Chương 134
Đông Hải cao thủ
Nguồn: http://4vn.eu/forum/index.php
Dịch: vienmobo
Kiếm vực trong một thời gian rất dài đều vô cùng bận rộn, có thể nói tất cả mọi việc chưa hoàn thành đều được thực hiện. Phong Vân Vô Kị mỗi ngày đều ngồi tĩnh tọa trong Kiếm các, thần thức khổng lồ hướng ra phía ngoài thám sát, tìm kiếm khoáng thạch ở sâu trong lòng nói, sau và trong đất. Trước khi phi thăng, Phong Vân Vô Kị đã học được chú kiếm thuật, thứ duy nhất còn thiếu đó là nguyên liệu.
Trong vòng mấy ngàn dặm ở Thái cổ, thần thức của Phong Vân Vô Kị cũng phải mất nhiều thời gian mới có thể dò sâu vào trong tầng tầng địa mạch, mục đích tìm kiếm những tảng quặng lớn. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Tâm niệm vừa động, Phong Vân Vô Kị phá không nhanh chóng bay ra, biến mất tại Kiếm vực, một khắc sau đã xuất hiện phía trên nơi phát hiện ra mỏ quặng.
oanh ầm ầm!
Cả tòa núi lớn ầm ầm rung chuyển, từ đỉnh núi khe hở vỡ ra, kéo dài xuống tới chân núi, hoàn toàn chia đỉnh núi cao ra làm bốn, từng tảng đá lớn lăn từ trên đỉnh núi xuống. Trong lòng núi một khối thật lớn màu vàng nổi lên. Phong Vân Vô Kị khống chế cả quả núi, toàn bộ kim quáng (quặng) bị Phong Vân Vô Kị dụng lực lấy ra.
Dưới tác dụng của chân lực cường hãn, Phong Vân Vô Kị bay đi, dưới chân là hàng vạn tấn kim quáng nguyên chất bay vào Kiếm vực. Tại bầu trời Kiếm vực, Phong Vân Vô Kị vận chân khí, khối kim quáng thật lớn kia như một bàn thạch rơi vào trong mọt tòa sơn cốc. Ở phía dưới đã có rất nhiều kim quáng chất đống ở đó, năm mươi vạn khải giáp, chắc chắn không phải một tòa núi có thể thỏa mãn, đáp ứng toàn bộ kim quáng.
Ngày tháng qua đi, Phong Vân Vô Kị lợi dụng thần thức rốt cục cũng để dành đủ kim quáng, Phong Vân Vô Kị dùng thần thức đảo qua, cơ hồ một tòa núi cao trăm trượng chứa đầy kim quáng, trong lòng thầm nghĩ: “Bây giờ kim quáng đã đủ, nhưng để luyện chế chiến giáp cho hoàng kim giáp sĩ còn phải cần huyền thiết nữa mới được.”
Tại cả Thái cổ này huyền thiết là loại quặng phổ biến, huyền thiết bình thường căn bản không thể thỏa mãn yêu cầu của Phong Vân Vô Kị, bất quá hắn thật may mắn, Phong Vân Vô Kị nhớ lại số lượng huyền thiết ngàn năm tại một địa phương: Đông Hải.
Có một lần Phong Vân Vô Kị sử dụng thần thức tra xét tới chỗ sâu trong Đông Hải, trong lúc vô ý phát hiện ra dưới lòng biển sâu kia có huyền thiết. Tại thái cổ loại huyền thiết này chính là nguyên liệu rất tốt để luyện chế binh khí.
Đông Hải rộng mênh mông, mặt biển dài tới tận chân trời, Phong Vân Vô Kị đang ở trên bầu trời Đông Hải, áo bào bay trong gió, hai mắt khép hờ, thần thức hướng vào nơi sâu trong Đông Hải tìm kiếm. Dựa theo vị trí còn lưu lại trong ký ức, Phong Vân Vô Kị rốt cục cũng tìm được khối trầm tích huyền thiết khổng lồ kia.
Đột nhiên trong lúc thần thức Phong Vân Vô Kị bao vây khối huyền thiết thật lớn kia, khi hướng xuống phía dưới thì một cảm giác cổ quái truyền đến, vùng đất phía dưới huyền thiết không gian tựa hồ hướng vào phía trong tạo thành một hang động. Khi Phong Vân Vô Kị mở rộng thần thức, mạnh mẽ hướng vào phía trong tra xét, một tầng không gian vô hình liền dao động, thần thức của Phong Vân Vô Kị bị ngăn cản bên ngoài, không thể xâm nhập.
Tiếng gió rít lên!
Tiếng nước xao động truyền đến, phía dưới Đông Hải đột nhiên nhảy ra một gã nam tử khí độ uy nghiêm, Phong Vân Vô Kị căn bản không có phát hiện sự tồn tại của hắn. Tại cả Đông Hải này, lấy vị trí khối huyền thiết làm trung tâm, tất cả đều bị thaanf thức của Phong Vân Vô Kị bao trùm, nhưng người này như thế nào lại dưới sự giám sát của Phong Vân Vô Kị mà nhảy ra.
“Ngươi là người phương nào?” Phong Vân Vô Kị trong lòng kinh hãi không thôi, nam tử này cả người như thực như ảo, nhưng lại rất chân thật, cả người giống như hòa với Đông Hải làm một thể, người này tạo ra một cảm giác không gì lay chuyển được.
“Trở về đi, nơi đây chính là cấm địa, ngươi muốn khối huyền thiết ở nơi sâu đó, ngươi có thể lấy đi, nhưng nhớ kỹ không được trở lại nơi này nữa. Tối thiểu người phải đạt tới thần cấp, nếu không nơi này không thích hợp cho ngươi lui tới.” Nam tử kia nhẹ nhàng nói, tay phải đưa ra khối huyền thiết ngàn năm dưới lòng biển sâu to như một tòa núi lớn, từ không trung rơi xuống trên mặt đất, rồi lại dập dờn như chất bông, không có nửa điểm bụi đất.
Trên bờ Đông Hải, một tòa huyền thiết như một ngọn núi cao thật sự bắt mắt.
“Đi đi, ngươi lần đầu dẫn theo một số đông người tới Đông Hải bế quang, thời gian đạt tới hàng vạn năm. Bởi vì ngươi vẫn chưa xâm nhập cấm địa này của Đông Hải cho nên chúng ta cũng không có can thiệp. Nhưng tại vị trí huyền thiết này ngươi có thể tiến vào, ngươi vừa mới dùng thần thức xâm nhập, niệm tình ngươi mới phi thăng không lâu, đối với rất nhiều bí mật, cấm lệnh tại Thái cổ này ngươi không biết, nếu không chỉ cần việc dùng thần thức tra xét vừa rồi cũng đủ khiến cho ngươi chết rất nhiều lần.”
Phong Vân Vô Kị nghe những lời này trong lòng kinh hãi vô cùng, bí mật tới đáy Đông Hải tu luyện, tưởng rằng đây là một nơi bí mật, không nghĩ tới nơi tu luyện này lại có tuyệt thế cường giả tồn tại, nếu là bọn họ cố tình thì thời gian vạn năm kia tu luyện kia … ….
Nghi vậy toàn thân Phong Vân Vô Kị không khỏi phát lạnh, thầm bảo may mắn.
Lần này mặc dù lấy được huyền thiết nhưng đột nhiên đối mặt với một nam tử chẳng biết thực lực thâm sâu thế nào, còn có Đông Hải cấm địa. Nếu nói Phong Vân Vô Kị trong lòng không tò mò là không đúng, nhưng mạo hiểm ra tay lại không phù hợp với tính cách của hắn, nhất thời khiến hắn chần trừ không thôi.
“Thôi, phỏng chừng ngươi cũng chưa từ bỏ ý định, ta chỉ là một gã thị vệ nho nhỏ canh giữ Đông Hải, nhưng dù vậy ngươi cũng không thể chống lại được.” Nam tử kia tựa hồ nhìn thấu tâm tư Phong Vân Vô Kị, hữu chưởng đánh ra một trảo, Phong Vân VÔ Kị đang muốn ra tay phản kháng, đột nhiên phát hiện toàn thân không thể động đậy một chút nào, cả kinh không thôi. Hắn còn chưa phản ứng lại, nam tử kia đã nói: “Hãy đi đi, đừng quay lại nơi này, đây là nơi Đao vực vực chủ cũng không dám dễ dàng xâm nhập, nếu không ngươi tưởng rằng thần thức của cao thủ thần cấp còn có thể không biết ngươi đang làm gì.” Nam tử kia phất mạnh ống tay áo một cái, Phong Vân Vô Kị cùng với tòa núi huyền thiết to lớn bị một luồng cuồng phong trực tiếp quét ra xa ngoài ngàn dặm.
Cách Đông Hải ngoài ngàn dặm, Phong Vân Vô Kị lộn người ổn định thân hình, tay phải đưa ra, huyền thiết nặng nề kia lập tức vững vàng ở không trung.
Quay mặt về phía Đông Hải, Phong Vân Vô Kị sắc mặt không ngừng thay đổi, trong lòng không ngừng nghĩ đến sự huấn luyện: “Đối phương như thế nào trói buộc mình, bản thân đều không thấy rõ, hiện giờ lại bị thổi ra ngoài ngàn dặm. Nếu thật sự động thủ, hắn không phải là đối thủ. Thực sự kẻ đó chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi? Chủ nhân của hắn là ai? Kẻ mạnh như vậy thì có địa vị nào?”
Trong khoảng thời gian ngắn đánh bại Đao đế, võ công tăng lên nhưng trong lòng không hề vui sướng, tràn ngập sự mệt mỏi.
“Khoảng cách vẫn còn quá xa, thậm chí nếu có được kỳ ngộ công lực tăng tiến siêu nhanh hơn so với người bên ngoài, nhưng đối mặt với những người đã tồn tại chẳng biết bao nhiêu năm thì thực lực quá chênh lệch, khác biệt!”
Thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kị hoàn toàn buông thả những suy nghĩ trong đầu, nâng huyền thiết kia bay về Kiếm vực. Thái cổ cao thủ mặc dù sức mạnh có thể hủy diệt sông núi nhưng vô luận như thế nào, mang vật khổng lồ nào đó thì tốc độ cũng giảm đi không ít. Phong Vân Vô Kị mất 2 ngày công phu mới trở lại Kiếm Vực.
Sau khi Phong Vân Vô Kị trở về, Trì Thương phát hiện sư tôn tựa hồ có chút dị thường, tại Kiếm các ngồi bất động không nói mười ngày liền. Trì Thương mặc dù trong lòng nghi hoặc, không biết Phong Vân Vô Kị khi tới Đông Hải rốt cuộc đã gặp chuyện gì, nhưng cũng nén lại trong lòng.
Thân là đệ tử, khi sư tôn cần thì xuất hiện, không cần liền đi chỗ khác. Trong lòng Trì Thương vẫn rất tin tưởng, cung kính với sư phụ, trong thực tế đó cũng là điều khiến Phong Vân Vô Kị đánh giá cao.
Mười ngày sau Phong Vân Vô Kị tự mình đi tới Bắc Đẩu đại điện của Nam Thăn Bắc Đẩu Kiếm phái … …