Phi Thăng Chi Hậu
Chương 220: Tân nhiệm đại ma quân
Dịch: anhtuanek
Nguồn: TTV
Tên ma binh kia rơi xuống mặt đất, sau đó nằm yên bất động. Tất cả ma quân đều chấn kinh, đồng loạt ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài, nhưng lúc này cánh cửa đại điện vẫn trống rỗng không một bóng người. Đang lúc mọi người cảm thấy nghi hoặc, đột nhiên một thanh âm lạnh lẽo từ bên ngoài truyền đến…
- Chào buổi tối, chư vị!
Phong Vân Vô Kị chậm rãi hạ xuống cửa đại điện, một đôi ác ma phe phẩy sau lưng, cặp mắt màu đen đảo qua tất cả một vòng. Mỗi một tên ma tướng bị ánh mắt của hắn quét qua, đều cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Hai tròng mắt màu đỏ tía của Khảo Tư Đặc đảo một vòng bên trong mắt, cánh tay trái đen sì dựa vào tay vịn làm bằng xương, cánh tay phải gác lên mu của bàn tay trái, thân thể hơi nghiêng về phía trước, dùng một loại ngữ khí nhu hòa nhưng lại mang theo uy nghiêm vô thượng nói:
- Ngươi có biết đây là nơi nào không?
Phong Vân Vô Kị thở ra một hơi hắc khí, cứ như vậy xích lõa chậm rãi đi xuống những bậc thềm phía trước cửa chính, giẫm chân lên tấm thảm trải sàn màu đỏ tươi. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần điện cao cao do cự thạch cấu thành, lên tiếng khen ngợi:
- Chậc chậc, cũng không tệ, thích hợp để làm cung điện của bổn tọa. Ả, sau này phải sửa sang lại cho lớn hơn một chút, tráng lệ hơn một chút!
- To gan!
Một tên ma tưởng đẩy chén rượu phía trước ra, đứng bật dậy:
- Ngươi dám mạo phạm Khảo Tư Đặc Ma Quân…
- Câm miệng!
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nhìn lướt qua tên ác ma này:
- Nơi này không có chỗ cho các ngươi chõ mồm vào!
- Tiêu diệt hắn!
Khảo Tư Đặc da mặt co rút lại, tay trái của hắn vung lên, giận dữ quát lớn.
“Oanh!”
Mấy trăm ma tướng bên trong đại điện đồng thời kích động, lập tức cầm trường kích bên cạnh, mang theo ma khí cuồn cuộn lao về hướng Phong Vân Vô Kị.
“Ba xuy!”
Sau lưng, cặp cánh ác ma màu đen đang xếp lại chợt bung ra. Phong Vân Vô Kị đột nhiên bạo khởi, hai tay mở rộng ra, ma khí cuồn cuộn từ bên ma tâm tràn ra ngoài. Hai tay của hắn lại hướng vào nhau, từng đạo ma khí như con thoi không ngừng lưu chuyển bên trong. Mắt thấy những ma tướng chung quanh đang lao đến, Phong Vân Vô Kị đột nhiên giơ cao hai tay ra phía ngoài, từng luồng ma khí bá đạo phá chưởng bay ra, tựa như những mũi tên không ngừng bắn về bốn hướng.
“A!”
Những tên ma tướng đi đầu còn chưa kịp huy động trường kích trong tay đã bị ma khí do Phong Vân Vô Kị phát ra chấn bay lên trời. Những ma tướng phía sau cảm thấy không ổn, lập tức gầm lên một tiếng, đồng thời phát ra từng đạo ma khí dày đặc, hóa thành những mũi nhọn từ bốn phương tám hướng công kích về phía Phong Vân Vô Kị.
“Hừ!” Phong Vân Vô Kị cười lạnh một tiếng, vẫn đứng yên không hề né tránh. Hai tay của hắn mở rộng ra, ma khí cuồn cuộn tràn đến toàn bộ đều hóa thành dòng nước chảy vào bên trong cơ thể.
“Ha ha ha~”
Phong Vân Vô Kị điên cuồng cười lớn, thân thể từ trong vòng vây của đám ma tướng mạnh mẽ xông ra ngoài. Những nơi mà hắn lướt qua, từng tên ma tướng người ngã ngựa đổ thét lên đau đớn, bị một cỗ lực lượng cường đại chấn bay đi...
Nhìn thấy Phong Vân Vô Kị đột phá vòng vây của những ma tướng cản đường, sắc mặt của Khảo Tư Đặc trở nên rất khó coi. Bỗng nhiên, hắn chụp lấy một ma nữ bên cạnh vẫn còn đang kinh ngạc ném về phía trước, đồng thời thân hình cũng lao theo sát phía sau.
- Chết đi cho bổn Ma Quân!
Khảo Tư Đặc giận dữ gầm lên, năm ngón tay đột nhiên bạo trướng mang theo từng luồng ma khí. Khi thân thể của ma nữ còn cách Phong Vân Vô Kị chưa đến một thước, bàn tay của hắn thình lình xuyên qua tâm phế ma nữ, hướng về trái tim của Phong Vân Vô Kị.
Khảo Tư Đặc đã tính toán rất kỹ, trước tiên dùng ma nữ để che khuất tầm nhìn của Phong Vân Vô Kị, sau đó xuất kỳ bất ý, một chiêu chế thắng.
Nhưng khi bàn tay của Khảo Tư Đặc vừa hiện ra trước ngực của ma nữ, thân thể của ma nữ kia đột nhiên bắn ngược trở lại, mang theo kình khí hùng hậu đập vào hắn.
Khảo Tư Đặc kinh hãi, tay trái lập tức đánh ra một chưởng phá tan thân thể của ma nữ. Đột nhiên trong lúc này, một bóng đen lóe lên mang theo tiếng rít chói tai hoàn toàn che phủ tầm nhìn của hắn. Khảo Tư Đặc trong lòng thầm kêu bất hảo, nhưng tất cả đều đã muộn.
“Oanh!”
Một thanh trường kích to lớn màu đen sẫm không ngừng xoay tròn, mang theo lực lượng cường đại xé gió lao thẳng vào ngực của Khảo Tư Đặc. Khảo Tư Đặc giữa không trung bị trường kích xuyên qua, lực đạo dư thừa còn đem thân thể hắn bắn ngược về phía sau, ghim chặt vào bức tường bằng đá.
- Ma Quân!
Một thanh âm già nua kinh hãi truyền đến. Phong Vân Vô Kị đứng giữa Khảo Tư Đặc và chúng ma tướng, hai cánh mở lớn, nghe được thanh âm này liền nhìn về hướng bên cạnh đại điện. Chỉ thấy một lão già ốm yếu trên mặt có nhiều nếp nhăn, thân mang một bộ hắc bào rộng thùng thình đang từ trong bóng tối chạy ra, trên tay hắn còn cầm một cây ma trượng màu đen bóng loáng.
Nhìn thấy Ma Quân bị đóng chặt trên tường, lão ma pháp sư giật nẩy người. Hắn lập tức quay đầu lại nhìn Phong Vân Vô Kị, đồng thời trong miệng cũng bắt đầu ngâm xướng chú ngữ. Trên đỉnh của ma trượng dài khoảng bốn thước đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ không ngừng biến ảo.
Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng, một tay đưa lên hướng về phía tên đại vu sư…
“Sưu!”
Một cỗ hấp lực cường đại nhấc bổng lão ma pháp sư lên, sau đó hút về phía bàn tay của Phong Vân Vô Kị, giống như bắt một chú gà con. Chú ngữ tự nhiên cũng bị cắt ngang.
- Chết hoặc là thần phục ta!
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói, cặp mắt màu đen chiếu lên khuôn mặt của lão ma pháp sư già nua. Mục quang lạnh lẽo tựa như một đao sắc bén, mỗi nơi mà nó quét qua, những nếp nhăn trên da mặt của lão ma pháp sư đều giãn ra.
- Ta nguyện ý, ta nguyện ý thần phục!
Lão ma pháp sư dập đầu như đâm tỏi, hiển nhiên đã bị Phong Vân Vô Kị làm cho sợ hãi. Đột nhiên ánh mắt của hắn lộ ra thần sắc cổ quái, dường như đang nhìn về phía sau Phong Vân Vô Kị.
- Đi chết đi!
Một tiếng quát từ phía sau Phong Vân Vô Kị đột ngột truyền đến. Một tên hắc giáp ma tướng gầm lên, nắm tay mạnh mẽ công kích vào đầu của Phong Vân Vô Kị. Khi hữu quyền to lớn mang theo lớp vảy màu tím còn cách đầu của Phong Vân Vô Kị chưa đầy ba thước, đột nhiên…
“Xuy lưu lưu~”
Một trận thanh âm của vật nhọn đâm xuyên qua thân thể truyền đến, quyền đầu khựng lại bất động giữa không trung.
truyện copy từ tunghoanh.com
“Ti!”
Những tên ma tướng vốn còn muốn tiến lên, tất cả đều khựng lại, thở ra một hơi lãnh khí.
Cách Phong Vân Vô Kị ba thước, một tên ma tướng bị treo giữa không trung. Dưới chân của hắn huyết thủy chảy ra như suối, thấm ướt cả sàn nhà bằng đá, thanh âm “tích đát” vang vọng bên trong đại điện. Phía trên đầu hắn, một chiếc đuôi nhọn màu tím từ dưới cằm đâm xuyên lên, mũi nhọn lộ ra phía trên đầu. Tên ma tướng này vẫn còn chưa chết, cổ họng không ngừng rung rung, trong miệng phát ra thanh âm cô cô…
Chiếc đuôi dài trên người Phong Vân Vô Kị vẫy một cái. “Oanh!” Chiếc đầu của tên ma tướng kia lập tức nổ tung. Phần thân thể còn lại bay đi, “bính” một tiếng đập vào vách tường, thi thể dính trên tường từ từ trượt xuống.
Phong Vân Vô Kị nắm lấy cổ lão ma pháp sư, chậm rãi xoay người lại, lạnh lùng nhìn lướt qua hơn một trăm ma tướng. Một tay chỉ vào Khảo Tư Đặc đang bị đóng vào tường, lạnh lùng nói:
- Từ nay về sau, ta sẽ là vương của các ngươi, là chúa tể của các ngươi. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Hữu chưởng đột nhiên như một tia chớp vung lên, một đạo hắc khí bay đến Khảo Tư Đặc trên tường. Tiếp đó Phong Vân Vô Kị chậm rãi thu tay lại. Trên tường, Khảo Tư Đặc đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một bộ xương cốt màu trắng treo trên trường kích màu đen, hình dáng mục nát, giống như đã trải qua hàng vạn năm…
Theo tay phải thu hồi, ma khí tinh hoa bên trong cơ thể của Khảo Tư Đặc cũng chảy về thể nội. Phong Vân Vô Kị lặng lẽ vận nội công, nhanh chóng chuyển hóa cỗ năng lượng bên ngoài này.
“Hấp Tinh Đại Pháp” đã không cần phải che giấu nữa. Vận dụng nó tại ma giới càng khiến cho Phong Vân Vô Kị cảm thấy thuận buồm xuôi gió.
“Oanh!”
Tất cả ma tướng bên trong đại điện đều quỳ mọp xuống, đồng thanh hô lớn:
- Ta nguyện thần phục ma quân!
Trong hư không, Phong Vân Vô Kị thản nhiên nhìn chúng ma tướng đang quỳ lạy. Ánh mắt của hắn lướt qua thân thể đang xích lõa của mình, chân mày khẽ nhíu lại. Đột nhiên hắn nhìn thấy bộ hắc bào trên người của lão pháp sư, trong mắt thoáng hiện lên một tia âm mang, hắc hắc cười lạnh một tiếng:
- Lão đầu, hôm nay là ngày bổn tọa đăng cơ, ngươi cũng nên tặng cho bổn tọa một chút lễ vật để biểu thị lòng trung thành của ngươi, đúng không?
Lão pháp sư nghe được liền giật mình. Trong lúc hắn đang còn ngạc nhiên thì Phong Vân Vô Kị đã tự mình động thủ, chỉ hai ba chiêu đã dọn dẹp xong bộ hắc bào của lão pháp sư. Hắn tiện tay vẫy một cái, lão pháp sư toàn thân xích lõa lập tức bị ném ra ngoài. Áo bào cuộn lên, chậm rãi hạ xuống trên bảo tọa của Khảo Tư Đặc Ma Quân. Một thân hắc bào lay động, tựa như bướm vờn bay múa.
Mặc bộ hắc bào của lão pháp sư lên người, chiếc mũ rộng thùng thình trùm lên che phủ một nửa khuôn mặt, càng toát lên vẻ thần bí. Trong khoảng khắc khi nhìn thấy hình dáng này của Phong Vân Vô Kị, tất cả ma tướng đều sinh ra một loại cảm giác kính phục.
Phong Vân Vô Kị một tay đặt lên đầu gối bên phải, thân thể hơi nghiêng về phía trước, lạnh lùng nhìn xuống bên dưới, tựa như một quân vương đang nhìn xuống quốc gia của hắn. Một cỗ khí tức lạnh lẽo uy nghiêm vô hình trung từ bên trong cơ thể Phong Vân Vô Kị phát ra, bao phủ khắp cả đại điện.
- Sau này, các ngươi đều là bề tôi của ta!
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói:
- Tất cả đều phải lấy ta làm trung tâm!
- Tuân lệnh, Ma Quân!
Chúng ma tướng đồng thanh đáp lời. Phong Vân Vô Kị trên người mặc hắc bào, khí thế hoàn toàn biến đổi, khiến cho người ta có cảm giác vừa kính phục vừa sợ hãi. Đây cũng là một yếu tố cần thiết của một vị quân chủ ma giới, vô tình khiến cho Phong Vân Vô Kị nhanh chóng trấn an những ma tướng trung thành với Khảo Tư Đặc, thuận lý thành chương trở thành tân nhiệm chủ nhân của tòa ma điện này.
Cách đó không xa, lão pháp sư gầy ốm mất đi hắc bào cũng sợ hãi quỳ mọp xuống.
Một số ma nữ quyến rũ nũng nịu từ chung quanh bước đến, hai tay vuốt ve trên cơ thể của Phong Vân Vô Kị. Có ả còn lớn mật trực tiếp đưa tay xuống phía dưới hông của hắn.
- Cút!
Chỉ là một chữ. Chúng ma nữ tức thì biến sắc, sợ hãi quỳ xuống. Khi Phong Vân Vô Kị quát lên, tất cả đều cảm thấy một cỗ khí tức cực kỳ lạnh lẽo và đáng sợ. Cho đến bây giờ chưa từng có một ma quân nào cự tuyệt nữ sắc, hầu như mỗi một chủ nhân của ma điện này đều mong muốn càng nhiều càng tốt, hàng ngày đều trầm dâm trong vòng vây của những ma nữ phóng đãng.
Phong Vân Vô Kị chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống những ma tộc bên trong đại điện đang thần phục hắn, một loại cảm giác chinh phục mãnh liệt từ trong lòng dâng lên.
“Không sai! Đây mới chính là thế giới mà ta mong muốn. Pháp tắc sinh tồn của thế giới này đúng là được tạo nên để dành cho ta. Ha ha ha… Mạnh được yếu thua, chỉ có chinh phục mới có thể làm cho ta cảm thấy vui sướng…” Bên dưới bóng tối của chiếc mũ trùm đầu, sắc mặt của Phong Vân Vô Kị dần dần chuyển sang màu đỏ, trong lòng điên cuồng gào lên: “Đây chỉ là bước đầu tiên. Ta muốn cho tất cả cường giả của ma giới phải quỳ phục dưới chân ta. Mỗi một nơi mà ta đi qua, tất cả đều phải thần phục trước ma uy.”
Trầm ngâm một lát, thanh âm lạnh lẽo của Phong Vân Vô Kị mang theo khí thế bá đạo vang vọng khắp cả đại điện:
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi phải gọi ta là Ma Quân bệ hạ. Sau này, ta sẽ khiến cho các ngươi phải gọi ta là Ma Đế tối cao. Ha ha ha…
Quần ma nghe được đều chấn động, sau đó càng cúi đầu thấp hơn.
Cả tòa ma cung đều rung chuyển trong tiếng cười của Phong Vân Vô Kị…
Những ma điện như thế này tại ma giới là cực kỳ bình thường, ít nhất cũng phải có hơn mười ức. Phong Vân Vô Kị đã bước một bước đầu tiên tại ma giới, cũng bắt đầu từ đây, hắn đã xác định được hướng đi sau này…
*** *** *** *** ***
Phong Vân Vô Kị dựa vào thực lực cường đại, nhanh chóng tiếp nhận những quyền lợi thống trị của Khảo Tư Đặc, hơn mười vạn ma tộc toàn bộ đều quy phục hắn. Mười vạn ma tộc này thoạt nhìn thì có vẻ khổng lồ, nhưng tại ma giới nơi một cuộc chiến có thể có cả ngàn vạn thậm chí là cả ức ma tộc tham gia, con số nhỏ bé này thật sự chẳng tính là gì.
Bên cạnh bảo tọa làm bằng xương trắng, bên trong một mật thất âm u tối tăm, Phong Vân Vô Kị thân mặc hắc bào ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt tu luyện. Vương tọa, vương quyền mặc dù hấp dẫn, nhưng đối với hắn mà nói, tất cả đều không thể sánh được với lực lượng cường đại.
Bổn tôn mặc dù đã đem hầu hết ma nguyên trong cơ thể chuyển vào thể nội của Phong Vân Vô Kị, nhưng khi xuyên qua vách ngăn của không gian đã bị hao phí rất nhiều. Hơn nữa ma thể của Phong Vân Vô Kị hiện nay đã cường hóa lên gấp mấy chục lần, cần phải đả thông kinh mạch để tu luyện Hấp Tinh Đại Pháp đề thăng đến tầng thứ tư. Số ma khí tích luỹ hơn vạn năm trong cơ thể, hấp thu của Đệ Ngũ Thiên Ma Vương, Đệ Tứ Thiên Ma Vương tất cả đều đã chuyển hóa hoàn toàn thành ma nguyên.
Từ lúc này, tất cả đành phải dựa vào bản thân Phong Vân Vô Kị. Ở nơi này, tại ma giới, về phương diện công lực bổn tôn hầu như không thể giúp đỡ được gì cho hắn.
Đặc thù của ma giới khiến cho bất cứ loại năng lượng nào không phải là ma khí đều bị áp chế. Cho dù được kiếm nguyên cường đại của bổn tôn trợ giúp, công lực của Phong Vân Vô Kị cũng chỉ có hạ xuống chứ không có tăng lên, thậm chí ma khí trong cơ thể ngược lại có thể bị vị diện pháp tắc làm ảnh hưởng, trở nên không thuần tịnh.
Lúc này tu vi của Phong Vân Vô Kị cũng chính là tu vi của một Ma Quân tại ma giới, nếu như đụng độ với những ma tộc cường đại thì có con đường chết. Thế mạnh duy nhất hiện nay của hắn chỉ có thần cấp ý thức, cùng với một “Hấp Tinh Đại Pháp” phóng mắt nhìn khắp cả ma giới cũng có thể xem như là đỉnh cao.
Đối với mười vạn ma tộc thủ hạ của Khảo Tư Đặc hiện tại đã quy phục mình, Phong Vân Vô Kị đến bây giờ cũng chưa từng nhìn qua một lần. Hắn cũng không sợ bọn chúng sẽ chạy trốn mất, bởi vì đối với hắn mà nói, chỉ có thực lực mới là vương đạo. Chỉ cần có thực lực, đại lượng quân đội và ma tướng sẽ tự động tìm đến.
Còn như việc quản lý những ma tướng này, Phong Vân Vô Kị toàn bộ đều giao cho Tạp Pháp Tư, để cho lão pháp sư này lo liệu.
Mỗi ngày, Phong Vân Vô Kị đều dùng danh nghĩa đại ma quân lệnh cho những ma tướng thủ hạ đem một số ma tộc vào đại điện, sau đó dùng Hấp Tinh Đại Pháp hút sạch tinh hoa của bọn chúng.
Số lượng bạch cốt từ bên trong ma cung đem ra ngoài đã lên đến cả ngàn, nhưng dần dần cũng không đủ thỏa mãn nhu cầu của Phong Vân Vô Kị.
Ma khí bên trong cơ thể của những ma tộc cấp thấp, độ thuần túy và số lượng đều không đủ thỏa mãn nhu cầu của hắn.
“Chiến tranh! Ta muốn chiến tranh!” Bên trong mật thất tối tăm, Phong Vân Vô Kị đột nhiên mở to mắt, cặp mắt màu đen ánh lên một tia lệ mang.
Phong Vân Vô Kị đột nhiên đứng dậy, một thân hắc bào tùy ý vũ động. Hắn bước ra khỏi thiên điện, liếc mắt đến một tầng bạch cốt phía sau đại điện, lạnh nhạt nói:
- Pháp Tư Đặc!
- Triệu tập binh sĩ cho ta, ta muốn phát động chiến tranh!
Tân nhiệm ma quân của ma cung đã phát ra mệnh lệnh chiến tranh đầu tiên từ khi bắt đầu đăng cơ…