Phong Lưu Pháp Sư Chương 261 : Hận chết ngươi

Chương 261: Hận chết ngươi

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Dịch: tuan_ftu
Biên dịch & biên tập: Long Nhất
Nguồn:hntd
Bắc Đường phu nhân trở về Bắc Đường phủ, đi thẳng tới thư phòng của Bắc Đường Hùng.

"Thế nào? Sự việc giải quyết tốt rồi chứ?" Bắc Đường Hùng ngẩng đầu lên, đứng dậy kéo chiếc ghế dựa ra rồi đi tới đón.

"Thiếp đã nói chuyện với Vũ nhi rồi, lão gia, làm thế này đối với Vũ nhi thực sự tốt chứ?" Bắc Đường phu nhân có chút lo lắng hỏi.

Bắc Đường Hùng đỡ thê tử ngồi xuống trường kỷ, bản thân cũng ngồi xuống, khoác lấy vòng eo bà. Mà Bắc Đường phu nhân lại bị sự thân mật hiếm có của lão gia khiến cho khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ, trong lòng cảm thấy hạnh phúc.


"Chúng ta thành phu thê nhiều năm như vậy, nàng còn không tin ta sao? Vũ nhi yêu thích Tây Môn Vũ không phải là giả, nó làm việc đó vô luận đối với gia tộc hay đối với bản thân đều có lợi. Chỉ cần nó trở thành con dâu nhà Tây Môn, thì Bắc Đường gia tộc chúng ta còn không thể kết thành đồng minh với Tây Môn gia tộc sao?" Bắc Đường Hùng xoa nắn trêu đùa vòng eo của thê tử, trong đôi mắt lại lóe lên một tia hàn quang.

"Đã như vậy, thiếp cũng yên tâm rồi, lão gia…" Bắc Đường phu nhân còn chưa nói xong, một đôi ngọc nhũ hùng vĩ đã lọt vào trong tay Bắc Đường Hùng. Thân thể vốn đã rất lâu không nhận được sủng hạnh của bà bị Bắc Đường Hùng chơi đùa như vậy khiến cho hồn vía cũng không biết đã bay tới nơi nào.

Bắc Đường Hùng xoa nắn chơi đùa khu vực mẫn cảm của thê tử, khóe miệng lại nhếch lên thoáng hiện nụ cười nham hiểm. Chẳng qua là Bắc Đường phu nhân đang tình động như thủy triều, đâu có thể chú ý nhiều đến vậy.

"Lão gia, không …… không nên, chỗ này là thư phòng." Bắc Đường phu nhân dục nhãn mê mẩn, cố gắng kháng cự.

Bắc Đường Hùng hứng thú dâng trào, nào chú ý tới nhiều như thế. Hắn giật tung quần áo của thê tử ra, đỉnh thương liền đâm thẳng vào, nhất thời trong thư phòng dâm ngữ hỗn loạn.

oOo

Long Nhất kẹp Nam Cung Nỗ trong tay, rất nhanh đã bay tới Nam Cung phủ đệ. Vị cô gia tương lai như hắn tất nhiên nhận được sự tiếp đãi long trọng của toàn bộ kẻ trên người dưới trong Nam Cung phủ.

Nam Cung Nỗ trực tiếp đưa Long Nhất tới căn viện tử nơi Nam Cung Hương Vân ở, cười gian bảo: "Tỷ phu, huynh tự tiến vào đi, tam tỷ của đệ nhất định sẽ cao hứng đến nhảy cả lên đó." Nói xong, tên tiểu quỷ này liền chuồn đi nhanh như khói thoảng, không còn chút bóng dáng nào.

Long Nhất do dự một lát, cười tự giễu, hiện giờ túi mật bản thân sao lại biến thành nhỏ thế, không bằng được nữ hài tử sao? Hắn khoa chân, sải bước đi vào trong viện tử.

Long Nhất liền trông thấy Nam Cung Hương Vân ở phía xa xa. Trên người nàng đang bận một bộ quần áo rộng rãi mặc ở nhà, ngồi trên chiếc cầu gỗ nhỏ nước chảy xung quanh ở trong viện. Một mái tóc dài đen nhánh rủ xuống ngang lưng tựa như thác nước, đã không còn là một nha đầu ngỗ ngược bất kham nữa. Hình bóng nàng trông cô đơn mà điềm tĩnh, một đôi chân trần đang đu đưa trong vô thức, cũng không sợ lạnh cóng. Phải biết rằng trận tuyết lớn đó mới tan không lâu.

Nhìn hình dáng lúc này của Nam Cung Hương Vân, Long Nhất trái lại có chút không quen lắm. Trong ấn tượng của hắn, Nam Cung Hương Vân cũng giống với đệ đệ Nam Cung Nỗ của nàng, hoạt bát hiếu động, hơn nữa có cá tính thẳng thắn không che dấu sự yêu ghét. Mà nàng lúc này mặc dù an tĩnh, lại trở nên có phần không giống với nàng nữa, chung quy vẫn cảm thấy thiếu thốn phần linh khí vốn thuộc về nàng đó.

Long Nhất nhẹ nhàng bước qua, đi tới sau lưng nàng. Nàng cũng hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ phát ngây phát ngốc như một nàng tiên cá đang nhìn chằm chằm vào trong dòng suối nhỏ.

"Tây Môn Vũ, đồ xấu xa nhà ngươi, ta hận chết ngươi." Nam Cung Hương Vân tựa hồ như đang nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên lớn tiếng mắng, làm cho Long Nhất đứng phía sau lưng nàng giật nảy cả người.

"Tại sao nàng lại hận ta, ta đã đắc tội với nàng sao?" Long Nhất hứng thú hỏi.

"Ngươi đương nhiên …… a …… ngươi làm sao lại …" Nam Cung Hương Vân vừa nói được vài từ, đột nhiên tỉnh lại, quay đầu sang, há hốc miệng chỉ vào Long Nhất.

Nam Cung Hương Vân chớp mắt một cái, rốt cuộc xác định Tây Môn Vũ xuất hiện trước mắt mình không phải là ảo giác. Nàng giật nảy mình, bàn chân lại bị trượt, thân thể đổ về phía sau, ngã vào dòng suối nhỏ dưới cây cầu.

Có Long Nhất ở đây, sao có thể để cho Nam Cung Hương Vân ngã xuống chứ? Chỉ thấy hắn sải bước tiến về phía trước, bàn tay duỗi thẳng, vòng eo mềm mại của Nam Cung Hương Vân liền đổ vào trong ma chưởng. Tiếp đó lại lôi nhẹ một cái, mỹ nhân liền được kéo nhào trở lại, một đôi mắt to sáng đang kinh hãi xấu hổ đối diện cùng Long Nhất. Cự li chỉ có vài tấc, Long Nhất cũng có thể ngửi được mùi hương thanh nhã trên thân thể và hơi thở nóng hổi gấp gáp của nàng.

"A! Sắc lang." Nam Cung Hương Vân sau khi ngẩn ra mất mấy giây, bỗng nhiên kêu lên một tiếng hoảng sợ, hung dữ đẩy Long Nhất ra. Nhưng nàng lại quên mất rằng phía sau là dòng suối nhỏ, cơ thể theo quán tính ngã về phía sau.

Một tiếng “ùm” vang lên, Nam Cung Hương Vân đã ngã vào trong dòng suối nhỏ, ướt sạch từ đầu đến chân. Nàng nhếch nhác bò lên từ trong suối, mặc dù thể chất rất tốt, nhưng bất ngờ té xuống dòng nước buốt lạnh không phải như bình thường, thân thể mềm mại của nàng rét đến mức không ngớt run rẩy.

"Chuyện này không liên quan tới ta, là tự nàng đẩy ta ra." Long Nhất nói với vẻ mặt vô tội.

"Rõ ràng là ngươi cố ý, đồ xấu xa đáng chết." Nam Cung Hương Vân thở gấp, mắng hắn tồi tệ. Nàng nhảy lên khỏi dòng suối, chạy về phía phòng mình.

Long Nhất cười hắc hắc đi theo. Nam Cung Hương Vân bây giờ mới giống chính nàng, thế mà cứ tưởng là nàng ta đã thực sự đổi tính rồi chứ.
Nam Cung Hương Vân chạy thẳng vào trong khuê phòng, lấy y phục từ trong tủ ra. Nàng vừa định cởi y phục trên người, đột nhiên quay người lại, phát hiện Long Nhất lại đang cười xấu xa, đứng ở trong phòng nàng.

"Ngươi …ngươi vào làm gì, khuê phòng của nữ hài tử là nơi để ngươi tùy tiện tiến vào ư? Còn không đi ra ngoài mà chết đi." Nam Cung Hương Vân bước tới đẩy Long Nhất đi ra, đóng cửa đánh “ầm” một tiếng.

Cởi bỏ y phục ướt, Nam Cung Hương Vân lộ ra ngọc thể tuyệt mỹ, ngọc nhũ ưỡn thẳng vừa vặn, vòng eo nhỏ nhắn, cặp đùi thon dài, không có chỗ nào mà không phải cực phẩm. Nàng đang lau khô thân thể, chợt nghĩ đến tên sắc phôi đó sẽ không nhìn trộm chứ? Khuôn mặt hồng lên, nàng lén quan sát bốn phía xung quanh, tốc độ mặc y phục không khỏi chậm đi. Cũng không hiểu tại sao, nghĩ đến Long Nhất đang ở chỗ nào đó mà nhìn trộm cơ thể, nàng lại lờ mờ có chút vui vẻ.

Nam Cung Hương Vân cuối cùng cũng mặc y phục xong xuôi, nàng mở cửa ra thật nhanh, thấy Long Nhất đang không khách khí cầm trái cây trong đình mà gặm. Một nỗi tức giận không duyên cớ nổi lên, là tức giận cái vẻ không khách khí của hắn, hay là tức giận hắn không nhìn trộm nàng thay đổi y phục đây? Bản thân Nam Cung Hương Vân cũng không nói rõ được.

"Vừa rồi ngươi có nhìn trộm ta thay y phục không đó?" Nam Cung Hương Vân nổi giận đùng đùng chạy đến trước mặt Long Nhất, cướp quả lê mà hắn đang cắn lại.

"Thần kinh, nàng xem ta luôn đứng ở nơi này, có thể nhìn trộm sao?" Long Nhất đáp không chút hảo khí.

"Hừ, tốc độ của ngươi nhanh như vậy, ai biết được chứ?" Nam Cung Hương Vân thở hổn hển, tiện thể cắn lên quả lê trong tay. Nhìn dáng vẻ tựa hồ muốn nói lại thôi của Long Nhất, nàng bất giác trừng mắt với hắn: "Muốn nói gì thì cứ nói đi, lề mề thế.”

Long Nhất nhìn Nam Cung Hương Vân cắn hai miếng lên quả lê lúc trước của hắn, cười hắc hắc: "Hiện giờ nói cũng vô dụng, quả lê cũng sắp bị nàng ăn sạch rồi.”

"Ta ăn lê nhà ta, liên quan gì tới ngươi … A! Phì, phì, phì …… Tây Môn Vũ, ngươi lại dám bảo ta ăn nước miếng của ngươi." khuôn mặt thanh tú của Nam Cung Hương Vân không khỏi hồng lên. Vừa rồi thời nhất quên béng mất quả lê đã bị hắn cắn lên. Nhưng nàng tuyệt đối không thừa nhận, kỳ thực trong lòng nàng cảm thấy càng vui sướng hơn.

"Hì hì, nước miếng của ta có lẽ không phải là thứ mà người bình thường có thể ăn được, cho nên nàng mới xinh đẹp thế." Long Nhất bật cười, búng nhẹ lên mũi Nam Cung Hương Vân.

Nam Cung Hương Vân đỏ mặt không nói, rất lâu sau mới cất lời: "Ngươi tới tìm ta làm gì? Không phải suốt ngày đều cần bồi tiếp hai vị mỹ nhân ở nhà sao?"

"Tìm nàng tất nhiên là do nhớ nàng." Long Nhất cười đáp.

Nam Cung Hương Vân không nén nổi lộ ra một chút tiếu ý, nhưng vẫn cứng miệng: "Ai cần ngươi nhớ, nhìn thấy ngươi đã không thoải mái rồi.”
"Ài, cũng không biết mấy ngày trước, là ai cứ suốt ngày quấn lấy ta." Long Nhất lắc đầu thở dài.

"Hứ, đó chẳng phải là do chịu không nổi Đông Phương Khả Hinh sao, ngươi tưởng rằng mình là cái bánh bao thơm chắc." Nam Cung Hương Vân hứ một câu, nhưng đôi mắt lại long lanh, hiển nhiên tâm tình thập phần tốt đẹp.

"Ta không phải chiếc bánh bao thơm, mà chính là nàng. Ta nhớ nàng, nhớ đến mất ngủ, nhớ đến mức trà quên cơm bỏ, chỉ nhớ tới một mình nàng." Long Nhất cười nhẹ, tuôn một tràng ngôn từ êm ái với Nam Cung Hương Vân.

Nam Cung Hương Vân xoay mình qua, khẽ nhếch môi, nhưng khóe miệng cũng không nhịn được vênh lên, nàng nói khẽ: "Ai có thể tin vào mấy lời đường mật chứ."

"Không tin ư? Kỳ thực ta cũng không tin, nếu không có chuyện gì thì ta đi đây." Long Nhất khẽ nhún vai, xoay mình định đi.
truyện copy từ tunghoanh.com
Tâm tình của Nam Cung Hương Vân trong chốc lát rơi từ trên mây xuống đáy vực, phẫn nộ xoay mình lại, liền thấy Long Nhất quả thực đã bước đi rồi. Nàng bỗng chốc lại hoảng loạn lên, chạy qua ngăn hắn lại, ánh lệ cứ tràn ra từ viền mắt, nàng vô cùng ủy khuất nói: "Ngươi như vậy à, đồ xấu xa đáng chết, ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây?"

Long Nhất ngây người. Mỗi khi nữ hài tử nói ra những lời này, thì xin chúc mừng, ngươi đã trúng thưởng rồi, nàng trăm phần trăm là đã yêu thích ngươi. Kỳ thực, Long Nhất cũng đại khái cảm giác được Nam Cung Hương Vân có chút ý tứ như vậy đối với hắn, nhưng cũng không khẳng định. Ai bảo nàng mỗi lần gặp hắn đều cãi lộn ầm ĩ, như vậy thì sẽ rất dễ khiến hắn sinh ra ảo giác. Vả lại khoảng thời gian này cũng nhiều việc, vừa phải bồi tiếp Ngu Phượng, vừa lại phải tới binh doanh, hắn cũng không nghĩ viển vông được nhiều như thế. Nhưng hôm nay Nam Cung Nỗ nói với hắn như vậy, hắn suy nghĩ kỹ mới đến. Thực ra hắn rất yêu thích cá tính của Nam Cung Hương Vân, hơn nữa hai người chung quy cũng phải ở bên nhau, có cảm tình dù sao vẫn tốt hơn là không có cảm tình.

Thấy Long Nhất ngây ngốc không nói, Nam Cung Hương Vân quả thực cảm thấy thương tâm, nàng hung dữ dẫm lên chân Long Nhất một cái, rồi òa khóc chạy nhanh vào trong phòng.

Long Nhất kêu thảm một tiếng ôm lấy chân, lách mình túm chắc lấy Nam Cung Hương Vân, cầu khẩn: "Hương Vân, nàng nghe ta nói đã."

Nam Cung Hương Vân quay đầu lại, đôi mắt ánh lệ lưng tròng kỳ vọng nhìn Long Nhất. Long Nhất ôn nhu lau đi những giọt lệ trên khuôn mặt Nam Cung Hương Vân, nhẹ nâng cằm nàng lên, nhu tình trong mắt đủ để hòa tan tất cả.

Trái tim Nam Cung Hương Vân cứ đập thình thịch, từ từ nhắm mắt lại, đầu nhẹ ngẩng lên, chờ đợi nụ hôn đầu đời ngọt ngào này.

Nhìn đôi môi hồng khẽ mở ra đó, Long Nhất tất nhiên không khách khí, hắn cúi đầu, nhẹ đưa miệng về phía đôi môi hồng. Nhưng vào lúc sắp sửa chạm tới, trong lòng hắn đột nhiên chấn động, sắc mặt bỗng trở nên trắng xanh, không kịp nói lời nào mà đã buông Nam Cung Hương Vân ra, rồi biến mất khỏi viện tử.

"Tây Môn Vũ, ta hận chết ngươi." Nam Cung Hương Vân nước mắt lưng tròng gào lên. Nàng đang chờ đợi nụ hôn của Long Nhất, bỗng nhiên cảm thấy trước thân trống không, mở mắt ra lại không thấy bóng dáng Long Nhất đâu, tất nhiên cảm thấy xấu hổ nhục nhã, cho rằng Long Nhất chỉ đơn thuần là đang trêu chọc nàng.

Nguồn: tunghoanh.com/phong-luu-phap-su/chuong-261-TS5aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận