn bây giơ rất lớn, chủ yếu là đến từ áp lực của căn cứ, còn phải chú ý động thái từ phía kinh thành. Hôm nay, khi báo cáo xong, quả thực mệt muốn chết hắn không trụ được nữa, thiếp đi một lát, đến lúc này mới tỉnh lại

Hút xong điếu thuốc, lại nghe được tiếng đẩy ghế, đại khái là Cuồng Triều đi đánh răng rửa mặt. Qua một lát, tiếng ghế dựa vang lên lần hai, tiếp đó là âm thanh “cạch cạch” của tiếng gõ bàn phím

Dương Tư Vũ ngồi trên giường một lát, cảm thấy bụng không thoải mái, muốn đi toilet. Nàng lén nhìn một chút, do dự chốc lát rồi chậm rãi bò xuống giường, tự động đi vào phòng rửa tay. Cả quá trình, Mười Một đều nhắm mắt lại không qua đỡ nàng, mà nàng cũng không mở miệng nhờ hắn giúp đỡ




Có thể do liên tục ngủ bốn ngày, thân thể Dương Tư Vũ nhất thời không thích ứng, mà cũng có thể bốn ngày chỉ truyền huyết thanh, không còn bao nhiêu sức lực khiến nàng đi rất chậm, bám vào tường nhích dần từng bước một rất khổ sở. Có lần thậm chí thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhưng nàng vẫn quật cường không lên tiếng

Cửa phòng rửa tay nhẹ nhàng đóng lại, trước khi đóng cửa, Dương Tư Vũ len lén nhìn ra, thấy Mươi Một vẫn như cũ nhắm mắt lại. Khi đó nàng mới dùng một động tác cực kỳ cẩn thận nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, giống như e sợ âm thanh quá to sẽ làm hắn tỉnh giấc.
xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Đầu bên kia máy bộ đàm, bàn phím gõ lên một trận, rồi Cuồng Triều bỗng “Ơ” lên một tiếng, nói: ‘Sở Nguyên”

Mười Một mở mắt, hướng toilet liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Ân”

“Buổi sáng hôm nay, võng thu được hai tin. Một tin là một người tên Long Uy muốn tìm ngươi, tin còn lại là chuyện của Tử Khiêm và Từ Tử Dương ở kinh thành.”

Một bên nghe Cuồng Triều nói, một bên lấy điện thoại di động ra nhấn tạo một tiếng chuông. Nghe giống như có người gọi điện cho hắn, thực tế là chính hắn gọi cho mình.

Nghe được tiếng chuông, Cuồng Triều sửng sờ một chút, lập tức có phản ứng, hỏi: “Nói chuyện bất tiện? Có phải là Dương Tư Vũ tỉnh lại?”

“Ân.”Đáp. “Chuyện của nàng ngươi định xử lý thế nào? Kéo dài như vậy không phải là biện pháp a

Mười Một không đáp mà hỏi ngược lại: “Bên kia làm sao vậy?”

Bởi vì trước đó tạo ra một người “gọi điện cho mình” nên giờ âm thanh của hắn cũng to hơn. Cũng không cần để ý Dương Tư Vũ có nghe được hay không, cho dù nghe được cũng tưởng có người gọi điện cho hắn.

Cuồng Triều nói: “Từ Tử Dương hôm nay trở lại trường đại học rồi”

“Ôi”. Hỏi: “ Hắn có biểu hiện gì không?”

“Không có, mọi hành động đều rất bình thường. Tuy nhiên Từ Khiêm cùng đi với hắn, đưa hắn vào trường rồi đi tìm Thanh Ngữ

“Thanh Ngữ” Nhíu nhíu lông mày: “Từ Khiêm tìm nàng làm cái gì?”

“Không biết. Chúng ta bên này luôn giám thị Từ Khiêm, buổi sáng hôm nay thông qua camera giám sát của trường đại học, nhìn thấy Từ Khiêm đưa Từ Tử Dương đến trường, sau đó hắn một mình đến căng tin. Không lâu sau, có người mang Nguyên Thanh Ngữ đến gặp hắn. Xin lỗi, lúc ấy chúng tôi chỉ lo theo dõi Từ Khiêm mà không chú ý đến Thanh Ngữ, lúc nàng xuất hiên mới biết.”

Mười Một suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bọn họ nói chuyện có lâu không?”

“Đại khái chừng hơn mười phút. Nội dung nói chuyện cũng không nắm được. Có muốn ta gọi điện hỏi Thanh Ngữ một chút cho rõ ràng không?Võng thu được tin tức liền lập tức thông báo cho ngươi, còn chưa kịp tìm nàng.”

“Hảo” Mười Một gật đầu nói

Cuồng Triều cắt liên lạc rồi liên hệ với Nguyễn Thanh Ngữ. Thanh Ngữ luôn mang theo điện thoại di động tùy thời đều có thể liên lạc với nàng. Cái điện thoại này là lúc trước Mười Một đưa cho nàng. Nếu không với tính cách tiết kiệm của nàng sẽ không xa xỉ tới mức sắm điện thoại di động cho mình. Hơn nữa, nàng cũng không nhận bất cứ quà tặng của ai, cho dù là Văn Vi tặng nàng, nàng cũng không lấy. Lúc trước, Mười Một nửa tặng nửa bắt buộc mới bức bách nàng nhận lấy.

Đợi một lúc lâu sau, Cuồng Triều vẫn chưa liên lạc trở lại. Mà Dương Tư Vũ vẫn ở trong phòng rửa tay chưa có đi ra.

Sau hai ba phút nữa, âm thanh của Cuồng Triều mới lần thứ hai vang lên từ trong bộ đàm: “Thanh Ngữ nói người kia là ông nội của Từ Tử Dương, hắn tới nhận lỗi cho Từ Tử Dương. Sau đó cũng không nói chuyện gì, chỉ bàn chuyện phiếm, hỏi thăm tình hình nhà nàng mà thôi.”

Mười Một híp mắt lại nói: “Từ Khiêm ra tay với Thanh Ngữ rồi”

“Ôi? Làm sao ngươi biết?” Cuồng Triều thắc mắc

Mười Một không trả lời vào vấn đề chính mà hỏi : Từ Khiêm bây giờ đang ở đâu?”

“Từ trường đại học hắn phải trở về Vương gia, đến bây giờ còn chưa thấy đi ra.”

Mười Một lặng im suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: “Ta phải trở lại kinh thành.”

“Trở lại kinh thành?Vì chuyện Từ Khiêm?”

“Ân.”Thực ra vừa nghe Cuồng Triều nói Từ Khiêm lén đi tìm Nguyễn Thanh Ngữ, Mười Một đã đoán ra vị Từ đại thương này muốn ra tay với Thanh Ngữ rồi. Nếu không một vị Tổng tư lệnh cao quý, làm sao lại mất công đi tìm một cô gái bình thường nói chuyện phiếm, hơn nữa lại tìm đúng Nguyễn Thanh Ngữ. Huống chi lấy tính cánh cao ngạo của Từ Khiêm, không thể tự hạ thân phận như vậy, đây là “bệnh” của những người cao quý như hắn. Mặc dù không biết hắn có thể dùng thủ đoạn gì, nhưng chắc kế tiếp nhất định có thể có “động tác” đối với Nguyễn Thanh Ngữ. Cho nên hắn phải trở về kinh thành, hơn nữa phải về nhanh, nếu không đến khi chuyện đã xảy ra thì đã quá muộn

Nếu Từ Khiêm muốn thông qua Nguyễn Thanh Ngữ để khiêu chiến cùng hắn. Được rồi, ngươi muốn chiến ta chiến cho ngươi xem. Người chết trên tay hắn chính hắn cũng không còn nhớ rõ nữa rồi. Thêm một tướng quân nữa với hắn có lẽ cũng thế thôi

Từ Khiêm, còn có Vương gia!

Cuồng Triều lặng đi trong chốc lát rồi hỏi :“ Còn chuyện Dương Tư Vũ? Còn có DK?”

“Liên lạc Mười Ba, ngay bây giờ "

Nguồn: tunghoanh.com/nhan-gian-bang-khi/chuong-601-60Daaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận