Vấn Thiên đối diện với cả một biển lửa nơi ngã tư đường, không khỏi cảm thấy run người. Mười Một làm việc thật quá to gan, không ngờ lại dám lớn mật đến mức cho nổ quá nửa số xe đang đậu trên cả con đường để dẫn dụ bọn họ tới. Hắn thực sự không lo lắng đến hậu quả hay sao?
Đến cả Chiến Hồn đứng bên cạnh Vấn Thiên nhìn một đám nhân viên chữa cháy và cảnh sát đang túi bụi bận rộn chữa cháy cũng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu. Vết thương trên cổ Chiến Hồn do bị Mười Một chém vào trước đây nay đã khỏi hẳn, chỉ còn lại một vết sẹo lớn như chứng tích công trạng ban xưa của Mười Một. Mỗi khi lắc đầu, vết sẹo lại lộ ra một màu sắc bất đồng với da cổ chung quanh, tựa như một con sâu đang ngọ nguậy.
Lần này, phía Long Hồn chỉ có hai người bọn họ đuổi tới đây, Vấn Thiên và Chiến Hồn. Sau khi nhận được tin Mười Một và Lãnh Dạ xuất hiện ở Ôn Thành, Long Hồn lập tức khẩn cấp triệu tập một cuộc hội nghị ngắn gọn nhất từ trước đến nay, sau đó quyết định việc đuổi bắt Mười Một sẽ do hai người Vấn Thiên và Chiến Hồn phụ trách. Vấn Thiên và Chiến Hồn, hai đại cao thủ của Long Hồn, lập tức dùng máy bay chuyên dụng với tốc độ nhanh nhất khẩn trương xuất phát từ thủ đô. Đến sân bay Ôn Thành, biết được Mười Một đã đi bắt Văn Ngôn, Vấn Thiên suy tính một chút rồi quyết định lập tức ngồi trực thăng bay tới nhà Văn Ngôn.
Sự tình phát triển quả nhiên không ngoài dự tính của Vấn Thiên, bọn họ còn đang bay được nửa đường tới Tân Thành thì lại nhận được một tin tức, mấy phút trước đã xảy ra một vụ nổ tại ngã tư đường phụ cận nhà Văn Ngôn, ước chừng có hơn mười chiếc xe ô tô lần lượt nổ tung.
"Băng, hắn rốt cuộc muốn làm gì đây? Còn sợ tràng đại loạn này không đủ lớn hay sao?" Nhận được tin này, Vấn Thiên nhướng mày hướng về phía Chiến Hồn, cười khổ nói. Vẻ mặt Chiến Hồn lúc này còn giống khóc hơn cười, hắn hừ một tiếng, sờ sờ vết sẹo trên cổ theo phản xạ. Động tác này của hắn đã thành thói quen suốt nửa năm nay, có đôi khi chỉ mới nhấc ngón tay lên là đã muốn sờ vào cổ rồi, có thể thấy ảnh hưởng mà lần đó Mười Một để lại cho hắn sâu đậm đến mức nào.
Vấn Thiên từ sau lúc tới sân bay Ôn Thành vẫn luôn ủ rũ, sự việc ở Ôn Thành lần này quá nghiêm trọng, hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán trước đây của họ. Lúc rời thủ đô vẫn còn chưa rõ ràng, nhưng khi tới Ôn Thành, thấy quân đội đã điều động hai chiếc trực thăng chiến đấu, hơn nữa, ở nội thành còn phát sinh đấu súng với nhóm của Mười Một, còn hủy đi cả một tòa nhà chung cư lớn, Vấn Thiên bừng bừng lửa giận, lập tức gọi điện thoại cho phía quân đội, yêu cầu bọn họ làm nghiêm việc này. Nhưng họ lại nhận được tin báo rằng nửa giờ trước đây các binh sỹ đã phát hiện thi thể mấy chỉ huy trưởng của quân đội đóng gần Ôn Thành, bước đầu kiểm tra xác định mấy người này đều là tự sát.
Vấn Thiên không có tâm tình đi quản thực hư việc tự sát này. Chuyện quân đội bị đối phương khống chế này làm Vấn Thiên cảm thấy run người một trận, cũng càng làm hắn thêm quyết tâm trợ giúp Âu Dương Bác nhanh chóng tiêu diệt dư đảng của Huyết Mân Côi. Kẻ địch ẩn mình cũng không quá đáng sợ, nhưng nếu kẻ địch ẩn mình ấy có thể khống chế tay mình đâm dao vào tim mình, việc này chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta đổ mồ hôi lạnh.
Chỉ là vấn đề của quân đội còn chưa giải quyết được, bên này Mười Một gây chuyện lại làm hắn đau đầu hơn nhiều. Quá nửa xe hơi trên đường lần lượt nổ tung, việc này sẽ gây ra khủng hoảng lớn cỡ nào cơ chứ? Tiếp nữa, sự kiện cực điểm là phát sinh trực thăng chiến đấu của quân đội tới thành thị nổ súng bừa bãi, sau khi rơi xuống thì phá hủy cả một khu nhà chung cư đến thảm hại. Không biết ngày mai báo chí sẽ đăng tin thế nào đây? Chính phủ Long Quốc vô năng, phần tử khủng bố tập kích Ôn Thành, tiêu đề kiểu này mà lên mặt báo thì còn gì bộ mặt của chính phủ. Nếu việc này không xử lý ổn thỏa, sẽ có thể phát triển thành bạo động, cấp trên tuyệt nhiên là không muốn chuyện như thế này xảy ra.
Nhìn hơn chục chiếc xe phía trước đã biến thành một đống sắt vụn, Vấn Thiên đối với hành động to gan này của Mười Một thấy thật sự rất đau đầu. Hắn chút nữa thì đã hoài nghi rằng kẻ làm việc mà không tính đến hậu quả này, chẳng biết có phải là đi ra từ Long Hồn không nữa? Phải biết rằng mỗi người của Long Hồn đều có lý tưởng, tinh thần yêu nước sâu sắc, tuyệt đối không thể làm ra sự việc thế này.
Kỳ thật, Vấn Thiên cũng không biết Mười Một căn bản không có để cái từ "quốc gia" trong tâm trí hắn, càng không có tinh thần sùng bái ái quốc, đến bản thân hắn còn không biết mình là người nước nào, thì làm sao phải yêu nước cơ chứ? Hơn nữa, Mười Một làm như vậy, ngoại trừ muốn dẫn dụ người của Long Hồn tới ra, cũng là tạo cơ hội cho Lãnh Dạ và Hỏa Điểu có cơ hội chạy trốn. Cho nên trường hỗn loạn này nhất định phải làm lớn, tốt nhất là khiến cho toàn bộ lực lượng cảnh sát của thành phố phải tập trung tại khu vực này. Cảnh sát tới chỗ này càng nhiều thì cơ hội đào tẩu của Lãnh Dạ bên kia càng lớn. Đây chẳng phải là do Mười Một có giác ngộ về chuyện vì bằng hữu sẵn sàng hi sinh, chẳng qua là hắn rất coi trọng năng lực của Walter, vì Walter mà tạo ra cơ hội này thôi. Còn về Lãnh Dạ và Hỏa Điểu, 11 chẳng rảnh mà đi quan tâm xem họ sống chết ra sao.
Lúc này ánh mắt hai người Vấn Thiên và Chiến Hồn vẫn luôn rừng lại ở bên ngoài hàng rào do cảnh sát dựng lên để ngăn cản những cư dân thích xem náo nhiệt và các ký giả đi lòng vòng xung quanh, ý đồ muốn tìm ra bóng dáng 11 trong đó.
Vấn Thiên đã phân tích qua, mục đích khiến Mười Một làm như vậy chính là muốn dẫn dụ hắn và Chiến Hồn tới đây. Hắn đã lờ mờ đoán được nguyên nhân Mười Một làm như vậy, cho nên hắn tin rằng Mười Một nhất định đang tránh ở lân cận khu vực này.
Thực tế Vấn Thiên đoán không sai, Mười Một quả thật còn đang ở gần đó. Hơn nữa, hắn và Âu Dương Nguyệt Nhi còn đang trốn cùng nhau ở trong một tòa nhà lớn ở cuối đường. Phía sau cửa sổ của lầu bốn tòa nhà lớn này, Mười Một chỉ về phía hai người Vấn Thiên và Chiến Hồn đang đứng ở phía xa, nói: "Hai người đó là người của Long Hồn, có họ bên cạnh, cô sẽ được an toàn."
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn theo hướng tay Mười Một chỉ, cắn môi không nói gì thêm.
Mười Một liếc nhìn nàng, hỏi: "Không phải cô muốn cứu nữ nhân kia sao? Chỉ có bọn họ có thể cứu cô ta, nếu để thêm vài ngày nữa, độc tố trên người cô ta sẽ không giải trừ được nữa đâu."
"Anh …" Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn Mười Một, hỏi: "Anh sẽ đến tìm em chứ?"
Mười Một không suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Không."
Âu Dương Nguyệt Nhi sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ u oán: " Vì sao?"
"Cô và tôi không phải người trong cùng một thế giới."
"Nhưng …"
"Đi thôi!" Không đợi Âu Dương Nguyệt Nhi nói xong, Mười Một đột nhiên kéo tay nàng đi đến thang máy.
Sau khi hai người đã vào thang máy, Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn cúi gằm mặt xuống, không biết đang nghĩ gì. Cho đến khi cửa thang máy mở ra tại lầu một, lúc Mười Một vừa bướcmột chân ra, Âu Dương Nguyệt Nhi chợt hỏi: "Anh đã từng thích em chưa?"
Mười Một dừng lại, lưng hướng về phía nàng, từ phía sau không thể nhìn thấy vẻ mặt hắn, chỉ nghe có một giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm vang lên: "Chưa."
"Vậy ư…" Khóe miệng Âu Dương Nguyệt Nhi lộ vẻ chua chát, sống mũi cay cay, nước mắt không kìm nén được tuôn raào ào.
Nàng vươn tay khẽ lau khóe mắt, hỏi: "Vậy Nguyễn Thanh Ngữ thì sao?"
Mười Một xoay người nhìn nàng, hỏi ngược lại: "Cô biết cô ấy?"
"Em đã gặp qua cô ấy ở nhà anh." Âu Dương Nguyệt Nhi hơi mỉm cười một chút, chỉ là nụ cười ấy như mang theo vẻ chua chát, nói: "Lúc anh đi vắng, cô ấy vẫn luôn giúp anh làm mọi việc trong nhà. Cô ấy là một cô gái rất tốt…"
"Ừm."
Hai người lặng yên một lúc, cuối cùng Âu Dương Nguyệt Nhi cố lấy dũng khí hỏi một vấn đề nàng rất muốn biết đáp án: "Anh thích cô ấy không?"
Mười Một lặng lẽ lắc lắc đầu, không để cho Âu Dương Nguyệt Nhi tiếp tục hỏi, hắn đáp: "Tôi không thích bất cứ người nào."
Câu trả lời của Mười Một và điều Âu Dương Nguyệt Nhi hi vọng có chút khác nhau, nó khiến nàng không nén nổi lộ ra chút vẻ kinh ngạc.
Chỉ có Mười Một mới hiểu được ý tứ trong câu nói của hắn, tình cảm là gánh nặng, rất nặng, nặng vô cùng, hắn không gánh nổi, không gánh nổi cái gánh nặng này. Nhất là dưới tình hình tính mạng ngàn cân treo sợi tóc như lúc này, Long Quyền đang đuổi bắt, Ma Quỷ và Huyết Mân Côi thì đang đuổi giết, lại còn kéo một vài thế lực lớn khác như Thanh bang, Vận Mệnh vào trong vòng xoáy. Vào lúc này, hắn càng không thể gánh thêm gánh nặng trí mạng ấy. Bởi vì hắn không muốn một lần nữa phải chịu cảm giác khi tận mắt nhìn thấy Sở Hải Lan ra đi trong tay mình, tận mắt nhìn nhìn thấy Trương Hân Hân trúng đạn, cái cảm giác lúc ấy đau đớn vô cùng, trái tim như bị cào nát, hắn không muốn, càng không thể chịu đựng nổi.
Cho nên thêm gánh nặng tình cảm, hắn không gánh nổi.
"Đi thôi." Mười Một cất giọng bình thản, kéo Âu Dương Nguyệt Nhi ra khỏi thang máy, đi tới cửa lớn tòa nhà. Chỉ vào đám người đang bận rộn phía xa xa, hắn nói: "Chỉ cần cô xuất hiện. Người của Long Hồn sẽ gặp cô. Cô hãy cẩn thận một chút."
Thật bất ngờ, Âu Dương Nguyệt Nhi đột nhiên nhào vào lồng ngực Mười Một, hai tay ôm chặt cổ hắn, đôi môi đỏ mọng áp sát bờ môi Mười Một. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Mười Một không đẩy nàng ra, cũng không ôm chặt nàng, để yên cho nụ hôn nồng nàn của Âu Dương Nguyệt Nhi ngấm thật sâu vào môi mình. Hắn có cảm giác lưỡi Âu Dương Nguyệt Nhi rất mềm, rất thơm, lại cũng rất mặn.
Đó là mùi vị của nước mắt, những giọt nước mắt thương tâm.