Một năm sau, tại Ma Nguyên Hải tiếng tăm lừng lẫy ở Ma Giới, có một chiếc hắc lục cự thuyền* được kéo bởi những con hải thú bộ dáng như cá voi đang rẽ sóng chạy đi như bay trên mặt biển đen ngòm.
Mà bầu trời trên cao cách mặt biển khoảng hơn trăm trượng, từng đoàn hắc vụ** quay cuồng không ngừng, thỉnh thoảng lại có những rạch chớp hình cánh cung màu bạc lóe ra, mơ hồ truyền đến những tiếng lôi minh ầm vang như rồng ngâm.
Ở ngay trước mũi thuyền có một nam một nữ đang đứng gần rào chắn như đang ngắm nhìn gì đó nơi mặt biển xa xa phía trước.
"Ma Nguyên Hải được gọi là nơi khởi nguồn của Ma tộc, luận về độ nồng đậm của ma khí thì quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng qua các loại hỗn độn tạp khí pha trộn vào trong đó cũng không hề ít, chỉ sợ Ma tộc bình thường không thể tại nơi này mà tu hành." Nam tử có khuân mặt màu vàng nhạt bất động thanh sắc bỗng nhiên mở miệng nói.
"Tiểu muội nghe nói loại hỗn độn tạp khí này so với trước kia đã tiêu tán đi không ít. Nơi này mấy trăm vạn năm trước là một trong những cấm địa tại ma giới, người bình thường tuyệt đối không thể tùy ý ra vào. Nói như vậy chỉ cần thêm vài năm nữa loại hỗn độn tạp khí này sẽ tự động tiêu tán hết, khi đó nơi này lại có thể lại trở thành một thánh địa của ma tộc không chừng!" Người nữ tử bộ dáng yêu kiều nhỏ nhắn, khuân mặt tú lệ cười khẽ nói.
Hai người này đúng là Lũng gia lão tổ cùng nữ tử họ Diệp kia.
Hiển nhiên là hai người Hàn Lập cùng những người khác đã tụ tập lại cùng nhau, hiện giờ tất cả đang ngự thuyền tiến vào sâu trong Ma Nguyên Hải.
"Hắc hăc, chúng ta phải mất đến chín trâu mười hai hổ*** mới tới được nơi đây, cho dù phiến hải vực này có điều gì cổ quái đi nữa thì cũng tuyệt đối không có ý buông tay. Nhưng thật ngoài ý muốn là nơi này cường độ lôi điện lại rất mạnh, ngay cả việc phi hành ở tầm thấp cũng vô pháp làm được." Lũng gia lão tổ có chút bất đắc dĩ trả lời.
"Cũng không hẳn là không thể phi hành ở tầm thấp được, nhưng nếu phi hành trong một thời gian dài thì thực sự ăn không tiêu đi. Dưới lôi điện công kích dày đặc như thế này, cho dù tu vi có thâm hậu đến mấy cũng vô pháp chống đỡ được lâu." Vũ y nữ tử thản nhiên cười nói.
"Mặc kệ sự tình thế nào, nhưng để tìm được hòn đảo nơi tọa lạc của Tẩy Linh Trì thi chỉ sợ mất nhiều thời gian hơn so với dự tính ban đầu. Thông tin từ mấy vị Linh tộc đạo hữu cung cấp quả thực rất mơ hồ, trước tiên chỉ có thể tìm đến vài phiến hải vực đặc thù rồi từ đó mới có cách xác định được vị trí hòn đảo kia. Mà lấy diện tích rộng lớn của Ma Nguyên Hải thì việc này nhất định phải dựa vào vận khí mới mong tìm tới nơi được." Lũng gia lão tổ thở dài một hơi giảng giải.
