Phong Lưu Pháp Sư Chương 217 : Khi phụ tiểu đệ đệ

Chương 217: Khi phụ tiểu đệ đệ

Dịch: bangphong
Biên dịch & biên tập: Long Nhất
Nguồn: hoanguyettaodan.org
Tây Môn phủ đệ vô cùng rộng lớn, hậu viện là nơi ở của nữ quyến, còn có một hoa viên siêu rộng. Tại Cuồng Long đế quốc, trừ ngự hoa viên của hoàng cung ra, thì hoa viên này của Tây Môn gia tộc là lớn nhất.

Long Nhất không nhanh không chậm theo sát sau Nam Cung Hương Vân, từ khí cơ trên cơ thể nàng tán phát ra, phỏng chừng thực lực ở cấp bậc kiếm sư, dù có cao hơn nữa tuyệt đối cũng chưa đạt đến trình độ đại kiếm sư được.

Tới bên trong một rừng trúc phong nhã, Nam Cung Hương Vân dừng lại, chầm chậm xoay người, ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm vào Long Nhất đang mỉm cười.

“Thế muội, ta cũng đã tới rồi, không biết có điều chi chỉ giáo.” Long Nhất nhìn Nam Cung Hương Vân cười híp mắt nói.



“Đừng gọi ta là thế muội, dựa vào ngươi không xứng.” Nam Cung Hương Vân khinh thường nhìn Long Nhất, mặc dù cảm giác hắn nhìn kỹ cũng không tệ, nhưng căm ghét trong lòng nửa phân cũng không giảm.

Long Nhất ánh mắt khẽ nheo lại, nụ cười trên khoé miệng vẫn y nhiên bất biến. Hắn dồn tới hai bước, cách Nam Cung Hương Vân chỉ còn một bước chân, gần đến nỗi có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên cơ thể nàng.

Nam Cung Hương Vân mặc dù vậy một cử động cũng không có. Theo cách nhìn của nàng, nam nhân trước mắt chỉ là một bọc ăn hại, hai năm trước vẫn chỉ là một trung cấp chiến sĩ, đoán chừng sau hai năm cũng chẳng đi tới đâu. Nàng muốn đánh ngã hắn cũng chỉ là chuyện gói gọn trong vòng một hai chiêu.

Nữ nhân thú vị, Long Nhất trong lòng cười thầm. Tính cách ngỗ ngược kiêu ngạo không hiền lành đó của Nam Cung Hương Vân gợi lên cho hắn một tia hứng thú.

“Tây Môn Vũ, ngươi nghe cho rõ, ta không có khả năng đem gả cho ngươi, ngươi đừng nằm mộng giữa ban ngày nữa.” Nam Cung Hương Vân cao ngạo ngẩng đầu lên, khí thế trong mắt tán phát ra bức thẳng tới Long Nhất.

“Nam Cung tiểu thư, nàng không phải quá tự cao tự đại ư. Nói câu thật lòng nhé, loại trình độ này của nàng ta thật nhìn không ưa được. Da đen không nói, ngực lại không ra ngực, mông cũng chẳng ra mông, tuy nhìn không đến nỗi quá thảm thương, nhưng cũng còn cách xa không mấy.” Long Nhất quét mắt từ trên xuống dưới dáng vóc yêu kiều của Nam Cung Hương Vân, lắc lắc đầu thở dài nói.

Sắc mặt Nam Cung Hương Vân biến thành xanh lét, mục quang như muốn nuốt sống người ta nhìn chằm chằm vào Long Nhất. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Hay lắm, vậy ngươi thuyết phục phụ thân ngươi thối hôn là xong.”

“Hắc hắc, bàn chuyện thối hôn không đến lượt ta làm chủ. Nếu như phụ thân khăng khăng bắt ta phải lấy nàng, thì ta cũng đành chịu ủy khuất lấy nàng mà thôi, dù sao thì mệnh cha cũng khó cãi a.” Long Nhất cười đáp.

“Ta nói cho ngươi hay, ta dù chết cũng sẽ không gả cho ngươi.” Nam Cung Hương Vân hung hăng nói.

“Tùy tiện, bất quá nàng nói với ta cũng không có tác dụng gì, gặp phụ thân nàng mà nói đi ha.” Long Nhất nhún nhún vai hờ hững đáp.

“Ta tự nhiên sẽ đi, bất quá trước đó, ta phải giáo huấn tên hỗn đản ngươi cẩn thận một phen.” Nam Cung Hương Vân lời nói còn chưa dứt, liền một cú đá tạt ngang từ bên hông mang theo tiếng rít gió lăng lệ đá tới eo lưng bên trái Long Nhất.

Đúng lúc Nam Cung Hương Vân đang âm thầm đắc ý, đột nhiên phát giác mắt cá chân của mình bị giữ chặt, chính là bị đại thủ của Long Nhất nhẹ nhàng bắt được. Nàng gắng sức giãy dụa mấy lần đều không thể giật ra được.

Long Nhất cười cười ánh mắt láo liên nhìn vào tiểu cước nắm trong tay, ống chân nhỏ nhắn sáng bóng như ngọc gần một nửa lộ ra từ trong ống quần, đường cong vô cùng cân xứng, rất có mỹ cảm.

“Thả ta ra.” Nam Cung Hương Vân mắt trừng mắt nhìn Long Nhất, trong lòng vô cùng kinh động. Một cước gần như thế mà tên bị thịt này cũng có thể phản ứng được, hơn nữa còn chế trụ ngược lại nàng.

“Nàng tự mình dâng tới miệng, giờ nói thả là thả ư.” Long Nhất cười hắc hắc đáp, hệt như kẻ sắc đảm bao thiên* ve vuốt nửa ống chân nhỏ nhắn lộ ra ngoài đó.

“Cũng mịn màng a, cảm giác không tệ lắm.” Long Nhất mơn trớn tiểu thối Nam Cung Hương Vân say mê thốt.

“Tử sắc lang, ta giết ngươi.” Nam Cung Hương Vân tức thì cảm thấy tủi nhục, một thanh trường kiếm vô thanh vô tức xuất hiện trên tay phải nàng, lập tức mấy đạo kiếm khí đạm lam giao nhau nhắm hướng Long Nhất chém tới.

“Oa, nàng thật muốn mưu sát thân phu a.” Long Nhất oa oa kêu to mấy tiếng, cả người đằng không uốn lượn mấy vòng rồi mới hạ xuống, khóm trúc phía sau hắn răng rắc gẫy đổ hàng loạt. Thật ra mà nói, với đẳng cấp kiếm sư đó của Nam Cung Hương Vân, cho dù đứng nguyên tại chỗ cho nàng chém cũng không có chuyện gì, nhưng như vậy thì không thể giỡn chơi được nữa.

Nam Cung Hương Vân thấy Long Nhất nhẹ nhàng tránh được kiếm khí của nàng, lòng háo thắng trỗi dậy, trường kiếm trong tay vũ động càng nhanh, nhắm hướng Long Nhất công tới.

Long Nhất lập tức sử dụng Triêm y thập bát điệt, bộ pháp này cũng là tinh hoa võ công của Trung Hoa cổ đại, thoạt nhìn mặc dù nghiêng nghiêng ngả ngả, nhưng mỗi lúc đối phương tưởng đã kích trúng thì liền như con cá trạch trơn nhẵn tránh thoát đi, dùng để trêu chọc nha đầu này bất quá lại rất thích hợp. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Long Nhất một mặt tránh né, mặt khác lại la hét chọc tức Nam Cung Hương Vân, song thủ còn rất không chịu an phận láu lỉnh xơi “đậu hũ”, lúc thì sờ vào đùi nàng, lúc thì chạm vào kiều đồn của nàng. Kì thật vóc người Nam Cung Hương Vân tuyệt không tệ như những lời chê bôi của Long Nhất, mặc dù không được nóng bỏng giống như Lãnh U U, nhưng cũng lồi lõm có thừa, tuyệt đối xứng là hàng thượng phẩm cao cấp.

Nam Cung Hương Vân đương nhiên cảm giác được sự đụng chạm của Long Nhất, lúc ban đầu còn cho là hắn bối rối chạm phải trong lúc vô ý, nhưng rất nhanh nàng đã phát giác được Long Nhất căn bản là đang đùa giỡn nàng. Cho dù hắn vận khí có tốt đi nữa cũng tuyệt không có khả năng mỗi lần không sai một li đều tránh thoát đòn công kích của nàng.

Càng đánh Nam Cung Hương Vân càng cảm thấy ngột ngạt, lại nhìn vẻ mặt tươi cười xấu xa của Long Nhất, liền quăng trường kiếm trong tay xuống đất, hét lên: “Ta không đánh nữa, ngươi là tên hỗn đản.”

“Tam tỷ, đệ đến giúp tỷ.” Lúc này, thanh âm Nam Cung Nỗ ở phía sau Long Nhất vang lên, một thủy cầu cực lớn nhắm sau lưng Long Nhất phóng tới.

Long Nhất khóe miệng nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ, khẽ nghiêng người tránh ra, chỉ nghe ‘tét’ một tiếng, tức thì nghe tiếng Nam Cung Hương Vân hốt hoảng thét lên. Thủy cầu cực lớn ném trúng Nam Cung Hương Vân đang hoàn toàn không chút phòng bị, chốc lát đã biến nàng ta thành một con gà nhúng nước, từng giọt theo đầu tóc y phục tong tong nhỏ xuống.

Nam Cung Hương Vân ngửng phắt đầu lên, tràn đầy sát khí nhìn vào khuôn mặt đệ đệ đang kinh ngạc ở không xa, cuồng nộ quát: “Nam Cung Nỗ.”

“Tam tỷ, tha mạng a, đệ không cố ý mà.” Nam Cung Nỗ vừa muốn bỏ chạy, đã bị Nam Cung Hương Vân vọt tới như mũi tên giữ lại.

“Đồ gia hỏa hư hỏng này, không ngờ đi giúp tên hỗn đản ấy khi phụ tam tỷ, uổng phí lúc bình thường vẫn yêu thương ngươi mà.” Nam Cung Hương Vân giận đến mất đi lí trí, dùng bề mặt trường kiếm tàn nhẫn đánh lên mông Nam Cung Nỗ mấy cái, khiến Nam Cung Nỗ kêu thảm tới tận trời xanh.

“Uy, nàng đủ rồi đó, đánh không lại ta lại mượn đệ đệ trút giận.” Long Nhất thấy Nam Cung Nỗ toát mồ hôi lạnh, liền tiến tới giữ tay Nam Cung Hương Vân lại nói.

“Liên quan gì đến ngươi? Đây là đệ đệ ta.” Nam Cung Hương Vân liền thanh tỉnh trở lại, thấy đệ đệ đau đớn như vậy cũng thương xót vô cùng, nhưng đối diện với Long Nhất ngoài miệng nàng vẫn không chịu thua sút.

Long Nhất nhún nhún vai, nói: “Như vậy đi, nàng muốn trút giận thì lấy đệ đệ ta ra mà trút giận a.”

Nam Cung Hương Vân ngẩn người ra, mê hoặc nói: “Đệ đệ ngươi? Ngươi hình như không có đệ đệ.”

“Ai nói ta không có, đệ đệ ta to lắm đó. Vẫn luôn luôn theo sát bên người ta chưa từng li khai.” Long Nhất cúi đầu nhìn xuống đũng quần, hắc hắc cười nói.

Nam Cung Hương Vân theo bản năng theo ánh mắt Long Nhất nhìn xuống, ngây đơ cả nửa ngày trời, tức thì khuôn mặt đỏ tới mang tai, chỉ chỉ vào Long Nhất, căm phẫn một cước nhắm vào giữa hai chân Long Nhất đá tới.

“Ta phản đối, khi phụ đệ đệ ta không phải là như thế này đâu a.” Long Nhất hai chân khép lại, kẹp lấy bàn chân đá tới của Nam Cung Hương Vân.

“Oa, thiếu nhi không biết, tỷ tỷ, tỷ phu các ngươi tiếp tục, đệ đi đây.” Nam Cung Nỗ kêu to một tiếng, ám muội liếc mắt nhìn Long Nhất một cái rồi bật người chạy mất dạng.
---------------------

* Sắc đảm bao thiên: chỉ người vô cùng hiếu sắc, không kiên kị gì cả.

Nguồn: tunghoanh.com/phong-luu-phap-su/chuong-217-lS5aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận