Chương 14 Thời tiết dần chuyển ấm, sức khỏe của Vương Tranh đã hồi phục rất tốt, sau khi làm thủ tục xuất viện liền về nhà tịnh dưỡng.
Về phía trường học cũng đã xin nghỉ phép dài hạn, xem ra chế độ lao động ở Đại học vẫn là có nhân tính nhất. Có rất nhiều đồng nghiệp, hoặc vì lễ nghĩa, hoặc vì lòng quan tâm chân thành, đều tới thăm hỏi Vương Tranh; những cô cậu học trò, đặc biệt là các nghiên cứu sinh từng được cậu hướng dẫn luận án, đều nhiệt tình đến thăm nom. Vương Tranh bề ngoài thanh tú, tính tình ôn hòa, kiến thức chuyên môn vững vàng, mỗi lời thốt ra đều khiến người khác tin tưởng và an tâm, vậy nên các nhóm nghiên cứu sinh vẫn thường chọn cậu làm giáo viên hướng dẫn, hoặc giả không có chuyện đó thì cũng thích gần gũi với cậu.
Từ Văn Diệu tan sở trở về, từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói trong nhà Vương Tranh rồi. Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Vương Tranh ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công, mặc áo sơ mi màu lam nhạt, bên ngoài khoác áo len cổ chữ V màu trắng, phía dưới là quần dài màu xám, trên chân đắp chiếc chăn mỏng sọc vuông, tay lại cầm ly đồ uống nóng đang bốc hơi ngùn ngụt. Hơi nóng phả lên từ chiếc cốc hun cho má cậu ưng ửng đỏ, đôi mắt đen thẫm với con ngươi trong sáng khiến người ta cảm thấy như đang bắt gặp bầu trời quang đãng vào một ngày tháng Năm, mặt mày vẫn còn chút yếu nhược do bệnh, nụ cười treo bên khóe môi mỏng mảnh và bảng lảng tựa sương mù.
Từ Văn Diệu biết rõ, bên trong vẻ ngoài suy nhược đó là một trái tim kiên cường và mạnh mẽ, lúc vào phòng mổ và sau khi rời khỏi đó, đều chuẩn xác nắm lấy tay anh, đầy tha thiết và dịu dàng. Nói ra cũng thật lạ, hai người quen biết không lâu, chỉ vài lần thật lòng tâm tình cùng giãi bày, nhưng Vương Tranh đều vào những lúc yếu đuối và mỏi mệt nhất đã nắm lấy tay anh rất chính xác, dù rằng khi đó hai mắt cậu vẫn nhắm nghiền, ý thức còn chưa tỉnh táo, lại có thể cảm nhận được rõ ràng nội tâm đang hoảng loạn của anh. Im lặng và khẽ khàng nắm lấy tay anh trao cho anh sức mạnh.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào mà hai người có mối liên kết kỳ lạ đó? Chỉ cần anh nắm tay cậu liền có thể cảm nhận được sức mạnh từ cậu, hoặc chỉ là nghĩ tới chuyện mất cậu thôi đã khiến anh sợ hãi không cách nào kìm chế được. Người đàn ông đó đã quan trọng với anh đến thế sao? Có lẽ đã vượt qua cả những phạm trù từ ngữ diễn tả tình cảm thông thường mất rồi.
Hay nói một cách khác chính xác hơn, Vương Tranh quan trọng hay chăng không phải vấn đề chính, mà vấn đề chính là Vương Tranh đã trở thành điều quan trọng không thể thiếu được của anh. Tựa như kẻ đơn độc bấy lâu trên băng nguyên giá lạnh lại đột nhiên có một ngày nghe thấy tiếng còi tàu hú dài trong nhà ga bỏ phế từ nhiều năm trước, khiến người bao đời tuyệt vọng lại nung nấu xúc động được bước lên chuyến tàu về lại thế gian.
Anh chỉ cần có dũng khí để tiến lên thêm một bước, đem người kia ôm chặt vào lòng là được.
Chuyện giản đơn thế đó, nhưng nào ai biết để đến được đây, anh đã phải chờ đợi hằng trăm năm dài.
Tiếng chào tạm biệt của các sinh viên khiến Từ Văn Diệu hồi tỉnh từ trong suy nghĩ, anh mỉm cười mang dép lê bước vào nhà, làm như thể chỉ vừa mới trở về, gật đầu chào hỏi từng sinh viên một. Anh ngăn Vương Tranh đang định đứng dậy tiễn khách, tự mình đưa bọn nhóc ra cửa, lại còn chu đáo giúp mọi người gọi xe. Đến khi tất cả sinh viên đều đi hết, Từ Văn Diệu mới xoay người, nhìn Vương Tranh nằm xuống ghế, duỗi thẳng chân, rồi mỉm cười tinh nghịch nói: “Uii, cuối cùng thế giới cũng an tĩnh trở lại, bọn nhỏ cứ ríu ra ríu rít cả buổi chiều, em mệt chết đi được!
“Mệt à?” Từ Văn Diệu đi tới ngồi xuống chiếc ghế đẩu đặt gần đấy. “Thế sao em không bảo tụi nhỏ về?”
“Đâu được, bây giờ bọn trẻ nhạy cảm lắm, nếu em đuổi chúng về thì thể nào cũng sẽ nghĩ em thích người này ghét người nọ.” Vương Tranh mỉm cười đáp. “Giữa bọn nhỏ luôn có cạnh tranh ngầm, cái nhìn của em với chúng là rất quan trọng.
“Nhưng em vẫn còn chưa khỏe.” Từ Văn Diệu kéo chân Vương Tranh để lên đầu gối mình, nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu. “Chân lạnh thế này rồi, đôi dép bông anh mua cho em sao không mang?”
Trời bắt đầu ấm rồi, mang dép đó chẳng thoải mái chút nào hết. Vương Tranh khẽ nhắm mắt lại. “Mẹ em đi chợ về ngay đấy, anh bỏ chân em ra nào, kẻo mẹ thấy lại mắng cho.”
Từ Văn Diệu vờ như không nghe thấy, chỉ chuyên tâm mát xa chân cho cậu. “Sao bác gái lại đi chợ, không phải cứ giao viêc cho dì Trâu là được?”
Vương Tranh hé mắt nhìn anh, ngượng ngùng nói: “Mẹ lo dì Trâu nấu ăn không ngon, lại còn nghi dì ấy xén tiền chợ. Em sợ hai người sẽ cãi nhau nên hai ngày rồi không kêu dì ấy tới. Với lại, cũng nên để mẹ làm chút việc gì đó, ở đây không quen biết ai, mẹ ở không cũng buồn.”
Từ Văn Diệu gật gù. “Bác gái quả thật lợi hại nha! Trực giác của bác rất đúng, nhưng làm gì có người giúp việc nào lại không tranh thủ xén tiền chợ, miễn là đừng quá quắt là được. Nếu mẹ em đã không thích thì cứ phát tiền lương tháng này rồi cho dì Trâu thôi việc.”
Vương Tranh nhỏ giọng hỏi: “Anh không cười mẹ em hả?”
Câu hỏi dè chừng vì quan tâm tới cảm nhận của anh từ Vương Tranh khiến anh rất vui, nên bèn lắc đầu đáp: “Sao lại cười?”
“Thật chứ?” Vương Tranh không mấy tin tưởng.
“Anh sẽ không chê cười gì bác gái đâu, em cứ yên tâm.” Từ Văn Diệu vỗ vỗ bắp chân cậu. “Có thể do thói quen sống, anh và bác gái không có cách nhìn giống nhau, nhưng điều đó không quan trọng lắm, những chuyện cỏn con đấy anh không những hiểu mà còn tôn trọng bác nữa. Vì đối với bác gái ai cũng có thể làm chuyện xấu với em, không muốn em bị gì thiệt thòi nên mới thay em suy tính như thế. Anh cảm thấy rất…” Anh nghĩ ngợi một lúc, lại nói “… đáng yêu!”
