Quân Lâm Thiên Hạ
Tác giả : Khai Hoang
-----oo0oo-----
Chương 109: Cả sảnh đường phải sợ hãi!
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nhạc Duẫn Kiệt đầu tiên là kinh hãi nhưng sau đó tỉnh ngộ lại. Nhạc Vũ cũng không vô duyên vô cớ chạy đến đây. Lần này tới tìm lão chắc là có những chuyện khác. Lão thầm lắc đầu tự trách bản thân vì chuyện của Hồng Hạo và Tiên Vu Bình đến đây mà mất đi tỉnh táo.
- Tiểu Vũ, ngươi còn có những chuyện khác?
Lão vừa nói vậy khiến cho mấy người còn lưu lại trong phòng nhìn cả lại . Nhạc Vũ lúc này mới cười khẽ rồi đột nhiên rút đao kiếm sau lưng sải bước tiến ra tới giữa đại đường, sau đó nhìn về mấy vị lão nhân đang ngồi sâu trong đại đường vẻ hưng phấn lẫn mong đợi.
- Nhạc Vũ gần đây dốc lòng vào võ học đã có chút sở ngộ, mong mấy chư vị trưởng bối chỉ giáo một phen!
Nhạc Duẫn Kiệt nhất thời ngạc nhiên, vẻ mặt hai vị lão nhân Nhạc Thiên Mộng cùng Nhạc Thiên Bách bên cạnh lão cũng đồng thời kinh ngạc, còn Nhạc Duẫn Văn sau khi kinh ngạc lại cảm thấy rất hứng thú.
- Có chút sở ngộ? Không phải là Tiểu Vũ vừa lĩnh ngộ bí thuật gì chứ?
- Bí pháp quả thật học được chút ít! Gần đây chất nhi đã nắm giữ được ba loại bí pháp Phong hệ khác nhau. Ngoài ra sau khoảng hai tháng nữa, ngoài hai hệ Mộc, Phong chắc là còn có thể học tập mấy bí thuật Lôi hệ!
Thấy vẻ mặt kinh dị của Nhạc Duẫn Văn, Nhạc Vũ mỉm cười nói:
- Bất quá Cửu thúc cứ việc yên tâm! Lần này Nhạc Vũ chỉ tính toán để cho thúc phụ chỉ điểm một chút vũ kỹ của ta mà thôi.
Trong lòng biết đã bị chất nhi của xem thấu tâm tư nhưng Nhạc Duẫn Văn cũng không cảm thấy lúng túng. Thấy Nhạc Vũ nói năng không chút nào tránh né thì trong lòng lão lại thấy mừng hơn.
Từ sau khi đánh một trận trong phủ thành chủ một trận, lão vẫn mưu cầu giao thủ lại một lần nữa với Nhạc Vũ. Một mặt là nghĩ vãn hồi mặt mũi, một mặt đi là chuẩn bị dạy dỗ chất nhi lớn lối này một phen. Chẳng qua là Nhạc Vũ từ sau ngày đó vẫn lẩn như chạch, không để cho lão có cơ hội, lúc này mới tựa hồ có thể đạt được ước muốn.
- Ha hả! Ta cũng muốn xem xem trong mấy tháng này Tiểu Vũ rốt cuộc học được cái gì! Ngươi cũng không cần cố kỵ, có bản lãnh gì cứ việc sử ra!
Nhạc Duẫn Văn thuận tay rút thanh dị binh cấp mười Phong Văn kiếm của mình bên bàn trà, thong thả bước tới trước mặt Nhạc Vũ. Sau đó lão giương kiếm lên, cười khẽ nhìn thiếu niên đối diện, bộ dạng hoàn toàn là trưởng bối dạy dỗ vãn bối, chẳng qua ánh mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Lần trước quả thật lão bị Nhạc Vũ xuất kỳ bất ý. Lần này, lão đã chuẩn bị kỹ để cho con nghé con hung hăng không sợ cọp này biết thế nào là chiến lực chân chính của võ sư cao cấp!
Cho dù là Nhạc Vũ sở tập được mấy bí thuật, hiện giờ khiến lão chân chính kiêng kị cũng chỉ có Triền Ti Chú! Còn lại thuật pháp nếu sớm có phòng bị thì cũng không cần lo lắng.
Một cảm giác hưng phấn vô cùng nóng bỏng cuồn cuộn bốc lên trong lòng Nhạc Vũ. Nhạc Duẫn Văn mặc dù còn chưa xuất thủ song áp lực đã đập vào mặt khiến khơi dậy bản năng chiến đấu đã ngấm sâu vào cốt tủy hắn. Chẳng qua là điểm kích thích này còn lâu mới đủ!
Chuyển ánh mắt sang bên cạnh Nhạc Duẫn Văn, Nhạc Vũ nhìn về Nhạc Thiên Mộng cùng Nhạc Thiên Bách vẻ khiêu khích.
- Cửu thúc chắc nghe lầm, ta mới vừa nói là mời cả tới chỉ điểm!
Hắn vừa nói xong khiến vẻ mặt mọi người trong phòng như đông cứng, ý niệm đầu tiên trong đầu bọn họ là tên tiểu tử trước mặt này quả thật cuồng vọng tới cực điểm!
