Cuốn 1: Một ván cờ giang sơn vạn dặm
Chương 15: Không thủ thì công
Edit: minjay1608
Beta: HappyOneday
Núp mình sau thân cây, Lộ Ánh Tịch càng thêm cẩn trọng nín thở, không dám buông lỏng, cũng không dám ló đầu ra thăm dò.
Mặc dù màn đêm đen kịt, nhưng với võ công của Hoàng đế, nếu nàng khẽ động, nhất định sẽ bị phát hiện.
Ngấm ngầm vểnh tai, nàng nghe thấy tiếng bước chân của nữ tử dần dần đến gần hơn, ước chừng đã tới trước vườn hoa. Nữ tử hình như cào đất, chẳng rõ là tìm vật gì.
“Kẻ nào lén la lén lút?”
Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên, lòng Lộ Ánh Tịch run lên, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
Nhưng nàng chợt nghe thanh âm hoảng hốt của Tê Điệp: “Hoàng…Hoàng thượng?!”
“Nửa đêm canh ba, ngươi ở đây làm gì?” Giọng điệu Hoàng đế đều đều, lạnh lùng nói, “Bái tế Lan cô? Chẳng lẽ ngươi không biết phép tắc trong cung?
“Nô tỳ… nô tỳ…” Tê Điệp quỳ ập xuống, giọng nói yếu ớt run rẩy, có chút nghẹn ngào, “Nô tỳ biết là không nên, nhưng lúc sinh thời Lan cô đối đãi với nô tỳ rất tốt, nô tỳ chỉ muốn lén đốt cho bà một chút vàng mã…”
Hoàng đế trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên lên tiếng: “Trẫm hỏi ngươi, Hoàng hậu đối với ngươi thế nào?”
Lộ Ánh Tịch nghe hắn nhắc đến mình, không khỏi kinh ngạc, càng thêm nín thở tập trung tư tưởng, chăm chú lắng tai nghe.
“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu đoan trang thân thiện, đối với nô tỳ vô cùng tốt.” Tê Điệp cung kính trả lời, khó phân được đâu là thật đâu là giả.
Hoàng đế bật cười, tựa như câu trả lời này rất nực cười.
Tê Điệp lại mềm mỏng tiếp lời, "Hoàng thượng, nô tỳ thật lòng hâm mộ Hoàng hậu. Nếu nô tỳ có một phần vạn phúc của Hoàng hậu, nô tỳ nguyện giảm thọ mười năm."
Những lời này nghe đầy hàm xúc, nhưng cũng khéo léo biểu lộ tình ý đã lâu dành cho hắn. Lộ Ánh Tịch nhếch miệng cười khoái chí. Để nàng xem Hoàng đế hưởng thụ diễm phúc này như thế nào.
Bên này, Tê Điệp sợ hãi mà lí nhí nói, "Nô tỳ phải chăng đã nói gì sai sao ạ?" Giọng nàng ta ngây thơ, khiến người khác trìu mến vô hạn.
“Đứng lên đi.” Hoàng đế như cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài, nói: “Tối nay Trẫm phiền muộn, ngươi hầu Trẫm đến nhà thủy tạ uống vài chén. Ngươi biết đánh đàn?”
“Vâng. Nô tỳ biết đánh đàn.” Tê Điệp khó nén tâm tình ngạc nhiên vui vẻ, luôn miệng đáp.
Lộ Ánh Tịch nhếch miệng, trong lòng thầm oán xem ra dù hắn có sáng suốt cơ trí, cũng chỉ là một kẻ háo sắc, sắc đẹp dâng đến trước mặt, không ai nỡ từ chối.
Nghe tiếng chân hai người họ đã rời đi. Chờ một lát, chắc chắn họ đã đi xa, Lộ Ánh Tịch bước ra từ phía sau cây cổ thụ.
Nàng lướt nhìn vườn hoa, trên mặt đất thực sự có nhang đèn và giấy tiền vàng mả. Nàng ngồi xổm xuống, lật qua lật lại đám bùn bên cạnh nén nhang, đôi mắt nàng vô cùng kinh ngạc. Kim bài miễn tử? Tê Điệp làm sao có miễn tử kim bài do tiên đế Hoàng Triều ngự ban?
Rốt cục, Tê Điệp có phải là quân cờ do Hoàng đế an bài cạnh nàng? Nếu vậy, Tê Điệp sao lại bỏ cỏ hoán hoa* trong chén canh của nàng. Nếu nàng ta biết nàng và Hoàng đế chưa từng sinh hoạt như vợ chồng, thì cần gì phải bỏ thuốc phòng cô mang Hoàng tự làm gì. Còn nếu không phải, thì nàng ta lấy đâu ra kim bài miễn tử? Thân phận của nàng ta, rốt cục là ai?
*Cỏ hoán hoa: là loại cỏ dại nở hoa màu trắng, có vị đắng, mọc ven đường, có tác dụng ngừa thai.
Lộ Ánh Tịch vừa suy nghĩ vừa đắp đất lại nguyên vẹn như trước, rồi đứng dậy bước đi, bỏ lại kim bài miễn tử. Trong lòng nàng còn suy đoán khác, nhưng cũng không dám nghĩ sâu xa. Nếu Hoàng đế và Tê Điệp liên kết với nhau từ lâu, vậy cảnh vừa rồi diễn cho nàng xem hay sao? Nếu thật sự như vậy, lòng dạ người nam nhân này thâm hiểm vô cùng, kết hợp với một Tê Điệp hành sự cẩn trọng, khiến người khác kinh sợ.
Đêm dài thoáng mát. Vầng trăng khuyết như lưỡi câu, leo lét ánh sáng trên áng mây đen đang lững lờ đến gần, dần dần che khuất ánh trắng vàng vằng vặc.
Cuộc sống cứ vậy mà lặng lẽ trôi qua. Năm ngày sau, sức khỏe Hoàng Quý phi chuyển biến tốt đẹp, không còn gì đáng lo ngại. Chỉ cần nàng ta tĩnh tâm an dưỡng là được. Nhưng khó hiểu thay hoàng đế chẳng những không đi an ủi nỗi đau mất con của Hạ Như Sương, mà hắn còn quá bộ thường xuyên và liên tục đến Phượng Tê cung. Hơn nữa, hắn còn ngủ lại đây hằng đêm.
Lộ Ánh Tịch ngồi trước bàn trang điểm, hờ hững chải mái tóc dài của mình. Hoàng đế vẫn không màng chạm nàng, cùng gối cùng giường ngủ với nhau nhưng lại đồng sàn dị mộng. Người ngoài nhìn vào không hiểu nội tình, đều cho rằng Hoàng hậu hữu danh vô thực như nàng cuối cùng cũng dành được ân sủng của hắn. Rõ ràng đây là mục đích mà hắn muốn. Hắn cố tình gây phiền phức đến cho nàng, để nàng không còn thời gian can thiệp vào chuyện khác.
“Nương nương, Hàn Thục phi cầu kiến.” Ngoài cửa tẩm cung, cung nữ Tiểu Nam kính cẩn bẩm báo.
"Truyền vào." Nàng buông lược gỗ đào xuống, bước ra gian ngoài, ánh mắt sáng ngời trong vắt bỗng vui vẻ hẳn lên. Rốt cục cũng tới.
Hàn Thục phi với bộ cung váy màu thuỷ lam, trang nhã xinh đẹp, nhưng thần sắc vẫn đầy quật cường ngông nghênh.
Nàng khom gối hành lễ, bình thản nói, "Hoàng hậu nương nương phượng an. Thanh Vận hôm nay đến đây, để cảm tạ Hoàng hậu đã trả lại sự trong sạch cho Thanh Vận. Đây là chút lòng thành, mong Hoàng hậu nhận cho." Nàng mở lòng bàn tay ra, rồi đưa lên.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười tiếp nhận, giọng nói ấm áp đáp: “Muội muội đa lễ.”
Hàn Thục phi ngước mắt nhìn thẳng nàng, chậm rãi nói: “Chiếc nhẫn này, là tín vật của Hàn gia sơn trang. Thân phận Hoàng hậu tôn quý, chắc chắn không cần dùng đến vật đó, nhưng Thanh Vận chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình.”
Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên: “Quý giá vậy ư?” Chiếc nhẫn bạc ròng, thoạt nhìn không bắt mắt, nhưng nó đúng là tín vật của Hàn gia sơn trang?
"Tuy rằng là tín vật, nhưng chỉ dùng để cứu cấp trong giang hồ. Hoàng hậu nương nương ở trong cung, hẳn là an khang không lo. Hoàng hậu hãy coi như chiếc nhẫn này là vật bình thường để nhìn ngắm." Hàn Thục phi mím môi cười, vẻ mặt vô tư.
Lộ Ánh Tịch không khỏi nhìn nàng ta với cặp mắt khác. Hàn gia không phải người làm quan, nhưng tương đối có địa vị trong giang hồ. Trên phố có một lời đồn như thế này, Hàn gia sơn trang nếu ngỏ lời muốn truy sát một nguời, người đó nhất định sống không tới hừng đông. Hiện tại, Hàn Thục phi nguyện ý giao cho nàng chiếc nhẫn tín vật, chẳng khác nào nàng có thể yêu cầu Hàn gia sơn trang làm một chuyện? Dù nàng giúp Hàn thục phi, nhưng thực ra chỉ là chuyện giong thuyền theo nước. Không nghĩ tới nữ tử này lại chính trực nghĩa hiệp, có ơn ắt báo đáp.
“Hoàng hậu nương nương, nếu không còn chuyện gì khác, Thanh Vận xin cáo lui trước.” Hàn thục phi hơi khom người, không dong dài nhiều lời, chỉ yên lặng rời đi.
Lộ Ánh Tịch chăm chú nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của nàng ta. Lòng nàng cảm khái vô vàn. Nữ tử đẹp như một gốc mai kiêu ngạo, nhưng lại dấn thân vào chốn hoàng cung thâm sâu. Đáng tiếc, quả thật đáng tiếc vô cùng. Hoàng đế sủng hạnh Hạ quý phi, đích thực là để lôi kéo dòng tộc Hạ thị, nhưng với con người thâm trầm thao lược như Hoàng đế, quyết không có khả năng nhìn ngoại thích lớn mạnh. Đó chính là lí do mà Hạ thị sớm muộn gì cũng bị diệt sạch. Về phần Hàn Thục phi, Hoàng đế thật sự yêu thích nàng ta, hay là nhìn trúng thế lực nhà mẹ đẻ nàng ta đây?
Trầm tư một lát, Lộ Ánh Tịch bước ra khỏi tẩm cung, định đến Thái y viện thăm Nam Cung Uyên.
Mới vừa đến ngoài Phượng Tê cung, nàng thấy một loạt thị vệ bội kiếm trước cửa cung, bầu không khí nghiêm nghị đến lạnh thấu xương.
“Xảy ra chuyện gì?” Lộ Ánh Tịch nhíu mày, mở miệng hỏi.
“Bẩm Hoàng hậu, nghi ngờ trong cung có thích khách đột nhập, ty chức phụng lệnh Hoàng thượng, canh phòng Phượng Tê cung. Thỉnh hoàng hậu quay vào cung, lấy vẹn toàn là chính.” Thị vệ thống lĩnh sải bước lên trước, cúi chào đáp lời.
Lộ Ánh Tịch cau chặt mày, ánh mắt đầy lạnh lẽo. Mộ Dung Thần Duệ muốn giam lỏng nàng? Hắn muốn đối phó sư phụ rồi sao? Hay là, hắn vốn đã ra tay! Nàng đánh giá cao thái độ dễ dàng tha thứ của hắn, nhưng dù hắn không yêu nàng, cũng chưa chắc hắn chịu đựng được việc nàng "thất trinh". Hắn không trừng trị nàng, nhưng rất có khả năng hắn sẽ ra tay với sư phụ!
Nàng siết chặt tay mình, bước về trong cung. Không có khả năng nương tay, hôm nay, nàng nhất định sẽ cho hắn nếm thử mùi vị bị quản chế.