Vương Tranh bật cười. “Anh nói đúng, mẹ lúc nào cũng xem em là con nít không tự lo cho mình được, còn những người xung quanh đều là thú dữ. Nếu mẹ mà không giám sát chặt chẽ thì em liền bị ăn thịt. Nhớ hồi đó mới vào đại học, mẹ đứng trước mặt mấy bạn cùng phòng với em mà bảo em phải cẩn thận tiền bạc, coi chừng bị trộm và càng không được cho ai mượn tiền. May mà các bạn đều không để bụng, nếu không chẳng biết đắc tội họ nhiều thế nào.”
Từ Văn Diệu thấy trong mắt cậu toàn niềm vui, nên cũng thấy vui vẻ lây. “Thế chẳng phải em mất mặt lắm sao?”
“Đương nhiên là em xấu hổ gần chết… sau đó thì không cho mẹ theo em tới trường nữa.” Vương Tranh cười khúc khích, chốc sau lại chậm rãi nói: “Nhưng khi đó còn nhỏ, chỉ lo mình bị mất mặt mà không hề biết năm ngàn tệ mẹ đưa cho em là tiền mẹ để dành suốt cả năm.” Cậu không cười nữa, cúi đầu nói tiếp: “Mẹ mang hết toàn bộ số tiền để dành được cho em, sau đó lại hà tằn hà tiện không dám ăn không dám mặc, đi mua bắp cải cũng chọn nơi bán rẻ nhất, giày đi mấy năm trời vá lên vá xuống vẫn tiếp tục mang. Hồi nhỏ, nhà ai cũng mua tủ lạnh lớn để trữ thức ăn nhưng nhà em lại không mua, mẹ gạt em, bảo rằng đồ ăn bỏ vào tủ lạnh sẽ khiến em bị đau bụng… Thật ra một cái tủ lạnh tới những mấy ngàn, tương đương với chi tiêu sinh hoạt gia đình cả năm, nên mẹ mới tiếc không mua.”
Từ Văn Diệu bỏ chân cậu ra, im lặng lắng nghe.
“Văn Diệu…” Vương Tranh buồn bã nói. “Từ nhỏ, em đã muốn bỏ nhà đi, vì không khí gia đình lúc nào cũng nặng nề, cha mẹ em ít khi nói chuyện với nhau, và cũng không biết cách giáo dục con cái như thế nào. Cả nhà chưa từng cùng ra ngoài ăn cơm, hay đi du lịch, hoặc là cùng nhau đến nhà ai đó chơi. Nhà cũng chẳng khi nào tổ chức sinh nhật, hay có ngày kỷ niệm gì. Mỗi ngày đi học về em luôn bị mẹ quở trách, bị cha la rầy. Quả thật em đã lớn lên rất khổ cực…”
“Nhưng hôm nay, khi nhớ lại thời thơ ấu, em mới biết mình đã may mắn cỡ nào. Mẹ lúc nào cũng lo sợ em bị người khác bắt nạt hay khi dễ. Mẹ nấu ăn không ngon, làm việc không nhẫn nại, việc nhà cũng chẳng khéo… nhưng luôn làm bánh ngọt cho em ăn, mỗi lần tới Tết em đều có quần áo mới do mẹ may…” Rồi vội vàng bổ sung thêm. “Tuy rằng kiểu dáng quê mùa, những khi ra đường em đều bị bạn bè chế nhạo.”
Từ Văn Diệu gật gật đầu, vuốt ve chân cậu, mỉm cười thấu hiểu.
“Em nói nhiều quá ha…” Vương Tranh giật mình, ái ngại nói. “Ngượng quá!”
“Ừ, em nghỉ một chút, uống nước này.” Từ Văn Diệu đưa tách trà cho cậu, dịu dàng nói, “Uống từ từ thôi.”
Vương Tranh đón lấy chiếc tách, đưa lên môi uống một ngụm.
“Thưa thầy, bây giờ thầy để tôi đưa ra kết luận nhé, thầy không phiền chứ?” Từ Văn Diệu trêu.
Vương Tranh nhướn mắt, mỉm cười không đáp.
“Tôi rất ngưỡng mộ thầy.” Từ Văn Diệu khẳng định. “Thật đấy!
“Nhưng sao…”
“Anh còn nhớ rõ những chuyện hồi nhỏ.” Từ Văn Diệu từ tốn kể lại. “Trường học bắt buộc mặc đồng phục, còn anh thì luôn nghịch ngợm. Hôm đó, anh dẫn theo Quý Vân Bằng, chính là người em gặp trong bệnh viện đó, bọn anh từ nhỏ đã lớn lên bên nhau. Anh và cậu ấy trèo tường trốn đi chơi, nhưng không may là anh làm rách cái quần… ngay giữa mông.”
“Bữa đó càng xui khi mà bà vú xin nghỉ phép, không ai giúp anh vá quần lại, vì vậy anh đã nhờ tới mẹ. Mẹ anh là quản lý hậu cần của quân đội, bà hứa sẽ khâu lại cho anh, nhưng sau đó bận việc nên quên mất. Hôm sau đi học thì anh mới hay là mẹ đã quên vá lại quần cho anh.”
“Thế anh đã làm gì?”
“Còn làm gì nữa? Tùy cơ ứng biến thôi.” Từ Văn Diệu cười đầy bất đắc dĩ. “Anh lấy kẹp giấy xâu chỗ rách lại, suốt ngày hôm đó anh khổ gần chết, không dám chạy chẳng dám nhảy, ngồi xuống bị kẹp giấy đâm vào mông cũng không dám la.”
Vương Tranh cười ha ha. “Nó đâm vào mông anh thật à?”
“Này, em hãy hỏi câu nào vào đề một chút đi!” Từ Văn Diệu trừng mắt cảnh cáo. “Trọng tâm câu chuyện ở đây là mẹ anh mới là người vụng về.”
“Vì vậy mà anh ngưỡng mộ em?”
“Phải, vô cùng ngưỡng mộ luôn!”
“Vậy anh tới nịnh mẹ em đi.” Vương Tranh khoái chí cười to. “Em sẽ nói mẹ chăm sóc luôn cả anh, để anh được cảm nhận không khí ấm áp của gia đình.”
Từ Văn Diệu nhăn mặt. “Được thôi, miễn là đừng để bác gái nấu ăn, còn những chuyện khác thì anh sẽ chiều theo bác hết…”
“Bộ khó ăn tới nỗi vậy hả?” Vương Tranh nhướn mắt. “Em ăn mấy chục năm rồi đó!”
“Thế em mời dì Trâu về làm lại đi, anh sẽ trả lương gấp đôi…”
Hai người đang câu đùa câu giỡn thì cửa đột ngột bị mở ra, tiếng bà Vương vọng vào sang sảng: “Leo lầu cao như vậy mệt chết thân già tôi!”
Bà vừa lê dép vào nhà vừa càu nhàu, tới khi thấy Từ Văn Diệu và Vương Tranh ngồi sát rạt nhau như vậy mới mặt mày cau có, miễn cưỡng nói: “Tiểu, Tiểu Từ tới rồi à, bữa nay tan ca sớm nhỉ.”
“Chào bác!” Từ Văn Diệu vội đứng dậy, đi tới xách giúp một túi lỉnh kỉnh trong tay bà Vương. “Buổi chiều cũng không còn việc gì nữa nên cháu về sớm một chút.”
“Học trò của Tiểu Tranh đâu hết rồi?”
“Lúc cháu đến thì họ đã về hết rồi ạ.”
Bà Vương liền mặt mày sa sầm, lúc trắng lúc đỏ, như thể tức giận điều gì nhưng vẫn cố kìm nén, giọng điệu cứng nhắc mà nói: “Vương Tranh, lại đây một chút!”
Vương Tranh vội đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt mẹ, sau đó bị bà kéo qua một bên, nghiến răng hỏi: “Học trò của con không thấy con và anh ta… cái kia chứ?”
“Cái kia là cái gì ạ?”
“Thì cái kia đó! Hai đứa không ở trước mặt tụi nhỏ mà mắt đưa mày lại, nắm tay nắm chân chứ?” Bà Vương nóng nảy, tính đập vào gáy Vương Tranh một cái, nhưng sau cùng vẫn bỏ tay xuống rồi lo lắng hỏi: “Không ai nghi ngờ quan hệ giữa hai đứa chứ? Con giới thiệu anh ta là gì với bọn trẻ?”
“Mẹ à!” Vương Tranh mếu máo. “Con là giáo viên, con không làm gì quá đáng đâu.”
“Mẹ chỉ sợ mày mê mụ, không biết mình là ai thôi!” Bà Vương bỏ cái tay đang siết chặt lấy cậu ra, cằn nhằn. “Không được, sau này con bảo anh ta ít tới đây đi! Nếu không may đụng mặt người trong trường con thì nhục nhã lắm…”
“Bác à, bác lo lắng nhiều quá rồi!” Từ Văn Diệu mỉm cười xen vào. “Cho dù bị người khác phát hiện thì cũng không sao cả. Xã hội bây giờ đã có cái nhìn phóng khoáng hơn rồi, trường của Tiểu Tranh lại khá tự do và thoải mái, nên không kỳ thị đồng tính đâu ạ.”
“Ngoài mặt thì không có gì nhưng ai biết trong lòng họ nghĩ thế nào?” Bà Vương bất mãn. “Mấy người có ăn có học tới lúc sỉ vả nhau còn đáng sợ hơn dân đầu đường xó chợ đấy chứ!”
“Bọn cháu không quan tâm người khác nghĩ gì đâu!” Từ Văn Diệu tự tin đáp. “Nếu như tình hình không tốt, cháu không ngại dẫn Tiểu Tranh xuất ngoại, như vậy sẽ không còn phiền phức gì nữa.”
“Xuất ngoại xuất ngoại! Nói nghe thoải mái quá ha? Nếu chuyện bại lộ, mặt mũi đâu Tiểu Tranh nó đi làm nữa? Còn anh? Bộ anh không lo người khác biết anh là đồng tính rồi không chịu hợp tác với anh nữa ư?”
“Cháu chưa bao giờ giấu diếm xu hướng giới tính của mình cả.” Từ Văn Diệu đáp. “Gia đình, người thân, bạn bè, và đối tác đều biết cháu là đồng tính.”
“Cái gì?” Bà Vương hoảng hồn trợn tròn mắt lên, lắp bắp nửa ngày sau mới lên tiếng được. “Thế sao bây giờ anh còn vẻ vang như vậy được?”
“Không vẻ vang bác ạ, nhưng cũng không có gì để quá mất thể diện.” Từ Văn Diệu thật tình giải thích. “Chỉ cần là người có bản lĩnh liền có thể khiến người khác ngưỡng mộ, nhược bằng chẳng có dù cố thế nào cũng chỉ tủi phận thôi. Có phải là đồng tính hay không cũng không có gì quan trọng. Bác nói xem phải không ạ?”
“Mẹ, con đói rồi!” Vương Tranh lanh lợi chen ngang vào.
“À, để mẹ đi nấu cơm ngay!” Bà Vương xoay lưng bước vào bếp, đi được nửa đường lại quay đầu nói. “Không được, người khác là người khác, hai đứa không thể học theo họ được.”
“Mẹ, con đói bụng lắm lắm luôn ấy!” Vương Tranh thở dài lặp lại.
“Canh mẹ đã hầm xong rồi, để mẹ múc cho con một bát lót dạ.” Bà Vương vì chuyện Vương Tranh kêu đói mà choán hết tâm trí, vừa lui cui nấu nướng vừa nói. “Vẫn là mẹ nấu cơm ngon nhất nhỉ? Con xem cô Trâu đó chăm sóc mấy đứa kiểu gì mà ai cũng gầy tong gầy teo. May mà mẹ tới đây, nửa tháng thôi mẹ sẽ nuôi còn béo tròn ra…”
Vương Tranh lè lưỡi cười, đang định co chân bỏ chạy thì bị Từ Văn Diệu kéo vào lòng ôm chặt lấy.
“Văn Diệu, mẹ em…” Vương Tranh khẽ giãy giụa.
“Bác đang nấu ăn trong bếp không thấy đâu. Đừng nhúc nhích, để anh ôm chút coi, nhớ chết được!” Từ Văn Diệu ghì tay cậu. “Từ lúc em xuất viện tới giờ chẳng mấy khi được ôm em. Bác gái còn ghê gớm hơn vệ tinh nhân tạo nữa, ở đâu cũng để ý em được.” Anh vuốt ve lưng cậu, tham lam hít hà mùi hương và nhiệt độ cơ thể của người mình mong nhớ. “Khi nào bác mới trở về?”
Vương Tranh vỗ lưng anh tựa như đang dỗ một đứa trẻ. “Chắc cũng nhanh thôi. Ở nhà không ai chăm sóc cho cha, ông cũng rất muốn mẹ mau mau về.”
“Vậy thì tốt rồi, khi nào bác gái đi anh sẽ dọn tới!”
Vương Tranh ngừng tay, lo lắng hỏi: “Anh thật sự dọn tới ư?”
“Đương nhiên, đến ngay cả mơ cũng mơ thấy được ở chung với em!”
“Nhưng mà chúng ta, ý em là…” Vương Tranh chậm rãi đẩy Từ Văn Diệu ra, khó xử nói: “Mấy hôm nay, vì làm mẹ yên tâm nên mới để bà hiểu lầm anh là bạn trai em… nhưng Văn Diệu à, em thật sự vẫn chưa chuẩn bị…”
“Đợi khi nào anh dọn vào rồi em lại chuẩn bị tiếp.”
“Nhưng em chưa từng nghĩ sẽ sống cùng ai đó…”
“Chúng ta không sống cùng nhau, chỉ là cùng sống dưới một mái nhà, chăm sóc lẫn nhau. Sức khỏe em không tốt, anh rất lo, phải ở bên cạnh em thì anh mới an tâm được. Cả hai đều đạt được thứ mình muốn không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Vậy nếu có một ngày em yêu người khác, muốn anh rời khỏi đây, anh cũng sẽ chấp nhận?” Vương Tranh trêu anh.
Từ Văn Diệu ngây ra, bất ngờ nổi giận kéo Vương Tranh ôm rịt vào lòng, gằn từng tiếng một: “Vĩnh viễn cũng không có ngày đó!” Vương Tranh định nói gì đó nhưng di động của Từ Văn Diệu bỗng đổ chuông, khiến anh không thể không buông cậu ra, tiếp điện thoại xong thì mặt mày biến sắc.
“Chuyện gì vậy anh?”
“Một người bạn của anh bị tai nạn phải nhập viện.” Từ Văn Diệu đáp. “Cậu ấy báo cho bệnh viện anh là người thân.”
“Anh ấy không sao chứ?”
“Có thể tỉnh táo báo tên và số điện thoại của anh ra thì chắc là không sao. Chỉ là, cách đây không lâu anh có gặp người bạn đó, người đó bảo là sống rất tốt. Nếu như nhập viện thì người cần liên hệ cũng chẳng tới phiên anh mới đúng. Anh sẽ đến bệnh viện xem thế nào, nếu không phải chuyện trọng đại thì người đó cũng không gọi cho anh đâu. Chắc chắn phải có gì đó nghiêm trọng lắm mới nhờ tới anh. Tiểu Tranh, em ở nhà ăn cơm với bác gái trước, anh phải đi tới đó…”
Từ Văn Diệu đột nhiên cảm thấy nản lòng quá, sự tình xảy đến khiến anh không biết xử trí thế nào, lại lo lắng bất an rằng Vương Tranh sẽ tức giận, anh cẩn thận thay lời nói khéo: “Anh và người đó không thân lắm, nếu tới cũng không hay, chi bằng anh gọi điện bảo Quý Vân Bằng tới đó, cần tiền giúp tiền, cần sức giúp sức. Dù sao cũng không thể bỏ mặc người ta được. Tiểu Tranh, em đừng hiểu lầm…”
Vương Tranh nhướn mày, mỉm cười tinh ranh đáp: “Em đâu có hiểu lầm gì!”
“Cậu ấy chỉ là bạn cũ. Thật đấy, anh bất quá chỉ là nhớ bạn xưa.”
“Em biết anh nhớ bạn xưa, cái này rất tốt!” Vương Tranh gật gù nói. “Với lại hay giúp đỡ người khác cũng là phẩm chất tốt đẹp.”
Nháy mắt, sự khẩn trương trong Từ Văn Diệu lại chuyển thành bất an. Anh khát khao muốn có được Vương Tranh là thật, nhưng cậu có cùng suy nghĩ với anh hay không lại là chuyện khác. Với người khác mà nói, điều kiện của anh rất tuyệt vời, chỉ có người khác muốn anh, chẳng đời nào tới phiên anh cần ngược lại họ. Nhưng tất cả những ưu thế đó, trước mặt Vương Tranh đều trở thành nhược điểm. Thứ Vương Tranh muốn không phải là tình yêu thiên trường địa cửu, mà là bình an mãi mãi lâu dài. Trong suy nghĩ của cậu, Từ Văn Diệu anh không phải là một đối tượng có thể mang đến cảm giác an toàn trọn vẹn.
Từ Văn Diệu không còn cười được nữa, bước lên định ôm cậu vào lòng, nhưng cậu liền lùi lại, xoay người bước tới cái ghế ngoài ban công, ngồi xuống, duỗi thẳng tứ chi.
Cảm giác trống rỗng trong lòng khiến Từ Văn Diệu lo âu, anh chỉ muốn mau chóng kéo Vương Tranh ôm sát vào lòng mặc cậu chống cự nên vội vã đuổi theo, người trước sau luôn ăn nói khôn khéo như anh giờ lại lắp bắp chẳng xuôi: “Tiểu Tranh, xin lỗi em. Anh không nên bỏ em để tới gặp người đó. Quả thật cậu ấy và anh cũng không tính là thân… chỉ là một người bạn bên anh ngày trước. Em cũng biết rồi đó, chẳng có chuyện anh không có ai được… nhưng anh chưa bao giờ nảy sinh tình cảm gì với họ cả, anh cũng từng đề cập với em rồi đấy. Tất cả họ đều giống nhau, trong lòng anh, không có ai là đặc biệt cả. Chỉ là hôm nay, một người trong số họ bị thương phải nhập viện, và chắc chắn đó chẳng phải chuyện nhỏ, về tình về nghĩa anh cũng nên tới đó…”
Vương Tranh bật cười, vươn tay về phía anh: “Lại đây!”
“Anh không có ý gì khác, hả, em nói gì?” Từ Văn Diệu ngây người ra.
“Anh tới đây nào!”
“Hả? Ờ, được.” Từ Văn Diệu bước tới, cẩn thận kéo Vương Tranh vào lòng, vùi đầu vào bả vai cậu. “Em đừng giận nhé, có được không?”
“Em không giận.” Vương Tranh an ủi anh như đang ôm một đứa trẻ, sẽ sàng hỏi: “Vậy còn em thì sao, khác họ ư?”
“Đương nhiên là khác!”
“Khác chỗ nào?”
“Rất nhiều.” Từ Văn Diệu thở hắt ra, buồn bã đáp: “Em vừa quay đầu đi anh liền thấy bất an và khó chịu, như thể bị bỏ rơi vậy.”
“Chẳng qua là em đứng mỏi chân nên tới ghế nằm nghỉ thôi.”
Vương Tranh vừa cười vừa xoa lưng anh.
“Thế cũng không được từ chối anh,” Từ Văn Diệu kiên quyết nói. “Anh muốn ôm em thì em không được lảng tránh.”
Vương Tranh có chút sửng sốt, sau đó chỉ mỉm cười trấn an. “Vậy sau này em không tránh nữa.”
Lúc này, Từ Văn Diệu mới vừa lòng, đổi tư thế ôm cậu, cho đầu cậu tựa vào vai anh thoải mái hơn, rồi cúi người hôn lên tóc cậu. “Anh hôn em, em cũng không được trốn!”
“Hả? Cả chuyện đó nữa sao?” Vương Tranh xem anh như thể cậu bé năm tuổi đang cáu giận, nên chỉ cười hỏi lại: “Nếu em không thích để nước bọt của anh dính lên mặt thì sao?”
Từ Văn Diệu nhíu mày, e ngại cậu thật sự sẽ như vậy, bèn nhanh nhẹn nâng cằm cậu lên, tìm tới đôi môi cậu sau đó hôn cậu như thể muốn nuốt tươi ai kia vào bụng. Vương Tranh bị hôn đến đầu váng mắt hoa, tay chân nhũn ra, chỉ còn biết dựa hết lên trên người Từ Văn Diệu.
“Phải tập cho quen!”
“Cái gì cơ?”
“Tập cho quen với nụ hôn của anh đi, không thích cũng sẽ thành thích!” Từ Văn Diệu đắc ý cười, lại hôn xuống.
Lúc này, nụ hôn càng sâu sắc càng triền miên hơn, tưởng chừng như sẽ không chấm dứt, tới khi nghe thấy tiếng húng hắng ho khan từ phía sau lưng mới giật mình rời nhau ra. Bà Vương tay cầm muôi, mặt mày đanh lại lườm cả hai. Vương Tranh xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống cho xong, đỏ mặt đẩy Từ Văn Diệu ra. Bấy giờ, Từ Văn Diệu mới bừng tỉnh, mặt mày bình thản, cười cười. “Bác gái nấu ăn xong rồi ạ?”
“Tôi chỉ nấu phần con tôi thôi.” Bà Vương chán ghét liếc anh, sau đó thì thét vào mặt Vương Tranh: “Mày còn ngồi đó nữa hả, không mau đi dọn bát? Mày bị bệnh chứ có tàn tật đâu, tính đợi mẹ bón cơm cho ăn à?”
Vương Tranh vội vàng đáp một tiếng, rồi ngoan ngoãn đứng dậy, lúc đi ngang qua chỗ bà Vương đứng thì bỏ nhỏ một câu: “Mẹ đừng giận mà!”
Bà Vương hận không dạy được con, liếc mắt trừng cậu, sau đó đưa tay chọc vào trán cậu một cái rồi xoay lưng vào bếp.
Từ Văn Diệu đi tới trợ giúp thì bị Vương Tranh đét vào tay vài cái, lườm anh mà trách: “Tại anh làm bậy hết!”
“Phải, phải, đều tại anh hết!” Từ Văn Diệu lấy bát trong tay cậu sắp ra bàn, cười làm lành. “Không phải em mệt sao, cứ ngồi xuống, để anh làm cho.”
“Mẹ em không nấu cơm phần anh.”
“Không sao, anh hầu hạ em xong rồi đi kiếm cơm ăn, sẽ không bị đói đâu!”
Trên thực tế, dù bà Vương không tính nấu cơm phần Từ Văn Diệu, nhưng bà cũng không thể đuổi con người ta ra khỏi nhà, vì vậy anh vẫn nghiễm nhiên ngồi cùng khi hai mẹ con ăn cơm. Tuy trong lúc đó, bà Vương vẫn không chút hòa nhã với anh, lại còn nhìn con trai mình chẳng vừa mắt, nhưng Từ Văn Diệu là ai nào, trước giờ chỉ có mình Vương Tranh mới có thể khiến anh khẩn trương, những người còn lại đều được anh thành thạo ứng phó. Anh hoàn toàn không chút phật lòng với bầu không khí nặng nề trên bàn ăn.
Trước lúc dùng bữa, Từ Văn Diệu đã gọi điện cho Quý Vân Bằng, phó thác mọi sự cho anh ta. Tới khi ăn cơm xong cũng vừa lúc Quý Vân Bằng gọi điện tới báo cáo mọi việc. Nghe xong điện thoại, sắc mặt Từ Văn Diệu sa sầm đi.
“Sao vậy anh?” Vương Tranh đang ăn canh, ngước đầu lên lại thấy anh là lạ, bèn hỏi.
Từ Văn Diệu chỉ cười cười. “Việc có phần nghiêm trọng, phải tới đó xem thử.”
“Thật ra là sao?”
Từ Văn Diệu liếc nhìn bà Vương, lại nhỏ tiếng nói với cậu: “Em qua đây!”
Vương Tranh đặt bát canh xuống bàn, bước tới một góc khuất cùng Từ Văn Diệu. Anh nắm chặt vai cậu, lựa lời nói: “Thật ra đó cũng chỉ là chuyện riêng của người bạn đó mà thôi, nhưng anh lại không muốn giấu em. Chuyện là thế này, người trong bệnh viện từng là tình nhân của anh, tên Tạ Xuân Sinh, là người rất tốt lại hiền lành, đang làm trong cơ quan nhà nước. Tuy thời gian cậu ta ở bên anh rất ngắn nhưng cả hai vẫn thường liên lạc, cho tới đầu năm nay thì hoàn toàn cắt đứt, vì cậu ta đã có bạn trai, muốn tử tế sống cùng nhau, nên anh cũng không cấm cản hay hỏi han gì. Anh vốn chẳng phải kẻ bá đạo hay chuyên quyền.”
Vương Tranh mỉm cười nhìn anh đầy thâm ý, khiến anh phải đỏ mặt nói thêm: “Được rồi, anh chỉ bá đạo và chuyên quyền với em thôi. Ai bảo em khác với mọi người làm gì!”
Vương Tran 667c h không thèm để ý tới anh, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Vừa nãy Vân Bằng gọi, nói là đã gặp cậu ta, tình trạng hết sức thê thảm, xương sườn bị gãy làm hai, trên người vô số vết thương cũ lẫn vết thương mới. Vân Bằng bảo còn thảm hơn bị xã hội đen thanh toán. Nhưng chuyện đáng nói là cậu ta không tính báo cảnh sát, cũng không muốn tiết lộ ra. Em biết tại sao không?”
“Cậu ta đắc tội với ai hả?” Vương Tranh ngây ngô hỏi.
Từ Văn Diệu biết cậu ngốc, chỉ toàn biết tới sách vở, còn những việc khác đều rất ngây thơ, bèn yêu chiều vuốt tóc cậu, nói: “Thật lòng anh chẳng muốn em biết tí nào hết… Tạ Xuân Sinh bị bạn trai mình bạo hành.”
“Cái gì?” Vương Tranh kinh ngạc, sau đó chỉ nhíu mày. “Sao lại có kẻ vũ phu như thế?”
“Vì vậy anh phải tới đó xem thế nào.” Từ Văn Diệu thở dài, có chút lo lắng hỏi: “Tiểu Tranh, anh có thể đi không?”
Vương Tranh trố mắt ra nhìn anh. “Sao lại không chứ! Anh nghĩ em là ai? Em cũng đi nữa, miễn cho anh nghĩ em ở nhà giận già giận non.”
“Nhưng em chưa khỏe…”
“Không sao, em ở trong nhà dưỡng bệnh lâu vậy rồi chưa bước chân ra khỏi cửa, em cũng muốn đi ra ngoài một chút.” Vương Tranh lấy lòng bảo: “Với lại có anh bên cạnh thì sao em có chuyện gì được?”
Từ Văn Diệu mỉm cười, tâm tình tốt mà hôn trán cậu mấy cái liền, dịu dàng nói: “Vậy đi thay quần áo đi.”
Trong lúc Vương Tranh đi thay đồ thì bị bà Vương quở trách gì đó, đại khái là cằn nhằn không cho cậu ra đường, nhưng chẳng biết Vương Tranh thuyết phục làm sao bà lại vào bếp, rót trà sâm vào bình giữ nhiệt để cậu mang theo, rồi quay sang tức giận lườm Từ Văn Diệu: “Anh phải coi sóc Tiểu Tranh cho tốt, đừng để nó đứng lâu cũng không cho nó cảm lạnh.”
“Bác cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy chu toàn.” Từ Văn Diệu mỉm cười lấy chiếc khăn từ tay bà Vương quàng lên cổ Vương Tranh.
“Còn nữa, trước mười giờ phải đưa nó về, hai người đều không được tắt điện thoại, tôi sẽ gọi đó.”
Hai người nhất loạt đồng ý, cuối cùng cũng ra khỏi cửa, Từ Văn Diệu dìu Vương Tranh chậm rãi xuống lầu, tài xế của anh đã chờ sẵn dưới nhà. Sau khi vào xe, Vương Tranh nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, cảm thán: “Như thể được ra tù vậy!”
Từ Văn Diệu im lặng mỉm cười, vươn tay ôm Vương Tranh vào lòng, hít hà mùi hương cơ thể cậu. “Đợi khi nào em khỏe hơn anh sẽ dẫn em đi du lịch thế giới.”
“Đừng kề sát như vậy chứ, nhột quá!” Vương Tranh đẩy đầu Từ Văn Diệu ra.
Từ Văn Diệu chẳng buồn nghe cậu càm ràm, kéo khăn choàng của cậu xuống mà vùi mặt vào. “Dễ chịu thật, em thơm quá, anh ngừng không được. Thơm như thể ma tuý vậy! Ở bên em mà không được ôm hay hít hà thì cứ giết quách anh đi cho khỏe.”
Vương Tranh bó tay, để mặc cho tên đàn ông cao lớn này như chú cún con hít hít ngửi ngửi khắp người cậu, sau đó còn tò mò cắn liếm cổ cậu một phen, lại còn quá trớn lần tay vào trong áo sờ mó không biết chán.
Tới khi tay Từ Văn Diệu mò càng lúc càng xuống thấp quá eo thì Vương Tranh cũng hết kiên nhẫn, giữ lấy tay anh mà răn đe: “Từ Văn Diệu, anh đừng quá đáng nhá! “
Từ Văn Diệu hí hửng cười to, trước khi nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy cũng không quên hôn cậu một cái rồi mặt dày nói: “Tại em thơm quá làm chi!”
“Biến, nhảm nhí!” Vương Tranh lườm anh. “Anh có thể bình thường một chút được không? Nhớ hồi mới gặp anh đạo mạo nghiêm trang lắm mà, sao bây giờ thành tên lưu manh chuyên tán tỉnh con nhà lành thế này?”
“Vì lúc trước không biết em lại thơm đến như vậy.” Từ Văn Diệu vờ đau khổ và tiếc nuối ghê lắm. “Nếu sớm biết em thơm như thế này, lần đầu gặp mặt anh sẽ lẹ làng lột hết đồ em ra rồi!”
Vương Tranh trợn mắt trừng Từ Văn Diệu một hơi, rốt cuộc cũng hiểu là không thể nói đạo lý với lưu manh được, bèn ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa xe mà lơ ai đó đi.
Rất nhanh sau đó, xe đã tới bệnh viện, Từ Văn Diệu lấy lại vẻ điềm đạm như thường, phong độ ngời ngời dìu Vương Tranh xuống xe, dù giữa chừng có bị cậu phớt lờ hất tay ra cũng tò tò đi sau lưng hỏi, em có khát nước không, đã mệt chưa… khiến Quý Vân Bằng ra đón hai người cười không ngớt. Từ Văn Diệu đối Vương Tranh chu đáo, không có nghĩa với ai cũng kiên nhẫn được như thế, mắt lạnh vừa đảo qua, giọng nói đã uy nghi mười phần: “Cười cái gì? Cậu ta đâu rồi? Tình trạng thế nào?”
“À, Tiểu Tạ đỡ hơn rồi, đã bôi thuốc và băng bó đâu vào đó, nhìn giống con người hơn một tí.” Quý Vân Bằng thở dài. “Văn Diệu, cậu không tưởng tượng nổi đâu, lúc đầu cậu ta thê thảm lắm, mặt mày sưng vù tím ngắt như bị quạt cho mười mấy cái bạt tai vậy. Tôi hỏi ai đánh thì chỉ biết khóc và khóc. Tôi chừng này tuổi rồi mới lần đầu thấy đàn ông khóc nhiều tới vậy, hại tôi bủn rủn tay chân luôn. Sau đó bác sĩ vào kiểm tra rồi nói, mẹ kiếp nó, trên người cậu ta bầm dập thương tích cả mới lẫn cũ. Bác sĩ bảo là bị ngược đãi gì đó, tôi không hiểu lắm nhưng đại khái là cậu ta bị người khác bạo hành một thời gian dài rồi. Tôi nhìn tay chân cậu ta ốm tong ốm teo, lại còn thương tật, bèn an ủi, bảo là có tôi và cậu ở đây thì chẳng ngán thằng nào cả, miễn là đừng phóng hỏa giết người, bọn này sẽ đứng ra lấy lại công bằng cho.”
“Tôi chưa kịp nói xong thì từ đâu nhảy ra một gã cứ ôm Tiểu Tạ khóc lóc ỉ ôi, mới nhìn còn tưởng là cha của hắn chết nữa chứ. Nghe một hồi thì mới hay là gã đó xin Tiểu Tạ tha thứ, lần sau sẽ không đánh cậu ta nữa, rồi rất yêu rất thương gì gì đó. Tôi mới nghe liền nổi sùng lên rồi, hóa ra gã chính là thằng vũ phu đó, đánh đập một người yếu đuối như Tiểu Tạ thì còn đáng mặt đàn ông quái gì. Mẹ kiếp, chỉ mới đấm hắn một cú, bồi thêm hai cước vẫn chưa đã ghiền Tiểu Tạ đã khóc lóc xin tôi tha cho thằng đó. Mẹ bà nó, vậy là sao chứ? Tôi trút giận cho cậu ta mà cậu ta còn khóc lóc không vui?”
Từ Văn Diệu nghe xong thì đanh mặt hỏi: “Tên khốn đó đâu? Hiện giờ hắn đâu rồi?”
“Không biết, mới nãy còn thấy hắn ngồi ở chân tường.”
“Cậu đi kêu người âm thầm dạy dỗ hắn, đừng đánh chết hay tàn phế là được,” Từ Văn Diệu oán độc nói. “Mẹ kiếp, dám đánh người trước mặt tôi, xem tôi là gì hả!?”
Quý Vân Bằng khoái chí xoa nắm đấm. “Được, tôi cũng đang ngứa ngáy tay chân đây, để tôi đích thân ra tay!”
Sự giận dữ cùng cay độc trên mặt Từ Văn Diệu khiến Vương Tranh có chút hoảng sợ, kéo tay áo anh mà rằng: “Văn Diệu à…” Từ Văn Diệu lập tức hòa nhã trở lại, ôm Vương Tranh vào lòng. “Không sao đâu, Tiểu Tranh. Em đừng xen vào chuyện này, chúng ta vào xem Tiểu Tạ thế nào nhé. Chuyện này trước sau cũng phải giải quyết dứt điểm thôi.”
Anh vẫn còn nhớ, mấy tháng trước, Tạ Xuân Sinh đã hạnh phúc và vui mừng thế nào khi thông báo với anh rằng cậu ta đã tìm được bạn trai và muốn toàn tâm toàn ý yêu đối phương.
Khi ấy, anh vẫn chưa xác định được tầm quan trọng của Vương Tranh trong lòng mình, nên chưa thể lý giải được tâm tình khi đó của Tiểu Tạ, và hơn hết, anh luôn mang lòng nghi ngờ quá sâu về mối quan hệ cố định và mật thiết giữa hai người yêu nhau.
Nhưng đôi mắt của Tạ Xuân Sinh lúc đó rất dịu dàng, nụ cười cũng thật ấm áp, hiện thực như vậy khiến Từ Văn Diệu phải tự hỏi lòng lẽ nào anh đã quá khư khư với chấp niệm của bản thân rồi? Đối phương tự tin rằng mình sẽ có được hạnh phúc, và khán giả đứng xem là anh thì hẳn phải nên tôn trọng niềm tin đơn thuần đó!
Vì vậy, Từ Văn Diệu đã mỉm cười chúc phúc Tạ Xuân Sinh. Trong số những tình nhân ngày trước, Tiểu Tạ là một người rất dễ tính, cậu ta thông minh ham học, lại thiện lương chu đáo, làm một công nhân viên chức gương mẫu không có mưu cầu gì lớn lao, cũng không hư tình giả ý vì thăng chức mà xu nịnh người khác, gương mặt luôn mỉm cười an phận, đôi lúc bị vài kẻ lợi dụng hoặc ăn quỵt cũng không để bụng hay ôm thù gì.
Tạ Xuân Sinh là một thanh niên rất đáng yêu, còn chưa nói, cậu ta có đôi mắt phượng xếch dài, mi mày như họa, sóng mắt ba đào lưu chuyển, và khuôn mặt thanh tú, luôn luôn hữu ý vô tình mà tản mác ra sức quyến rũ động lòng người.
Giống hệt với người thầy Từ Văn Diệu đã yêu ngày trước.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Hôm ấy ở khách sạn, có thể xem như lần cuối cùng cả hai gặp mặt. Sau đó, Vương Tranh làm phẫu thuật, Lý Thiên Dương tới náo động một phen, Từ Văn Diệu anh thì dời công ty sang đây và cũng chuyển sang làm nghiệp vụ mới. Mọi chuyện rối mòng mòng cả lên. Trong lúc bộn bề tất bật đó, hình như có một lần anh nhận được cuộc gọi từ Tạ Xuân Sinh, nội dung thế nào không rõ, đại khái là thăm hỏi vài câu.
Bây giờ, Từ Văn Diệu mới nhớ ra, Tạ Xuân Sinh là một trong số ít người biết số di động cá nhân của anh. Hồi trước, anh cho cậu ta số điện thoại đó vì thấy nhân phẩm cậu ta rất tốt, nên cũng muốn giữ quan hệ ái ân khi có nhu cầu. Với lại, anh cũng dọn tới sống ở thành phố G, cho cậu ta phương thức liên lạc với anh, nếu lỡ như có xảy ra chuyện gì, thì nhượng tình xưa anh cũng có thể ra tay trợ giúp.
Tạ Xuân Sinh hiểu rõ điều này, nên sẽ không tùy tiện gọi điện, một khi như vậy chỉ có thể đó là chuyện rất nghiêm trọng.
Chỉ tiếc khi ấy Từ Văn Diệu chỉ để tâm giúp Vương Tranh bồi bổ sức khỏe nên không hơi sức quan tâm chuyện khác, chỉ vội vàng nói vài câu liền cúp máy. Bây giờ nghĩ tới lại thấy Tạ Xuân Sinh là đang ngụ ý cầu xin anh giúp đỡ.
Thật không ngờ, khi lần sau gặp mặt lại là ở bệnh viện, Tạ Xuân Sinh nằm trên giường thở ôxy, cởi trần, phần ngực dưới được băng bó vải trắng kín mít, từ bả vai kéo dài xuống hai tay loang lổ vết tím vết xanh, nước thuốc bôi trên vết thương trông càng dữ tợn hơn, gương mặt thanh tú xinh đẹp tím bầm, mắt phượng sưng vù, con ngươi giăng đầy tơ máu, nước mắt thi nhau chảy xuống.
Thốt nhiên, Từ Văn Diệu thấy mọi chuyện thật may mắn.
May mắn Lý Thiên Dương không phải phường biến thái. May mắn Vương Tranh có đủ kiên cường. May mắn trước khi cậu tổn thương sâu sắc hơn thì gặp được Từ Văn Diệu anh. Cho nên, anh sẽ cố sức loại trừ hết mọi thương tổn kiểu như thế này cho cậu.
Nếu như người hôm nay phải nằm trên giường bệnh cùng vô số vết thương là Vương Tranh, chẳng biết nếu phải nhìn cậu tổn hại từ trong ra ngoài như thế, anh không biết liệu mình sẽ tức giận đến nhường nào nữa.
“Văn Diệu, anh nhẹ tay thôi.” Vương Tranh nói nhỏ vào tai anh.
Lúc này, anh mới giật mình nhìn lại, hóa ra đã siết tay cậu lâu đến vậy, nhưng khi anh vừa lỏng tay ra Vương Tranh lại ôm lấy tay anh, rồi dịu dàng mỉm cười.
Cơn hồi hộp lo lắng vừa trào lên trong lòng cũng chậm rãi tiêu tán, anh cũng cười đáp lại cậu, vỗ lên đôi vai gầy đó: “Em mệt không? Ngồi xuống nghỉ ngơi nhé?”
Vương Tranh lắc đầu, nhìn Tạ Xuân Sinh thất thần trên giường bệnh, rồi đẩy anh một cái: “Anh đừng lo cho em, xem Tiểu Tạ thế nào đã.”
Từ Văn Diệu xoa đầu cậu, kéo cái ghế gần đấy cho Vương Tranh ngồi, rồi mở bình giữ nhiệt mang theo rót trà ra cho cậu uống, sau đó mới quay lại nhìn Tạ Xuân Sinh: “Tiểu Tạ, xin lỗi, tôi tới muộn quá. Giới thiệu với cậu, đây là người yêu của tôi, Vương Tranh. Cậu ấy vừa mổ tim nên sức khỏe còn rất yếu, nhưng vừa nghe cậu bị thương liền đòi theo tôi tới đây. Cậu sao rồi? Đã thấy đỡ nhiều chưa?”
Tạ Xuân Sinh xấu hổ cụp mắt xuống, trả lời bằng giọng khản đặc: “Cảm ơn hai người. Em xin lỗi vì đã làm phiền anh, Văn Diệu. Vương Tranh, lần đầu gặp đã khiến anh chê cười rồi… Ngoại trừ Văn Diệu ra tôi không biết tìm ai…”.
“Không sao hết, trước kia tôi từng nói hễ có việc gì cần thì cậu cứ tìm tôi mà.”
“Em… thật tình em không mặt mũi đâu kể với anh chuyện này… Nhưng lần này anh ta xuống tay quá nặng, em không còn cách nào hết… Em không muốn làm phiền anh! Thật sự là em không muốn làm phiền anh…” Tạ Xuân Sinh nghẹn ngào khóc nấc lên. “Nếu có thể nhịn thì em đã nhịn, nhưng cứ phải chịu đựng như vậy tới bao giờ chứ? Em bảo anh ta đừng đánh vào mặt vậy mà anh ta vẫn cứ đánh, khiến em thành như thế này thì sao ngày mai còn đi làm được nữa? Em đã nhịn mà anh ta vẫn đánh, em phản kháng thì càng bị đánh dữ dội hơn…”
Vương Tranh và Từ Văn Diệu chỉ biết thở dài nhìn nhau. Đoạn, Vương Tranh đi tới trước mặt Tạ Xuân Sinh, đưa tay vỗ vai cậu ta, dịu dàng nói: “Cậu cứ nói ra đi, như vậy sẽ dễ chịu hơn.”
“Lúc đầu đâu phải vậy.” Tiểu Tạ khóc rống lên. “Hai người không biết là anh ta tốt với em thế nào đâu. Công ty phát sữa chua anh ta cũng mang về nhà cho em uống, hễ trời mưa liền cầm dù đi đón em tan sở. Những người trước đây em quen toàn là chơi qua đường cho vui, chưa bao giờ có người săn sóc em như vậy. Em cứ nghĩ là cuối cùng mình cũng tìm được đúng người rồi, thậm chí còn dự tính mua nhà mua bảo hiểm… Nói thật, ngay cả tiền tiết kiệm của em, em cũng nói cho anh ta…”:
Từ Văn Diệu cau mày, đanh mặt chen vào: “Chuyện bắt đầu khi nào?”
Ánh mắt Tạ Xuân Sinh chợt lóe lên, cậu ấp a ấp úng.
“Có phải từ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau thì tên khốn đó đã đánh cậu?” Từ Văn Diệu hét lên, dữ dằn nhấn giọng: “Nói!”
Tiểu Tạ run bần bật, càng khóc nhiều hơn, thút tha thút thít kể: “Em, em nghĩ là vì áp lực công việc của anh ta quá lớn, mọi chuyện không suôn sẻ nên mới im lặng cho anh ta đánh vài lần… Nhưng không ngờ anh ta được nước lấn tới, phàm chuyện gì không vừa ý cũng thượng cẳng chân hạ cẳng tay với em… Nếu em trốn thì anh ta càng hung bạo hơn…”
“Vậy hôm nay thằng đó nó lấy gì đánh gãy xương sườn cậu!” Từ Văn Diệu lạnh lùng hỏi.
“Gậy… gậy đánh golf.” Tiểu Tạ nấc lên.
“Tôi có hay không nên nói cậu thật quá là may mắn, không có bị đánh nát nội tạng ngay tại trận hay cấp cứu không kịp lúc, đúng là tổ tiên hiển linh phù hộ cho cậu mà.” Từ Văn Diệu trợn mắt, cay nghiệt châm chọc.
“Anh à!” Vương Tranh bất mãn ngăn Từ Văn Diệu lại, rồi ôn hòa nói: “Anh đừng nói vậy, Tiểu Tạ đã đau lòng quá rồi!”
Từ Văn Diệu hừ một tiếng, bước sấn tới trước mặt Tạ Xuân Sinh mà mắng: “Cậu từng theo tôi thì nên hiểu tôi là loại người gì. Nếu đã lên tiếng nhờ tôi việc này thì không tới phiên cậu quyết định, mọi chuyện đều do tôi định đoạt. Cậu tin tôi thì để tôi giải quyết, hoặc dù có không tin tôi cũng ra tay can thiệp, khi nào xong chuyện, muốn thì cứ quay lại với thằng đó. Nhưng tôi cũng nhắc cho cậu biết, nếu cậu quay lại với hắn, sau này có bị đánh chết tôi cũng không rảnh tới lượm xác cậu về đâu, hiểu chưa hả?”
Từ Văn Diệu khí thế bá đạo dâng ngút trời khác xa với một Từ Văn Diệu ngày thường ăn nói nho nhã. Tạ Xuân Sinh thừa biết anh không phải người hiền lành gì, nhưng chưa khi nào thấy anh tức giận cả. Hiện tại được chứng kiến lại hoảng sợ, co rụt cả người lại, cắn môi im lặng.
“Anh, anh làm Tiểu Tạ sợ đó. Anh ngồi xuống, đừng nóng giận. Chuyện gì cũng phải nói lý lẽ rồi từ từ giải quyết.” Vương Tranh kéo Từ Văn Diệu ngồi xuống cạnh mình trên giường Tạ Xuân Sinh, sau đó mỉm cười với cậu ta. “Tiểu Tạ, nhìn thấy người thân của mình bị ngược đãi thế này bọn tôi không chịu được, vì vậy có hơi thất thố, cậu đừng để bụng nhé. Mong cậu cũng đừng trách tôi nhiều chuyện, có việc này tôi muốn hỏi, cậu có muốn tiếp tục bị ngược đãi nữa không?”
Tạ Xuân Sinh lập tức lắc đầu.
“Tốt lắm, may mà cậu không bị biến thành người thích bị hành hạ.” Vương Tranh cười khẽ, lại hòa nhã nói: “Thế bây giờ cậu có đồng ý rời xa tên vũ phu đó không?”
Tạ Xuân Sinh lộ ra vẻ mặt mơ màng và cả thống khổ, cắn môi, không lên tiếng.
“Cậu còn yêu anh ta?” Vương Tranh hỏi. Tạ Xuân Sinh nhắm mắt, nước mắt lại lăn dài.
“Không sao, tôi chẳng coi cậu là đồ ngốc. Chuyện tình cảm nào dễ dàng nói bỏ là bỏ được, dù đối phương có là kẻ tồi tệ thì cũng không phải chuyện ta có thể nói rõ thị phi được.” Vương Tranh trầm ngâm một lúc lại nói: “Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là cậu phải suy nghĩ thật nghiêm túc vào, mối tình này có đáng để cậu hy sinh cả nhân phẩm lẫn tính mạng để duy trì hay không.”
“Anh, anh ta… những khi anh ta không đánh em thì đều rất tốt…”
“Nhưng lúc đánh cậu thì cũng không hề nương tay!” Vương Tranh khẽ khàng thở dài. “Lúc cậu bị gãy xương sườn anh ta có dừng tay không? Lúc cậu cầu xin anh ta có động lòng không? Anh ta biết rõ việc cậu ghét bị đánh vào mặt, nhưng vẫn cứ xuống tay và không chỉ đánh mỗi một cái. Đem nỗi khổ sở mà cậu khốn khổ che dấu không dám tỏ bày cùng ai ra bêu rếu trước mặt mọi người, vả lại còn cảm thấy thích thú khi sử dụng bạo lực với cậu. Vào lúc đó, anh ta có nghĩ tới cảm nhận của cậu không?”
“Nếu nói thế cậu vẫn không hiểu thì nói cách khác vậy, giữa việc cậu đau khổ và anh ta khó chịu thì anh ta thà rằng cậu chịu thiệt. Tôi không tính tới chuyện yêu là phải hy sinh này nọ. Thời đại này ai còn để ý những chuyện đó, nhưng hễ đã yêu nhau thì không bao giờ muốn người mình yêu phải chịu khổ cả. Cậu ngẫm lại xem, anh ta có thật sự yêu cậu không?”
Tạ Xuân Sinh lắc đầu nguầy nguậy, mở mắt, khàn giọng nói. “ Thật ra, em đã suy nghĩ rất lâu, vấn đề không tại anh ta mà là em.”
©STENT
“Tôi biết!” Vương Tranh gật gật đầu, rồi trấn an cậu ta: “Cậu không từ bỏ được, quan hệ méo mó này khiến cậu không buông tay, vì vậy đã không phản kháng, cam chịu đón nhận mọi đau khổ, dù biết tiếp tục chỉ còn con đường chết mà cũng không có dũng cảm thay đổi, vì nếu thay đổi lại không biết mình phải đi đâu về đâu.”
Tạ Xuân Sinh đau đớn òa khóc “Em, em đã nói với tất cả bạn bè rằng em rất hạnh phúc… em không có dũng khí để thừa nhận mình bất hạnh. Em biết là mình phải rời xa anh ta mới đúng, nhưng sau khi bỏ anh ta rồi thì em lại không cách nào làm lại từ đầu được nữa…”
Vương Tranh âu sầu, vỗ vỗ vai Tạ Xuân Sinh, ngón tay chạm vào cậu ta cũng run rẩy đến phát đau. Từ Văn Diệu cũng lòng đầy nặng nề, nắm lấy bàn tay kia của Vương Tranh, không ngừng ra sức giữ chặt lấy. Đúng lúc này, cửa phòng mở bật ra, Quý Vân Bằng tóc tai rối bù xộc vào, oang oang nói: “Mẹ nó, thật đã tay, lâu rồi không được phấn khích như vậy!”
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Quý Vân Bằng khựng người, nhìn Tạ Xuân Sinh mặt mày đầm đìa nước mắt, liền hoảng thần lắp bắp an ủi: “Haha… Tiểu Tạ… Đừng đau lòng nữa, tôi đã thay cậu dạy dỗ tên khốn kia một trận rồi. Tôi còn nói nếu hắn dám làm phiền cậu nữa sẽ đánh gãy chân hắn, còn dám động vào một sợi tóc của cậu liền tiễn hắn về chầu ông bà… Thằng đó đúng là thằng khốn, vừa bị đánh mấy cái đã quỳ xuống khóc lóc van xin. Mẹ nó, hắn càng xin tôi đánh càng hăng. Cậu đừng khóc, đừng khóc! Dưỡng thương cho tốt sau đó làm lại cuộc đời…”
Quý Vân Bằng nói năng an ủi loạn cào cào cả lên, khiến Vương Tranh không nhịn được mà bật cười, Từ Văn Diệu cũng cười, lấy khăn tay đưa cho Vương Tranh lau nước mắt giúp Tạ Xuân Sinh, sau đó đứng lên an bài mọi chuyện: “Được rồi, Vân Bằng sẽ giải quyết chuyện này. Còn Tiểu Tạ, nếu cậu không lựa chọn được thì để tôi quyết định giúp cho, chấm dứt với gã khốn đó. Vân Bằng, một tháng tới đây cậu vất vả chịu khó trông coi Tiểu Tạ, nếu thằng đó còn dám mò tới cứ đánh hắn, chẳng việc gì nương tay nữa, đồng thời cũng trông chừng đừng để Tiểu Tạ tiếp xúc với tên đó.” Đoạn, lại hòa nhã với Tạ Xuân Sinh: “Chuyện này cứ quyết định như vậy, nếu cậu không hài lòng đợi khi nào vết thương khỏi cứ quay lại với hắn ta, chẳng ai cản đâu. Nhưng hãy nhớ, con người sống trên đời phải tự mở lối đi cho mình, đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh hay năng lực không đủ. Làm sao không thể làm lại từ đầu trong khi cậu còn trẻ còn khỏe như thế hả? Không phải chỉ cần ăn cơm nhiều một chút thì liền có sức đấy sao?”
Anh thở dài một tiếng, quay đầu nói với Quý Vân Bằng: “Cậu tìm cho Tiểu Tạ một bác sĩ tâm lý, đợi khi nào cậu ta khá lên chút rồi hẵng bắt đầu.”