Thực lực Nhạc Vũ cố nhiên là vô địch trong đám tiểu bối, thậm chí là có chỗ trong đám võ sư đỉnh cấp trong thành. Song trong trận chiến đấu tại phủ thành chủ, Nhạc Vũ có thể đánh bại tất cả võ sư trong phủ cũng không phải dựa vào bản lĩnh chân thật gì, chẳng qua mọi người bị lọt vào vòng kiếm thuật liên miên, không thích ứng được với chân khí có hấp lực quỷ dị, cộng thêm với Tật Phong bí thuật mà thôi.
Nói về thực lực chân chính, cho dù là ba Nhạc Vũ cũng chưa hẳn là đối thủ Nhạc Duẫn Kiệt!
Song sau một khắc, bao gồm cả Nhạc Thiên Mộng trong mắt mọi người được coi là có thực lực mạnh nhất cũng kêu lên thất thanh.
Đang ở thoại âm còn chưa kết thúc, thân hình Nhạc Vũ đã đánh ra trước. Cặp đao kiếm trong tay hắn theo bộ pháp biến ảo bất định của chủ nhân tạo nên một vùng quang ảnh.
Sau đó trong hành lang chợt vang lên tiếng kim khí giao kích. Lần đầu tiên giao phong giữa Nhạc Vũ cùng Nhạc Duẫn Văn đã sớm hơn ngoài dự tính. Tình hình kế tiếp càng làm cho Nhạc Duẫn Kiệt vốn tưởng rằng Nhạc Vũ sẽ không chọn lựa chọn chiến thuật không giao phong chính diện đứng bật dậy!
Thân hình Nhạc Vũ chẳng qua là hơi áp chế rồi khôi phục như thường. Sau đó trong nháy mắt thân ảnh đã xuất hiện bên trái Nhạc Duẫn Văn, một đao quét ngang bên trái, đao kình đạt đến một thước!
- Đại Hỗn Nguyên Kính tầng mười ba?
Nhạc Thiên Bách bán tín bán nghi, chỉ lo nhìn Nhạc Vũ có sử dụng pháp môn chân khí gì kích thích hay không, nhất thời chén trà đã nâng lên cũng không để ý, nước trà nóng hất cả vào tay áo.
- Thập thất thúc, hẳn là không sai rồi! Duẫn Văn chỉ muốn cho tiểu gia hỏa kia nếm chút khổ sở nên xuất hết toàn lực, có thể đối kháng với hắn mà không yếu thế thì không thể là giả!
Nhạc Duẫn Kiệt lấy lại tinh thần, khuôn mặt nở nụ cười tươi như hoa. Có thể thấy được một màn này thì hết thảy ưu sầu lúc trước đều không đáng lo. Nhạc Vũ mới mười ba tuổi, ngoại trừ một số dược vật bình thường do trong tộc cung cấp thì căn bản không dựa vào ngoại lực, chỉ trong bốn tháng đã vượt qua ba cấp, điểm này sao không khiến người ta vui mừng.
Lão nghĩ lại báo cáo của mấy võ sư mà mình phái đi bên cạnh Nhạc Vũ mấy tháng này, bất giác cười khổ thành tiếng, nghĩ thầm bản lĩnh giấu diếm của đứa nhỏ này vẫn lợi hại như lúc trước.
Người duy nhất còn duy trì được bình tĩnh là Nhạc Thiên Mộng cũng bất mãn hừ nhẹ một tiếng.
- Duẫn Kiệt! Mấy người mà ngươi phái đi quan sát thế nào vậy?
- Tam bá nói đúng, để khi bọn họ quay lại, Duẫn Kiệt sẽ nghiêm trị!
Nhạc Duẫn Kiệt cảm nhận được lửa giận trong vị chân chính nắm quyền của dòng tộc này. Bất quá lão cũng không hề sợ hãi mà vui vẻ đáp một tiếng, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt.
Nhạc Thiên Mộng cũng không buồn bực gì, tuy trên vẻ mặt lão không có gì nhưng trong mắt không kìm nén được mừng rỡ. Lão nắm chặt tay ghế bằng gỗ bạch đàn, gân xanh nổi lên, thậm chí chiếc tay ghế đã bắt đầu vỡ nát.
Nếu như ban đầu, mọi người còn kinh ngạc vì sự đột thăng nội tức của Nhạc Vũ thì sau đó bọn họ còn kinh ngạc vì vũ kỹ chưa từng thấy qua mà Nhạc Vũ đang sử dụng.
Bộ đao pháp kiếm thuật kia cho thấy là trân quý, song khiến cho người ta chú mục nhất chính là bộ pháp huyền ảo bất định mà Nhạc Vũ đang thi triển. Mặc dù không có tốc độ cao như Tật Phong Thuật nhưng lại có thể thi triển lâu dài, còn thêm cả mấy phần quỷ dị.
Ngoài ra mấy đại cao thủ đỉnh phong đã đạt tới hậu thiên như Nhạc Thiên Mộng Nhạc Thiên Bách lại càng trong lúc mơ hồ phát hiện dưới chân Nhạc Vũ có một tia Phong Linh rất nhỏ lưu chuyển theo bộ pháp của hắn.
Đối với chuyện này, Nhạc Duẫn Văn đang giao chiến với Nhạc Vũ lại càng hiểu rõ, trong lòng lão bây giờ sự bất đắc dĩ càng lúc càng sâu.