Vũ y nữ tử nghe xong lời này, nét tươi cười chợt tắt thay vào đó là vẻ trầm ngâm, một hồi sau mới chậm rãi nói:
"Thời gian còn lại của chúng ta hiện cũng không còn nhiều như ban đầu tưởng tượng, hiện giờ phỏng chừng đã có vài thế lực ở Ma tộc đã bắt đầu chú ý đến đám tồn tại hợp thể lạ mặt chúng ta. Một khi họ biết rõ ràng lai lịch của chúng ta thì hẳn sẽ có phiền toái lớn tìm tới. Dưới tình hình này cứ mỗi một tháng trôi qua thì mối nguy hiểm bại lộ thân phận càng lúc càng lớn thêm một phần đi." "Việc này Lũng mỗ thự sự rõ ràng. Nhưng như đã nói khi trước, chúng ta đã đâm lao thì đành phải theo lao, huống chi chỉ còn một bước cuối cùng này nữa, nói thế nào cũng phải cắn răng mà tiếp tục." Lũng gia lão tổ nét mặt lạnh lùng nói.
Vũ y nữ tử nghe vậy thở dài một hơi, cũng không đáp lại cái gì.
Nhưng lúc này Lũng gia lão tổ ánh mắt chợt lóe, đột nhiên hỏi một câu làm cô gái cảm thấy ngoài ý muốn:
"Lúc này đây tiên tử và Hàn huynh đến điểm hội họp chậm hơn một tháng so với ước định khi trước. Nhìn dáng vẻ của tiên tử so với lúc trước chia tay thật có nét bất đồng, xem ra trên đường đi hẳn đạo hữu gặp được hảo cơ duyên a. Nếu đúng là như vậy thì Lũng mỗ có lời chúc mừng tiên tử cùng Hàn huynh." Lũng gia lão tổ tỏ vẻ thâm thúy!
"Lũng huynh tuệ nhãn như đuốc, chỉ một điểm biến hóa nho nhỏ của thiếp thân mà khẽ liếc mắt đã nhìn ra. Bất quá ta cùng Hàn huỳnh chỉ gặp được chút cơ duyên nho nho mà thôi, so với thu hoạch của Lũng huynh cùng Huy đạo hữu thực không có gì đáng nói đi?" Nét thảng thốt trên khuân mặt nữ tử biến mất, sau lại cười rộ lên khanh khách.
"Nghe khẩu khí của tiên tử chắc hẳn đã đoán ra. Bất qua tiên tử yên tâm, bổn tọa căn bản không có hứng thú, chỉ là thuận miệng hỏi qua một câu mà thôi!" Lũng gia lão tổ cười lên hả hả nói.
Vũ ý nữ tử khóe miệng hơi nhếch lên, làm ra bộ dáng tựa tiếu mà phi tiếu.*'
Cùng thời điểm này, ở trong một gian phòng tầng dưới cùng chiếc thuyền, Hàn Lập đang ngồi xếp bằng trên một chiếc giường gỗ, với thần niệm cường đại của mình hắn liền lén lút đem đoạn đối thoại giữa vũ y nữ tử cùng lão tổ Lũng gia thông suốt toàn bộ. Khẽ cười lạnh một cái, liền đem toàn bộ thần niệm lũ lượt thu về, trên mặt cũng dần hiện ra vẻ trầm ngâm.
Một năm trước hắn cùng vũ y nữ tử chiếm được Thanh Loan chân huyết, nhưng lại bị hóa thân của vị Lăng Nguyên thánh tổ kia chặn lại bên ngoài gần Thiết Sa lĩnh.
Kết quả sau một hồi đại chiến, Hàn Lập đem vận dụng vài loại thần thông mạnh mẽ, lại có thêm sự giúp đỡ của vũ y nữ tử đã đem hóa thân gã thánh tổ kia vây khốn lại rồi đánh cho trọng thương.
Vị hóa thân Lăng Nguyên thánh tổ này bị thương nặng, cho dù có thoát khốn được nhưng sau này cũng không dám truy đuổi, chỉ có thể ôm hậm hực lui về Thiết Sa Lĩnh.
Hàn Lập và vũ y nữ tử cũng không có ý muốn truy đuổi, sau đó liền nghênh ngang rời đi. Mà đoạn đường tiếp theo cũng tương đối thuận lợi, mặc dù có gặp một vài sự tình nho nhỏ nhưng đều được hóa giải tương đối dễ dàng.
Vào nửa tháng trước, ở một cảng nhỏ bên bờ biển đã ước định khi trước, hai người liền cùng đám người Lũng gia lão tổ và Linh tộc hội họp.
Nhưng vừa gặp mặt Hàn Lập không khỏi dấy lên một tia kinh ngạc!