Phi Thăng Chi Hậu
Tác giả :Hoàng Phủ Kì
-----oo0oo-----
Chương 541: Sự thật của cuộc chiến thần ma và tình cảnh khó khăn của Thái Cổ
Người dịch: fishscreen
Biên tập: Kyon
Nguồn: TTV
Phong Vân Vô Kỵ hơi nhíu mày. Câu trả lời này của Bạch Hổ Chí Tôn không thể giải quyết tất cả nghi vấn trong lòng hắn, ngược lại còn khiến hắn sinh ra nghi vấn mới.
Mặc dù Phong Vân Vô Kỵ không có ý nói ra nghi ngờ trong lòng, nhưng đôi mày kiếm vô ý nhướng lên lại lọt vào mắt Bạch Hổ Chí Tôn.
- Vô Kỵ, hôm nay ngươi cũng là một trong Chí Tôn của Thái Cổ. Hiện giờ ngươi đã có quyền biết tất cả mọi chuyện của Thái Cổ rồi. Nếu như ngươi có nghi vấn gì thì cứ nói ra, ta sẽ lần lượt trả lời. Trước khi ngủ say ta sẽ giải quyết tất cả những nghi hoặc trong lòng ngươi.
Bạch Hổ Chí Tôn lạnh nhạt nói.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẽ động, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôn thượng xin hãy nói cho ta biết về tình huống cặn kẽ của cuộc chiến thần ma. Trong lòng ta thật sự có rất nhiều nghi vấn. Quang Ám có hai mươi sáu Chủ Thần, còn Thái Cổ Chí Tôn lại chỉ có bốn Chí Tôn. Cho dù có bốn thánh thú và Tứ Tượng đại trận ngăn cách thần lực, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể tự vệ, nếu muốn đối mặt với Chủ Thần khác, còn đánh chết hai tên Chủ Thần thì dường như có hơi quá sức. Còn nữa, Ma Giới hình như đã xuất hiện một đội Hắc Ám viễn chinh quân to lớn, còn Thái Cổ chúng ta chẳng lẽ chỉ có những cao thủ của Bắc Hải sao? Lẽ nào sau cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, tình huống của tộc ta đã thê thảm đến mức độ này? Nơi Ma vực phía tây có một tòa thành, ở đó có rất nhiều cao thủ đã tồn tại từ hỗn độn ban đầu, trong đó còn có một người đã vượt qua cảnh giới của Chí Tôn, tên y là Đế Thích Thiên, không biết Chí Tôn có biết người này không?
Ở chung quanh, các trường lão Bắc Hải và Huỳnh Hoặc đều lộ ra vẻ lắng nghe. Trong cuộc chiến thần ma, nhìn bề ngoài thì chiến tranh giữa người và ma là chính, nhưng trên thực tế trận chiến thật sự lại diễn ra giữa Chí Tôn và Chủ Thần. Lúc trước khi mấy vị Chí Tôn trọng thương trở lại Thái Cổ, chỉ vội vã ban bố một loạt mệnh lệnh, sau đó liền chìm vào ngủ say. Cho nên về tình huống chiến tranh giữa Chí Tôn và Chủ Thần, hai tên Chủ Thần một Quang một Ám và Hiên Viên bỏ mình như thế nào, ngay cả các trưởng lão Bắc Hải cũng không rõ.
Hai mắt Bạch Hổ Chí Tôn hiện lên vẻ khác thường, lần lượt quét qua Phong Vân Vô Kỵ, Huỳnh Hoặc và trưởng lão Bắc Hải, im lặng một lúc, sau đó vung tay lên. Một vầng sáng trắng mờ mịt từ trong cơ thể Bạch Hổ Chí Tôn tỏa ra, lực lượng hùng hậu của Bạch Hổ liền tạo thành một kết giới bao bọc toàn bộ Thánh sơn.
Sau khi làm xong những chuyện này, Bạch Hổ Chí Tôn mới quay đầu nói với Phong Vân Vô Kỵ:
- Ta vừa tỉnh lại không lâu, chuyện của Thái Cổ đã rất nhiều năm ta không hay biết. Trước đây không lâu ta cũng chỉ biết được một ít tình huống đại khái từ đại trường lão Bắc Hải. Trên thực tế, đối với cuộc chiến thần ma, tuy chúng ta là người trong cuộc nhưng có một số việc cũng không hiểu rõ lắm. Chẳng hạn như tàn hồn hợp thể của “Chiến Tranh Chi Chủ” Địch Tư Mã Sâm và “Cứu Thục Chi Chủ” Tát Gia đã bỏ mạng, cũng là tên Hoàng kia làm thế nào sinh ra ta cũng không biết. Vì vậy, Vô Kỵ, ta cần phải hiểu một chút về tình hình của bốn tộc thần, ma, nhân, huyết trong những năm qua.
Phong Vân Vô Kỵ hơi kinh ngạc, sau đó lại thư thái gật đầu một cái, liền đem tình hình của Thái Cổ mà mình biết lần lượt nói với Bạch Hổ Chí Tôn. Trong lúc Phong Vân Vô Kỵ nói, những người khác cũng chú ý lắng nghe. Đây là lần đầu tiên bọn họ từ trong miệng Phong Vân Vô Kỵ nghe được hoàn chỉnh những gì trải qua có liên quan đến hắn. Có một số thứ ngay cả trưởng lão Bắc Hải cũng không biết, ví dụ như sự tồn tại của Đế Thích Thiên.
Đợi Phong Vân Vô Kỵ nói xong, đám trưởng lão Bắc Hải cũng đem những tin tức thu thập được từ trước đến nay lần lượt nói ra.
Bạch Hổ Chí Tôn vẫn luôn cẩn thận lắng nghe. Đợi sau khi mọi người nói xong, Bạch Hổ Chí Tôn mới ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt anh tuấn uy vũ và quyết đoán lộ ra vẻ suy nghĩ.
Trầm tư một lúc, Bạch Hổ Chí Tôn mới lẩm bẩm nói:
- Thanh Long của phương đông, Chu Tước của phương bắc, Bạch Hổ của phương tây, Huyền Vũ của phương nam, bốn Chí Tôn tạo thành Tứ Tượng đại trận. Như vậy khi đối mặt với một Chủ Thần duy nhất, hoàn toàn có thể cuốn thần thể của hắn vào trong Tứ Tượng đại trận, ngăn cách bản thể của hắn và thần lực trong vũ trụ hư không, liên hệ với pháp tắc và hàng tỉ quy tắc từ xưa đến nay. Đến khi thần lực hao tổn hết, chính là lúc Chủ Thần mất mạng.
- Dưới vực sâu bóng tối có mười ba Hắc Ám Chủ Thần, trên Thiên Đường ánh sáng cũng có mười ba tên Quang Minh Chủ Thần. Trước khi chúng ta phát hiện ra sự tồn tại của Chủ Thần, Quang Ám Chủ Thần từng người đều có chức vị riêng, mà giữa Quang Ám vẫn luôn diễn ra chiến tranh kịch liệt. Tình huống này ngay cả trong cuộc chiến thần ma cũng không thay đổi.
- Lúc mới bắt đầu, kẻ địch của nhân tộc chúng ta thật ra chỉ có yêu ma. Khi đó giữa Chủ Thần hẳn là còn đang tranh đoạt lực lượng tín ngưỡng của nhân tộc chúng ta. Chủ Thần là linh vật tồn tại từ hỗn độn ban đầu, khống chế pháp tắc trong vũ trụ, nhân loại vốn không thể nào so sánh được. Năng lực của bọn chúng gần như là được trời ưu ái, bẩm sinh đã có, không giống như nhân tộc chúng ta cần phải tu luyện. Huống hồ khi nhân loại chúng ta sinh ra, chút khí tức hỗn độn giữa vũ trụ kia đã sớm bị tiêu hao gần hết, còn dư lại không nhiều lắm. Nhìn vào điểm này, nhân loại dù có tu luyện bao nhiêu cũng thể so được với Chủ Thần. Nhân loại có thể thông qua tu luyện mạnh hơn những hung thú Hồng Hoang kia đã không dễ rồi. Cho nên nếu nói dùng sức người để khiêu chiến với Chủ Thần thì quá không thực tế.
- Trong giai đoạn đầu của cuộc chiến thần ma, chúng ta còn chưa nhận biết được Chủ Thần. Khi đó chúng ta chỉ phát hiện được một số yêu ma và thiên sứ chiến đấu ở không gian thuộc về nhân loại, mà chiến tranh giữa bọn chúng lại ảnh hưởng đến nhân loại, khiến cho đông đảo nhân loại tử vong. Nhân loại Thái Cổ và nhân loại ở không gian khác vốn cùng một chủng tộc, cùng nguồn cùng gốc, chỉ là chúng ta sinh ra tại Thái Cổ, còn bọn họ lại sinh ra ở không gian khác, hơn nữa thời gian sinh ra kém xa nhân loại Thái Cổ. Cho nên sau khi phát hiện những yêu ma này đột ngột xuất hiện, hơn nữa không ngừng tràn ra, nhân loại Thái Cổ quyết định bắt đầu hành động. Khi đó đã có rất nhiều người nắm trong tay lực lượng Thần cấp.
- Đông đảo cao thủ Thái Cổ bắt đầu được phái đến những nơi phát hiện ra yêu ma. Lúc ban đầu, bởi vì không hiểu phương thức tác chiến của yêu ma, cho nên chúng ta đã bị thiệt thòi một chút. Nhưng chúng ta là nhân loại Thái Cổ, là giống loài cao nhất trong vũ trụ ngoại trừ Chủ Thần, ưu thế rất nhanh liền được thể hiện. Bất kể là yêu ma hay thiên sứ, sau khi quen thuộc phương thức chiến đấu của bọn chúng, thực lực của bọn chúng còn chẳng bằng yêu thú Hồng Hoang mà chúng ta đối mặt trước kia. Giống như bẻ gãy cành khô, chúng ta dễ dàng tiêu diệt tất cả yêu ma xâm nhập vào không gian nhân loại gần Thái Cổ. Cũng chính từ lúc đó đã lưu truyền những câu chuyện thần thoại mà ngươi kể, nói trắng ra đó chỉ là nhân loại chúng ta chiến đấu với yêu ma và Thiên Đường mà thôi.
Những lời này của Bạch Hổ Chí Tôn, trưởng lão Bắc Hải và Huỳnh Hoặc đều biết, nhưng Phong Vân Vô Kỵ thì không hiểu rõ lắm.
- Chí Tôn! Theo như ta được biết, lúc trước Thái Cổ không hề biết đến sự tồn tại của thánh thú. Vậy sau đó bốn vị Chí Tôn làm thế nào tìm được bốn thánh thú? Lại làm cách nào để được bọn chúng chấp nhận?
Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày, nghi hoặc nói:
- Theo như ta được biết, bốn thánh thú hình như là trước khi cuộc chiến thần ma chính thức diễn ra mới xuất hiện. Đương nhiên thời gian cụ thể thì ta không biết.
- Không phải chúng ta tìm được bốn thánh thú, mà là bốn thánh thú tìm được chúng ta.
Bạch Hổ Chí Tôn trịnh trọng nói.
- Hả? truyện copy từ tunghoanh.com
Phong Vân Vô Kỵ giật mình thốt lên. Câu trả lời của Bạch Hổ Chí Tôn thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn. Bốn thánh thú vốn là sinh vật không có ý thức, nhìn vào điểm này bọn chúng không thể nào chủ động tìm kiếm ai. Mà Bạch Hổ Chí Tôn lại nói rằng bốn thánh thú đã tìm được bọn họ.
- Hôm đó ta đang tĩnh tu như thường ngày, nhưng chẳng biết vì sao tâm thần lại luôn không yên, một hồi lâu vẫn không thể nhập định được. Trong xa xăm, ta cảm ứng được trong linh hồn dường như có một giọng nói đang kêu gọi. Lúc ấy ta cũng không hiểu chuyện gì, chỉ dựa vào bản năng dẫn dắt đi theo lời kêu gọi đó. Sau đó trong một không gian khác, ta đã phát hiện ra thánh thú Bạch Hổ có thời gian tồn tại vượt xa nhân loại này, còn nhận được truyền thừa của nó.
- Lúc ấy, trong số bốn Chí Tôn ta chỉ quen biết Chu Tước và Hiên Viên. Sau khi nhận được truyền thừa của Bạch Hổ ta liền đi tìm Hiên Viên. Về những chuyện này Hiên Viên luôn có kiến thức rất rộng. Không ngờ khi ta đến chỗ Hiên Viên thì phát hiện Chu Tước cũng ở đó, hơn nữa bọn họ cũng nhận được truyền thừa của thánh thú khác.
- Trong vòng một ngày đột nhiên xuất hiện ba thánh thú, hơn nữa chúng ta lại đồng thời nhận được truyền thừa của ba thánh thú đó. Từ trong chuyện này chúng ta cảm nhận được điều gì đó không bình thường. Nên biết là ngay cả khi nhân tộc chiến đấu với hung thú Hồng Hoang thì những thánh thú này cũng không xuất hiện. Hơn nữa lúc ba người chúng ta ở cùng với nhau lại có một ít biến hóa khác, thần thức lập tức được tăng cường. Tại khoảnh khắc đó chúng ta cũng cảm ứng được khí tức của Huyền Vũ phương nam.
Bạch Hổ Chí Tôn lần lượt nói ra mọi chuyện, không hề ngừng lại:
- May mắn thế nào, khi ấy chúng ta đều là nhân sĩ đã thành danh. Có điều lúc đó chúng ta đều không hiểu được là chuyện gì xảy ra. Sau khi thảo luận mà không thu được kết quả nào, ta liền quay về nơi tĩnh tu. Nhận được truyền thừa của thánh thú, tâm tư của ta quả nhiên đã ổn định lại. Thế là chúng ta liền tĩnh tâm, bắt đầu lĩnh ngộ cách vận dụng của thánh lực.
- Trong thời kỳ bế quan này, chúng ta đã đóng sáu giác quan lại, đối với chuyện bên ngoài không hề hay biết.
Trong mắt Bạch Hổ Chí Tôn lộ ra vẻ hồi tưởng:
- Chờ sau khi tỉnh lại từ trong tĩnh tu, ta mới biết Thái Cổ đã xuất hiện một Thiên Ma Xi Vưu, thậm chí ngay cả Hiên Viên cũng thiếu chút nữa không phải là đối thủ của hắn. Mà lúc ta tỉnh lại thì mọi chuyện đã sớm đã kết thúc rồi. Đầu tiên là tranh đấu giữa pháp võ, sau đó lại là chiến tranh chính tà trong nội bộ người tu võ. Lúc đó Thái Cổ đang trong thời buổi rối ren, không ai ngờ được ngay sau đó lại là cuộc chiến thần ma.
- Lĩnh ngộ cách vận dụng của thánh lực đã hao tốn của chúng ta rất nhiều thời gian. Mà thời gian dung hợp với thánh thú càng dài, chúng ta cũng càng hiểu rõ hơn về bản nguyên của thánh lực.
Bạch Hổ Chí Tôn lắc đầu một cái, nói:
- Đến lần này dùng phương pháp ngủ say để chữa trị thương thế, ta mới có thể hoàn toàn hiểu rõ về thánh lực trong xa xăm.
Nói tới đây, Bạch Hổ Chí Tôn quay đầu lại, vươn một tay ra chỉ lên trời, nói với Phong Vân Vô Kỵ:
- Trong xa xăm, bất kể là sự xuất hiện của thánh thú, hay là chúng ta thành tựu Chí Tôn, tất cả đều là kết quả tác dụng của bình hành pháp tắc vận hành trong vũ trụ. Mà bản nguyên của lực lượng thánh thú chính là bình hành, bình hành giữa lực lượng của Chủ Thần, bình hành trong vũ trụ không gian này… Ta vốn không hiểu rõ lắm, nhưng từ sau khi ngươi kể về tình huống của hải dương hỗn độn và Chủ Thần thứ mười bốn, trong lòng ta liền có giải thích như vậy. Thậm chí bao gồm sự xuất hiện của ngươi, đều có thể là kết quả của bình hành pháp tắc trong xa xăm.
- Kết luận này có chút gượng ép, nhưng pháp tắc vốn không có ý thức, chỉ là kết quả của một loại quy luật vận hành. Nói cách khác, nếu như đây là sự an bài của cái gọi là tạo vật và vận mạng trong xa xăm, Vô Kỵ, ngươi có từ chối sự sắp đặt này không?
Bất kể có phải là an bài của vận mạng hay không, Phong Vân Vô Kỵ hay bốn Chí Tôn đều không thể từ chối sự sắp đặt này. Tình cảnh của nhân loại đã định sẵn nhân loại không thể cự tuyệt bất kỳ hình thức trợ giúp nào.
Sau khi trầm mặc một lúc, Phong Vân Vô Kỵ hơi bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta còn có lựa chọn thứ hai.
Trên gương mặt lạnh lùng của Bạch Hổ Chí Tôn cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười ôn hòa, gật đầu nói:
- Trong cuộc chiến thần ma, “Chiến Tranh Chi Chủ” Địch Tư Mã Sâm và “Cứu Thục Chi Chủ” Tát Gia mặc dù đã bỏ mạng, nhưng lúc ấy chúng ta đều bị trọng thương, chỉ có thể nhìn thần cách của hai người bọn chúng hóa thành sao băng rơi xuống, địa phương cụ thể thì lại không biết, cũng không có sức đuổi bắt. Thần cách của Chủ Thần hình thành tại hỗn độn. Đạt đến cấp bậc như Chủ Thần, muốn phá hủy thần cách cũng không được, bởi vì nó đã liên kết với pháp tắc vận hành trong chu thiên vũ trụ. Nếu muốn hủy diệt thần cách của hai người bọn chúng, trừ khi là hủy diệt cả vũ trụ này. Ban đầu chúng ta dựa vào phương hướng hai viên thần cách hóa thành dòng sáng rơi xuống, tính toán nơi hai tên Chủ Thần bỏ mạng. Sau đó do bị thương rất nặng nên cũng không có sức đi quản chuyện này, vì vậy mới nhờ Vu tộc đến đó điều tra, nếu như phát hiện vấn đề thì lập tức trấn áp thần cách của Chủ Thần.
- Chí Tôn, chẳng lẽ Chủ Thần thật sự không thể hủy diệt sao?
Đại trường lão Bắc Hải hỏi.
Bạch Hổ Chí Tôn lắc đầu, nói một cách khẳng định:
- Không thể. Thần cách của Chủ Thần là một thứ rất khó giải thích bằng ngôn ngữ. Ban đầu chúng ta đã cố ý dùng thánh lực mạnh nhất công kích thần cách của hai người bọn chúng, nhưng cũng không thể nào phá hủy được nó. Mà trong khoảng thời gian ngủ say này, ta bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh giao thủ với hai tên Chủ Thần khi đó, không ngừng nghiên cứu sự huyền bí bên trong, cuối cùng cho ra một cái kết luận: mỗi pháp tắc trong vũ trụ đều tương ứng với một vị Chủ Thần, chỉ cần vũ trụ còn tồn tại thì trong vũ trụ sẽ có mười ba vị Hắc Ám Chủ Thần và mười ba vị Quang Minh Chủ Thần. Đây là định luật không thể thay đổi của vũ trụ. Cho dù Chủ Thần đã bỏ mình, nhưng cũng sẽ có Chủ Thần mới thừa kế thần cách và thần lực của chúng, lại ngồi lên địa vị của thần. Nhìn vào điểm này, chúng ta căn bản không có khả năng hoàn toàn hủy diệt bất kỳ một Chủ Thần nào.
“Ong!”
Mọi người đều cảm thấy trong đầu kêu lên một tiếng, tâm thần chấn động không thôi. Kết luận này của Bạch Hổ Chí Tôn quả thật giống như một hòn đá lớn ném xuống đáy lòng bình tĩnh của bọn họ.
- Chí Tôn, chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao? Nếu như Chủ Thần bất diệt, vậy chẳng phải tộc ta sẽ vĩnh viễn ở vào tình cảnh bị nô dịch sao?
Trưởng lão Bắc Hải mang theo chút hi vọng hỏi.
- Biện pháp thì vẫn có.
Bạch Hổ Chí Tôn nhìn Phong Vân Vô Kỵ, nói đầy hàm ý:
- Trừ khi là tộc ta cũng có thể xuất hiện một vị Chủ Thần khiến Quang Ám Chủ Thần đều e ngại, bằng không địa vị và tình thế của chúng ta hiện giờ là không thể nào thay đổi được.
- Vô Kỵ, ngươi còn nhớ cái tên gọi là “Hoàng” tại Ma Giới kia không?
- Đương nhiên là nhớ.
Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy liền gật đầu đáp.
- Thần cách là không thể hủy diệt. Dưới ảnh hưởng của bình hành pháp tắc, số lượng Quang Ám Chủ Thần cũng đã định sẵn là hai mươi sáu vị. Mặc dù đã bỏ mình, chỉ cần cho bọn chúng đầy đủ thời gian, bọn chúng cũng có thể lần nữa thu thập lại thần lực, lại ngồi lên địa vị của thần. Điểm này mặc dù chúng ta không thể thay đổi được, nhưng vẫn có thể làm một số chuyện ảnh hưởng đến bọn chúng. Chẳng hạn như thừa dịp hắn suy yếu, không ngừng đả kích làm hắn yếu đi. Cho dù có thể hủy diệt được ý thức của Chủ Thần hay không, ít nhất chúng ta cũng có thể gắng sức kéo dài thời gian bọn chúng ngồi lên lại địa vị của thần. Lần này ta và ngươi liên thủ, Quang Ám Chủ Thần dung hợp kia cho dù có ẩn nhẫn khổ tu, lẳng lặng thu thập thần lực, cũng ít nhất phải cần một tỉ năm mới có thể ngồi lên lại địa vị của thần, khôi phục quang vinh của ngày xưa. Trong thời gian đó cuộc chiến thần ma lần thứ hai cũng đã qua rồi, dù hai bọn chúng có thể ngồi lên lại địa vị của thần hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đại cuộc.
Nghe đến đây, Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ suy tư. Hắn đột nhiên nhớ đến Bổn Tôn. Trong cảm ứng, lúc cuối cùng hẳn là Bổn Tôn đang ở cùng với Hoàng, tình huống của Hoàng như thế nào Bổn Tôn tự nhiên phải biết. Hơn nữa trong lòng Phong Vân Vô Kỵ luôn có một cảm giác kỳ quái: Hoàng chắc là phải có một ít liên hệ với Bổn Tôn, hai bên dường như quen biết với nhau.
Nhưng khi Phong Vân Vô Kỵ muốn liên lạc với Bổn Tôn để hỏi thăm tình huống và tung tích của Hoàng, lại phát hiện không thể nào liên lạc được với Bổn Tôn. Khí tức của Bổn Tôn trong cảm ứng càng lúc càng yếu ớt, căn bản không thể phán đoán được vị trí cụ thể của hắn.
“Thực lực của Bổn Tôn tiến bộ càng lúc càng nhanh, dù với tốc độ của ta hôm nay cũng khó mà theo kịp bước tiến của hắn. Dựa theo tốc độ này, Bổn Tôn e rằng rất nhanh sẽ thoát khỏi hạn chế ban đầu định ra cho hắn khi phân thần. Có lẽ… nên suy nghĩ đến chuyện ba phân thần dung hợp rồi.” - Phong Vân Vô Kỵ yên lặng thầm nghĩ, nhưng ý niệm này nhanh chóng lướt qua khỏi đầu.
Giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn tiếp tục truyền vào trong tai:
- Về phần hải dương hỗn độn mà ngươi nói đến, ta lại có một suy nghĩ. Theo như lời ngươi nói, không hề nghi ngờ âm mưu của “Thời gian chi kiếm” là do Hoàng sắp đặt. Đạt đến trình độ như chúng ta, khi gặp phải nguy hiểm hay nguy cơ, trong lòng đều sẽ dự cảm trước, hoặc là sóng lòng nhấp nhô, khí huyết bất an, trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Với loại nhân vật như Chủ Thần, không có lý do gì trước khi bỏ mạng lại không hề có bất kỳ cảm giác nào.
- Ban đầu bốn tộc thần, ma, nhân, huyết hỗn chiến. Giữa Quang Minh Chủ Thần và Hắc Ám Chủ Thần, giữa Thiên Đường và Ma Giới, giữa huyết tộc và Thiên Đường, giữa Thái Cổ và Ma Giới đều có chiến tranh. Lúc ban đầu kẻ địch của chúng ta chỉ có yêu ma, nhưng đến lúc sau cả Thiên Đường và huyết tộc đều xen vào. Đương nhiên chiến tranh giữa bọn chúng vẫn tiếp tục như trước. Có điều bởi vì nhu cầu của Chủ Thần đối với lực lượng tín ngưỡng, khi đối phó với nhân tộc Thái Cổ chúng ta giữa chư thần hẳn là đã đạt thành hiệp nghị. Lúc ấy đối phó với chúng ta, bên phía Hắc Ám chỉ có “Chiến Tranh Chi Chủ” Địch Tư Mã Sâm, còn bên phía Quang Minh chỉ có “Cứu Thục Chi Chủ” Tát Gia. Cũng bởi vì nguyên nhân này, tuy chúng ta chỉ có bốn Chí Tôn nhưng lại thuận lợi khiến cho hai tên Chủ Thần bỏ mạng. Nếu không phải vì các bên quá khinh thường Thái Cổ ta, không ngờ rằng bốn thánh thú liên thủ lại có thể sinh ra không gian cấm chế thần lực, e rằng cục diện hôm nay đã khác rồi.
- Những Chủ Thần kia mặc dù cao cao tại thượng, không có tình cảm, nhưng lại rất quan tâm đến một số thứ. Chẳng hạn như lực lượng tín ngưỡng, đây là nguồn gốc lực lượng cường đại của bọn chúng. Giữa những Chủ Thần này khẳng định là cũng tranh đấu với nhau. Cái chết của Chiến Tranh Chi Chủ và Cứu Thục Chi Chủ đã khiến cho tất cả Chủ Thần sợ hãi thánh thú và thánh lực của Thái Cổ. Cuộc chiến thần ma lần đầu tiên đã kéo dài rất lâu, trước khi nhân tộc chúng ta xen vào thì giữa Chủ Thần đã có tranh chấp, nhưng lâu như vậy cũng chưa từng nghe nói có Chủ Thần nào bỏ mạng. Cái chết của Chiến Tranh Chi Chủ và Cứu Thục Chi Chủ hiển nhiên đã sinh ra chấn nhiếp đối với những Chủ Thần này.
Nghe đến đây, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ đã bắt đầu hiểu ra:
- Mấy vị Chí Tôn chính là đã nhìn thấu chuyện này. Tất cả Chủ Thần nhìn giống như cao cao tại thượng, nhưng về phần sinh mạng cũng không có gì khác so với người bình thường, cực kỳ sợ chết. Bởi vì sợ chết nên mới đa nghi. Dù sao thì thần cách không thể hủy diệt, pháp tắc cũng không thể hủy diệt, đã định sẵn sẽ tồn tại Chủ Thần.
- Không sai, về thái độ đối với sinh mạng thì Chủ Thần và người bình thường không có gì khác nhau. Thần cách mặc dù không thể hủy diệt, nhưng ý thức ngồi trên địa vị của thần thì lại có thể thay đổi được. Nói trắng ra, Chủ Thần dù sao cũng không phải như thánh thú. Bốn thánh thú vốn không có ý thức, còn Chủ Thần thì lại có ý thức, mà có ý thức thì khó tránh khỏi sợ chết. Lại nói về tên Hoàng kia, lúc chúng ta rời đi e rằng đã có rất nhiều yêu ma chạy về phía hắn. Thần cách của một Chủ Thần đủ để khiến cho tất cả yêu ma đều động tâm. Với thân thể trọng thương của hắn, cộng thêm tên Lộ Tây Pháp giảo hoạt nấp ở một bên, Hoàng này e rằng khó thoát khỏi tai kiếp. Chúng ta vốn không đánh chết hắn, nhìn vào điểm này, bọn Lạp Đạt Mạn Địch Tư cũng không thể nào nói chúng ta phá hư Thái Cổ hiệp nghị. Đã có tiền lệ là Hư Vô Chi Quân phái những Hắc Ám Chi Nô có thể tự nổ kia tiến vào Thái Cổ, chúng ta cũng chỉ tiến vào Ma Giới đánh bị thương một yêu ma đỉnh cấp mà thôi, đương nhiên không thể xem là phá hư Thái Cổ hiệp nghị.
Phong Vân Vô Kỵ nhìn khuôn mặt tái nhợt và suy yếu của Bạch Hổ Chí Tôn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác cao thâm khó lường. Bạch Hổ là hung thần của phương tây, nếu như chỉ biết cậy mạnh, đấu đá bừa bãi thì nhiều nhất chỉ là một kẻ lỗ mãng, nhưng nếu cộng thêm khả năng suy xét tình huống thì cực kỳ đáng sợ. Hiển nhiên Bạch Hổ Chí Tôn trước khi hành động đã tính toán tất cả, nếu không thì cũng sẽ không ra tay một cách tùy tiện như vậy.
Sau cuộc chiến thần ma, Hiên Viên đã bỏ mình. Huyền Vũ Chí Tôn là lực lượng của đất, nhìn vào tính chất của thánh lực có lẽ là một người trung hậu. Lợi dụng việc Chủ Thần rất muốn biết nguyên nhân Chiến Tranh Chi Chủ bỏ mạng, cộng thêm tính cách đa nghi, từ đó sắp đặt các mưu kế khiến Ma Giới không thể đoán ra hư thật của Thái Cổ, e rằng không phải do Chu Tước Chí Tôn thì cũng là Bạch Hổ Chí Tôn bày ra.
Chu Tước Chí Tôn theo cái tên thì hình như là phái nữ, không có vẻ là do bà sắp đặt. Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ, trong lòng lại hiện lên một ý niệm khác.
Ban đầu khi gặp được Thương Khung Chí Tôn, trong bốn thánh thú dường như cũng không thấy nói đến cái tên này, nhưng Thánh điện lại quen biết. Vậy Thương Khung Chí Tôn này rốt cuộc là vị nào?
- Vô Kỵ! Hắc Ám viễn chinh quân Ma Giới ngươi không cần để ý. Hôm nay ngươi đã trở thành Đệ Ngũ Chí Tôn của Thái Cổ, có một bí mật ta có thể nói cho ngươi biết, đương nhiên đồng thời cũng cần ngươi gánh vác một trách nhiệm.
- Chí Tôn xin cứ nói!
Phong Vân Vô Kỵ cung kính đáp.
Bạch Hổ Chí Tôn nghiêm mặt nói:
- Vô Kỵ! Ta và mấy vị Chí Tôn khác sẽ lập tức phải ngủ say. Trong quá trình này, chúng ta hi vọng ngươi gánh vác một nhiệm vụ, bất kể như thế nào cũng nhất định phải kéo dài cuộc chiến thần ma đến lúc cửu tinh liên châu. Ma Giới có Hắc Ám viễn chinh quân, còn Thái Cổ chúng ta, ngoại trừ hai mươi vạn cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Bắc Hải thì cũng có không ít cao thủ đỉnh cấp còn đang ngủ say. Bọn họ đều sinh ra từ trong hỗn độn. Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, bọn họ đã giao chiến với những ma thần cổ xưa của Ma Giới, sau đó chìm vào trong giấc ngủ. Lần này Ma Giới thử dò xét Thái Cổ, mục tiêu là nhắm vào chúng ta, còn những người đang ngủ say đó cũng không bị quấy nhiễu. Đợi đến lúc cửu tinh liên châu, thương thế của bọn họ sẽ có thể khôi phục hoàn toàn. Trên thực tế, bọn họ cũng chính là lực lượng nòng cốt của nhân tộc chúng ta trong cuộc chiến thần ma lần thứ hai. Vô Kỵ, thời gian, chúng ta cần ngươi tranh thủ thời gian. Chỉ đến lúc đó Thái Cổ chúng ta mới có thể xem là đã chuẩn bị để đối mặt với chiến tranh.
- Lần này sau khi ngủ say cũng là lúc chúng ta suy yếu nhất. Trước khi bộ công pháp này hoàn thành, cho dù là Ma Giới tấn công vào nơi chúng ta ngủ say, chúng ta cũng chỉ có thể nằm yên chờ chết. Tình hình của chúng ta vốn đã không được lạc quan, hôm nay chỉ có cách giải quyết tận gốc, thành bại tất cả đều nằm ở hành động lần này. Nếu như có thể gắng gượng đến cửu tinh liên châu, chúng ta còn có thể giành được một chút hi vọng cuối cùng. Còn nếu như không thể, với thực lực trước mắt của chúng ta… chỉ có thể chờ đợi Thái Cổ diệt vong.
Nói đến câu cuối cùng, sắc mặt của Bạch Hổ Chí Tôn tỏ ra rất nghiêm trọng.
- Ta hiểu rồi, về chuyện này ta có thể làm được.
Phong Vân Vô Kỵ nói một cách quả quyết.
- Ừm, tất cả phải nhờ ngươi rồi. Thật ra đám ma thần cổ xưa của Ma Giới cũng không khá hơn chút nào, hiện giờ hẳn là bọn chúng cũng đang trong ngủ say. Về phần Chủ Thần, giữa bọn chúng vẫn luôn tranh đấu rất kịch liệt, chỉ là không có ai bỏ mạng mà thôi. Xét về năng lực khôi phục, Chủ Thần hiển nhiên là mạnh hơn một chút so với chúng ta, nhưng chắc chắn sẽ không chênh lệch quá lớn. Thứ chúng ta cần giành lấy chính là cơ hội này. Chỉ cần Chủ Thần đa nghi, không hợp sức tấn công vào Thái Cổ, chúng ta sẽ có thể duy trì được cục diện.
- Ừm, ngươi đã được Thanh Long chấp nhận, có ngươi ở đây ta cũng yên tâm. Ha ha… tốt lắm, ta cũng…
Bạch Hổ Chí Tôn vui mừng nói, đột nhiên dường như nhận ra điều gì, trên mặt lộ ra vẻ lắng nghe. Cùng lúc đó Phong Vân Vô Kỵ cũng cảm giác được một dao động ý thức khác.
- Chu Tước vừa nói cho ta biết vài chuyện thú vị. Nguyên thần của ngươi có thể phân ba phải không?
Bạch Hổ Chí Tôn nhìn chăm chú vào Phong Vân Vô Kỵ, ánh mắt lấp lánh có thần.
- Đúng vậy.
Mặc dù hơi bất ngờ, Chu Tước Chí Tôn chưa từng gặp hắn lần nào, làm sao biết chuyện hắn nguyên thần phân ba, nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn thản nhiên gật đầu một cái.
- Vậy kẻ có khuôn mặt giống hệt như ngươi, hai tròng mắt trắng bạc đó là của một phân thần khác của ngươi?
Trong giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn lộ ra vẻ hưng phấn.
- Không sai.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ đã sinh ra chút nghi hoặc. Thần thái của Bạch Hổ Chí Tôn quả thật có hơi kỳ quái.
- Chu Tước vừa nói cho ta biết, phân thần kia của ngươi đã dùng “Thời gian tĩnh chỉ” và “Thời gian nghịch lưu” đem Hoàng rời đi.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng hơi giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Bổn Tôn vốn hành động theo bản năng, việc cứu Hoàng tuy có hơi kỳ quái, nhưng dĩ nhiên là có mục đích của hắn. Đối với chuyện này Phong Vân Vô Kỵ chưa từng hỏi qua.
- Đúng vậy.
Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói:
- Trên thực tế, năng lực này sinh ra như thế nào bản thân ta cũng không hiểu rõ lắm.
- Ha ha ha… không ngờ, thật không ngờ!
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Bạch Hổ Chí Tôn đột nhiên thất thố ngửa mặt lên trời cười lớn, trên khuôn mặt vốn bình tĩnh hiện lên vẻ bất ngờ và hưng phấn:
- Như vậy xem ra có hi vọng rồi!
Gần như ngay khi Bạch Hổ Chí Tôn lẩm bẩm nói ra những lời này, bên ngoài Thánh sơn, kết giới do Bạch Hổ Chí Tôn dùng thánh lực của Bạch Hổ thi triển đột nhiên rung chuyển. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, ý thức liền cảm giác được không gian quy tắc chung quanh dao động kịch liệt.
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang lên. Bổn Tôn với hai tròng mắt trắng bạc, áo trắng rũ đến mắt cá chân, tóc dài tung bay, khí tức lạnh giá bỗng từ trong hư không bước ra, đôi mắt bạc hờ hững lãnh khốc nhìn chăm chú vào người Bạch Hổ Chí Tôn.
- Bổn Tôn!
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng ngạc nhiên, hành động của Bổn Tôn lại càng ngày càng kỳ quái.