Rin bế Rose trên tay nhìn ngắm kĩ càng bé con của cô. Có lẽ từ hôm nay cô sẽ không còn bên cạnh mà bảo vệ con bé được nữa, cô nhìn sang Ken, hy vọng với tình yêu thương của người cha anh ta sẽ bảo vệ con gái mình. Cô từng nghĩ hy vọng Minh Trí sẽ vì Pi mà chăm sóc con bé, nhưng khi nghĩ Minh Trí quyết định chọn Lâm Hân thì cô nhất quyết không muốn giao Rose cho cô ta, cô ta quá là người không tốt mà.
- Ken, anh nhất định phải bảo vệ Rose. - Rin căn dặn.
- Em yên tâm, đó là con gái của anh mà. - Ken cho xe dừng lại trước nơi chôn cất Pi.
Cả hai cùng xuống xe, đi tới trước mộ phần của Pi.
- Pi, anh đưa Rin cùng Rose đến thăm em. - Ken dùng khăn lâu lại tấm hình của Pi.
Rin im lặng, cảm thấy có lỗi với Pi, quá nhiêu chuyện xảy ra nên đã lâu cô không đến thăm mộ phần của Pi.
- Pi à, Rin sẽ giao lại Rose cho anh. Anh mang cô ấy và Rose đến nơi này, trước mộ phần của em mà thề rằng anh sẽ luôn luôn yêu thương, chăm sóc, bảo vệ và mang những thứ tốt nhất đến con của chúng ta. - Ken cúi đầu nói.
- Pi, cậu không trách mình chứ. Mình xin lỗi nhưng mình nghĩ chúng ta sẽ có thể nói chuyện nhiều hơn mà, hôm nay mình không còn có thể chăm sóc con gái cậu nên mình sẽ giao lại cho cha của con bé, mình tin cậu sẽ hiểu cho mình mà, phải không Pi.
- Rin rớm nước mắt mà nói.
Cả hai cùng đứng nhìn phần mộ của Pi một lúc lâu, sau đó ra xe.
- Lần trước gặp, em cũng không nói rõ. Em muốn rời khỏi Trần gia, em muốn đi đâu?
- Em sẽ đi một nơi rất xa, nhờ anh chở em ra bến xe. - Rin mỉm cười với Ken.
- Em và anh ta chia tay rồi sao, báo chí hiện đang đưa tin cậu ta đang hẹn hò cùng một cô người mẫu. - Ken không tin điều đó nhưng khi gặp Rin và biết Rin muốn ra đi thì anh không thể không tin.
- Em và anh ấy đã có bao giờ có một mối quan hệ nào thật chất mà lại nói hai từ chia tay, chỉ em là ảo tưởng. - Rin cười buồn.
- Em sẽ không hối hận khi ra đi chứ. - Ken vừa lái xe vừa hỏi.
- Không còn cơ hội để hối hận. - Rin lắc đầu.
- Anh đã đọc nhật ký của Pi mà em làm rơi ở nhà anh, và anh đã rất hối hận vì ngày xưa lại không nhìn thấy những chân thành từ cô ấy. Có lẽ nào em cũng không nhìn thấy những chân thành từ anh ta.
- Thì ra là rơi nhà anh sao, cũng tốt. Anh hãy giữ lại kỉ vật đó của Pi xem như một kỉ niệm của hai người. Còn em, em cũng không quan tâm đến chân thành kia nữa.
Ken nhìn cô gái trong xe, ánh mắt u buồn không hồn. Có lẽ Rin đã phải chịu đựng nhiều chuyện nên mới bỏ đi như vậy, anh cũng không thể khuyên cô thêm điều gì đành đưa cô đến bến xe như cô yêu cầu.
Rin bế trên tay Rose ôm chặt, khẽ đặt một nụ hôn thật sâu lên bờ má phún phín của Rose rồi giao cho Ken. Rin bước xuống xe, đi về phía bến xe rồi mất hút.
Trong bệnh viện, Thiên Kim vẫn trong trang phục cô dâu mà ngồi trên băng ghế đợi mà khóc đến thương tâm, Trần Hậu một bên vỗ về cho đến khi Thiên Kim mệt nhoài mà ngủ đi. Ôm cô vào một phòng đặt sẵn, cho người trông chừng bên ngoài Minh Trí và Trần Hậu cùng ngồi bên ngoài căng thẳng tột độ.
- Ông ta vì sao lại làm như vậy trong đám cưới của tôi? - Trần Hậu khó hiểu.
- Có thể liên quan đến lời nguyền. - Minh Trí nhíu máy suy đoán.
- Nếu như ông ta chết đi, có thể Thiên Kim sẽ bị ám ảnh suốt đời. - Trần Hậu lắc đầu.
- Hiện tại các bác sĩ giỏi nhất đang tiến hành phẩu thuật, còn Rin vì sao lại mang Rose đi đâu mất. - Minh Trí lo lắng.
Vừa nói xong, điện thoại Minh Trí reo lên, anh nghe máy xong, ánh mắt tức giận pha trọn lo lắng.
- Có chuyện gì sao thưa thiếu gia? - Trần Hậu nhìn nét mặt Minh Trí căng thẳng hơn mọi lúc.
- Rin đã giao Rose cho Phạm gia. - Minh Trí đáp.
- Vì sao chứ? - Trần Hậu kinh ngạc.
- Tôi cho người qua Phạm gia nghe ngóng, họ báo Rose đã được Phạm Lê Hoàng mang về. Còn Rin thì không thấy.
- Cô ấy lại bỏ đi đâu chứ, có phải vì tin tức giữa cậu và Lâm Hân khiến cô ấy hiểu nhầm, cộng thêm chuyện Rin nghĩ mình sắp chết nên một mình muốn bỏ đi sao? - Trần Hậu lắc đầu nói. - Thiếu gia đã giải thích chuyện hai người ở khác sạn hay chưa?
- Khách sạn?? Có chuyện gì sao? - Minh Trí hỏi ngược lại.
- Cậu không đọc báo sao? Hình ảnh anh và Lâm Hân tình từ trước khác sạn đã lấp đầy các trang báo chí.
- Chết tiệt. - Lâm Hân bị sốt cao lại không có người thân nên anh đến chăm sóc cô ấy, sau khi về lại mệt mỏi quá nên nghĩ ngơi mà không xem qua báo chí. Không lẽ vì chuyện này Rin lại bỏ đi sao.
- Chuyện ở đây để tôi giải quyết, thiếu gia mau chóng đi tìm Hà My đi e còn kịp. - Trần Hậu nói.
- Được, có tin gì báo ngay cho tôi. - Minh Trí vội đứng lên nhanh chóng ra xe.
Thiên Kim tỉnh lại khi bầu trời đã nhá nhem tối, cô giật mình hoảng loạn mà vội vàng lao ra khỏi phòng để đi tìm cha mình. Trần Hậu cũng vừa bước vào nên ôm chầm cô trong lòng.
- Anh… cha… em… anh… - Thiên Kim không nói nên lời.
- Vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật, em đừng quá lo lắng. - Trần Hậu ôm cô vỗ về.
- Cha nói rằng, cha phải đền tội để em và Rin được sống, cha đã chuẩn bị từ trước, Trần Hậu em rất sợ, em đã thấy máu từ lòng ngực cha em phun ra ngoài nhưng em không thể chạy tới được, người em như tê cứng không thể nhúc nhích, Trần Hậu anh nói cha em sẽ không sao đúng không? - Thiên Kim nói trong hoảng loạn.
- Sẽ không sao cả, không sao cả. Em hãy bình tĩnh lại, chúng ta hiện tại chỉ có thể cầu nguyện cho ông ấy. - Trần Hậu trấn an.
Thiên Kim chỉ biết rụt vào ngực Trần Hậu mà khóc sướt mướt.
***************
Sau một chuyến đi dài, cuối cùng Rin cũng đến được nơi mình hy vọng sẽ đến một lần trong đời. Chính là biển xxx này, một cô gái mặc một chiếc đầm màu trắng đeo một chiếc túi màu hồng, gương mặt lộ nét u buồn đang đi vòng quanh bên một bờ biển rộng. Biển này rất đẹp và trong xanh, dù vậy họ vẫn chưa làm thành địa điểm du lịch nên rất heo hút người qua lại.
Cô đi trên bờ cát, từng con sóng vồ ập vào chân cô. Rin cảm thấy rất dễ chịu, cô từ bé rất thích biển nhưng gia đình cô làm sao có thể đi du lịch biển được. Cô đã từng mơ ước làm thật nhiều tiền để cung gia đình mình đến biển hưởng không khí mát mẻ này. Cô đang đi thì gặp một đứa bé cũng đang đi về hướng cô, đứa bé cứ nhìn chăm chăm vào cô nhưng Rin không để ý lắm.
- Chị ơi, mẹ em đang ốm rất nặng, chị cho em xin tiền về mua thuốc cho mẹ được không? - Đứa bé đi tới ấp úng nói.
- Mẹ em bị bệnh gì? - Rin quay lại nhìn đứa bé mà hỏi.
- Em không biết, chỉ nghe mẹ nói mẹ rất đau hằng ngày đều phải đi mua thuốc để làm diệu cơn đau. Hôm nay em đi xin nhưng đến giờ vẫn không ai cho cả. - Đứa bé gương mặt buồn bã nói.
Rin tìm trong người hiện tại cô không có tiền mặt, cô chỉ mang đủ để đi xe đến đây mà thôi. Dù sao ngày mai cũng là ngày cô không còn sống nữa thì mang theo giúp ít được gì. Nhìn thấy đứa bé tội nghiệp, có lẽ không có tiền đưa mẹ đi bệnh viện nên phải đi chạy thuốc giảm đau từng bữa.
- Em đưa chị về nhà, chị sẽ giúp mẹ em đi bệnh viện.
Đứa trẻ vui mừng kéo Rin về nhà mình. Thật ra đó chỉ là một góc nhỏ giữa hai căn nhà hai bên, hai mẹ con che một tấm bạc che nắng được, nếu mùa mưa thì có lẽ sẽ ướt hết cả hai mẹ con. Rin cảm thông với hoàn cảnh của họ, trong người cô hiện tại chỉ còn bộ trang sức \" Tình Yêu Trọn Vẹn\" mà Minh Trí tặng mình, cô dự định sẽ mang theo món quà này của anh. Nhưng nhìn thấy nét mặt đáng thương của đứa trẻ, người mẹ thì đau yếu liên miên Rin quyết định mang bộ trang sức này cho hai mẹ con bọn họ.
- Chị, em đến nơi này không mang theo tiền. Trên người chỉ còn bộ trang sức này đáng giá, chị hãy mang đến cửa hàng nào đó bán đi mà lấy tiền thuốc mem và lo cho đứa trẻ này.
- Cảm ơn em gái, em quả thật rất tốt. Ông trời sẽ giúp đỡ những người tốt như em. - Người mẹ gắng gượng nói.
- Hãy chăm sóc đứa trẻ này, quả thật là một đứa con chí hiếu. Em đi đây, đây là bộ trang sức rất có giá trị, đừng để bị lừa. - Rin mỉm cười rồi đi.
- Cảm ơn cô. - Tiếng đứa trẻ nói lớn phía sau.
Rin không quay lại, mỉm cười đi thẳng.
Đêm, gió biển rất mạnh thổi mái tóc cô bay tung toé, chiếc váy màu trắng bay trong gió khiến cả thân cô như muốn bay theo cơn gió kia. Rin ước gì mình có thể tan biến theo cơn gió, cứ bay cứ bay bay khắp cả thiên hạ.
Đứng trên mỏn đá cao, phía dưới là biển lạnh. Rin vòng hai tay nhìn ra phía xa xăm tối đen kia, cô cảm nhận được cơn lạnh lẽo, cô nhớ đến gia đình, tình yêu, bạn bè. Nhìn chiếc đồng hồ chỉ đến 12h đúng, thế là bắt đầu ngày cô phải kết thúc mạng sống. Chết trước cũng được, sau cũng được, miễn là chết theo ý mình. Rin nhắm mắt gieo mình xuống làn nước lạnh lẽo.