Quân Lâm Thiên Hạ
Tác giả : Khai Hoang
-----oo0oo-----
Chương 176: Cửu Chuyển Linh Tịch.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Lúc Nhạc Vũ bước ra bước thứ năm mươi thì cảnh tượng trước mắt nhất thời biến đổi. Hết thảy đều như khôi phục bình thường, thậm chí cả Tàng Đan lâu vừa bị Diệt Tuyệt Thần Châm gây thương tổn.
Nhạc Vũ thấy vậy cũng không hề lui lại, ảo trận của Tĩnh Hải Tông cực kỳ huyền diệu, không như trong “Linh trận khải mông” liên quan đến tâm linh hồn lực mà là lấy phương pháp ảo ảnh làm cho người ta thấy được ảo cảnh, sau đó trực tiếp điều khiển ý thức.
Ví như vừa rồi khi hắn bước đến ba lăm bước thì thấy trước mặt là một vực sâu và biển lửa, chỉ tiến thêm một bước nữa là sẽ sao vào dung nham.
Nhạc Vũ tuy biết rõ cảnh tượng kia là giả nhưng hết lần này đến lần khác không nâng nổi bước chân. Nguy cơ mãnh liệt trong đầu khiến hắn không thể làm ra phản ứng nào.
Bất quá hoàn cảnh phía trước lại chưa bao giờ nguy hiểm như vậy.
Tình hình trước mắt hắn thoạt nhìn không quá khác trước, nhưng chỉ có hắn biết thực tế có chút sai lệch. Nếu cứ không chút đề phòng bước về phía trước thì chỉ sợ không biết tại sao mà chết.
Mồ hôi lạnh toát ra sau gáy, trong lòng Nhạc Vũ thầm kêu may mắn. Cũng nhờ ảo cảnh xuất hiện ban đầu ở đại điện không giống như vậy, nếu không chắc hắn sẽ rơi vào cạm bẫy.
Ngoài ra còn có nguyên nhân khác là ảo trận cấm chế này không có người chủ trì, nếu không uy lực của nó đủ khiến hắn mất mạng.
Bước ra đến bước thứ bảy mươi, Nhạc Vũ cảm giác trong đầu choáng váng. Tuy nói Hỗn Nguyên chân lực của hắn sau khi đột phá ngưng dịch thì có cải thiện tố chất thân thể nhưng cũng phải một hai tháng sau mới có hiệu quả, tuyệt không thể là thứ dựng sào thấy bóng.
Còn năng lực giải toán của hệ thống phụ trợ trí năng nói cho cùng vẫn phải lấy năng lượng của đầu óc và thân thể hắn cung cấp. Liên tiếp tính toán với cường độ cao đã khiến nó mệt mỏi, đến lúc này thì gần như tê liệt.
Hít vào thở ra một hơi thật sâu, Nhạc Vũ dừng hết tất cả các chức năng của hệ thống phụ trợ trí năng. Sau khi tâm thần hắn khôi phục tỉnh táo thì một hào quang ngũ sắc xuất hiện quanh thân.
Nhạc Vũ cảm thấy một trận chấn động mãnh liệt rồi hết thảy trước mắt cũng hoàn toàn khôi phục thành nguyên trạng. Linh trận kia theo quán tính vận chuyển để chữa trị song những linh lực kia vừa hội tụ đã bị Ngũ Sắc Thần Quang mạnh mẽ vận chuyển Ngũ Hành chuyển đổi thành linh lực thuộc tính khác rồi tràn ra bốn hướng.
Nhạc Vũ cũng không dám ở lâu, tăng nhanh tốc độ dưới chân bước vào cổng lớn của Tàng Đan quán. Cấm chế ở đây rõ ràng nguy hiểm hơn ở bến tàu, song nhờ vào Ngũ Sắc Thần Quang mà Nhạc Vũ có thể xông qua an toàn.
Sau khi thân hình Nhạc Vũ vừa lọt vào bên trong lầu các thì hào quang năm màu cũng vừa tản đi. Đây không phải là hắn tự làm mà Hỗn Nguyên chân lực trong thân thể đã dùng hết.
Ngũ Sắc Thần Quang mặc dù tốt nhưng chân lực tiêu hao cũng thật lớn. Cộng với bản thân chân khí của Nhạc Vũ đã bị cầu hình Ngũ Hành Phù Trận chiếm hơn nửa, lúc này đã không thể chống đỡ.
Bất quá Nhạc Vũ cũng không băn khoăn gì. Thần thông có uy lực như thế thì dĩ nhiên phải trả giá đắt, muốn mọi chuyện đều như ý thì sao có thể?
Không để ý đến cầu hình phù trận đã lui về trong đan điền , Nhạc Vũ bắt đầu nhìn qua gian phòng rộng rãi bên trong. Trong không gian có phương viên chừng ba mươi trượng bày đầy giá thuốc, bên trên bày đến cả vạn dược bình lớn nhỏ.
Nhạc Vũ nhìn qua một lượt. Dược vật trong đây tuy nhiều nhưng chủng loại cũng chỉ chừng hơn một ngàn, chỉ là số lượng lớn đến mức kinh ngạc. Nhạc Vũ ước đoán cả đời mình chắc cũng chưa chế luyện được một phần tư ở đây, hơn nữa những tài liệu dùng để luyện ra chừng đó càng khiến người ta sợ hãi.
Đầu tiên hắn cực kỳ mừng rỡ, nhưng sau khi ngửi thấy mùi nấm mốc thì lại chuyển thành khổ sở. Nhạc Vũ lấy bừa một dược bình thuốc trị thương bát phẩm mở ra xem thì thấy đan dược trong đó đã biến chất, lại thuận tay cầm một bình Dị Nguyên Đan lên thì thấy yêu lực súc tích trong đó gần như đã biến mất. Mấy bình sau cũng là như thế, cho dù còn chưa hoàn toàn biến chất thì cũng đã mất đi phần lớn hiệu dụng.
- Những đồ này chắc đã để khô ở đây cả ngàn năm trở lên?
Sau khi phân tích những dược vật này, Nhạc Vũ đại khái suy đoán ra thời gian tồn tại của chúng. Thật ra thì hoàn cảnh nơi này vô cùng tốt, Tĩnh Hải Tông tựa hồ cũng bố trí linh trận để gìn giữ dược hiệu. Nhưng thời gian bảo tồn thực sự quá lâu, cũng không biết đại tông môn thực lực bất phàm này đã gặp phải biến cố gì mà ngay cả tài phú bậc này cũng không cần tới.
Nhạc Vũ lắc đầu bất đắc dĩ rồi đi lên lầu hai. Những gì trên đó mới thực sự khiến hắn chấn kinh.
Trên tầng này, Tĩnh Hải Tông mới thực sự để đồ quý. Nồng độ linh lực còn dày đặc hơn cả ở Dược Viên. Những dược bình vừa nhìn vào đã biết không phải vật phàm, thần thức linh giác của Nhạc Vũ cũng bị ngăn cách ở bên ngoài, ngay cả linh lực xung quanh cũng vậy.
Nhạc Vũ mặc dù không biết dược vật trong đó rốt cuộc hiệu dụng hay không, nhưng chỉ cần nhìn những thạch bình trắng bóng như ngọc này đã khiến hắn muốn đem ra để đựng thanh linh ngọc dịch.
Đè nén hưng phấn trong lòng, Nhạc Vũ bắt đầu đánh giá toàn bộ dược thất. Tầng cấp đan dược ở đây không như phân loại bên dưới mà án theo phẩm cấp để bố trí.
Bất quá thấy những tên thuốc thì Nhạc Vũ cũng ngẩn người. Cái gì mà Tam Chuyển Tố Huyền Đan, Lục Chuyển Trùng Linh Đan các loại, hết thảy hắn đều không biết, những sách trước kia cũng không ghi lại. Tác giả của Sơn Hải Tàng Trân mặc dù cũng có kiến thức cực kỳ rộng lớn, song ghi chép trong đó cũng chỉ là yêu thú trân quý và linh vật mà thôi, cũng không liên quan đến dược vật.
Nhưng nếu là ngay cả tác dụng cụ thể của những dược vật này cũng không rõ thì mang chúng đi có ích lợi gì?
Nhạc Vũ nhíu mày, lấy ra một ngọc bình có dán mấy chữ Vấn Tâm Đan, sau đó cảm thán.
- Đây chính Ngọc Lâu Thạch đã nói tới trong Sơn Hải Kỳ Trân, có thể chịu tải linh vật tam phẩm trở xuống. Chẳng qua là vật này chỉ có tại đáy biển, rất ít nhìn thấy tại Bắc Hoang Trung Nguyên. Tĩnh Hải Tông rốt cuộc xuất phát từ đâu, danh tự có một chữ hải, chỉ sợ có liên quan đến việc này.
Nhạc Vũ miên man suy nghĩ rút ra dược bình rồi lại cười khổ. Hắn lại nghĩ tới một vấn đề. Linh lực súc tích trong mười miếng đan dược cực kỳ nồng hậu, mà có thể được Tĩnh Hải Tông bảo tồn ở đây thì phẩm cấp chắc chắn phải trên ngũ phẩm.
Chỉ sợ là những đan dược mà mình không biết tên này chắc là hiện giờ bản thân cũng không thể sử dụng!
Đã biết những thứ trên lầu đối với mình hiện giờ chưa có tác dụng gì, Nhạc Vũ cũng không có tâm tư đi xem kỹ,.
Dược bình ở đây chừng trăm lọ, trân quý nhất chắc là ba tử bình nằm sâu nhất, trên đó đều dán mấy chữ Cửu Chuyển Linh Tịch Đan. Trong Sơn Hải Kỳ Trân cũng đã từng nói tới, Ngọc Lâu Thạch màu tím là tốt nhất, ngay cả linh đan tam phẩm thượng giai cũng có thể bảo tồn, bất quá lúc này không làm cho Nhạc Vũ có nửa phần hứng thú.
Cười bất đắc dĩ, Nhạc Vũ đi xuồng cầu thang. Những thứ giấu trong Tàn Đan Quán này đúng là không thể lấy nhưng trong lòng vô cùng tiếc nuối, trước mắt thì chưa dùng được nhưng tương lai chắc chắn sẽ rất tốt.
Sau khi đi ra cổng chính, Nhạc Vũ chạy thẳng tới Tàng Khí Lâu một bên quảng trường. Thật ra thì bây giờ hắn cảm thấy hứng thú hơn với Tàng Văn Quán nhưng nhiệm vụ gia tăng chiến lực này quan trọng hơn. Để làm được điều này thì chỉ có thu thập các loại pháp khí linh binh, nếu có huyền binh pháp bảo thì không thể tốt hơn.
Lần này ra vào ảo trận cấm chế, Nhạc Vũ coi như quen việc dễ làm. Cũng không cần làm sao điều tức, Ngũ Hành Phù Trận trong cơ thể hắn đã là tự hành khiến cho Hỗn Nguyên chân lực trong kinh lạc trở lại trạng thái tràn đầy.
Bất quá khi vào tầng lầu thứ nhất thì Nhạc Vũ lại dở khóc dở cười. Nơi này quả thật có đến cả trăm thứ hắn muốn nhưng lại đều mục nát, duy chỉ có bên trong còn lại rất nhiều kim khí, ngày sau có thể làm thành tài liệu luyện khí.
Theo thường lệ đi tới tầng thứ hai nhìn một chút, Nhạc Vũ thấy trên đó có bày mười mấy giá gỗ, phần lớn đều là trống rỗng, dường như đã bị người nào lấy đi.
Bất quá vẫn còn mười mấy pháp khí linh binh còn tốt khiến Nhạc Vũ coi như còn một chút an ủi. Đặc biệt là một thanh cửu cấp linh binh có khắc bí phù Phong Duệ thuật, Cố Kim thuật thuộc Kim hệ, phù hợp với Lâm Trác sử dụng. Về phần những thứ pháp khí khác, công dụng như thế nào thì chắc sau này phải tìm hiểu.
- Nhìn chỗ dược vật vừa rồi, thực lực của Tĩnh Hải Tông phải cực kỳ hùng hậu mới đúng. Nhưng vì sao đồ trân quý ở đây chỉ có một chút như vậy? Đừng nói là kia huyền binh cùng pháp bảo, ngay cả linh binh cùng pháp khí đỉnh cấp cũng chưa từng nhìn thấy?
Nhạc Vũ kỳ quái nhưng cũng không nghĩ thêm. Nhìn bố trí ở đây chắc không có pháp bảo gì, hoặc là phải đợi đến khi mình vào đại điện có cấm chế mạnh nhất bên kia.
Sau khi hắn xoay người nhìn kỹ thì dừng lại ở một chiếc nhẫn màu đen trong góc. Nhạc Vũ tiện tay hút vào, dùng thần thức cảm nhận thì bên trên nó hình như có linh lực phong ấn. Hắn cười một tiếng rồi xuất ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang loại bỏ phong ấn.
Ngay lúc này, sắc mặt của Nhạc Vũ trở nên cực kỳ cổ quái. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m