Phi Thăng Chi Hậu Chương 476 : Giấc mộng.

Phi Thăng Chi Hậu
Tác giả: Hoàng Phủ Kì

Chương 476: Giấc mộng.


Dịch: fishscreen
Nguồn: TTV



Phản Hồn tinh, ngôi sao kì lạ có quan hệ với linh hồn. Trong truyền thuyết, Phản Hồn tinh chính là lối ra duy nhất trong quốc độ bóng tối của Linh Hồn Chi Chủ, một trong Hắc Ám Chủ Thần. Trước kia đã có rất nhiều vong hồn xuyên qua con đường này từ trong quốc độ bóng tối chạy trốn ra, sau đó Linh Hồn Chi Chủ Di Nhĩ Nặc Nặc Tư đã dùng thần lực dời đến một ngôi sao trong vũ trụ, lấp kín lối ra duy nhất này để giảm thiểu vong hồn chạy trốn, đồng thời dùng pháp tắc khống chế, khiến cho vị trí của con đường này không ngừng biến ảo.

Cách một đoạn thời gian con đường này đều sẽ biến hóa một lần, sau thời gian lâu dài, ngôi sao này đã nhiễm đầy khí tức của quốc độ bóng tối mà Linh Hồn Chi Chủ cư ngụ, cho nên có năng lực đặc biệt.



- Chiến, chiến, chiến!
Tiếng hét điên cuồng cố chấp vang lên trên đồng tuyết, tiếng chiến ý xé trời không dứt bên tai…

Chỉ cần là người bình thường đều có thể nhìn ra được, Chiến Đế lúc này lâm vào trong một loại trạng thái kì lạ. Mặc dù gần trong gang tấc, liền lại như bị ngăn cách bởi một quốc độ khác, tại trong thế giới của y, chỉ còn lại có một nữ tử đóng băng lơ lửng tại trong hư không, và một ngôi sao treo cao tại bầu trời.

- Còn ngẩn ra làm gì? Bỏ qua lần này, nợ máu sẽ vĩnh viễn không có ngày báo được!
Khi mọi người bị chiến ý bá đạo công kích quốc độ Chủ Thần của Chiến Đế chấn nhiếp, vẫn còn hai người bình tĩnh, một người là Kiếm Thần, còn một người khác lại là Đao Đế. Đao Đế bỗng nhiên hét lớn một tiếng, thân hình xoay chuyển. Chỉ nghe tiếng đao ngân vang vọng, trong hư không chợt lóe lên một luồng sáng chói mắt, Đao Đế đã thi triển kỹ thuật “hóa đao”, thân hình hóa thành một vệt sáng hơi mỏng bắn ra, vẽ ra một quỹ tích gấp khúc trong hư không, lách qua các cao thủ Chiến tộc ngăn cản, trực tiếp xuyên qua đám đệ tử Chiến tộc bình thường, bay nhanh về phía chín tòa tế đàn…

Bên trái bầu trời. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com

Trong hư không, thủ lĩnh Thiên Ma tộc Hình Thiên và Phong Vân Vô Kỵ giao thủ một chiêu, sau đó trong nháy mắt tách ra. Hình Thiên thối lui trăm trượng, cũng không nóng lòng giao đấu với Kiếm Thần mà lại vội vàng đích nhìn phía bầu trời.

Trông thấy luồng chiến ý thứ nhất của Chiến Đế đã phá ra một lổ thủng trên Phản Hồn tinh, Hình Thiên trong lòng cả kinh, thứ nhất là kinh ngạc vì thực lực của Chiến Đế, mặt khác lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

“May là không thành công, bằng không để cho hắn thực hiện được nguyện vọng, bổn tọa chẳng phải hận chết sao! Phàm là địch thủ của Thiên Ma tộc ta, một kẻ cũng không thể bỏ qua!” - Hình Thiên trong lòng oán hận thầm nghĩ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hắn biết mặc dù Chiến Đế đã mượn lực lượng của cửu đỉnh, hút được nguyên mạch của đại địa, nhưng nếu muốn hoàn toàn mở ra quốc độ của Chủ Thần, căn bản không thể nào thể thành công trong thời gian ngắn.

Nghĩ đến đây, hắn chợt quay đầu sang một bên khác, môi khẽ động, dùng truyền âm nhập mật kêu lên: “Tiểu tử kia, bổn tọa biết ngươi chính là cao thủ dưới trướng Ma Đế Hoàng của Ma Giới. Không cần phủ nhận! Hừ, có thể ở cùng với đám tàn dư Đao vực, đồng thời lại có thực lực cường đại như vậy, bổn tọa đến nay còn không biết có một kẻ như vậy tồn tại… ngươi hẳn là cao thủ Ẩn ma tộc của Ma Giới. Thực lực của Chiến Đế chắc cũng không cần ta nói, thiết nghĩ Ma Giới các ngươi hẳn là còn muốn trừ khử hắn hơn bổn tọa. Lúc này là cơ hội hiếm có, không bằng chúng ta hãy cùng nhau liên thủ, ý ngươi thế nào?”

Ám Cát Cổ Đức khẽ giật mình. Ánh mắt của Hình Thiên quả thật rất nham hiểm, quan điểm của hắn đơn giản nhưng lại làm cho người ta khó có thể dùng lý lẽ phản bác. Hơn nữa từ trong giọng nói của Hình Thiên, Ám Cát Cổ Đức biết kẻ này tâm chí kiên định, một khi đã nhận định thì tuyệt đối không thể dễ dàng bị tác động bên ngoài thay đổi.

Thở dài một tiếng, Ám Cát Cổ Đức thừa nhận: “Không sai, ta chính là đệ nhất đại tướng Ám Cát Cổ Đức dưới trướng Thiên Ma Hoàng. Kiếm Thần kia rất lợi hại, với năng lực của ngươi e rằng khó có thể đánh bại hắn. Ta chậm chạp không ra tay chính là muốn tìm một cơ hội, một lần tập kích thành công.”

“Ồ…” - Trong mắt Hình Thiên lộ ra vẻ suy tư. Hắn cũng từng nghe nói đến cái tên Ám Cát Cổ Đức này, Thiên Ma tộc đã từng hợp tác với Ma Đế Hoàng vương triều lớn nhất trong mười ba vương triều Ma Giới, mặc dù không hiểu rõ lắm về thế lực Ma Giới này, nhưng hắn cũng biết được một số điều cơ bản, mà Ám Cát Cổ Đức lại nằm trong số đó.

Hơi suy nghĩ một chút, Hình Thiên trầm giọng nói: “Ma tộc các ngươi vẫn luôn cẩn thận quá mức như vậy. Bây giờ là lúc nào rồi? Nếu dựa theo phương thức của ngươi, một khi kéo dài thời gian, đợi đến khi Chiến Đế phá ra quốc độ của Chủ Thần thu hồi hồn phách của Chiến Phi thì mới ra tay, đến lúc đó sợ rằng hậu quả khó lường. Bất kể như thế nào, Chiến Đế nhất định phải chết, ngươi hiểu ý ta chứ?”

Nói đến câu cuối trong mắt Hình Thiên đã bắn ra ánh sáng hung ác. Hiện nay tộc trưởng mất tích, thế lực của Thiên Ma tộc đã không còn lớn như trước. Đối với Chiến tộc, Thiên Ma tộc trước giờ vẫn e ngại thực lực của Chiến Đế, cho nên chỉ áp dụng sách lược lôi kéo. Lần này Chiến Đế tiến hành nghi thức sống lại, hành vi của đám người mình không khác nào đã xé tan lớp màn che phủ vốn đã mỏng manh trước kia, triệt để đoạn tuyệt với Chiến tộc. Nếu như đợi lát nữa đến Chiến Đế thành công cứu sống Chiến Phi, tâm cảnh không còn trở ngại, nghĩ đến hành vi lần này của Thiên Ma tộc, với tính cách của Chiến Đế nhất định sẽ xảy ra đại chiến long trời lở đất.

Đến lúc đó bất luận thắng hay bại, Thiên Ma tộc chắc chắn sẽ bị tổn thất gấp trăm lần ngàn lần, thế lực sẽ còn yếu hơn hiện giờ. Hình Thiên quyết không muốn nhìn thấy tình huống này xảy ra.

Nghĩ đến đây, Hình Thiên đổ mồ hôi lạnh, biết hành động của mình có hơi liều lĩnh.

“Mặc kệ, không thành công thì cũng thành nhân!” - Hình Thiên cắn răng một cái, ma thức lạnh lẽo tà ác bỗng nhiên phá tan hư không, biến mất trong vũ trụ mờ mịt bên ngoài Thái Cổ vị diện.

- Phong, phá!
Một tiếng hét trầm vang lên tại nơi cư ngụ của Thiên Ma tộc trong vũ trụ. Chỉ nghe vài tiếng rạn nứt, phiến đại địa hình vuông tràn ngập sương mù dày đặc, bị hắc ám và tà ác nguyền rủa đột nhiên nứt ra. Một vật bắn ra bên ngoài, mang theo tiếng rít xuyên qua tầng tầng không gian bay về hướng Thái Cổ. Gần như ngay khi bóng đen kia phá đất bay ra, vùng đất nơi vũ trụ kia đột nhiên nổ tung, trong nháy mắt hóa thành từng mảnh nhỏ tiêu tán vào hư vô…

Một mặt khác, Phong Vân Vô Kỵ lúc đầu bị Hình Thiên liều mạng quấn lấy, nhất thời cũng không thoát ra được. Hình Thiên là thủ lĩnh của Thiên Ma tộc, dù sao cũng là cao thủ nhất đẳng, bị cao thủ cấp bậc này liều mạng công kích, Phong Vân Vô Kỵ rất khó chiếm được thượng phong. Ngoài ra hắn còn phải sẵn sàng ứng phó với tên nhân tộc kỳ quái đi cùng với Đao Đế lúc nào cũng có thể ra tay.

Hoàn toàn là một loại trực giác của cao thủ, Phong Vân Vô Kỵ phát hiện tên nhân tộc kỳ quái kia vẫn luôn tìm sơ hở của mình. Thực lực của kẻ này cũng không hề kém so với Hình Thiên, bị một cao thủ như vậy kiềm chế, Phong Vân Vô Kỵ rất khó phát huy thực lực thật sự của mình.

Hình Thiên một chiêu bức lui đối phương, hành động lại hợp với tâm ý của Phong Vân Vô Kỵ. Hắn lập tức vung tay hút lấy vài tên Thiên Ma tộc dựa vào lực lượng khải giáp xông tới gần tế đàn cửu đỉnh, trực tiếp dùng kình lực quẳng ra xa, đồng thời bước chân xê dịch, thân hình nhoáng lên đã xuất hiện phía sau Chiến Đế.

- Lui!
Hét lớn một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt nghiêm túc, hai tay đồng thời hướng sang hai bên trái phái, ý cảnh bá đạo bao phủ hai phương, hỗn chiến lập tức an tĩnh lại.

Bất kể là Chiến tộc, Thiên Ma tộc hay là cao thủ trong hệ phái tự do, chỉ cảm thấy thân thể run lên, sau đó không thể động đậy được. Một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng, mọi người chỉ cảm thấy giờ khắc này bản thân dường như đã hóa thành một thanh kiếm, một thanh kiếm bị người khác khống chế trong tay.

- Hây…
Quát khẽ một tiếng, mười ngón tay của Phong Vân Vô Kỵ gập lại búng ra. Những cao thủ bị Phong Vân Vô Kỵ dùng kiếm ý khống chế thân thể liền bị một lực lượng đánh bay ra xa. Hai chưởng này Phong Vân Vô Kỵ cũng không có ý đả thương người, sau khi bị đánh bay đi trăm trượng, mọi người chỉ cảm thấy thân thể nhẹ đi, lực trói buộc vô hình kia bỗng nhiên biến mất. Chân khí trong cơ thể vận chuyển, thân thể xoay chuyển vài cái đã tìm một nơi nghiêng nghiêng hạ xuống.

Hai chưởng bức lui đoàn người hỗn chiến hai bên, mở ra một khoảng trống lớn, cùng lúc này bước chân Phong Vân Vô Kỵ xê dịch, thân thể hơi nghiêng, tay áo vung lên, lập tức đất bằng nổi sóng, gió cát mờ mịt cuộn lên, thổi bay tuyết đọng và cả đoàn người hỗn chiến đang áp đến.

Chỉ hai cái phất tay đã quét sạch tất cả nhân tộc trong phạm vi trăm trượng, tạo thành một khoảng trống lớn, Phong Vân Vô Kỵ đã dùng thực lực bá đạo của hắn chấn nhiếp toàn trường.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn chung quanh, trong mắt bắn ra ánh sáng, thanh thế không giận mà uy.

- Phong Vân Vô Kỵ, chẳng lẽ ngươi cố ý bao che cho Chiến Đế sao? Như vậy ngươi xem hàng ngàn hàng vạn cao thủ đã chết của Đao vực ta là gì? Ngươi để tình nghĩa của thủ lĩnh Quân Thiên Thương ngày trước vào đâu? Ngươi để hàng ngàn hàng vạn tộc nhân đã chết dưới tay Chiến tộc ở chỗ nào?
Trông thấy uy thế của Phong Vân Vô Kỵ, ánh mắt Đao Đế chợt lóe lên vẻ nham hiểm, trong lòng lại nghĩ ra một kế sách độc địa. Hắn nhún người một cái vọt lên không, làm ra vẻ bi thống căm hận quát lên.

Chỉ dùng hai chữ “kích động” thì khó có thể hình dung được những lời này của Đao Đế. Không chỉ dùng lời nói ngăn cản Phong Vân Vô Kỵ ra tay, càng khiến cho đối phương lâm vào cảnh bất nghĩa. Nghe được những lời này, những cao thủ trung lập vẫn chưa động thủ chung quanh bắt đầu rục rịch, dần dần có ý muốn ra tay.

……

Trông thấy rất nhiều người không hiểu rõ chân tướng bị Đao Đế xúi giục, có ý muốn xuất thủ, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ trầm xuống, nhìn Đao Đế lạnh lùng nói:
- Được, theo như ngươi nói, vậy bổn tọa hỏi ngươi, ngày trước Chiến Đế giết chết cao thủ Đao vực có dùng quỷ kế gì không? Có đánh lén hay không? Ngươi muốn báo thù, về tình về lý bổn tọa đều không thể ngăn cản ngươi, nhưng ngươi không nghĩ đến chuyện khổ luyện võ công, đường hoàng đánh bại Chiến Đế, lại muốn dùng loại thủ đoạn đê tiện này, thừa dịp y cứu sống Chiến Phi để đánh lén, chính nghĩa của ngươi ở chỗ nào?

Khí thế của Đao Đế không khỏi ngẹn lại, trong lòng vừa sốt ruột vừa giận dữ. Hắn vốn đã tránh đề cập đến thủ đoạn báo thù, nhưng lúc này lại bị Phong Vân Vô Kỵ vạch trần. Một bên là đường hoàng dùng thực lực đánh chết đối phương, còn một bên lại muốn dùng thủ đoạn đánh lén để báo thù, nhìn bề ngoài thì có vẻ như chính nghĩa báo thù, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì khác biệt rất lớn.

Tại Thái Cổ trước giờ đều cổ vũ việc không ngừng đề cao thực lực bản thân, hành vi báo thù đê tiện như vậy xét về phẩm tính lại làm cho người ta khinh thường.

Đoàn người vốn kích động giận dữ, các cao thủ trung lập vốn có dấu hiệu muốn ra tay, nghe được những lời này của Phong Vân Vô Kỵ trong lòng liền suy nghĩ, dần dần an tĩnh lại.

- Chiến Đế giết nhiều môn nhân đệ tử của ta như vậy, chẳng lẽ chúng ta không nên báo thù? Tranh đấu giữa Kiếm vực và Chiến tộc cũng không thương vong quá nhiều, cho nên ngươi mới nói dễ dàng như vậy. Nếu đệ tử Kiếm vực chết trong tay Chiến tộc nhiều như vậy, e rằng ngươi còn quyết liệt hơn nhiều so với ta.
Trông thấy đại cuộc bất lợi, Đao Đế tâm niệm xoay chuyển, tránh không nói đến từ “thủ đoạn”, hỏi vặn lãi.

- Hừ, nếu là bổn tọa thì nhất định cũng sẽ báo thù, nhưng ít ra không phải đánh lén giống như ngươi, như vậy cho dù có thắng cũng chẳng vẻ vang gì. Huống hồ, hành động lần này của ngươi nếu như thành công sẽ can hệ đến một cô gái vô tội. Sự báo thù của ngươi lại được xây dựng trên tính mạng của cô gái yếu ớt này, chẳng lẽ ngươi vẫn có thể nói được hùng hồn như vậy.

Đao Đế lo lắng nói:
- Chiến Phi sớm đã chết rồi.

- Nhưng hiện tại cô ấy đang sống lại.
Phong Vân Vô Kỵ ánh mắt như điện xuyên qua tầng tầng không gian, trực tiếp nhìn thẳng vào hai mắt Đao Đế, giống như muốn nhìn thấu bản tâm của hắn. Ánh mắt xoay chuyển, Phong Vân Vô Kỵ đảo qua tất cả cao thủ đang rục rịch, ngón trỏ tay phải đột nhiên chỉ về Chiến Phi vẻ mặt an tĩnh trong hư không, lạnh lùng nói:
- Bổn tọa hỏi các ngươi, Chiến Đế sát phạt thiên hạ, từng tạo ra nhiều trường máu tanh, nhưng cô gái này có từng đắc tội với các ngươi hay không? Nếu đây là sự báo thù của các ngươi, vậy các ngươi còn có thể mở miệng nói đến chính nghĩa sao?

Mọi người trong lòng yên tĩnh, không ít cao thủ xông đến máu nóng liền nguội lại, trong mắt lộ ra vẻ suy tư, thở dài một tiếng lui trở về, quay đầu biến mất trong gió tuyết dày đặc…

- Ai muốn tìm Chiến Đế báo thù, bổn tọa sẽ không ngăn cản, nhưng nếu muốn nhân cơ hội này tiến hành loại báo thù nhục nhã đó, bổn tọa không biết thì thôi, còn nếu biết tuyệt đối sẽ không cho phép nó xảy ra. Huống hồ…
Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi đảo qua kia từng đám cao thủ Thái Cổ kích động, trầm ngâm một chút, sau đó nói ra một câu như sét đánh ngang tai:
- Cuộc giết chóc của Chiến tộc ngày trước chính là do Thánh điện bày mưu đặt kế, không phải là bản ý của Chiến tộc.

- A!

Đoàn người lập tức chấn động, ngay cả những người ngồi xếp bằng bên ngoài mấy ngàn trượng quan sát cũng đứng thẳng lên, từng người vẻ mặt kích động nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ.

- Ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy, ngươi có chứng cứ gì?
Có người kích động kêu lên.

- Thánh điện không thể làm ra chuyện như ngươi nói!

……

Tuy mọi người đều nghi hoặc, nhưng vẫn có nhiều người giữ được bình tĩnh, nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Với địa vị và thực lực của Kiếm Thần hôm nay, không cần thiết phải nói dối.

Trong sự chờ đợi của mọi người, Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói:
- Ngài có thể đi ra rồi.

Theo lời của Phong Vân Vô Kỵ, một gã nam tử trung niên áo xanh từ trên cầu thang ven Chiến Đế hành cung chậm rãi đi xuống, ánh mắt quét qua đám người, chỉ nói một câu:
- Ta là Thanh sứ của Thánh điện.

Dứt lời trong tay liền hiện ra một khối kim bài.

“Rầm!”

Đông đảo cao thủ trong hệ phái tự do quỳ xuống, tuyết đọng bắn ra dưới đầu gối. Trong lòng của nhiều người, Thánh điện tượng trưng cho quyền uy của Thái Cổ, là thần thánh bất khả xâm phạm.

- Thanh sứ đại nhân, ta nghĩ nhân lúc có nhiều người như vậy, ngài nên nói ra chân tướng lúc trước đi!
Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại, nói với nam tử trung niên áo xanh kia.

“Ngươi đã sớm nhận ra ta?” - Nam tử trung niên cũng không lập tức giải thích mà hỏi ngược lại.

“Không.”

“Ngươi khẳng định ta sẽ nói sao?”

“Đúng.” - Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói.

“Thị Tôn trưởng lão nói quả không sai.” - Nam tử trung niên gật đầu: “Ngươi quả thật không giống người thường.”

“Thị Tôn trưởng lão là ai?” - Phong Vân Vô Kỵ hơi kinh ngạc.

“Dưới lòng đất không phải ngươi đã gặp qua rồi sao?” - Lần này lại đến phiên nam tử trung niên kinh ngạc.

Phong Vân Vô Kỵ tâm thần khẽ động, nhớ tới lão giả nhìn thấy trong lòng đất, bị xích sắt cố định trên thềm đá rêu xanh, cũng sở hữu năng lực “thế giới”: “Thì ra là y…”

Hai người nói chuyện lại là bằng ý niệm. Nam tử trung niên áo xanh ung dung từ trên bậc thang đi xuống không hề khựng lại chút nào, làm cho người ta nhìn không ra sơ hở.

- Không sai, Chiến tộc đích hoành không xuất thế chính là theo ý của Thánh điện. Không biết các vị có nhớ, mấy trăm triệu năm trước Thánh điện lập ra chính sách máu tanh?
Nam tử trung niên áo xanh ung dung nói.

Trên mặt đất, chúng cao thủ trong hệ phái tự do ngẩng đầu lên, một số cao thủ trẻ tuổi trong mắt hiện lên ngơ ngác. Những thứ này đã quá lâu đời, rất nhiều người cũng không biết.

Còn những người có hiểu biết về những bí ẩn này nghe vậy trong mắt lộ ra vẻ suy tư.

Trên bầu trời, Hình Thiên trong lòng cực kỳ lo lắng. Tình huống lúc này rõ ràng là có lợi cho Chiến tộc, hắn vốn không muốn nhìn thấy. Nhưng có Thánh điện sứ giả ở đây, lại có Phong Vân Vô Kỵ bảo vệ, cộng thêm nhiều cao thủ tiềm tu như vậy, hắn cũng sợ ném chuột vỡ đồ, không dám tùy tiện ra tay.

“Bỏ đi, đợi lát nữa vật trấn tộc xuất hiện, đối phó với bọn chúng cũng không muộn. Chỉ hy vọng Chiến Đế không thành công nhanh như vậy.” - Hình Thiên bất giác lại nhìn lên bầu trời, trông thấy cột khí hùng hậu kia còn cần một lúc nữa mới có thể đánh trúng Phản Hồn tinh.

- Tại thần ma đại chiến lần đầu tiên, tộc ta tổn thất thảm trọng, do tứ đại…
Trung niên áo xanh thấy mọi người lộ ra vẻ hoang mang, liền lên tiếng giải thích, nhưng đột nhiên lại bị Phong Vân Vô Kỵ cắt đứt.

“Sứ giả, nguyên nhân bên trong chuyện này, chỉ cần điểm đến là dừng được rồi.” - Phong Vân Vô Kỵ dùng truyền âm nhập mật nhắc nhở.

Thanh Y sứ giả bỗng nhiên tỉnh ngộ, dường như nhớ tới điều gì, phía sau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Kiếm Thần có phát hiện gì sao?”

“Chính sách máu tanh của Thánh điện cũng không nhiều người biết, nhiều người chỉ biết mục đích chứ không biết nguyên nhân. Chuyện này quan hệ trọng đại, nơi này cũng không chỉ có tộc ta, nên làm thế nào sứ giả đại nhân hãy cân nhắc!”

- Do gợi ý của tứ đại Chí Tôn, Thánh điện đã quyết định dùng máu để gia tăng số lượng cao thủ, nhằm bổ sung sự thiếu hụt do cuộc chiến thần ma lần đầu tiên gây ra, đồng thời để ứng phó với cuộc chiến thần ma lần thứ hai có thể sẽ đến, đây chính là chính sách máu tanh. Hơn phân nửa giết chóc hiện nay tại Thái Cổ chính là vì vậy. Chính sách này vốn không tập trung vào giết chóc, mà là dùng hoàn cảnh giết chóc để thúc đẩy số lượng tộc nhân cao thủ.
Sứ giả ngừng lại một chút, sau đó nói một cách lưu loát.

- Thì ra là vậy.
Rất nhiều người đang ngỡ ngàng chợt bừng tỉnh, đối với bọn họ bảy chữ “gợi ý của tứ đại Chí Tôn” là đã đủ rồi. Trong mắt mọi người, tứ đại Chí Tôn đã là tồn tại tương đương với thần.

Lý do này của Thanh Y sứ giả khiến cho một số nhân sĩ nghe được chân tướng sự việc từ miệng người khác không khỏi nghi hoặc. Lý do này so với bọn họ biết có đôi chút khác biệt, thế nhưng nó đã biểu đạt rõ ràng “sự xuất hiện của Chiến tộc, cùng với hành vi của bọn họ đều là theo ý của Thánh điện”, đây mới là điều bọn họ quan tâm.

- Sự tình chính là như vậy.
Thanh Y sứ giả nói.

Nghe được lời nói của Thánh điện sứ giả. đoàn người vốn rục rịch liền an tĩnh lại, vẻ tuyệt vọng và xám xịt hiện lên trên mặt những người sống vì thù hận, ngay cả một số đệ tử Đao vực trên mặt cũng hiện lên vẻ suy sụp. Sau khi Thánh điện sứ giả giải thích, ý niệm báo thù trong lòng đột nhiên không còn mãnh liệt như trước nữa, thậm chí khó tiếp tục căm hận đối với Chiến tộc.

Trong mắt nhân tộc Thái Cổ, Thánh điện là một nơi cực kỳ thần bí, bởi vì Thánh điện chính là do tứ đại Chí Tôn thành lập, đồng thời đại biểu cho tiếng nói của tứ đại Chí Tôn. Trong tiềm thức mọi người, mỗi quyết sách của Thánh điện nhất định đều có nguyên nhân.

Trông thấy nửa đường đột nhiên xuất hiện một Thánh điện sứ giả, Đao Đế trong lòng kinh hãi. Tình huống vốn đang có lợi, chỉ vì Thánh điện sứ giả nói dăm ba câu liền thay đổi hoàn toàn, đây là điều hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

- Lẽ nào các ngươi không nhìn ra? Kẻ này rõ ràng là thông đồng với Phong Vân Vô Kỵ, căn bản không phải Thánh điện sứ giả!
Đao Đế giận dữ hét lên, ánh mắt đỏ bừng.

Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu:
- Quân Bất Bại, ngươi điên rồi.

Thu hồi ánh mắt, Phong Vân Vô Kỵ bước ra một bước, trầm giọng nói:
- Hôm nay là ngày sống lại của một cô gái, nếu muốn thừa dịp này đối phó với Chiến Đế, cứ việc vượt qua cửa này của ta. Qua hôm nay nếu các ngươi muốn tìm Chiến Đế báo thù, bổn tọa sẽ không ngăn cản, nhưng hôm nay thì không được.

“Kiếm Thần, đa tạ!” - Một giọng nói già nua vang lên trong tai, không cần quay đầu lại, Phong Vân Vô Kỵ cũng biết chính là đại trưởng lão trong số ba trưởng lão Chiến tộc.

“Trưởng lão không cần như vậy! Nếu như để cho bọn họ thực hiện được, Chiến Phi chắc chắn phải chết, nhưng cô ấy vốn là người vô tội. Nam tử hán đại trượng phu, nếu giành thắng lợi nhờ lợi dụng một cô gái không hề có sức phản kháng, chẳng phải là sỉ nhục lớn sao? Người như thế, Vô Kỵ cảm thấy xấu hổ khi đứng chung hàng ngũ với hắn.”

“Ta thay mặt đế quân tạ ơn, cũng thay mặt Chiến Phi còn chưa thức tỉnh tạ ơn!” - Đại trưởng lão thở dài một tiếng, chân thành nói.

Bất kể là chiến tướng hay là trưởng lão Chiến tộc, dưới tình huống này đều không tiện ra mặt, cho dù có đứng ra cũng sẽ không ai tin tưởng, nhưng Phong Vân Vô Kỵ thì lại khác.

“Ám Cát Cổ Đức, ngươi còn chờ cái gì? Đừng quên mục đích mà ngươi tới!” - Đao Đế huyết khí dâng lên tận đầu, mặc dù muốn xông lên phía trước chém giết với Kiếm Thần, nhưng dù sao hắn vẫn là một con cáo già, dù đang giận dữ nhưng vẫn tự biết mình, ít nhất hắn tự nhận còn không có phương pháp đối phó với nhân vật cùng cấp với cả Tổ Loan.

Ám Cát Cổ Đức thản nhiên cười, không hề biến sắc nói: “Chiến Đế cứu sống Chiến Phi, đây chỉ là vô tình gặp được mà thôi. Nói thật ta tới Thái Cổ cũng không có gì mục đích riêng gì, cũng không nghĩ đến chuyện đối phó với Chiến Đế.”

“Ngươi…” - Đao Đế tức giận, một tay chỉ vào Ám Cát Cổ Đức, nhưng cổ họng lại giống bị thứ gì chẹn lại, cả nửa ngày chưa nói ra được câu nào, chỉ tức giận đến đỏ bừng mặt, hai mắt trợn trừng.

Người ngoài nhìn thấy Đao Đế chỉ vào một người, vẻ mặt kích động nhưng lại không nói lời nào, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Còn Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy, con ngươi lại hơi co rút lại.

“Những kẻ này, ngày sau cần phải chú ý cẩn thận.”

- Hừ, bất luận ra sao, việc Chiến Đế giết chết rất nhiều tộc nhân là sự thật, cho dù vì nguyên nhân gì đều không thể thay đổi được. Nếu như chính sách máu tanh là do Thánh điện đặt ra, ta nghĩ hành động báo thù cũng được chính sách này cho phép chứ? Ta chỉ muốn báo thù cho môn nhân đệ tử chết đi, không biết vị nào muốn ngăn cản ta?
Ám Cát Cổ Đức tiến lên phía trước một bước, trên mặt hiện lên vẻ đau buồn.

Thanh Y sứ giả ngạc nhiên:
- Điều này, Thánh điện quả thật không hề quy định không được báo thù.

- Như vậy thì tốt.
Ám Cát Cổ Đức ung dung tiến về phía Phong Vân Vô Kỵ, một mặt dùng truyền âm nhập mật nói với Hình Thiên trên bầu trời: “Trước tiên dùng lời nói dẹp yên bọn họ, đợi lát nữa ngươi hãy tự mình nghĩ ra một lý do thật tốt. Chúng ta liên thủ, ta thủ còn ngươi công, chỉ cần hắn lộ ra sơ hở thì ngươi hãy lập tức giết chết Chiến Đế. Ngươi yên tâm, cho dù công lực của hắn cao tới đâu, ta cũng có thể ngăn cản hắn một hồi.”

“Hừ, sao ngươi lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ đứng ra thế?” - Hình Thiên không vui nói.

“Nếu như ngươi muốn đấu võ mồm, sau khi giết chết Chiến Đế ta sẽ tiếp ngươi. Thời gian không nhiều, ta mặc kể ngươi nghĩ biện pháp gì, trong thời gian một nén hương nhất định phải đột phá phòng ngự của Kiếm Thần. Qua thời gian này, theo tình hình hiện tại e rằng Chiến Đế sẽ ra tay, đến lúc đó chúng ta muốn chạy trốn cũng sẽ khó khăn.”

“Hừ, chuyện này không cần ngươi lo, bổn tọa tự có biện pháp đột phá phòng ngự của hắn. Chiến Đế nhất định phải chết!” - Hình Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

- Hôm nay cũng là ngày ta báo thù, ai dám cản?
Hình Thiên quát lớn.

- Thiên Ma tộc?… Không phải Thánh điện đã có lệnh Thiên Ma tộc không được xuất hiện tại Thái Cổ sao? Các ngươi sao lại trở về. Thì hận giữa Đao vực và Chiến tộc ta còn có thể hiểu được, còn Thiên Ma tộc và Chiến tộc thì có ân oán gì?
Thanh Y sứ giả ngạc nhiên nói. Ngay từ đầu y đã chú ý đến những chiến sĩ mặc khôi giáp kỳ quái này, chỉ là Đao Đế năm lần bảy lượt gây khó dễ, mọi người đều bị hắn thu hút, lúc này mới rãnh rỗi nhìn thế lực đột nhiên xuất hiện này.

Đối với Thiên Ma tộc, ngay cả những cao thủ tiềm tu cũng hiểu biết rất ít. Lúc trước khi Thiên Ma tộc xưng bá thiên hạ, giết chóc tạo thành còn lớn hơn nhiều so với Chiến tộc hiện nay. Trải qua năm tháng lâu đời, bọn họ gần như đã bị chìm vào quên lãng.

- Hừ, Chiến tộc có thể bội ước xuất hiện, vì sao Thiên Ma tộc ta không thể? Còn thù hận giữa chúng ta, khặc khặc…
Hình Thiên sắc mặc lạnh lẽo:
- Ngươi chỉ là một tên sứ giả nho nhỏ cũng quản nhiều như vậy sao?

Khi nói ra một chữ cuối cùng, sát khí của Hình Thiên bừng lên, một chưởng không tiếng động đánh về phía Thanh Y sứ giả.

“Đinh!”

Một tiếng kiếm ngân réo rắt, một vệt cầu vồng màu đen chợt lóe lên, Đệ Ngũ Kiếm Đảm đã lăng yên từ trong tay áo bào rộng thùng thình của Phong Vân Vô Kỵ trượt ra, bay vào trong tay, xoay tròn tạo thành một phiến bóng kiếm. Phong Vân Vô Kỵ tiện tay đánh ra một chưởng, tiếng kiếm rít vang lên, bóng chưởng đen kịt do Hình Thiên đánh ra trong nháy mắt bị kiếm khí cắt qua mấy trăm lần, hóa thành khói tiêu tán.

- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi thật sự muốn đối địch với Thiên Ma tộc ta sao?
Hình Thiên bước ra một bước, hư không chấn động, ma khí dưới chân tỏa ra, khí tức toàn thân bừng lên:
- Hôm nay ngươi nhúng tay vào việc của người khác, hãu cẩn thận đấy. Hừ, theo bổn tọa biết Kiếm vực cũng có không ít đệ tử võ công không cao, bổn tọa cũng không ngại đón nhận một cuộc báo thù của ngươi, hà hà!

“Xoẹt!”

Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra. Trời đất đột nhiên tối sầm. Hình Thiên chỉ cảm thấy tinh quang từ dưới mí mắt của Phong Vân Vô Kỵ bắn ra. Trời đất u ám, tất cả chìm vào trong bóng tối, chỉ còn lại một đôi mắt mang theo sát cơ vô hạn.

- Ngươi rất ngu xuẩn.
Phong Vân Vô Kỵ nhìn chằm chằm vào Hình Thiên giữa không trung, trong giọng nói bình đạm ẩn chứa sát cơ vô hạn. Ngay cả Ám Cát Cổ Đức nghe được trong lòng cũng phát lạnh, không khỏi rùng mình một cái.

Dừng một chút, Phong Vân Vô Kỵ nói với giọng lạnh lẽo như băng:
- Ngu xuẩn đến mức dám uy hiếp ta… kết quả của nó sẽ là cái chết.

- Cái gì?
Hình Thiên giận dữ:
- Thật cuồng vọng…

Hắn còn chưa nói xong, trước mắt bóng người chợt lóe lên, một ánh kiếm đen kịt nhanh chóng mở rộng ra trong mắt. Hình Thiên kinh hãi, căn bản không ngờ Phong Vân Vô Kỵ vừa dứt lời đã ra tay, vội vã đưa giáp tay phải đầy mũi nhọn lên đón đỡ.

“Đang!”

Một tiếng kim thiết va chạm chói tai vang lên, Hình Thiên mặc dù dùng tay phải ngăn được một kiếm này, nhưng lực lượng trên thân kiếm lại đánh bay hắn ra ngoài. Trong tầm nhìn, chỉ thấy Phong Vân Vô Kỵ tóc đen bay lượn, trong mắt hiện lên sát khí, giữa tay phải lóe lên một quả cầu sáng màu đen, xoay tròn như tia chớp mở rộng ra.

“Không hay!” - Hình Thiên vốn đang muốn quay lại chém giết một phen, vừa thấy cảnh này liền hoảng hốt. Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng, kinh nghiệm chiến đấu mấy trăm triệu năm khiến cho hắn gần như bản năng bay ngược về phía sau, căn bản không dám tiến vào lĩnh vực của Phong Vân Vô Kỵ.

- Hừ!
Phong Vân Vô Kỵ thấy thế cũng không đuổi theo, liền thu hồi Kiếm chi lĩnh vực đang mở rộng, rút vào huyệt Lao Cung biến mất không còn bóng dáng, đồng thời chuyển kiếm sang tay trái, lại chém ra một kiếm.

“Bùng!”

Một kiếm thế mạnh lực trầm lại chém vào trên người Hình Thiên. Thiên Ma giáp phát ra một tiếng kêu chói tai, từ vai trái đến ngực phải hiện ra một vết kiếm màu trắng sắc bén…

Một bên khác, trông thấy Phong Vân Vô Kỵ lao đi truy sát Hình Thiên, khóe miệng Ám Cát Cổ Đức thoáng hiện lên một nụ cười đắc ý, lập tức vọt lên không, bay về hướng Chiến Đế…

Chiến tộc mặc dù vẫn luôn im lặng nhưng đã sớm đã phòng, chợt thấy Ám Cát Cổ Đức bay vút lên, lập tức giận sữ hết lớn một tiếng. Nơi Ám Cát Cổ Đức đi qua, ánh đao từ hai bên trái phái như thủy triều vọt lên, chém về phía hắn …

Ám Cát Cổ Đức nào lại sợ, trông thấy những ánh đao trên không quấn lại chém nhanh xuống, che phủ cả bầu trời, hắn liền cười lạnh một tiếng, hai tay trực tiếp đẩy về hai bên, Tuyệt Đối lĩnh vực đã phát ra.

“Ầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, đoàn người bắn tung ra, đao khí chém ra đột nhiên giữa đường bật trở về, nổ tung trong đoàn người. Vô số đệ tử Chiến tộc kêu thảm bắn lên, đoàn người vốn dày đặc lập tức phân ra thành một lối đi thẳng tắp. Con ngươi Ám Cát Cổ Đức hơi co lại, thân thể nhoáng lên hóa thành một luồng khói nhẹ lướt qua con đường này…

Nguồn: tunghoanh.com/phi-thang-chi-hau/chuong-476-rfeaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận