Phong Lưu Pháp Sư Chương 333 : Tỷ phu, ngươi lấy thân báo đáp sao

Chương 333: Tỷ phu, ngươi lấy thân báo đáp sao
Dịch: vienmobo
Nguồn: http://4vn
Mỹ nhân ngư cuối cùng thì hành sự như thế nào, Long Nhất cuối cùng cũng chưa biết. Hắn phải hỏi Lưu Li vấn đề này nhưng việc xuất hiện chủng tộc như thế này thì cũng không có gì không có khả năng xảy ra. Lúc này hắn không quá quan tâm về vấn đề này. Hắn tới hải mạo rất lâu, Nạp Lan Như Nguyệt sẽ không lo lắng phát điên chứ. Vì vậy hắn cũng không có hỏi lại.
“Thời gian không còn sớm. Ta nghĩ ta phải trở về.” Long Nhất nhìn ba nữ nhân nói.
Mỹ nhân ngư trầm mặc, một lúc lâu sau Lưu Li mới nói: “Thiếu gia, ta đi với ngươi. Bích Phỉ a di cùng với Tiểu Thước lưu lại chỗ này được không?”
Long Nhất lóng ngóng, hắn chưa muốn dẫn nàng trở về. Hắn sẽ lập tức phải cùng với Vô Song tới Lôi thần cấm khu. Mang theo một mỹ nhân ngư, nếu bị phát hiện có thể dẫn đến phiền toái.


“Các ngươi đều ở lại, thiếu gia ta phải đi có việc, có thể phải một thời gian sau mới có thể trở về. Chờ ta sau khi trở lại sẽ tìm các ngươi.” Long Nhất liền nói.
“Nhưng … … ta là thị nữ của thiếu gia.” Lưu Li nhẹ nhàng nói.
Long Nhất cười hắc hắc nói: “Nếu là thị nữ của ta, vậy đương nhiên là do ta định đoạt.” Long Nhất nhìn thấy Bích Phỉ cùng Tiểu Thước vẻ mặt như chút được gánh nặng, dáng vẻ như muốn hắn sớm rời đi.
Từ khi Long Nhất nói như vậy, Lưu Li cũng không có kiên trì đòi theo. Kỳ thật nàng cũng không nghĩ tới việc đi tới thế giới loài người xa lạ.
Ba mỹ nhân ngư mang Long Nhất tới một thang lầu. Sau khi nghỉ ngơi, Bích Phỉ hay tay chém ra một đạo quang mang, phía trên mở ra một đạo khẩu, nước biển không thể lọt vào.
“Được rồi, còn có một vấn đề. Vì sao trong bụng hải quái lại có dưỡng khí?” Long Nhất nghi hoặc hỏi.
Bởi vì hải quái có thể ở trong nước hấp thu mang một bộ phận dưỡng khí tới. Nhân ngư tộc chúng ta có thể sống trong nước, cũng có thể sống trên mặt đất. Bụng hải quái không có nước, đương nhiên chúng ta vẫn có thể hít thở. Đây là một loại đặc tính của hải tộc.” Bích Phỉ đáp.
“Ah, nguyên lai là như thế, vậy ta đi đây.” Long Nhất cười cười, đang muốn thoát ra đột nhiên quay đầu lại, nhìn vẻ mặt Bích Phỉ.
“Ngươi làm sao vậy?” Bích Phỉ không nhịn được nói.
“Không sao cả, chỉ là trước khi biệt li muốn cùng thân ái cùng cái miệng nhỏ nhắn một cái thôi” Long Nhất hắc hắc cười nói.
Lưu Li mặt đỏ lên, tiến tới. Thân là thị nữ, nàng không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của Long Nhất.
“Sắc lang” Bích Phỉ mở miệng thốt, muốn ngăn cản nhưng rốt cục thốt ra hai chữ đó.
Long Nhất nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Li, cúi người hôn lên bên ngoài đôi môi xinh xắn của nàng một chút, sau đó tiêu sái khoát tay cười nói: “đi, chờ ta trở lại.” Nói xong liền chui vào khe nứt lạnh như băng ở hải thủy.
“Hừ, rốt cục cũng đi. Công chúa, người làm sao vậy?” Bích Phỉ thở ra một hơi dài, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Li đang ngây ngốc, không khỏi quan tâm hỏi.
“A, không có … … không có gì, Bích Phỉ a di, phía dưới bị thiếu gia phá hư thành như vậy, chúng ta quay lại thu thập một chút đi.” Lưu Li lấy lại tinh thần, tâm tưởng vẫn còn hân hoan, cảm giác lưu lại đôi môi như điện giật, tựa hồ còn chưa có tan đi. Nàng bối rối nói xong liền vội vã đi xuống lầu.
Bích Phỉ nhìn bóng lưng Lưu Li, nghi hoặc lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Công chúa làm sao vậy?”
Long Nhất cũng không có chần chừ mà nhanh chóng quay về. Lần này tới hải để xem như thu hoạch cũng lớn. Không chỉ c ó biết tại hải dương có chủng tộc trí tuệ như thế, hơn nữa lại còn tạo thành thế giới. Nhất là hắn thu được một mỹ nhân ngư xinh đẹp như thiên tiên làm thị nữ. Mặc dù thị nữ này trước mắt chỉ có thể nhìn mà nuốt nước miếng, không thể ăn vào bụng.
Chui ra khỏi hải diện, Long Nhất liền phát hiện mặt trời chậm rãi lặn xuống phía tây. Ánh chiều rải quang mang trên mặt biển một ánh sáng mờ.
“Còn tưởng rằng đã lâu không được nhìn thấy.” Long Nhất lẩm bẩm nói. Hắn tới vùng biển này lúc trưa, bây giờ xem như mới chỉ vài giờ. Nhưng không hiểu vì cái gì hắn nghĩ rằng dường như thời gian trôi qua đã rất lâu.
Long Nhất vận khởi nội lực, ngạo thiên quyết đột phá tầng thứ tư, khi vận dụng càn khôn đại na di cùng với phiêu phù thuật nọ liền nhanh hơn gấp đôi so với trước. Nếu toàn lực chạy thì bằng mắt thường không thể nhìn rõ ràng.
Không quá nửa canh giờ, Long Nhất liền về tới hoàng cung Nạp Lan từ phía sau vách núi đen, hắn nhảy lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống tẩm cung Nạp Lan Như Nguyệt.
“Tỷ muội các nàng vẫn còn ở trong, nhưng còn chưa ăn cơm chiều. Đêm nay ta sẽ mời các ngươi tới bãi biển ăn thịt nướng” Long Nhất vừa tiến tới liền thấy tỷ muội Nạp Lan Như Nguyệt đang nhìn hắn, bất quá vẻ mặt tựa hồ không quá vui mừng.
Nạp Lan Như Nguyệt khí thế hung hăng đi tới. Vẻ mặt khiến cho Long Nhất có chút kinh ngạc. Thánh nữ luôn nhẹ nhàng dịu dàng như thế nào lại biến thành bộ dạng như vậy. Không phải bị cái gì kích thích chứ.
“Bại hoại, tên xú bại hoại không có lương tâm này.” Nạp Lan Như Nguyệt đi tới trước mặt Long Nhất liền hung hăng đánh vào ngực Long Nhất, một mặt mắng to.
Long Nhất ngạc nhiên, hình dáng này như thế nào cũng giống như là bị tình lang phụ bạc. Hắn như thế nào đã có được trái tim nàng.
Nạp Lan Như Nguyệt đang trách mắng Long Nhất, khóe miệng đột nhiên rơi xuống hai hàng nước mắt trong như pha lê.
Long Nhất ngẩn ra, đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt Nạp Lan Như Nguyệt, hắn nhìn ngón tay ướt đẫm liền hỏi: “Ngươi khóc?”
“Đúng vậy, ta khóc. Ngươi đắc ý. Tên xú bại hoại không có lương tâm này, ta đánh chết ngươi.” Nạp Lan Như Nguyệt cắn răng đánh tới, mặc dù lực đạo của nàng thật sự không có tạo chút thương tổn nào đối với Long Nhất, chỉ như gãi ngứa cho hắn mà thôi. truyện copy từ tunghoanh.com
Long Nhất bối rối, không rõ rốt cuộc tại sao lại thế này? Hắn ôm chặt lấy nàng khiến Nạp Lan Như Nguyệt giật mình kinh hô, rồi bế nàng lên đi tới bên giường, đặt nàng xuống.
“Ngươi … … ngươi muốn làm gì?” Nạp Lan Như Nguyệt nước mắt ngừng rơi, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Long Nhất nhìn Nạp Lan Như Nguyệt mà choáng. Tiểu nha đầu nọ ở chỗ này, vậy hắn còn có thể làm gì với nàng.
