Phi Thăng Chi Hậu
Chương 202: Bí mật của Vu
Dịch: anhtuanek
Nguồn: TTV
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của tổ vu hiện ra thần sắc hoài nghi, cặp mắt như nhìn xuyên thấu thời gian và không gian mà trở về một cái điểm xa xôi. “Vu -- là một nhánh của nhân tộc có mục tiêu truy cầu khác với những cao thủ Thái Cổ khác, ở thời đại rất xa rất xa trước đây, lúc đó còn chưa phát sinh ra thần ma chi chiến, lúc đó thì Thái Cổ nhân loại phân bố đầy dẫy khắp cả Thái Cổ, nhân loại nhiều hơn xa so với hiện tại.”
“Cơ hồ như là bổn năng, trong sinh mệnh vô tận của mình thì mọi người đều lựa chọn sức mạnh, truy cầu những sức mạnh cường đại hơn. Một vài người lĩnh đạo trong nhân loại đã phát hiện ra hình thức của những bộ công quyết, chúng có thể dẫn động thiên địa chi lực, từ đó khiến cho con người có khả năng hủy núi diệt non, loại sức mạnh này có tốc độ còn nhanh hơn cả sự trưởng thành của tự nhiên. Cơ hồ như mọi người đều lựa chọn hình thức của loại sức mạnh này, hơn nữa tư chất của mọi người lại có cách biệt không lớn lắm, chính vì thế nên trong một khoảng thời gian ngắn thì đã xuất hiện ra rất nhieuf và rất nhiều công pháp của Thái Cổ, và theo đó thì cũng xuất hiện rất nhiều cao thủ Thái Cổ.”
“Mọi người đều si mê với cảm giác cường đại mà loại sức mạnh này mang tới, si mê với nguồn sức mạnh vĩnh viễn không có điểm dừng này. Không biết là từ lúc nào, từ sâu trong đại địa đã xuất hiện rất nhiều những yêu thú cường đại, không một ai biết được những yêu thú này rốt cuộc là làm thế nào mà sản sinh, nó cũng giống như vấn đề Thái Cổ nhân loại làm sao mà sản sinh vậy, tựa hồ như khi thiên địa tồn tại thì nhân loại đã tồn tại vậy.”
“Khi những yêu thú cừa mới sinh ra thì nhân loại đều rất hiếu kì, có rất nhiều người đã tiếp cận với những Thái Cổ yêu thú đó … ở trên Thái Cổ đại địa lần đầu tiên chảy máu, tất cả mọi chuyện đều cải biến từ đó ….”
Tùy theo sự tự thuật của tổ vu, trạng thái mới bắt đầu của nhân loại đã hiển hiện ra dưới hình thức các bức họa mà mở ra trước mắt của Phong Vân Vô Kị.
Vì đối chọi với yêu thú, nhân loại càng không ngừng truy cầu những lực lượng càng mạnh hơn, sau đó là sự sản sinh của đế cấp, sau khi đại đa số người đều đạt đến đế cấp thì xuất hiện sự phân chia ….
“Tùy theo sự cách biệt của lực lượng, nhân loại phân nó ra thành đế cấp, hoàng cấp và Thái Cổ cấp. Nhưng sau khi đại đa số Thái Cổ nhân loại đạt đến đế cấp thì nhân loại cuối cùng cũng phân chia ra theo đúng như ý nghĩa chân chính của nó, cả nhân loại đột nhiên phân ra nhiều mạch chủng tộc, hơn nữa vu của bọn ta cũng sản sinh vào lúc đó.”
Tổ vu đạm nhiên nói: “Lúc này trong cả Thái Cổ nhân loại có một Thái Cổ nhân loại được gọi là Vu, tư cách của y được thừa nhận, cũng là nhóm người tiếp xúc với quy tắc chi lực sớm nhất, mặc dù uy vọng của bọn họ tịnh không cao bằng mấy vị lĩnh tụ của nhân loại, nhưng cũng có rất nhiều người tin tưởng và đi theo bọn họ. Đó chính là bước đầu tiên để hình thành Vu tộc.”
“Vu chính là những người sớm nhất nhận ra sự tồn tại của thần và ma, Vu tin tưởng sức mạnh bổn nguyên nhất của Thái Cổ nhân loại là linh hồn.” Tổ vu chỉ chỉ vào đầu của mình mà nói: “Ngay trong thời khắc đó thì Vu cảm thấy nguy cơ của nhân loại, nhưng đại bộ phận người đều trầm tẩm trong cái cảm giác si mê do những võ họ Thái Cổ mang lại. Vì muốn nắm giữ càng nhiều hơn về linh hồn chi lực đó, Vu triệt để phế đi võ công của mình mà trở về bổn nguyên của nhân loại, cùng làm như thế với Vu còn có mấy ngàn người.”
“Quả nhiên, ngay thời khắc mà Vu phế bỏ võ công của mình thì lại càng cảm nhận ra rõ ràng hơn linh hồn chi lực tồn tại trong thiên địa. Võ công tuy bị phế đi nhưng cảnh giới vẫn không bị trừ, Vu tộc của bọn ta tới thời khắc đó thì mới chân chính thành hình, rất nhiều Thái Cổ nhân loại cùng thời kì đối với hành vi đó của bọn ta đều cảm giác thấy kho hiểu lẫn khinh thường, bọn họ dần dần xa rời bọn ta, nhưng bọn ta cũng không thèm giải thích, sau đó tìm một nơi hẻo lánh để an định và toàn tâm nghiên cứu linh hồn chi lực.”
“Lúc mới bắt đầu thì Vu nghiên cứu những cường đại yêu thú đã cấp cho nhân loại Thái Cổ một bài học thê thảm, trong quá trình này thì Vu phát hiện được sức mạnh lớn nhất của Vu tộc bọn ta.” Tổ vu búng mọt ngón tay ra, mọt điểm ánh sáng xanh chớp lóe một cái rồi biến mất, Phong Vân Vô Kị đang có cảm giác kì quái thì hốt nhiên phát hiện ở phần hư không trước thân thể bất thình lình hiện ra một thứ tựa như một loại dịch thủy mờ mờ nào đó, cái thứ đó tạo cho người ta một cảm giác phi thường cổ quái. Từng khối từng khối toái phiến màu xám nhạt với những hìn dạng bất đồng chạy lướt qua trước thân thể của tổ vu, Phong Vân Vô Kị đưa tay ra chạm vào một trong những khối toái phiến đo, phiến mảnh vỡ đó tức thì trở nên kịch liệt chấn động, sau đó nó lật lên trên và hiện ra hình trạng của một con mắt ….
Hống! ~ ~
Ở trong hư không, một đạo ý thức ba liền lay động và gầm lên một tiếng, ngay lúc này thì ở trên một bức tường của cái động huyệt này hiện ra một bộ mặt người mờ mờ màu xanh nhạt, trên mặt của người này có mang theo chút nộ ý: “Cốt Vu, ông đang làm cái gì vậy? Bài học lần trước còn chưa đủ hay sao?”
Bóng người thương lão đó trực tiếp từ trong bức tường đó bước ra, thân hình màu xanh nhạt tấn tốc ngưng thật, biến thành một giá cốt gầy gò được bao phủ bởi một chiếc y bào rộng thùng thình, ngồi xuống ngay bên cạnh của Phong Vân Vô Kị mà giận dữ nhìn vào Cốt Vu.
Cốt Vu mĩm cười, chỉ vào Phong Vân Vô Kị mà nói: “Ta đang giảng giải cho tiểu bằng hữu của chúng ta biết về vu đạo, yên tâm đi, ta chỉ chọn một toái phiến của một vong hồn nhỏ bé mà thôi, dù cho nó có sống lại cũng không thể làm được gì, chỉ cần chìn vị tổ vu của chúng ta còn ở đây thì tàn hồn đó đừng hòng thoát ra khỏi Vu Hồn Chi Môn, dù cho hắn ta có cường đại hơn đi chăng nữa thì cũng như thế.”
“Cẩn thận một chút cũng không sao.” Lại một vị tổ vu khác cũng ngồi xếp bằng ở dưới đất, vừa lạnh lùng nói vừa hung dữ nhìn vào Phong Vân Vô Kị.
Cốt Vu nhìn sang Phong Vân Vô Kị mà nói: “Ngươi đừng có để ý, Vụ Vu chính là có tính tình như thế, mọi chuyện ddeuf là vì tộc nhân mà … những vong hồn ở trên thần ma chiến trường mặc dù đã tử vong nhưng khi vượt ra khỏi Vu Hồn Chi Môn thì cả Thái Cổ … lần trước nghe Vu Tế nói vong hồn nhỏ bé đáo thoát ra ngoài và tạo thành sát kiếp rất lớn ở cả Thái Cổ, thực là không ngờ được chỉ là hơi sơ hốt một chút, mà lại khiến cho nhiều tộc nhân phải chết như thế, ài!”
truyện được lấy từ website tung hoanh
Trong lòng của Phong Vân Vô Kị chấn động cực đại, làm thế nào y cũng nghĩ không tới gã ma thần Cỗ Nhĩ Di Đặc đã tạo thành sát kiếp cho cả Thái Cổ vừa rồi chỉ là thành phần tép riu trong mắt của mấy vị tổ vu này, nếu như có một tàn hồn nào đó mạnh hơn mà tiến nhập vào Thái Cổ, thế thì ….
Nghĩ tới chỗ này, dựa vào tu vi tâm tính của Phong Vân Vô Kị mà cũng không khỏi lạnh người ….
“Tiền bối, đó rốt cuộc là chuyện gì? Những thần ma xuất hiện ở trên thần ma chiến trường này rốt cuộc là có liên quan gì với vu ….”
“Để ta nói cho ngươi biết, những thần ma không đầu ở trên thần ma chiến trường này -- kì thật đều là do chính bọn ta phục sinh lại!” Vụ Vu lạnh lùng nói: “Lực lượng của vu, nói một cách khác cũng chính là triệu hoán, bọn ta có thể triệu hoán những mảnh vỡ linh hồn cường đại của những thần ma đã chết ở trên thần ma chiến trường, khiến cho bọn họ có thể phục sinh trở lại trong một khoảng thời gian ngắn, hơn nữa bọn chúng đều phải nghe sự chỉ huy của bọn ta. Cũng chính bằng điều này mà ở trong giai đoạn trung và hậu kì của thần ma chi chiến, dựa vào những mảnh vỡ linh hồn còn tàn lưu lại trong thiên địa của những thần ma đã chết đi, khiến cho vu của bọn ta lần đầu tiên triển hiện ra chiến lực vượt xa những cường giả trong Thái Cổ. Bọn ta có khả năng triệu hoán những linh hồn của thần ma đã chết đi một cách vô tận, khiến cho bọn họ một lần nữa hiện hình và đối phó ngược trở lại với những thần ma khác. Cũng chính nhờ vào năng lực xuất kì bất ý đó mà bọn ta đã khiến cho ma tộc và Thiên Đường những đả kích nặng nề, cả ngàn vạn Ma tộc đã chết ở trong tay của bọn ta, chuẩn xác mà nói thì chính là bị chết ở trong tay những thần ma mà bọn ta đã phục sinh. Dù có là những thiên sứ trên Thiên Đường cũng bị những vong hồn thần ma do bọn ta triệu hoán giết chết mấy chục tọa thiên sứ, còn có thêm một sí thiên sứ.”
Tổ vu nghiêm túc nói: “Ông ấy nói không sai, lực lượng đầu tiên của vu chính là triệu hoán, cũng chính vào lúc đó thì lực sát thương cự đại của chín vị tổ vu cũng đã gây sự chú ý của một Quang Minh Chủ Thần và một Hắc Ám Chủ Thần, khiến cho hai người bọn họ đồng thời ra tay, hủy diệt đi tính mạng của chín vị tổ vu đời đầu tiên, đến đời của bọn ta thì đã là đời thứ tám rồi.”
“Thần ma chiến trường dích xác là rất nguy hiểm, nhưng đối với bọn ta mà nói thì đó chính là một thánh địa tuyệt hảo. Đương nhiên, trong vệc đối ngoại thì bọn ta tuyên truyền nó là cấm địa. Do sự chết đi của cả chín vị tổ vu đã khiến cho năng lực khống chế linh hồn chung cực của vu đã xuất hiện sơ hở, muốn tìm lại vu lực hoàn chỉnh thì bọn ta chỉ biết cách không ngừng lấy những mảnh vỡ linh hồn cường đại ra mà làm thí nghiệm, những linh hồn yếu ớt không thể hiện nổi năng lực của vu.”
“Những thần ma không đầu mà ngươi đã nhìn thấy chính là những kẻ được triệu hoán đã thoát ra khi bọn ta sơ xuất, ngoài ra còn có những nhân vật càng cường đại hơn, tỉ như tám gã Ám Hắc đại ma thần vừa rồi, bổn thân của bọn họ là hai gã Ám Hắc Quân Chủ đã vẫn lạc trong thần ma chi chiến. Sau khi chết thì linh hồn của bọn họ đều tán lạc khắp nơi trong thần ma chiến trường, bọn họ đều quá là cường đại, nhưng trong những trận đối quyết càng cường đại thì linh hồn càng vỡ nát nhiều hơn. Sau khi triệu hoán, thì linh hồn của hai gã Ám Hắc Quân Chủ liền hình thành tám gã Ám Hắc đại ma thần.”
“Những thần ma ở nơi này -- đều là sản vật của vu?” Phong Vân Vô Kị chấn động cực độ, y đã đích thân giao thủ với thần ma không đầu, và y cũng chính mắt nhìn thấy hắn ta chỉ dùng một quyền thôi là đã có thể hủy đi kiếm hình phân thân của mình, còn về những Ám Hắc đại ma thần kia thì chỉ e là còn cường đại hơn cả thần ma không đầu, những đại ma thần cường đại như thế -- không ngờ lại là do bàn tay của tổ vu tạo ra!!!
“Không!” Cốt Vu thở dài một tiếng, nói đến thần ma chiến trường thì không khỏi phải đề cập đến chư thần: “Cái không gian này được gọi là thần ma chiến trường chính là do có sự xuất hiện của hai vị chủ thần của Ma tộc và Thiên Đường, chủ thần nắm giữ sức mạnh của pháp tắc, Hắc Ám Chủ Thần và Quang Minh Chủ Thần phân biệt nắm giữ những pháp tắc khác nhau, tràng chiến đấu của những chủ thần với nhau chính là cuộc chiến tranh của pháp tắc. Hai loại pháp tắc khác nhau đồng thời tác động lên phiến không gian này, cuối cùng thì khiến cho cái không gian này trở thành một không gian bị thống trị bởi một pháp tắc hỗn loạn. Hơn nữa, do uy năng của chủ thần quá cường đại, những liên hệ của thần ma chiến trường với những không gian khác cũng theo đó mà bị cách đoạn triệt để, trên thực tế thì cái không gian này trở thành một không gian phiêu lãng trong thời không phong bạo, liên hệ duy nhất của nó đối với những không gian khác chính là Vu Hồn Chi Môn. Đó nguyên bổn là một thông đạo liên tiếp do bí pháp của Vu tộc bọn ta tạo ra, là thông đạo để tiến vào trong thần ma chiến trường của những tộc nhân Vu tộc tiến nhập vào trong cảnh giới tổ vu, nhưng đến hiện tại thì nó cũng đã trở thành nhất đại ẩn hoạn của Thái Cổ.”
Phong Vân Vô Kị lắc lắc đầu, nói: “Sao lại nghiêm trọng đến thế, không phải là tộc ta còn có mấy vị chí tôn hay sao? Nhân tộc của ta đúng ra thì còn có những nhân vật càng cường đại hơn!”
Hai vị tổ vu tương hỗ nhìn nhau một cái, đồng thời bảo trì trầm mặc, một lúc lâu sau thì Cốt Vu mới nói: “Trong tương lai thì ngươi sẽ hiểu, chứ không phải là hiện tại. Có một vài chuyện không nhạc quan như trong tưởng tượng của ngươi đâu.”
“Những thần ma ở trong thần ma chiến trường này tịnh không hoàn toàn là sản vật của vu lực, mà là dưới tác dụng của pháp tắc hỗn loạn, những mảnh vỡ nát của linh hồn sung xích phiến không gian này tụ tập lại với nhau, rồi mượn lấy những thi hài thần ma ở trên chiến trường và sống dậy. Trước khi bọn ta dùng lực lượng của vu để triệu hoán, mặc dù đã thu thập lấy xương đầu để áp chế sức mạnh của bọn chúng, nhưng có một vài thần ma cường đại lại thông qua việc thôn thực lẫn nhau dưới hình thức giết chóc mà dần dần cường đại, thậm chí là còn lấy nhục thân của những thần ma ở trên thần ma chiến trường để tu bổ hoàn chỉnh nhục thân của mình. Ở trên phiến chiến trường thần ma này có ba gã đại ma thàn màu đỏ, bọn chugns hính là sản vật lớn nhất của pháp tắc hỗn loạn, sau khi thôn thực cả vạn ma thần cường đại thì những sức mạnh của chúng đã cường đại đến cực độ, trở thành nhân vật úy hiếp đế bọn ta. Lần vừa rồi, nếu như không phải là vì cứu ngươi thì bọn ta vẫn còn đang ở trong không gian của tổ vu, lẳng lặng quan chú sự phát triển của thần ma ở nơi này.”
“Nhưng, hiện tại do có sự gia nhập của ngươi, nên sự thái đã vượt qua tầm kiểm soát của bọn ta!” Cốt Vu lay động ống tay áo rộng thùng thình, nghiêm túc nói: “Khi bốn vị chí tôn còn ở tại Thái Cổ thì đã liệt nhập nơi ở của Vu tộc ta và ba trăm dặm xung quanh Vu Hồn Chi Môn thành cấm địa, nghiêm cấm bất kì nhân loại nào không thuộc Vu tộc tiếp cận, đó tịnh không phải là không có nguyên nhân. Ngay khi Vu Tế nói với bọn ta y đã đưa một người không phải Vu tộc tiến nhập vào phạm vi cấm địa của Vu Hồn Chi Môn, hơn nữa còn yêu cầu để cho ngươi tiến vào nơi này, liền bị bọn ta phản đối cường liệt. Nhưng vì tình duyên của ngươi đối với Vu tộc nên đành phải phá lệ, nhưng cũng chỉ đưa ngươi tới ngoài rìa của thần ma chiến trường, nguyên bổn nghĩ là ngươi sẽ biết khó mà thối lui, nhưng không ai ngờ được ngươi lại lần lượt thông qua mấy lĩnh vực, bước tới chiến trường thần ma chân chính. Sự thái phát triển hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn ta, nếu như không ra tay để cứu ngươi thì chỉ e là chuyện sẽ càng tồi tệ hơn.”
“Huyết nhục của nhân loại -- tuyệt đối không được phép xuất hiện ở không gian này.” Vụ Vu lạnh lùng nói: “Bất kì huyết nhục nào của nhân loại đều có thể khiến cho những thần ma đó khôi phục lại thần trí, từ đó thì sống dậy theo như ý nghĩa chân chính của nó. Đặc biệt là huyết nhục của nhân loại cường đại, lại càng không được phép xuất hiện ở nơi này. Sự xuất hiện của ngươi đã phá hủy đi sự cân bằng của cả thần ma chiến trường. Dựa vào tu vi thần cấp sơ kì của ngươi, một khi để một ma thần cường đại nào đó có được huyết nhục của ngươi, thì chắc chắn hắn ta sẽ khôi phục thần trí. Nơi này không thiếu những thần ma có sức mạnh hơn cả tổ vu, tẫn quản đây có là một không gian đan phiêu lưu trong thời không bạo phong, nhưng nếu như bọn chúng khôi phục thần trí thì bọn cũng sẽ dễ dàng rời khỏi nơi này. Những thần ma có thực lực như thế, chỉ cần thoát đi một tên, trong tương lai cũng sẽ tạo thành tổn thất khó có thể xóa nhòa đối với cả nhân loại!”
Vụ Vu đưa ra một cánh tay, cánh tay đó gầy như que củi, có thể rõ ràng nhìn thấy những dây gân mà mạch lạc ở dưới lớp da khô héo, ở dưới những nếp da nhăn nheo đó chẳng có một chút huyết sắc.
“Đó chính là nguyên nhân mà bọn ta có thể tồn tại trong không gian thần ma, bổn thân nhục thể của bọn ta tịnh không cường đại, chuẩn xác mà nói thì rất thúy nhược, dù tính là bọn chúng có ăn thịt một tổ vu thì cũng không thể đột phá không gian … bọn ta đã không còn huyết nhục cho bọn chúng thôn thực! Không có bất kì tàn hồn của thần ma nào có cảm hứng với nhục thể của tổ vu, ở trong con mắt của bọn chúng thì bọn ta chẳng khác gì tử thi, nhưng ngươi thì khác, dù cho có cách xa thì thần ma cũng có thể ngửi thấy mùi vị huyết nhục của ngươi. Sự xuất hiện cảu ngươi sẽ khiến cho những tàn hồn của những thần ma đó điên cuồng!”
Vụ Vu lạnh lùng nói tiếp: “Ngươi cần phải mau chóng rời khỏi nơi này ….”
“Nhưng không phải là hiện tại! ….” Cốt Vu đột nhiên mở miệng nói, sau đó thì đứng dậy, sắc mặt của Vụ Vu cũng biến đổi tức thì rồi tấn tốc đứng lên. Hai vị tổ vu một trước một sau mở miệng cao giọng ngâm xướng những vu văn thần bí, nhưng thân âm cổ lão nhưng thương tang đó liền vang vọng khắp thiên địa. Hai bàn tay gầy gò của hai tổ vu đuewa ra khỏi ống tay áo và phát ra vầng quang mang màu xanh đậm cường liệt, rồi bước ra khỏi động huyệt.
Phong Vân Vô Kị dùng thần thức quét qua một cái thì phát hiện ở mấy động huyệt bên cạnh cũng có mấy vị tổ vu bước ra, cả chín vị tổ vu xòe bàn tay của mình ra, lục mang bàng bạc hội tụ lại thành một phiến hải dương xanh đậm bao bọc lấy không gian cả trăm trượng phía trước người của bọn họ.
Trong màn khí vụ mù mịt ngoài màn quang mang màu xanh đậm đó, hắc ảnh ngùn ngụt lao về phía chín vị tổ vu mà gào thét, cổ hận ý cường liệt đó biểu lộ vô nghi. Đồng thời, bọn chúng cũng rất là e sợ màng quang mang màu xanh đậm đó, chín vị tổ vu bước tới phía trước, những thần ma kia liền thành hoàng thành khủng không ngừng lui về phía sau, nhưng trong lúc lui về cũng liên tục gầm rống. Ở bên trong động, Phong Vân Vô Kị rõ ràng cảm giác thấy những thần ma cường đại đều đang chú thị vào trong động huyệt mà bản thân đang đứng.
Phong Vân Vô Kị đứng thân người lên, sắc mặt lạnh lùng bước ra khỏi động huyệt, một cảm giác kì quái phi thường đột nhiên dâng lên trong lòng, đó là một cảm giác rất cổ quái. Phong Vân Vô Kị cảm thấy ở bên cạnh thân thể có một thứ gì đó rất đặc biệt, không chỉ là ở bên cạnh thân thể, mà cả trong không gian này cũng sung xích một thứ gì đó rất đặc biệt … hoặc giả có thể nói đó là một loại lực lượng nào đó.
Từ sau khi tiến nhập vào trong thần cấp, cái cảm giác đó càng lúc càng trở nên cường liệt, Phong Vân Vô Kị rốt cuộc là vẫn có cảm giác như sắp chạm tới một thứ gì đó, một thứ hạo hàn nhưng phức tạp, nhưng mỗi một lần đều suýt chút nữa là đụng tới được.
“Những thứ đó có lẽ là quy tắc chi lực mà sau khi tiến nhập vào thần cấp mới có thể chạm vào được!” Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn vào phía trước. Những thần ma đó sau khi nhìn thấy Phong Vân Vô Kị bước ra khỏi động huyệt thì đột nhiên trở nên hưng phấn dị thường, những bóng người trong màn khí vụ dày đặc nhao nhao cả lên.
“Mau! Trở về trong động huyệt!” Một vị tổ vu hét lên, sau đó thì bất thình lình quay đầu lại và đánh một chưởng về phía Phong Vân Vô Kị, một đạo lục mang xạ thẳng về phía Phong Vân Vô Kị và bao bọc lấy toàn thân của y.
“Trên trời!” Phong Vân Vô Kị biết là vị tổ vu đó dùng bí pháp của Vu tộc để ẩn tàng khí tức huyết nhục của bản thân, nên cũng không ngăn cản, thần thức quét qua trong không trung, đốn thời la lên.
Trên thiên không, một đạo thân ảnh bàng đại từ trong không trung phi tốc lao xuống! Bóng của hắn ta phủ trùm cả thân người của cả chìn vị tổ vu.
Vị tổ vu mở miệng cảnh cáo Phong Vân Vô Kị đột nhiên phát ra một loạt những âm phù mơ màng, tiếp đó thì một đạo ảnh tử bàng đại màu xanh nhạt từ trong thân thể bàng đại đang lao xuống liền bị một cổ lực lượng vô hình đanh bay ra ngoài, đạo ảnh tử đó vừa mới xuất hiện ở trong không trung thì liền triệt để chấn vỡ tan, sau đó thì hóa thành một luàn khói rồi biến mất vô tung, còn thân ảnh bàng đại ở trong không trung thì liện ngã nhào xuống đất, sau đó thì chẳng động đậy gì thêm nữa. Toàn thân trên dưới của hắn ta chẳng hề có chút vết thương nào, nhưng Phong Vân Vô Kị biết rõ tên ác ma này đã chết rồi, hơn nữa là chết đến mức không thể chết thêm được nữa, linh hồn trong thân thể của hắn ta đã hoàn toàn biến mất ….
Phong Vân Vô Kị vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ chứ không quay trở về động huyệt, thần thức quét qua xung quanh thì thấy mấy chục đạo hắc ảnh bàng đại từ trong không trung lao xuống, một trận cương phong cương liệt ập xuống ….
Phong Vân Vô Kị đột nhiên nhắm mắt trái lại, đến khi mở ra thì đã biến thành một phiến ngân bạch, Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp tự động vận chuyển, một cảm giác cổ quái phi thường lấp đầy trong lòng, dưới sự chi phối của một loại sức mạnh vô danh thì Phong Vân Vô Kị có chút mang nhiên đưa một tay phất một chưởng về phía mấy chục đạo hắc ảnh đang lao xuống ….