Phi Thăng Chi Hậu Chương 364 : Sự khiêu khích của Phong tộc

Chương 364: Sự khiêu khích của Phong tộc
Người dịch: fishscreen
Nguồn: TTV


Giống như tấm địa đồ thế lực Thái Cổ mỗi ngày luôn biến đổi mà Phong Vân Vô Kỵ đặt trên bàn vuông, thế lực của Phong tộc cũng từ cực tây mở rộng về bốn hướng với tốc độ cực nhanh, Thái Cổ đại địa nổi lên một trận mưa máu gió tanh…

Sinh mệnh của tu võ giả gần như vô hạn, vì vậy rất khó dùng thời gian chính xác để ghi lại sự kiện, chỉ có thể dùng thời gian đại thể giữa những chuyện xảy ra để ghi lại những sự kiện của Thái Cổ.

Sau khi liên minh của hệ phái tự do thành lập không lâu, Phong tộc vẫn chìm đắm trong giết chóc và mở rộng rốt cuộc cũng phát biểu rõ ràng:

[Tộc của ta dĩ vãng và hiện tại đều là chủ nhân phiến đại địa này. Tất cả thế lực đối địch với Phong tộc đều phải bị san thành bình địa. Chúng ta muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về chúng ta. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!]



Ngay sau khi tuyên bố này phát ra không lâu, bụi mù cuồn cuộn bỗng từ cực tây nổi lên, cho dù cách xa cũng có thể nhìn thấy những cơn gió lốc uy lực kinh người tung hoành ngang dọc giữa sơn xuyên dã lĩnh, nơi bụi mù tràn ngập chính là phạm vi thế lực của Phong tộc.

Vô số cao thủ của hệ phái tự do ngã xuống trong tay của Phong tộc, dưới tác dụng của Phong Ma Thiên Hạ quyết, tất cả đều chết không toàn thây, tử trạng vô cùng thê thảm.
truyện copy từ tunghoanh.com
Mỗi khi đại quân Phong tộc đến đều có tiên phong đi trước, số lượng không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường.

Rất nhanh, tại địa phương cách Kiếm các không xa đã phát hiện những tử thi, tử trạng của bọn ho giống hệt như triệu chứng của Phong Ma Thiên Hạ quyết, tin tức này truyền về khiến cho toàn bộ Kiếm vực đều chấn động.

Ám các mấy lần truyền tin về, nhưng khi giáp sĩ của Kiếm vực chạy đến thì chỉ còn lại một phiến thi thể, từng người nổ tung mà chết.

Hành vi của Phong tộc chẳng khác nào đang tuyên chiến với Kiếm vực, hoặc có thể nói đây là một loại khiêu khích biến tướng.

Hành vi của Phong tộc rất nhanh đã khiến cho những cao thủ trong hệ phái tự do còn đang lưỡng lự chú ý, đồng thời, những cao thủ trong hệ phái tự do mới gia nhập Kiếm vực cũng nhìn ra… nếu như Kiếm vực tại trong cuộc tranh đấu với Phong tộc bị rơi xuống hạ phong, hoặc có thể nói là thất bại, nhất định sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn đối với Kiếm vực. Những cao thủ trong hệ phái tự do mới gia nhập Kiếm vực vì vậy mà tâm thần không yên, thậm chí có người còn suy nghĩ rời khỏi Kiếm vực.

Bất luận ra sao, thế lực Phong tộc xâm nhập vào phạm vi Kiếm các đã đưa Kiếm vực lên vũ đài.

Thắng, Kiếm vực sẽ tiến thêm một bước lớn mạnh, chiến thắng một thủ phạm chủ yếu gây nên trường hỗn loạn này, Kiếm vực nhất định sẽ thu hút càng nhiều cao thủ trong hệ phái tự do gia nhập, đồng thời cũng triệt hạ được một kẻ địch thực lực cường đại.

Thua, kết quả không cần nói cũng biết…

Toàn bộ bầu không khí của Kiếm vực trở nên căng thẳng. Phong tộc xâm nhập vào phạm vi Kiếm vực khiến cho tình huống phát sinh trong tranh đấu giữa hai bên càng ngày càng nhiều. Ám các đã nhiều lần truyền thư nhắc nhở Phong Vân Vô Kỵ, nhất định phải cẩn thận hành sự.

Trong khoảng thời gian ngắn đã xảy ra mười ba vụ tàn sát. Sau khi vụ tàn sát thứ hai xảy ra, Phong Vân Vô Kỵ liền bước ra khỏi Kiếm các, chiếc bàn vuông nhỏ kia cũng được chuyển đến vách đã nhô ra phía trước.

Phong Vân Vô Kỵ ngồi ngay ngắn như bàn thạch, hai mắt khẽ nhắm lại, vẫn không nhúc nhích, thần thức khổng lồ mở rộng đến mấy vạn dặm trong phạm vi Kiếm vực. Sau khi tu luyện được pháp thuật, thần thức của hắn đã trở nên như có như không, cho dù cố tình cũng rất khó phát giác ra được.

Trong cơ thể không có chân khí, vì vậy việc điều động thần thức khó có thể kéo dài. Không còn phương pháp, Phong Vân Vô Kỵ đành tại bên ngoài cơ thể hình thành một tuần hoàn đơn giản, đem thiên địa nguyên khí chậm rãi truyền vào trong cơ thể, hòng duy trì thần thức bao trùm.

Mấy chục ngày đêm, Phong Vân Vô Kỵ không nhúc nhích, lẳng lặng ngồi xếp bằng. Khi những tin tức Phong tộc tàn sát truyền đến Kiếm các, hắn vẫn không nhúc nhích, căn bản không có dấu hiệu tự mình xử lý.

Không ai hiểu được, vị vực chủ Kiếm vực này đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng từ các loại dấu hiệu mà suy đoán ra, Phong Vân Vô Kỵ dường như đang chờ đợi cái gì…

Sau khi tiên phong của Phong tộc xâm nhập vào Kiếm vực một tháng, rất nhiều lần sau khi sự tình xảy ra Kiếm vực mới tìm đến, những chuyện này khiến cho danh vọng của Kiếm vực giảm mạnh, lòng người trở nên không ổn định…

Vào đêm, một thành viên Ám các mặc áo bào đen khom người cẩn thận đi đến trước người Phong Vân Vô Kỵ, cầm một tờ giấy nhỏ chỉnh tề đặt lên bàn gỗ, sau đó lui vào trong bóng tối…

Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, cầm lấy mảnh giấy nhỏ. Trên mảnh giấy không hề có gì, chỉ là một bộ phận từ trong địa đồ Thái Cổ cắt ra, trên đó dùng chu sa khoanh tròn một điểm.

Địa đồ trên mảnh giấy kia, chính là một bộ phận nơi cực tây…

Trong mây đen thấp thoáng, một vầng trăng sáng treo cao trên đỉnh đầu, những ngôi sao lơ lửng chung quanh, loại cảnh đêm này tại Kiếm vực là cực kỳ hiếm thấy. Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, vươn người dậy, ngón tay khẽ nhúc nhích, mảnh giấy kia liền hóa thành mảnh vụn từ trong tay áo rơi xuống. Một trận gió nhẹ thổi qua, phía trước Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ đã biến mất, chỉ còn lại ánh trăng trên bầu trời lẳng lặng chiếu vào trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ tồi tàn…

Hỗn loạn của Thái Cổ khiến cho một số thế lực trở nên lớn mạnh, nhưng đồng thời, cũng khiến cho một số thế lực chỉnh hợp của hệ phái tự do sinh ra chia rẽ.

Ma Sư và Tà Sư đều là những nhân vật rất có danh vọng trong hệ phái tự do, môn hạ đệ tử của hai người đều lên đến cả ngàn. Sau khi Ẩn cốc tham gia, bọn họ cũng thu được lợi ích, rất đông cao thủ trong hệ phái tự do vốn độc lai độc vãng gia nhập làm môn hạ hai người, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho con số đệ tử lên đến cả vạn.

Môn phái của hai người này lại vừa vặn sát biên giới của Kiếm vực. Bọn họ vốn phi thăng cùng một vị diện, theo đạo lý, sau khi phi thăng lẽ ra nên là sinh tử chi giao, nhưng không may, hai người vốn hành sự tà dị, hoàn toàn dựa theo sở thích, đều không phải là nhân sĩ chính phái gì. Trước khi phi thăng, bọn họ càng bởi vì một quyển Thiên Ma bí quyển mà đối đầu, có thể nói là bình sinh tử địch.

Loại chuyện này, sau khi phi thăng, theo đạo lý cũng nên bỏ qua, dù sao Thiên Ma bí quyển so với Thái Cổ võ học thì chẳng đáng là gì.

Nhưng bọn họ vẫn một mực không từ bỏ được. Hai người đều có thiên tư thông tuệ, sau khi phi thăng đều là thực lực tăng mạnh, đồng thời gây dựng được tên tuổi trong hệ phái tự do. Sau khi bọn họ tự lập môn phái, môn hạ đệ tử chịu ảnh hưởng của sư tôn cũng đối địch với nhau. Khiến cho người khác nan giải nhất chính là môn phái hai bên cách nhau rất gần. Ngày xưa hai bên không ngừng xung đột, sau khi hỗn loạn lại càng chém giết thảm liệt một đoạn thời gian, nhưng sau khi Ẩn cốc tái xuất gây trở ngại, cộng thêm lo lắng Kiếm vực sẽ nhân cơ hội thôn tính cả hai phương thế lực, cho nên Tà Sư và Ma Sư đều nghiêm lệnh môn hạ không được võ đấu với nhau.

Nhưng tình huống này lại theo sự xuất hiện của Phong tộc mà xuất hiện chuyển biến, Kiếm các lần lượt thất bại, cao tầng của Kiếm vực thờ ơ khiến cho danh vọng của Kiếm vực tại Thái Cổ giảm mạnh, Tà Sư và Ma Sư lại nghĩ tới ân oán ngày xưa…

Dưới ánh trăng, hai tòa sơn thể khổng lồ trong đêm đen như ẩn như hiện, bỗng nhiên những tiếng hò hét ầm ĩ vang lên, từ sau hai ngọn núi dựng thẳng, vộ số bóng người rậm rạp tràn ra, đồng thời trên ngọn núi, rất nhiều cao thủ cũng bay lên trời, lao về hướng đỉnh núi đối diện…

Đây là một trận chém giết quy mô lớn, vô số kình khí đan xen giữa hư không. Môn hạ hai phái đều có những cao thủ đạt đến Đế cấp, từng người cường hành tranh đoạt quyền khống chế thiên địa nguyên khí. Dưới mấy phương xâu xé, thiên địa nguyên khí trong cả khối không gian đều trở nên cực kỳ hỗn loạn, từng vết nứt trong hư không sinh sinh diệt diệt, mây đen hạ xuống đỉnh núi, từng đạo lôi điện nổ tung đánh xuống, nhưng tất cả những điều này đều không thể ngăn cản quyết tâm chém giết của hai bên…

Tranh đấu của Đế cấp cực kỳ hung hiểm, mấy vạn người đang hỗn chiến trong hư không, không ngừng có người từ không trung rơi xuống, không còn đứng dậy. Máu loãng không ngừng từ không trung vẩy ra, thấm vào trong lòng đất…

Trong đêm tối đột nhiên vang lên tiếng gió rít, nhưng môn nhân của Tà Sư và Ma Sư đã giết đỏ cả mắt, đâu còn có thể nghe thấy được. Bụi mù tràn ngập trong bóng đêm, cuồn cuộn tràn về phía hai dãy núi, một cỗ khí tức tà ác tại trong đêm đen lan rộng…

“Xoẹt xoẹt!”

Một luồng phong khí xuyên qua đám người đang chém giết, những người đó lập tức toàn thân máu tươi bắn ra, sau đó mới ngã xuống đất. Theo đạo phong khí thứ nhất như lưỡi dao sắc bén cắt vào chiến trường, càng ngày càng có nhiều đạo phong khí tham gia vào trong chiến đấu…

Hai gã cao thủ trong hệ phái tự do giết đỏ cả mắt chỉ cảm thấy một cỗ phong khí vô thanh vô tức thổi qua bên cạnh thân, sau đó cơ thể đột nhiên phát lạnh, toàn thân xuất hiện đầy những vết nứt, máu tươi bắn ra, rốt cuộc từ không trung rớt xuống…

- Không hay! Phong tộc!
Rốt cuộc cũng có người phát giác được sự khác thường, cao giọng hét lớn.

Ngay khi tiếng hét này vang lên, sau những dãy núi nhấp nhô chung quanh, từng cột gió khổng lồ phóng lên cao, thanh thế cực kỳ kinh người. Tiếng gào thét trong thiên địa che lấp cả những tiếng kêu la.

- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Một giọng nói lãnh khốc từ trong gió vang lên, sau đó bụi mù cuồn cuộn từ bốn phía điên cuồng tràn đến. Bên ngoài hai dãy núi, không khí đột nhiên trở nên mờ ảo…

- Là Phong tộc!
Trong hư không, hai lão giả một đen một trắng ngơ ngác nhìn bốn phía, trong mắt một phiến ảm đạm, chính là Tà Sư và Ma Sư.

Bụi mù như ngựa chạy dần dần vây quanh đệ tử của Tà Sư và Ma Sư, điên cuồng tràn đến…

- Liều mạng!

Ác danh của Phong tộc từ lâu đã lưu truyền tại Thái Cổ, trước mỗi lần tàn sát, bọ họ đều sẽ nói câu này.

Đệ tử hai phái tạm thời bỏ qua thù hận, rất nhiều cao thủ tay cầm đao sắc đánh về bốn phía.

“Xoẹt xoẹt!”

Từng tiếng dao sắc cắt qua thân thể vang lên. Những đệ tử hai phái lao vào bụi mù trong nháy mắt hóa thành từng sợi tơ thịt bắn ra, từng người đột ngột biến mất, không có lưu lại bất cứ thứ gì.

“Xuýt!”

Những tiếng hít hơi hạnh vang lên, mọi người đều kinh hãi nhìn về bốn phía.

Tất cả lối ra đã bị vây quanh, bầu trời cũng trốn không thoát, một trường tàn sát lại sắp diễn ra trong phạm vi Kiếm vực, một khi bị phát hiện, đối với danh vọng của Kiếm vực nhất định sẽ là một kích trí mạng.

Ngay lúc này, một bóng trắng đột nhiên từ giữa khe hở của những tầng mây trên bầu trời hạ xuống, giữa không trung gập lại, nhẹ nhàng đáp xuống trên đỉnh một ngọn núi.

- Phong tộc phải không?
Phong Vân Vô Kỵ đứng ngạo nghễ, áo bào trắng trong đen tung bay phần phật, ánh sáng lạnh trong mắt bắn ra bốn phía, nhanh chóng quan sát chung quanh một lần, sau đó hờ hững nói…

Nguồn: tunghoanh.com/phi-thang-chi-hau/chuong-364-1deaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận