Chương 202 : Gặp lại nữ kiếm thánh
Tây Môn Vô Hận chỉ cảm thấy trong lòng hoảng loạn, hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ phức tạp cuộn lên trong tâm tư nàng, không ngừng gây xáo trộn. Nàng chậm chạp lê bước xuống lầu, ra khỏi khu nhà túc xá, ngồi xuống băng ghế đá dưới gốc cây đại thụ trong sân, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng có chút sợ hãi có chút mơ màng.
Long Nhất tựa như một mặt trời ánh sáng tỏa ra vạn trượng, luôn luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Đặc biệt là nữ hài tử căn bản khó có thể kháng cự mị lực trên người hắn. Nụ cười mỉm lúc thì tươi sáng lúc thì tà ác của hắn, thái độ khi thì đứng đắn, nghiêm chỉnh khi thì hỉ hả mặt dày, thực lực cường đại, diện mạo xuất sắc, lúc thoải mái cười thì thập phần hóm hỉnh, cho dù cô gái có lạnh như băng cũng sẽ bị hắn làm cho tan chảy.
Tây Môn Vô Hận khẽ thở dài một hơi. Vị sư phụ theo như lời nhị ca nàng nói thật sự lợi hại như vậy sao? Có thể giúp một gã công tử nhà giàu bất học vô thuật thoát thai hoán cốt thành nhân vật như thế. Ngoại trừ tướng mạo gần như không đổi, hết thảy mọi thứ khác hình như đều biến đổi thành một người khác. Có lúc nàng thật sự hoài nghi người này rốt cuộc có phải là nhị ca nàng không, hay chỉ có vẻ ngoài giống nhị ca nàng thôi.
Nếu y không phải là nhị ca thật là tốt biết bao a, Tây Môn Vô Hận vô thức lẩm bẩm nói.
Ánh mắt Âu đại mụ đang chăm chú dõi theo Tây Môn Vô Hận lấp loáng. Thấy Tây Môn Vô Hận cô độc dưới ánh trăng, bà ta thầm than vãn: "Thật sự là oan nghiệt a, tên hỗn tiểu tử Tây Môn Nộ đó sinh được nhi tử hay a. Ôi, chẳng lẽ trời cao đã định rồi sao?"
Âu đại mụ đi ra ngoài túc xá, nhìn bước chân như thong thả không ngờ lại chỉ trong chớp mắt đã tới bên cạnh Tây Môn Vô Hận.
"Nhóc con, có tâm sự gì sao?" Âu đại mụ ngồi xuống bên cạnh Tây Môn Vô Hận, vỗ vỗ vai nàng hiền từ hỏi.
Tây Môn Vô Hận quay đầu, thấy ánh mắt ôn nhu ân cần đó của Âu đại mụ, bất giác sống mũi cay cay, nước mắt lã chã rơi xuống. Nàng chẳng hiểu tại sao mình lại thất thố như vậy, chỉ cảm thấy ánh mắt Âu đại mụ thật ấm áp, thật thân thiết.
Âu đại mụ âu yếm ôm Tây Môn Vô Hận vào lòng, dỗ dành: "Có chuyện gì nói cho đại mụ, đại mụ dù sao sống nhiều năm rồi, nói không chừng có thể nghĩ ra biện pháp cho con."
Đối diện với Âu đại mụ luôn đem lại cảm giác thập phần thân thiết, Tây Môn Vô Hận đột nhiên nổi lên một cảm giác khát vọng muốn được thổ lộ hết. Chuyện này chôn dấu ở trong lòng đã rất lâu, nàng không dám nói, thậm chí ép buộc chính mình không được nghĩ đến nữa, thật sự chịu đựng rất khổ cực.
"Âu đại mụ, con khổ quá, thật sự là rất khổ." Tây Môn Vô Hận cắn răng thổn thức. Thân thể khẽ run lên, hai nắm tay đều bị nàng siết đến trắng bệch.
Âu đại mụ nhìn dáng vẻ thống khổ của Tây Môn Vô Hận, con mắt đỏ lên, thiếu chút nữa nước mắt cũng chảy xuống, trong lòng mắng: "Tên tiểu tử thúi nhà Tây Môn, sinh ra chẳng lẽ chỉ mang đến tai họa cho nữ hài tử sao?"
"Nhóc con, đừng như vậy, nói ra đi. Nói ra sẽ cảm thấy tốt hơn." Âu đại mụ vỗ nhẹ lưng Tây Môn Vô Hận nhẹ giọng an ủi.
"Âu đại mụ, con vậy mà… vậy mà yêu thân ca ca của chính mình, con thật là đồ nữ nhân hư hỏng không biết xấu hổ. Ô ô, con là đồ nữ nhân hư hỏng không biết xấu hổ." Tây Môn Vô Hận nấc lên đầy đau khổ trong lòng Âu đại mụ, môi cũng bị nàng cắn đến bật máu.
"Kẻ nào nói con là đồ nữ nhân hư hỏng không biết xấu hổ, kẻ nào nói? Yêu tên tiểu tử thúi Tây Môn Vũ đó có cái gì không được, đều là do y đã tu được phúc khí mà thôi." Âu đại mụ đột nhiên kích động lớn tiếng nói.
Tây Môn Vô Hận ngớ ra, ngẩng đầu lên nói: "Thế nhưng huynh ấy là thân ca ca của con."
"Y không phải." Âu đại mụ buột miệng nói.
"Hả?" Tây Môn Vô Hận sững sờ nhìn Âu đại mụ.
"Ý ta là, có lẽ là không phải đâu? Ngươi và y lớn lên một điểm cũng đều không giống nhau." Âu đại mụ giật mình vội vàng lấp liếm.
Tây Môn Vô Hận lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Làm sao mà không phải được? Nếu không phải có phải là tốt bao nhiêu không."
"Ai, nha đầu ngốc. Nếu con thật sự thương y, hãy yêu đi, mặc kệ thân phận, mặc kệ người khác nhìn con thế nào. Con có thể làm được không?" Âu đại mụ vuốt ve mái tóc óng mượt của Tây Môn Vô Hận, tay kia nhẹ nhàng lau đi vết máu trên môi nàng.
Tây Môn Vô Hận thống khổ lắc đầu nói: "Không được, không được. Nhị ca biết được tâm tư của con khẳng định sẽ không để ý đến con nữa. Nếu để cho người khác biết, tất sẽ làm cho gia tộc hổ thẹn. Con không thể làm như vậy."
"Nếu làm không được, vậy hãy âm thầm dấu hết thảy ở trong lòng đi. Thời gian sẽ xóa đi tất cả, nhóc con à." Âu đại mụ nhẹ giọng nói.
"Thế nhưng…!"
"Đừng có thế nhưng, hãy rời xa y, rời đi thật xa, có lẽ sẽ quên được." Âu đại mụ khẽ khàng nói như thôi miên.
"Rời xa y, rời xa y." Tây Môn Vô Hận thì thầm lặp đi lặp lại, mi mắt dần dần đóng lại như sắp chìm vào giấc ngủ.
Khi Tây Môn Vô Hận sắp nhắm hoàn toàn mắt lại, nàng đột nhiên toàn thân chấn động, lại mở to con mắt, lắc đầu nói: "Không, con không thể rời xa huynh ấy, con không yêu cầu nhiều, chỉ cần đứng ở bên huynh ấy nhìn huynh ấy vui vẻ, như vậy cũng tốt lắm rồi."
Âu đại mụ nhẹ nhàng than thở, xem ra đây thật sự là số trời đã định rồi. Nếu như vãn hồi không được, vậy hết thảy hãy thuận theo tự nhiên đi. Nếu tên tiểu tử thúi Tây Môn Vũ dám làm nhóc con Vô Hận này chịu ủy khuất, không lột da hắn không xong.
Tây Môn Vô Hận dường như đã tìm thấy một mục tiêu. Đúng vậy, so với không được nhìn thấy hắn, mọi thứ khác đều không đáng kể. Sau khi suy nghĩ rõ ràng, thân thể Tây Môn Vô Hận liền tức khắc buông lỏng rất nhiều, mệt mỏi kéo tới, hơn nữa thân thể Âu đại mụ đó như cõi lòng ấm áp của mẫu thân, nàng nặng nhọc rơi vào giấc ngủ, trên mặt lệ ngân vẫn còn hoen mi.
Âu đại mụ ngắm Tây Môn Vô Hận đang ngủ say, khẽ thở dài, lẩm bẩm nói: "Nhóc con a, con nhất định phải hạnh phúc a." nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Lúc này, diện mạo Âu đại mụ biến đổi một hồi, mái tóc hoa râm trong nháy mắt biến thành đen óng, khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng trở nên căng mịn, tràn đầy vẻ phong vận thành thục. Không ngờ chính là nữ Kiếm thánh thần bí đã tập kích Long Nhất lần trước, có lẽ là nữ Kiếm thần cũng không chừng. Nhìn kỹ hình dáng nàng, cùng Tây Môn Vô Hận bất ngờ lại có vài phần giống nhau. Nếu có người thấy cảnh này, chắc sẽ không thể không nghi ngờ rằng bọn họ là mẹ con.
oOo
Long Nhất lẳng lặng ngồi ở trên đỉnh núi của Thánh Ma học viện, giống như lão tăng tọa thiền ngồi không nhúc nhích. Tại thế giới này Long Linh Nhi là thiếu nữ đầu tiên phát sinh quan hệ với hắn, lại dưới một tình huống đặc biệt, nên đối với nàng có một loại cảm giác áy náy rất đặc biệt, hơn nữa lâu ngày sinh tình, cho nên vừa rồi phản ứng mới mạnh mẽ như vậy.
"Ừm, ngày mai đi dỗ ngọt nàng a. Dáng vẻ nàng rõ ràng là yêu ta mà. Có thể đúng như tiểu muội nói, là chính nàng cũng không hiểu rõ mà thôi." Long Nhất trong lòng thầm nói. Nếu như đủ loại phản ứng của Long Linh Nhi trước đó đều là giả trang thì nàng thật quá đáng sợ.
Đúng lúc này, bản năng Long Nhất cảm giác được một loại nguy cơ, thần kinh lập tức như muốn vỡ tung, thân hình chợt lóe biến mất tại chỗ, người đã vọt lên không trung, còn tảng đá hắn vừa mới ngồi bị một đạo tử sắc kiếm khí đánh trúng nát thành bột.
"Đại tỷ, là người hả, cần phải đánh đến chết người như vậy để chào hỏi sao." Long Nhất ngạc nhiên nhìn trung niên mỹ phụ toàn thân mặc áo bào tím gần đó, cười nói. Vừa rồi thực sự hắn cũng kinh hãi đến vã mồ hôi lạnh toàn thân.
Trung niên mỹ phụ lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Tiểu tử thúi, cảnh giới lại tăng lên rồi."
Long Nhất cười hắc hắc hai tiếng, đáp: "Đại tỷ đêm hôm khuya khoắt tìm ta, chẳng biết có chuyện gì phải chuyển giao sao?"
Cặp mĩ mục như điện của trung niên mỹ phụ chiếu vào Long Nhất, đến nỗi làm cho hắn sống lưng phát lạnh, như bị một con độc xà nhìn chăm chú.
"Ta nói rồi, bảo ngươi đối tốt với Long Linh Nhi cùng muội muội ngươi. Tin hay không ta lập tức biến ngươi thành đầu heo." Trung niên mỹ phụ lạnh giọng nói.
Long Nhất sờ sờ mũi, cười khan hai tiếng, trong lòng đến là kỳ quái. Nữ nhân này chẳng lẽ thời khắc nào cũng theo dõi ta sao? Như thể một cơn gió nhẹ thoảng qua nàng cũng biết. Huống hồ, nàng sao lại quan tâm đến Long Linh Nhi vậy, chẳng lẽ nàng mới là mẹ ruột của Linh Nhi sao? Long Nhất miên man suy nghĩ.
"Còn dám cười, ngứa mồm sao." Trung niên mỹ phụ trừng mắt nhìn Long Nhất đe nẹt.
Long Nhất nhún nhún vai, nghiêm mặt nói: "Ta biết, người cùng gia gia nhà ta giao tình rất thâm sâu. Ta kính người là trưởng bối nhường cho người ba phần. Chỉ là sự tình giữa ta với Long Linh Nhi là việc riêng, người không cảm thấy người quản quá nhiều việc sao?"
Trung niên mỹ phụ hừ lạnh một tiếng, kiêu hãnh nói: "Dưới gầm trời này chuyện ta muốn quản mà quản không nổi còn chưa xuất hiện."
Long Nhất bật cười khì khì nói: "Có một thứ người khẳng định không quản được."
"Cái gì?" Trung niên mỹ phụ hỏi.
"Trái tim của gia gia ta." Long Nhất cười đối mắt cùng trung niên mỹ phụ.
Quả nhiên, trung niên mỹ phụ nghe vậy sắc mặt biến đổi, cự kiếm trong tay chỉ vào Long Nhất, một cỗ uy thế khổng lồ nghiêng trời lệch đất bổ về phía hắn.
"Kìa đại tỷ, cho dù ta đoán được rồi cũng không cần tức giận đến bốc lửa vậy, dù sao cũng lớn tuổi rồi mà." Long Nhất một mặt dùng tinh thần lực cùng nội lực ngăn cản, một mặt hắc hắc cười nói.
Trung niên mỹ phụ buông cự kiếm, khí thế tan hết, chỉ còn một nỗi thương cảm và phiền muộn nhàn nhạt.
Thấy trung niên mỹ phụ thương cảm, Long Nhất đột nhiên cảm thấy hơi quá đáng, vì vậy liền nói: "Đại tỷ, là ta nói hươu nói vượn, người đừng để trong lòng. Người xinh đẹp như vậy, gia gia ta năm đó khẳng định bị người mê hoặc đến điên dại."
Trung niên mỹ phụ ngẩng đầu lên nở nụ cười yếu ớt, nói: "Tên tiểu tử nhà ngươi, Tây Môn gia tộc thời nào cũng giống nhau, lời ngon tiếng ngọt lừa gạt chết người ta."
"Lời ngon tiếng ngọt? Đó là cái gì? Ta nói thế nhưng quả thật đó là lời thật lòng." Long Nhất cười đáp.
"Được rồi, ngươi đừng rót mê hồn thang cho ta nữa. Sau này không được làm cho hai nữ hài tử đó thương tâm nữa. Ta mà biết được, không thể không lột da ngươi." Trung niên mỹ phụ uể oải nói.
"Yên tâm đi, hôm nay là ta không đúng, sau này sẽ không thế nữa." Long Nhất nhận lỗi nói, nhưng trong đáy lòng lại có một tia nghi vấn. Hắn cũng làm cho Tây Môn Vô Hận thương tâm sao? Làm sao trung niên mỹ phụ lại đem hai nàng gộp làm một. Hắn có một loại ảo giác, hình như Tây Môn Vô Hận ở phía sau mới là người trung niên mỹ phụ thật sự muốn nhắc tới.
Trung niên mỹ phụ gật đầu, nói: "Ngày nay cục thế đại lục lộn xộn phức tạp, những tháng ngày tiêu dao của ngươi cũng sẽ nhanh đến hồi kết a, phàm làm việc gì cũng phải cân nhắc cẩn thận rồi mới hành động."
Trung niên mỹ phụ nói xong liền như quỷ ảnh biến mất trong đêm tối.
Long Nhất theo thói quen vuốt vuốt cằm. Nữ nhân này nói chuyện sao lại giống lão đầu tử nhà hắn đến vậy. Nhớ lại lúc trước khi ra đi, Tây Môn Nộ cũng dặn dò hắn như vậy.