“Nha đầu, ngươi lại nói cho tỷ phu, tỷ tỷ ngươi rốt cuộc sao lại thế này?” Long Nhất ngồi xuống mép giường nhìn Nạp Lan Như Mộng đang ngồi ở trên ghế nói.
Nạp Lan Như Mộng cũng tới ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, cười hì hì nói: “Còn có thể vì cái gì?” đương nhiên do lo lắng cho ngươi. Ngày hôm qua ngươi đi đâu mà buổi tối không có trở về, tỷ tỷ cả một đêm không có ngủ.”
“Như Mộng, người hồ đồ nói cái gì, ta không có lo lắng cho hắn . Buổi tối ngày hôm qua ta đâu có không ngủ?” Nạp Lan Như Nguyệt trừng mắt nhìn muội muội, có chút tức giận nói.
“Vậy tỷ tỷ vừa mới làm bộ dạng như vậy làm gì. Tên xú bại hoại, ta đánh chết ngươi này.” Nạp Lan Như Mộng ngữ khí chế nhạo nhìn Nạp Lan Như Nguyệt nói.
“Nha đầu, ngươi có tin hay không ta đánh ngươi.” Nạp Lan Như Nguyệt cùng Nạp Lan Như Mộng, hai tỷ muội đứng lên trên giường. Trong lúc nhất thời quần áo xộc xệch, lộ ra không ít xuân quang.
Long Nhất bèn hân thưởng xuân quang. Trong đầu hắn vẫn có chút mê hồ. Buổi tối ngày hôm qua hắn không có ngủ ở chỗ này? Rõ ràng hắn bên trái ôm đại mỹ nhân, bên phải ôm tiểu mỹ nhân. Chẳng lẽ … … Long Nhất đột nhiên cả kinh. Hắn không phải đã ở dưới biển hơn một ngày.
“Hai người các ngươi thôi náo nhiệt, trước tiên hãy nói rõ ràng đã.” Long Nhất ngăn đôi tỷ muội đang không ngưng gây lộn.
Long Nhất không rõ, hắn muốn muốn biết có phải là bản thân đã ở tại biển lâu như vậy. Vì vậy hắn nắm tay đánh lên mông của hai nàng một cái.
“A, tỷ phu thật chán nghét, Ngươi như thế nào có thể đánh vào chỗ đó của thục nữ?” Nạp Lan Như Mộng hay tay xoa xoa mông, mặt ửng hồng nói.
Nạp Lan Như Nguyệt cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống nhìn Long Nhất.
“Hôm nay là ngày nào?” Long Nhất liền hỏi.
“Thương lan lịch ngày 15 tháng 7, tỷ phu, ngươi như thế nào ngay cả việc này cũng không biết.” Nạp Lan Như Mộng bĩu môi nói.
15 tháng bảy? Long Nhất cười khổ, không nghĩ thời gian ở lại dưới biển lại lâu như vậy.
“Như Nguyệt, ta tối hôm qua không có trở về khiến nàng lo lắng như vậy. Không nghĩ tới nàng lại quan tâm tới ta như thế, lại còn rơi nước mắt vì ta, thật sự khiến ta cảm động. Không bằng đêm nay ta sẽ lấy thân báo đáp.” Long Nhất lấy lại tinh thần, hắc hắc cười với Nạp Lan Như Nguyệt.
“Ai lo lắng cho ngươi. Ta khóc bởi vì … … bởi vì ta lo lắng tình hình chiến sự. Ngày hôm qua thủ vệ báo cáo ngươi đi ra biển, ta sợ việc liên minh của Nạp Lan đế quốc cùng Cuồng Long đế quốc bị hỏng. Ngươi đừng tự mình đa tình.” Nạp Lan Như Nguyệt quay đầu nói, bên tai hơi ửng hồng.
Long Nhất nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, thật sự là đối với chuyện này, kẻ ngu cũng có thể nhìn thấy tình ý của nàng, mặc dù hết lần này tới lần khác nàng không thừa nhận.
“Tỷ phu, ta cũng lo lắng cho ngươi. Không bằng ngươi lấy thân báo đáp cho ta, tốt lắm.” Nạp Lan Như Mộng đột nhiên nói.
Ách … … Long Nhất ngẩn ra, hắn liếc nhìn đường cong của Nạp Lan Như Mộng, trong lòng không khỏi tà ác nghĩ thầm, tiểu la lị này thật có tư vị.

Nguồn: tunghoanh.com/phong-luu-phap-su/chuong-333-dU5aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận