Nhìn vào động tác của mấy lão nhân đang tập Thái Cực dưới lầu phía xa, Mười Một bỗng dưng có chút giác ngộ, hoàn toàn vô thức đứng bên cửa sổ diễn lại bài Thái Cực quyền mà Hoàng lão nhân đã dạy.
Khi mới bắt đầu, động tác của hắn rất thô cứng, các đốt ngón tay cũng cứng ngắc. Đánh xong một bộ quyền thì mới bắt đầu thích ứng, sau đó lại tiếp tục luyện lại lần nữa. Lúc này động tác của Mười Một đã trôi chảy hơn rất nhiều, mà hắn cũng đã dần dần dung nhập vào cảnh giới Thái Cực. Quen rồi lại quên, cuối cùng thì cũng đã cơ hồ quên hết mọi sự ở xung quanh, thiên địa tựa như chỉ còn là một vòng tròn, mà hắn lại đang ở trung tâm của vòng tròn đó. Giờ đây nếu mà có người chứng kiến cảnh này, chắc chắn sẽ phải chấn động, bởi vì Mười Một căn bản không giống một người mới học Thái Cực, ngay cả như người đã luyện vài chục năm cũng phải vì động tác như nước chảy mây trôi của hắn mà cam bái hạ phong.
Mười Một không nhớ là mình đã tập bao lâu, chỉ biết là khi khí quay trở về đan điền, mở mắt ra thì trời đã sáng rõ, những lão nhân đang luyện bên ngoài cũng đã tản đi.
Trương Linh Linh vẫn còn đang ngủ, Mười Một đi vòng phòng vệ sinh, cầm bàn chải và khăn lông của nàng mà đánh răng, rửa mặt, sau đó lại tiếp tục vận động phục hồi thể năng phòng khách. Song, Mười Một phát hiện trạng thái của bản thân hôm nay so vơi ngày hôm qua đã tốt hơn lên một chút, ngày hôm qua, nửa cái hít đất cũng không làm được. Hôm nay miễn cưỡng cũng đã có thể làm một cái, nhưng nhiều nhất thì mỗi lần cũng chỉ được một cái. Nhưng Mười Một không có chút nóng vội nào, chỉ cắn rắng chống cánh tay đang bủn rủn vô lực. Kiên trì hít đất mỗi lần một cái, xong thì nghỉ ngơi điều tức mười giây, rồi lại tiếp tục. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Trương Linh Linh ngủ thẳng một giấc đến trưa mới rời khỏi giường, tiểu nha đầu này chắc hẳn vì đói bụng mới tỉnh lại. Thấy động tác rời khỏi giường của nàng, Mười Một cũng đình chỉ tập hít đất, phủi phủi tay đứng dậy.
"Ồ, đại ca, chào bủi sáng." Trương Linh Linh dụi mắt đi vào phòng khách. Chào Mười Một một tiếng rồi đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi rửa mặt xong, từ phòng vệ sinh đi ra, Trương Linh Linh nhìn thời gian một chút, đã là quá hai giờ chiều, rồi lại nhìn một chút đồ ăn còn sót lại trên bàn từ tối hôm qua, hướng về phía Mười Một hỏi: "Anh mới ăn xong hả?"
Mười Một lắc đầu.
Trương Linh Linh trở về phòng, thay quần áo, nói: "Em đi mua đồ ăn." Nói xong rồi mở cửa, vội vã ra ngoài.
Chờ Trương Linh Linh mua về hai suất đồ ăn nhanh, hai người tùy tiện ngồi giải quyết thức ăn, Mười Một hỏi: "Buổi chiều ngươi đi đâu?"
"Buổi chiều?" Đang dọn dẹp bàn, Trương Linh Linh nháy nháy mắt trả lời: "Em không đi đâu cả. Cả ngày em đều ngủ, buổi tối mới ra ngoài kiếm tiền. Nhưng ngày hôm qua ngủ quá sớm, buổi chiều chắc không ngủ được nữa. Hay là anh đi dạo phố với em?"
Mười Một lắc đầu không nói lời nào.
Trương Linh Linh dẩu môi, nói thầm: "Hẹp hòi." Rồi cũng mặc kệ Mười Một, vùi đầu vào việc dọn dẹp phòng.
Không thể không nói là tiểu cô nương này thật có tiềm chất của hiền thê lương mẫu, đương nhiên nếu như không nói đến tích cách nổi loạn của cô nàng. Cả buổi chiều, nàng đều quét dọn phòng, thu thập trong ngoài rất sạch sẽ. Sau đó bắt Mười Một thay quần áo trên người để nàng giặt giũ, Mười Một không nói lời nào, tự mình lột sạch quần áo, trần như nhộng ngồi trên giường xem TV.
Bất chấp sự "cởi mở" cùng với hình ảnh ấn tượng của Mười Một đập vào mắt, gương mặt của Trương Linh Linh thật ra chỉ hơi nhuốm hồng. Nhưng Mười Một không có quần áo để thay đổi, mà ở nơi này chỉ toàn là quần áo của nàng, nên đành phải để Mười Một lõa thể trong một ngày vậy, dù sao thì Mười Một tại huấn luyện doanh đã sớm có thói quen không ngại ngùng. Bất quá, khi Mười Một cởi y phục thì lấy ra từ một chân cây súng lục cùng với một cây loan đao đen thui làm cho nàng kinh ngạc không thôi. Cả đời Trương Linh Linh đây là lần đầu tiên nhìn thấy súng ống như thế này, đáng tiếc Mười Một không cho nàng xem, kết quả là nàng vừa mắng mắng "làm éo gì mà hẹp hòi thế?" vừa cong miệng mang quần áo đi giặt.
Đến tối, Trương Linh Linh lại nhận điện thoại từ cha mẹ rồi từ đám bạn du thủ du thực, đối với cha mẹ thì cô nàng vẫn chẳng tốt đẹp gì, còn đối với đám bạn bảo nàng buổi tối ra ngoài thì lấy lý do thân thể không khỏe nên cự tuyệt.
Ăn tối xong, Mười Một lợi dụng thời gian Trương Linh Linh đi giặt quần ào, hắn lấy điện thoại di động của nàng, rồi lại gọi cho điện thoại của Diệp Kiếm.
Sau tiếng tút dài, Diệp Kiếm nhận điện, nói một câu: "Chờ ta một chút."
Sau khi tìm được nơi an toàn, Diệp Kiếm mới nhỏ giọng nói: "Chỗ của ngươi ta đã tìm ra được rồi, cũng đã nhờ người ta tra dùm…"
"Có tin được không?" Mười Một ngắt lời.
"Yên tâm, đó đều là những kẻ thuộc hạ đáng tin của ta, bọn họ không dám nói lung tung đâu. Hơn nữa, những kẻ đi tìm tin tức ấy chưa có kẻ nào từng gặp qua ngươi", dừng một chút, Diệp Kiếm lại nói: "Căn phòng ngươi đang ở là phòng thuê, người thuê tên là Nhâm Ngân Căn."
Nói đến đây, Diệp Kiếm đột nhiên cười cười, có thể cái tên này gọi ra thành "Dâm Căn" (trong tiếng Trung từ dâm và từ ngân đọc giống nhau), nghe có chút buồn cười, nói: "Căn phòng đó đã được trả tiền để thuê trong một quý nhưng sắp hết hạn rồi. Cái tên Nhâm Ngân Căn kia là một tiểu du côn, bình thường không có việc làm, thu nhập là từ ăn trộm và lừa đảo, cũng đã vào tù vài lần. Người này nửa tháng trước đã chém người ta bị thương, nên giờ đang ẩn trốn, hiện giờ không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Còn nữa, hắn cũng là người của Lỗ Hội."
"Lỗ Hội?" Mười Một biết Lỗ Hội này chính là phe cầm đầu trong chuyện bắt cóc Âu Dương Nguyệt Nhi, có điều là những kẻ tham gia vào sự kiện đó đều đã chết sạch, không biết trong đó có Nhâm Ngân Căn hay không.
Diệp Kiếm tiếp tục nói: "Bây giờ tiếp tục ở lại đó hỉ có một cô gái tên là Trương Linh Linh, cha mẹ đều là công chức bình thường, bối cảnh trong nhà không có gì đặc biệt. Cô ta là bạn gái của Nhâm Ngân Căn, hai người cũng mới biết nhau hai tháng.
"Tình hình trong nhà cô ta thế nào?"
"Nghe nói cha mẹ cô ta thường xuyên cãi nhau, quan hệ hình như không hòa thuận lắm, đã từng ly thân vài lần nhưng không có kết quả. Cô bé gái này cũng đã từng rời nhà đi nhiều lần, lần này ra khỏi nhà đã hơn hai tháng."
"Cha mẹ cô ta không tìm kiếm cô ấy hay sao?"
"Ta không rõ lắm, dù sao thì từ tư liệu cho thấy, cô bé gái này là một cô nàng nổi loạn." Diệp Kiếm cười hắc hắc hai tiếng rồi nói: "Bất quá thì ảnh chụp của cô bé rất ngây thơ, hê hê, có thể nói là một búp bê khả ái, tiểu tử ngươi thật có phúc."
Mười Một không có hứng thú dây dưa với hắn về phương diện này, hỏi: "Còn chuyện gì khác không?"
"Có, Trương Linh Linh qua mười sáu tuổi đã được nửa tháng, cô ta đang học tại trường trung học Mười Chín, lớp chín, hình như từ lúc bắt đầu học kỳ đến giờ không đi học tiết nào, hiện tại đã bị nhà trường đuổi học. Còn những mặt khác thì không có gì, à đúng rồi, được rồi, cô bé còn có vài người bạn lớn tuổi hơn, mỗi ngày vào ban đêm đều cùng với đám bạn đó đến các quán rượu để săn bọn dân chơi. Nếu ngươi thật muốn chiếm tiện nghi của con bé thì nhớ phải mang bao, cẩn thận…"
Diệp Kiếm còn chưa nói hết, Mười Một đã ngắt điện thoại. Sau khi xóa đi số điện thoại của Diệp Kiếm, Mười Một liệng trả điện thoại di động về chỗ cũ, sau đó ngồi lại trên giường suy tính bước tiếp theo phải đi như thế nào.