Oan gia nên giải không nên kết
Tác giả: Tiêu Dao Hồng Trần
Phần 21
Dịch: vo vong
Nguồn: tangthuvien
Hôm nay là cuối tuần, nhưng Giả Thược không ngủ nướng như mọi khi mà dậy từ khá sớm. Nhìn cánh cửa phòng phía đối diện đóng chặt, cô đi đánh răng rửa mặt một cách vui vẻ.
Đang lúc cô ngâm nga ca hát chuẩn bị mở cửa ra ngoài, cửa phòng của Chân Lãng đột nhiên mở ra, một đôi mắt thâm quầng nhìn cô chằm chằm: “Hôm nay lại đi xem mặt sao?”
Sao hắn ta đã dậy rồi chứ? Giả Thược có chút buồn bực.
Sớm biết vậy, tối qua cô đã đổ nguyên cả lọ thuốc xổ vào trong bát chè của hắn rồi.
“Đúng vậy.” Cô điềm nhiên trả lời, dường như chẳng biết gì hết vậy.
Chân Lãng đi thẳng vào nhà vệ sinh, bỏ lại một câu hờ hững: “Cùng đi nhé, tôi cũng muốn đi xem sao.”
Không phải chứ, hắn vẫn còn muốn đi theo nữa sao?
Có cái gã sao chổi này bên cạnh, cô còn xem mặt thế quái nào được đây?
“Cho dù mẹ tôi có dặn dò, nhưng hai chúng ta đã ghét nhau như vậy, việc gì anh phải đi theo tôi chứ?” Cô có chút buồn bực: “Anh không đi theo, mẹ tôi cũng đâu có biết.”
“Cô đã không tuân thủ lời hứa với tôi lúc trước.” Chân Lãng nhẹ nhàng buông ra một câu, khiến Giả Thược ngây người không nói được gì.
Thì ra, hắn vẫn còn nhớ chuyện này.
“Đâu có!” Giọng nói đáng lẽ phải hết sức cứng rắn, nhưng khi cô nói ra khỏi miệng lại có vẻ thiếu tự tin vô cùng: “Tôi chẳng làm gì hết.”
Chân Lãng lạnh lùng cất tiếng: “Lúc trước là ai nói sẽ không chủ động hãm hại tôi nữa? Hình như tối qua cô đã quên rồi.”
Ánh dương từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tạo ra hai cái bóng trải dài trên mặt đất. Hai người bọn họ mặt đối mặt với nhau, triển khai một cuộc giao tranh trong im lặng.
Cuối cùng, Giả Thược ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Chân Lãng: “Đúng, tôi đã hứa là sẽ không chủ động ra tay với anh, nhưng anh dám nói rằng anh theo tôi đi xem mặt hoàn toàn không hề có ý muốn phá hoại không?”
Hai người đã quen nhau bao nhiêu năm như vậy, tuy cô thẳng tính nhưng không phải là kẻ ngu, Chân Lãng có tính toán gì cô ít nhiều cũng hiểu được một chút. Chính vì lời hứa của bản thân lúc trước, cô không dám đánh Chân Lãng, không dám đối chọi trực tiếp với Chân Lãng, bất cứ chuyện gì cũng đều phải kìm nén. Mấy năm nay cô kìm nén nhiều đến nỗi bị ám ảnh, biến thành con chim sợ cành cong, một cô gái hơn hai mươi tuổi đầu mà lại có thể ăn no căng bụng chỉ để tránh bị Chân Lãng dùng thức ăn cám dỗ, không thể không nói sự đề phòng của cô đối với Chân Lãng đã có chút xu hướng của bệnh thần kinh.
Chỉ vì một lời hứa mà khiến cho thế cục xoay vần, lần nào cô cũng phải né tránh Chân Lãng. Bây giờ hắn ta đã chủ động nhắc tới chuyện này, vậy thì hãy giải quyết triệt để đi thôi.
“Do đó…” Cô hơi hất hàm: “Tôi chỉ phản kích thôi, không tính là chủ động.”
“Vậy được rồi.” Chân Lãng không tiếp tục dây dưa với cô về vấn đề này nữa, một ngón tay dài mảnh khảnh đưa ra trước mặt cô: “Yêu cầu mà cô nợ tôi lúc trước, bây giờ tôi sẽ đưa ra.”
“Thật sao?” Trong mắt Giả Thược thoáng qua một nét mừng rỡ đến điên cuồng, thiếu chút nữa đã nhào tới ôm chặt lấy đùi Chân Lãng xin anh mau nói yêu cầu ra.
Chân Lãng khẽ gật đầu: “Thật, chỉ cần để tôi đi theo cô, coi như cô đã thực hiện yêu cầu đó rồi.”
Giả Thược nheo đôi mắt lại: “Anh chắc chắn chứ? Sau khi tôi làm được thì sẽ không còn nợ nần gì anh nữa đâu, đến lúc đó nếu còn chọc giận tôi, tôi sẽ không nương tay đâu đấy.”
“Tôi biết.” Chân Lãng điềm nhiên nói.
Giả Thược mỉm cười, cười rất vui vẻ, cười vì đã dỡ bỏ được tảng đá lớn đè nặng trong lòng suốt mấy năm nay: “Hy vọng sau này anh đừng có hối hận!”
Chân Lãng khẽ gật đầu, rồi xoay người đi vào phòng mình, bỏ lại Giả Thược một mình đối mặt với ánh dương bên ngoài cửa sổ mà cười nhẹ nhõm.
Lúc này trong mắt cô ngay đến ánh dương cũng trở nên hết sức dịu hiền và ấm áp, trái tim thì thảnh thơi và nhẹ nhõm vô cùng.
Đã bao lâu rồi cô chưa ra tay với Chân Lãng nhỉ?
Cố gắng nhớ lại một chút, hình như là từ sau lần cô chụp hình Chân Lãng và Lâm Tử Thần âu yếm với nhau rồi công bố ra ngoài, dẫn đến việc Chân Lãng chia tay với bạn gái, đến giờ cũng được ba năm rồi thì phải.
Bất kể cô và Chân Lãng có đấu đá hay hãm hại nhau thế nào thì đó cũng là chuyện giữa hai người, chưa bao giờ gây ra hậu quả quá tai hại. Nhưng khi cô lén la lén lút nấp bên ngoài kí túc xá nam muốn xem xem Chân Lãng bị người ta chế giễu thế nào, lại bất ngờ thấy cảnh Bạch Vi nước mắt giàn giụa ôm mặt từ trong đó chạy ra, và trái tim cô rốt cuộc đã dao động.
Đêm đó cô lặng lẽ ngồi ngắm trăng, uống rượu, trong lòng tràn ngập sự áy náy.
Cô và Chân Lãng đều đã không còn là những đứa trẻ, không thể tùy tiện ức hiếp và trêu chọc nhau rồi về mách cha mách mẹ như hồi còn thơ dại ấy nữa rồi. Tuy cô không biết Chân Lãng đã nói gì, nhưng lại biết rõ hai người bọn họ chia tay chính là do cô. Tuy rất ghét Chân Lãng, nhưng cô chưa bao giờ muốn làm người khác tổn thương, càng chưa bao giờ muốn chia rẽ tình cảm của người khác.
Khi cô vừa hạ quyết tâm, chuẩn bị đi tìm Bạch Vi để nói rõ đầu đuôi sự việc, lại bất ngờ nhận được tin Bạch Vi đã nghỉ học để đi nước ngoài. Bắt đầu từ ngày đó, Chân Lãng chưa từng có thêm người bạn gái nào khác, đối với mọi ánh mắt ngưỡng mộ đều chỉ khách sáo và làm ngơ.
Thế rồi cô bèn đi tìm Chân Lãng, tỏ ý rằng mình không nên chủ động gây chuyện như vậy, nếu Chân Lãng có điều gì cần cô đền bù, cô sẽ cố gắng hết sức thực hiện.
Nhưng Chân Lãng cứ lặng im, không chịu đưa ra yêu cầu gì hết, và rồi chuyện này dần lắng xuống trong trái tim hai người. Ba năm nay, Giả Thược luôn cố gắng né tránh đối phương, thỉnh thoảng có bị đôi ba câu nói của đối phương làm cho tức giận, cô cũng sẽ dùng những biện pháp khác để phát tiết, nhưng sự căm hờn trong lòng cô lại cứ thế tích lũy dần dần.
Hôm nay Chân Lãng rốt cuộc đã chịu đưa ra yêu cầu, và cô sẽ không còn nợ nần gì hắn ta nữa cả, cũng không cần phải cố gắng chịu đựng những lời mỉa mai cay nghiệt của hắn ta. Từ nay cô sẽ không còn phải cảm thấy áy náy với hắn ta nữa, lại càng không cần phải kìm nén cơn giận trong lòng, có thể thoải mái ra tay khi cần thiết.
Có điều…
Tại sao Chân Lãng lại đưa ra một yêu cầu như vậy nhỉ? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn đi theo cô trong mỗi lần cô xem mặt, sau đó thì ngầm phá hoại để trả thù việc năm đó cô khiến hắn mất đi bạn gái?
Trong mắt Giả Thược bừng lên ánh sáng rực rỡ của sự hiếu chiến, cô muốn xem xem liệu Chân Lãng có bản lĩnh để phá hoại mọi chuyện đến cùng hay không!
nguồn tunghoanh.com
Giả Thược bước ra từ trong chiếc xe của Chân Lãng, ngước mắt lên nhìn tấm biển hiệu trên đỉnh đầu, đột nhiên nhớ ra mới hai ngày trước mình vừa gây rối ở đây một trận.
Con người thường có quán tính, ở lâu tại một nơi nào đó rồi chắc chắn sẽ nảy sinh một chút cảm tình, và khi đã nhận định một điều gì đó người ta cũng thường hay lười thay đổi. Cho nên khi trung tâm môi giới hôn nhân gọi điện tới hỏi cô xem gặp mặt ở đâu thì tiện, cô chẳng nghĩ ngợi gì đã nói ngay địa chỉ này, vẫn là quán cà phê ở cách tiệm chụp hình của cô gần nhất.
Giả Thược hít một hơi thật sâu, rồi bước vào trong quán cà phê với vẻ hết sức bình tĩnh.
“Cô Giả, lại đến xem mặt sao?” Câu chào mang theo mấy phần trêu chọc của cô nhân viên phục vụ khiến cô có chút xấu hổ.
“Ặc…” Nụ cười trên mặt cô thiếu chút nữa thì không giữ được: “Thay tôi xin lỗi ông chủ của các cô về chuyện lần trước!”
Cô nhân viên phục vụ cười nói: “Ông chủ của chúng tôi đã nói rồi, vô cùng hoan nghênh cô tới đây. Dù sao chỗ chúng tôi cũng đang muốn sửa sang làm mới lại một chút, nếu cô muốn ra tay thì xin đừng ngại gì cả, tiền chúng tôi sẽ tới ‘Hướng Dương Vàng’ lấy.”
Tính khí nóng nảy của cô chẳng lẽ đã nổi tiếng đến mức mọi người quanh đây đều biết rồi hay sao?
Giả Thược hơi nhếch miệng lên để lộ một nụ cười quái dị, rồi ghé sát đến bên tai cô nhân viên phục vụ khẽ nói: “Giúp tôi hỏi ông chủ của các cô xem, phòng làm việc của ông ấy có cần làm mới lại không?”
Nét mặt cô nhân viên phục vụ trở nên cứng đơ, rồi không kìm được lùi về phía sau mấy bước, lại gượng cười hai tiếng, bỏ lại một cốc nước rồi chạy đi mất tăm.
Nói ra thì Giả Thược và bọn họ cũng có thể coi là quen biết, bởi vì cô rất thích món bò bít tết và bánh chẻo nhân tôm ở đây, tuy chưa từng trêu đùa nhau như hôm nay, nhưng tốt xấu gì cũng tính là quen mặt.
Mà sự tích của Giả Thược cũng đã trở thành giai thoại kinh điển trong quán cà phê này. Cô có một vẻ ngoài hết sức điển trai, sau khi trang điểm thì lại trở nên cực kỳ xinh đẹp, kỹ thuật đánh nhau lại càng nổi tiếng khắp cả khu phố này, trên đầu là vô số vầng hào quang rực rỡ, khiến biết bao người ca tụng.
Hiệp khách thiếu niên là cô, mỹ nữ quyến rũ cũng là cô, khi hiệp khách và mỹ nữ cùng là một người, tin đồn lá cải trên thế gian này sẽ thể hiện ngay ra sức hấp dẫn của nó, Giả Thược muốn không nổi tiếng cũng không được.
Cầm cốc nước lên uống, Giả Thược phát hiện không chỉ người hẹn với mình chưa đến, ngay cả cái gã Chân Lãng vừa đi đỗ xe cũng không thấy vào đây.
Không vào là tốt nhất!
Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay một chút, đã đến giờ hẹn rồi, nhưng vẫn chưa thấy có người nào đến. Giả Thược cũng không có ý chờ đợi gì nữa, trực tiếp đứng dậy, chuẩn bị ra về.
Vừa mới đứng lên, một cô nhân viên phục vụ đã bưng theo chiếc khay đi tới, đặt xuống một cốc trà sữa bá tước kiểu Anh thơm lừng.
Giả Thược ngẩng đầu lên hỏi bằng ánh mắt, cô nhân viên phục vụ hiểu ý, chỉ tay về góc xa: “Có một anh bên kia mời cô uống.”
Nhìn theo hướng đó, chỉ thấy có một anh chàng đẹp trai đang nâng cốc cà phê trong tay lên lắc nhẹ, lại gật đầu mỉm cười.
Giả Thược không nghiên cứu gì về hàng hiệu, nhưng cái thứ mà người ta gọi là khí chất thì lại không thể giấu được ai. Ngồi trong quán cà phê hàng đầu thành phố này, không trở nên vừa nhà quê vừa kệch cỡm bởi những sự bố trí tinh tế nơi đây đã là không tệ, càng đừng nói gì đến việc trở nên nổi bật giữa hoàn cảnh thế này.
Chân Lãng là một trong số ít những người không những có thể hòa mình vào hoàn cảnh, còn có thể làm toát lên khí chất siêu nhiên của bản thân. Bất cứ nơi nào anh tới, mọi thứ xung quanh sẽ dễ dàng trở nên mờ nhạt, trở thành phông nền cho sự nổi bật của anh.
Mà anh chàng này tuy không có được cái khí chất thần kỳ như của Chân Lãng, nhưng ở trong quán cà phê cao cấp này cũng tuyệt đối không có vẻ quê kệch chút nào, cử chỉ hết sức tự nhiên phóng khoáng.
Giả Thược liếc nhìn cốc trà sữa trước mặt, rồi ngoắc ngoắc ngón tay với cô nhân viên phục vụ, tỏ ý bảo hãy mang trả lại cốc trà sữa cho anh chàng kia, sau đó đi thẳng về phía cửa.