Chương 115
Bách vạn phi thăng giả
Nguồn: http://4vn.eu/forum/index.php
Dịch: vienmobo
Phía trước hoàng cung, trong một phạm vi rất lớn trở nên trống rỗng. Năm mươi vạn đại quân, hơn nữa còn có năm mươi vạn vũ giả đạt tới phi thăng cảnh giới của các môn phái trong giang hồ, che kín cả phía trước hoàng cung. Ở khu vực bên ngoài đại quân của Đại đức đế quốc bao vây chung quanh để cách li dân chúng.
Sau lần phi thăng này vị diện sẽ không còn phi thăng giả nữa, chỉ là không có phi thăng giả cũng sẽ không có các môn phái giang hồ. Xác định được nguyên nhân này, Phong Vân Vô Kị quyết định trong lúc mọi người phi thăng sẽ để cho chúng nhân chứng kiến một màn vĩ đại này, bọn họ cả đời có lẽ rất khó có thể nhìn thấy một quang cảnh hoành tráng như vậy. Mặc kệ bọn họ thấy cái gì, không lâu sau bọn họ đều quên hết.
Oanh anh!
Một tiếng sấm nổ tung trên bầu trời, sau đó cuồng phong xuất hiện, cả bầu trời bị che phủ bởi mây đen, tất cả các phi thăng giả đều khai mở hoàn toàn công lực đã cấm chế, toàn thân công lực vận chuyển, tâm thần gia nhập cảnh giới kỳ diệu.
Oanh anh!
Sấm sét qua đi, bầu trời đột nhiên xuất hiện mưa to, từng giọt mưa to bằng ngón tay từ trên không rơi xuống dầy đặc. Tất cả mọi người tạo thành một bức tường chân khí, ngăn cách những giọt nước mưa ở bên ngoài. Những giọt nước mưa rơi xuống bức tường chân khí bảo hộ kia, tạo thành những giọt nước trắng xóa bắn ra. Ở bên ngoài khu vực phi thăng, tất cả dân chúng đều bị thấm mưa ướt hết, nhưng không có một người nào bỏ đi. Vô số người tụ thập thành một đám đông đứng bao quanh bên ngoài ngóng nhìn.
Phía dưới hoàng cung, Thịnh Minh hoàng đế đang lẳng lặng đứng nhìn ở đầu tường, dưới một chiếc lọng.
Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên thấy bầu trời sau khi mây đen bao phủ, xuất hiện một điểm màu đỏ như ẩn như hiện , chỉ là trong nháy mắt đó đột nhiên bành trướng ra phía ngoài, lập tức bao phủ diện tích chừng một mẫu đất, hơn nữa còn đang không ngừng tiếp tục mở rộng.
Phong Vân Vô Kị tại nơi này tụ tập hơn trăm vạn người phi thăng, kiếp vân hoàn toàn triển khai, nếu như thiên kiếp phát huy hoàn toàn thì ngay cả thái cổ cao thủ cũng không thoát khỏi cái chết.
Một tiếng rú vang vọng truyền ra từ Phong Vân Vô Kị, sau đó Phong Vân Vô Kị bật dậy, hóa thành một đạo lưu quang nhằm hướng không trung bay lên. Tiếng rồng ngâm vang truyền khắp nơi, đệ ngũ kiếm đảm xuất ra, hóa thành thanh trường kiếm dài ba thước. Phong Vân Vô Kị kêu to một tiếng, trường kiếm xuất ra, kiếm khí vô cùng vô tận nhằm hướng trời xanh trực tiếp công tới, vượt mưa phóng lên, hơn mười vạn kiếm khí bổ trúng kiếp vân, chia kiếp vân màu đỏ kia thành nhiều đoạn.
Kiếp vân nọ tiếp tục hợp lại, Phong Vân Vô Kị lại chém ra một kiếm, kiếm khí thông thiên trực tiếp đánh thẳng vào kiếp vân. Oanh, kiếp vân đột nhiên phát nổ, sau đó kiếp vân mở rộng, che kín cả bầu trời hoàng cung, mấy ngàn đạo lôi điện nhằm hướng Phong Vân Vô Kị đánh tới. Những tia chớp còn chưa phóng xuống, Phong Vân Vô Kị đã cảm nhận được sự kinh khủng, hủy diệt trong kiếp vân kia.
Phong Vân Vô Kị đang muốn ra tay đánh tan đạo kiếp vân này, đột nhiên một đạo linh quang xẹt qua trong đầu, thân hình liền tăng tốc nhảy vào trong kiếp vân.
Tiếng sấm nổ!
Từng tia chớp đánh trúng thân thể Phong Vân Vô Kị, điện xà chạy quanh thân mình, Phong Vân Vô Kị chẳng những không có phản ứng, ngược lại còn không chống cự, để uy lực cường đại của kiếp vân tùy ý xâm nhập vào trong cơ thể. Sau đó Phong Vân Vô Kị ngồi xếp bằng trong hư không tại kiếp vân, toàn diện triển khai hấp tinh đại pháp.
Từng đạo lôi kiếp của kiếp vân hoàn toàn chuyển hóa, cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể của Phong Vân Vô Kị từ bách huyệt, không ngừng chuyển hóa thành kiếm nguyên chảy vào trong đan điền.
Phía dưới, chúng nhân phi thăng giả trợn mắt há hốc mồm, nguyên lại độ kiếp còn có thể làm như vậy?!!! Kiếp vân đầy trời kia, lấy mắt thường cũng có thể thấy được với tốc độ nhanh chóng bị hấp thu vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kị. Chỉ sau một chốc công phu, kiếp vân đầy trời đều bị Phong Vân Vô Kị hấp thu vào trong cơ thể, sức mạnh của lôi điện được sử dụng để dẫn luyện chân khí, chân lực cường hãn lưu chuyển trong cơ thể, Phong Vân Vô Kị cảm thấy vô cùng sảng khoái, tuyệt vời, một luồng chân lực ấm áp vận chuyển khắp toàn thân. Lại nghe một tiếng vang truyền đến, thân thể Phong Vân Vô Kị đột nhiên xuất hiện một mảng hồng vân lưu động dưới da tay, đó là năng lượng kiếp vân còn chưa biến mất.
Phong Vân Vô Kị không có nghĩ đến trăm vạn phi thăng giả độ kiếp khiến cho năng lượng kiếp vân khổng lồ như thế, nhưng hầu như toàn bộ năng lượng được hấp thu vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kị. Trong cơ thể hắn ẩn ước có dấu hiệu ma khí đối kháng với lượng kiếm nguyên đại tăng.
“Nhân loại to gan, dám làm như thế này! Dám vi phạm vào thái cổ hiệp nghị. Mạc Phi Thánh điện lại dám vi phạm thái cổ hiệp nghị?” một tiếng gầm truyền đến, Phong Vân Vô Kị thân hình bay lên, mở mắt ra phát hiện trước mặt mấy thước có hơn mười sinh vật kỳ quái, một gã vẻ mặt vô cùng tuấn tú trong tay cầm kiếm quang, toàn thân các sinh vật này đều phát ra quang mang nhàn nhạt.
“Các ngươi là người nơi nào?”
“Chúng ta chính là thiên sứ chiến đấu của Thiên giới, phụng mệnh giám thị vị diện này, hành động của ngươi hoàn toàn vi phạm thái cổ hiệp nghị, những phi thăng giả này không được cho phép.” Một gã thiên sứ nói.
“Thiên sứ?” Phong Vân Vô Kị hô nhỏ, sau đó như nhớ tới cái gì, ánh mắt thoáng qua một tia sát khí, đưa tay lên chỉ ra một kiếm: “Thiên sứ tất cả đều phải chết.”
Đệ ngũ kiếm đảm kiếm quang tỏa mạnh, một kiếm chém ra, kiếm khí bàng bạc chém hơn mười thiên sứ kia thành nhiều mảnh, lông vũ trắng bay đầy trời.
Huyết vũ tung tóe, mười khỏa tâm trong suốt như thủy tinh bay ra, nhanh như tia chớp nhằm phía bầu trời bỏ chạy.
Phong Vân Vô Kị khẽ nâng hữu chưởng, sử dụng hấp tinh đại pháp, mười khỏa tâm kia lập tức bay vào trong tay hắn, chỉ có một viên cố gắng giãy dụa, chạy thoát ra ngoài, lập tức biến mất không dấu vết.
Phong Vân Vô Kị để ý, trói buộc mười khỏa tâm kia tại chung quanh, sau đó cầm lấy một viên, cẩn thận xem xét, liền phát hiện khỏa tâm nơi tay không ngừng nhảy lên, tựa như có tính mạng. Phong Vân Vô Kị nhắm mắt lại, dùng thần thức đảo qua, phát hiện được khỏa tâm này do năng lượng cấu thành, độ tinh túy của năng lượng vô cùng cao.
Tâm ý vừa động, mười khỏa tâm kia lập tức bị Phong Vân Vô Kị dùng hấp tinh đại pháp dung nhập vào trong cơ thể, hấp thu, chuyển hóa thành chân nguyên.
Bầu trời sáng rực những mầu sắc khác nhau, chúng nhân phi thăng giả cảm thấy một cảm giác khác lạ xuất hiện trong lòng.
Oanh!
Dị biến đột nhiên xuất hiện, thiên địa bị một thanh âm chấn động, sau đó một đạo tinh quang thật lớn tạo thành một đại môn cao trăm trượng xuất hiện tại bầu trời. Khi đại môn xuất hiện thì huyết vân đầy trời kia đột nhiên biến mất.
Tinh quang tạo thành một đại môn to lớn, quang mang phát ra, một thân ảnh xuất hiện trong đại môn, quang mang mãnh liệt làm cho người ta không nhịn được phải nhắm cả hai mắt lại.
“Các ngươi đã làm điều sai trái … …” một thanh âm uy nghiêm vang lên khắp vị diện, phía dưới mặt đất nứt ra, bầu trời oanh động, tựa hồ tùy thời đều có thể sụp đổ.
Thần bí nhân kia còn chưa hoàn toàn xuất hiện tại vị diện, áp lực kia dường như đã có thể hủy diệt cả vị diện. Phong Vân Vô Kị lúc quang môn xuất hiện cũng cảm thấy tuyệt vọng, uy lực cường đại như vậy căn bản không có khả năng chống cự.
Đột nhiên trong lúc đó một khí tức âm lãnh bao phủ, Phong Vân Vô Kị trong tâm cảm giác được bèn ngẩng đầu nhìn lại. Trên bầu trời một thanh kiếm thật lớn từ cánh cổng kia hiện ra, phía trong cổng truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, không rõ ràng lắm là cái gì, sau đó quang môn liền bị một lực lượng cường đại tràn ngập rồi vỡ vụn ra, hóa thành một trận mưa sao rơi xuống.
Bóng ma xuất hiện đột ngột rồi cũng biến mất đột ngột, quang môn kia bị bóng ma chia làm hai rồi tiêu thất … …
Cả vị diện đang run sợ đột nhiên dừng lại như vậy, Phong Vân Vô Kị vẫn nhìn lên bầu trời, hy vọng gặp lại hai kẻ cường đại kia, nhưng hắn đã thất vọng, người nọ giống như chưa bao giờ xuất hiện, lặng lẽ biến mất … …
Từng đạo ánh sáng nhiều màu sắc hạ xuống, hơn trăm vạn đại quân nhằm hướng bầu trời bay đi, phía dưới vô số dân chúng quỳ bái trên mặt đất … …
“Thái cổ, ta đã trở lại … …” Phong Vân Vô Kị nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng thầm nghĩ, hấp lực từ bầu trời … …
(Cầu Phiếu Phiếu!!)
PS: Viết về trở lại vị diện đã kết thúc: quyển này có rất nhiều tranh luận, kỳ thật ta tự nhận thấy quyển này được ta dành nhiều tâm tư nhất, về cơ bản kết cấu cũng tương đối đầy đủ, mỗi tình tiết diễn biến đều có dấu hiệu báo trước. Kể cả việc Lãnh Nhược Sương trúng độc, Cổ Nguyệt Thiên gặp phải ma tộc, nhưng kết quả lại ra ngoài sở liệu của ta, tranh luận nhiều như thế quả thật ngoài sự mong chờ của ta. Rốt cục cũng đã xong, từ này về sau chuyên tâm viết về thái cổ, ah, đột nhiên nghĩ tới khiêu vũ với đại thần tại chí tôn vô lại trong một đoạn lí ngữ.(Đây là lời tác giả, không phải lời của ta)
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Hehe, ta không dội bom được rồi. Đành bắn cầm chừng từ giờ đến 2/9 để huynh đệ keelve2511 và lythongcz dành sức dội bom vậy!