Quân Lâm Thiên Hạ
Tác giả : Khai Hoang
-----oo0oo-----
Chương 667: Đại Thừa chi cảnh!
Nhóm dịch: Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ---4vn
Viên đan dược chỉ lớn bằng đầu ngón tay, phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, thoạt nhìn không khác với đan dược bình thường nhưng khi cầm vào tay thì thần hồn lập tức bị sát lực trong đó trùng kích.
Trong cơ thể Huyết Ma vốn có vô số oan hồn quấn quanh, bất quá từ lúc bản thể hoàn toàn bị luyện hóa cũng theo đó tiêu vong. Một phần còn lại đã bị Nhạc Vũ cùng Huyền Thiên Tịnh Hỏa tiêu diệt, còn lại trong viên đan dược màu xanh này chính là lực oán sát thuần tịnh nhất.
- Thanh sát Huyền đan!
Nhạc Vũ nắm chặt tay, vô cùng vui sướng kiềm chế tâm thần, bắt đầu toàn lực ứng đối lần lôi kiếp cuối cùng.
Từ lúc hắn nảy ra ý mượn sát lực Huyết Ma giúp Chiến Tuyết trùng kích chân khí Huyền Sát Chiến Ma tầng thứ mười bảy thì đã sớm chuẩn bị. Dược dịch màu xanh được hắn chuẩn bị dùng để hấp thu nguyên vẹn lực oán sát của Huyết Ma, chỉ cần phối hợp với một phần dược liệu đủ khiến cho Chiến Tuyết trùng nhập vào tầng thứ mười bảy, tương đương với cảnh giới Đại Thừa của tu sĩ nhân loại!
Khi đó Hóa sát vi cương của Chiến Tuyết có thể đạt đến mấy trăm vạn thạch lực, đủ để nghạnh kháng Tán Tiên! Trên thế giới này đã không còn thứ nào có thể khiến Nhạc Vũ sợ hãi.
Lần Tử huy tuyền xu lôi lần thứ 27 này phảng phất như vô cùng vô tận. Từng đợt như không ngừng thông qua thần kinh, truyền vào trong đầu gây nên cảm giác tê liệt thống khổ, trong thần hồn cũng có cảm giác. Chữ “Lôi” sâu trong nguyên thần cũng sáng chói lên chưa từng có.
Sắc mặt Nhạc Vũ rốt cuộc lộ ra vẻ đau đớn, mấy lần suýt nữa sắc mặt, cũng rốt cục lộ ra đau đớn chi sắc. Mấy lần cũng nhịn không được, muốn dùng lực mấy thứ pháp bảo huyền binh bên người chống cự lôi kiếp.
Thời gian dần trôi qua, hắn đã kiềm chế hết thảy tạp niệm, chỉ còn lại một ý niệm cường hoành lợi hại, xông thẳng lên trời cao.
- Nhạc Vũ ta rời không thể vùi! Đất không thể sát! Nếu số mệnh của ta đã không thuộc về trời thì lôi kiếp sao còn khó dễ được ta?
Cũng không biết qua bao lâu, phảng phất một thế kỷ, cũng giống như chỉ là một sát na, lôi lực mạnh mẽ rót vào trong cơ thể dần dần yếu bớt, đau đớn trong thân thể cũng dần tan đi. Lúc Nhạc Vũ mở mắt ra thì cảm giác được thần hồn của mình đã sinh ra biến đổi nào đó.
Không chỉ đơn giản là tăng trưởng hồn lực mà hiện giờ đã hòa hợp nhất thể, cơ hồ nếu không phân lẫn nhau.
- Quả nhiên! Tu sĩ tu chân chúng ta đối với thiên địa mà nói cũng như một khối u. Tu sĩ tồn tại theo thiên địa, pháp tắc tu luyện cũng không thể phân khai với thế giới này. Nhưng một khi không bị hạn chế, phát triển tới trình độ nhất định sẽ khiến cho thế giới này sụp đổ. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Nhạc Vũ nhịn không được cười lên, đem hồn niệm lần nữa tản ra, cảm thấy bản thân bất đồng sâu sắc với dĩ vãng, thiên địa trước mắt cũng trở nên rất nhiều màu sắc.
Dĩ vãng bản thân hắn như ở trong một cái giếng sâu, lại phảng phất trước lúc tu chân chỉ có thể hành tẩu trên mặt đất, những gì trông thấy chẳng qua chỉ là một góc nhỏ.
Lúc này bản thân hắn mới chính thức bay lượn trên chín tầng trời, tầm mắt rộng rãi phủ lên vạn vật. Hết thảy sự vật đều đã có hình thái và ý nghĩa bất đồng với trước kia, càng ẩn ước cảm giác được một số áo nghĩa và pháp tắc cấu thành nên thiên địa. Chỉ là cảm giác này mơ mơ hồ hồ, rất khó nắm bắt rõ ràng.
Đã đến cảnh giới Đại Thừai, tu sĩ đã có thể cảm ngộ được thiên địa, bất quá mới chỉ là bắt đầu, hơn nữa đều là thu hoạch rải rác. Chính thức muốn có thành tựu ở phương diện này vẫn phải đợi lúc thần hồn trưởng thành đến Đại Thừa.
Bản thân Nhạc Vũ lại chiếm được chút tiện nghi, thần hồn của hắn trước lúc độ kiếp đã tương đương Đại Thừa hậu kỳ. Sau khi độ kiếp thì thần hồn cũng đại tăng, thậm chí còn vượt qua trình độ hậu kỳ đại viên mãn, có thể tương đương với nhị kiếp Tán Tiên!
Có thể cảm giác ảo diệu của thiên địa hơn xa tu sĩ Đại Thừa bình thường.
- Trách không được, tham khảo pháp tắc của Thanh Dương Tử và Không Kiếm lại không tương quan với thần thông bản thể. Nguyên lai là pháp tắc càng thấp thì càng dễ dàng tìm hiểu, cũng dễ dàng hình thành chiến lực.
Nhạc Vũ không khỏi thầm kinh ngạc, cho đến lúc này mới chính thức tinh tường Tử Khuyết Thiên Chương trong tay hắn rốt cuộc trân quý thế nào!
Tạm thời buông bỏ chuyện tìm hiểu áo nghĩa thiên địa, Nhạc Vũ dùng hồn niệm nội thị bản thân. Chỉ cảm thấy thân thể lần này tuy không tăng trưởng cơ hồ gấp đôi như lần độ kiếp Nguyên Anh nhưng cũng hơn hai phần ba!
Càng làm người ta khiếp sợ vẫn là phương diện pháp lực, đủ để tiêu tán ba lần cửu trọng lôi. Pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành vẫn không ngừng mải miết tăng trưởng, phảng phất giống như vô cùng vô tận.
Nhạc Vũ thở hắt ra, nhìn về phía trước thì thấy kẻ kia đã hóa ra bản thể là một Yêu thú có thân thể Long Ưng dài mấy trăm trượng, đầu lục giác, cặp mắt vàng tựa như bánh xe. Nhìn lại trong con ngươi của nó có vô số phù văn, ẩn ước kết thành trận hình, xuất ra hai đạo kim quang đối kháng với Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang của Đằng Huyền.
- Kim Nhãn Long Ưng? Vừa vặn để mình thử Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm lần thứ tám.
Con ngươi của Nhạc Vũ lóe lên hàn mang. Sau một khắc từ đầu ngón tay của hắn đã bắn ra 150 cây quang châm, nháy mắt đã xuyên qua vạn trượng.
Kim nNhãn Long Ưng vốn đã chuẩn bị bại vong, lúc này thấy thế càng lộ ra vẻ tuyệt vọng, bị đám Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm trực tiếp xuyên thấu hình thể rồi ầm ầm vỡ nát.
Nhạc Vũ thất vọng nhíu mày, ẩn ước mặc dù không cần Long Tước phiến thì bản thân Ngũ Sắc Thần Quang đã có thể thôi động ra tầng thứ mười hai. Chỉ là địch thủ thật sự quá yếu khiến không thể nào chính thức kiểm tra uy lực cực hạn. Hơn nữa Ngũ Sắc Thần Quang của hắn và Sơ Tam đã hoàn toàn khác biệt.
Con đường mà hắn đi là tu luyện trong đan điền, nhờ vào Ngũ Hành phù trận để đến tầng thứ tám thì đạt đến cảnh giới Đại Thừa. Sơ Tam lại mượn lực vĩ linh mới có thể thôi diễn đến cấp mười ba thì trùng kích Ngũ Sắc Thần Quang đến tầng thứ mười. Tuy nhiên con đường này lại có uy lực hơn Ngũ Sắc Thần Quang của hắn đến mấy trù!
Ngoài Ngũ Hành phù trận lẫn khí Tiên Thiên Hỗn Nguyên giúp ích còn có đoàn tử khí gây ảnh hưởng, điều này Sơ Tam không thể có được. Tuy nó lần trước nó nhờ lực của Vô Cực thiên đan trọng chú căn cơ nhưng cũng khó hoàn toàn thay đổi.
- Nếu tu đến tầng hai mươi một tuyệt đỉnh thì không biết tình hình sẽ thế nào? Không biết có thể lấy lực nhập đạo như lời của Quảng Lăng tán nhân nói hay không!
Nhạc Vũ nghĩ vẩn vơ, bất quá lập tức tỉnh hồn nhìn về phương xa. Trong lúc mơ hồ hắn đã có thể cảm ứng được vô số khí tức Yêu tộc đang chạy đến.
- Quả nhiên là phiền toái!
Ánh mắt Nhạc Vũ biến lạnh nhưng cũng không có ý thoát đi, tiện tay phất một cái lần nữa thôi động Đại Ngũ Hành tụ linh nhị pháp đại trận. Muốn áp chế Tu La tán nhân vậy thì nhất định không được rời xa trận này quá lâu.
Với năng lực xuyên toa không gian của Chiến Tuyết còn lâu mới đủ đem theo cửu giai yêu thú từ Hoàng hôn giới.
Bắt yêu tộc cao giai cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ. Hắn tuy đã lệnh cho Chiến Tuyết cẩn thận, tận lực tránh khỏi Thanh Châu nhưng vẫn không tránh khỏi làm kinh động. Bất quá đã độ xong tam trọng lôi kiếp, phiền toái nhỏ này cũng không đủ để sợ!
Thậm chí nếu như thời cơ phù hợp, hắn càng không quan tâm, đánh cho Thanh Châu một lần trọng thương, hóa giải phần liên thủ của Thanh Châu với Li Trần Tông. - Rõ ràng còn có hai vị thập ngũ giai.
Tâm niệm Nhạc Vũ vừa động liền lấy Long Tước phiến một mực nắm trong tay. Sau một khắc hắn lại biến sắc. Một luồng khí tức quen thuộc, cường hoành tới cực điểm đang ở xa ngoài ngàn dặm.
Nhạc Vũ tiện tay lấy ra hai tời Chu Tước Chân Hình Phù, hơi do dự rồi sau một lát lắc đầu thi triển pháp lực thu hồi mọi bảo vật và linh thạch quan thân rồi đem theo Đằng Huyền Chiến Tuyết phá không mà đi.
Với thực lực hiện giờ của hắn, tăng thêm mấy tờ tiên phù, cho dù là đối mặt với Vân Lân cũng có thể toàn thân trở ra. Bất quá điều này tuyệt không phải là sáng suốt, lại càng không phải là tất yếu.
Xuyên qua hơn 30 vạn dặm trong thời không loạn lưu, Nhạc Vũ vẫn cảm giác được Vân Lân đang theo dõi trong tầng không gian. Ý niệm cuồng nộ bạo ngược thậm chí xuyên qua hàng rào không gian áp thẳng sâu vào trong thần hồn của hắn.
Nhạc Vũ thầm hoảng sợ, chỉ có thể gấp rút suy tính, thôi động Thập Phương Môn với tốc độ nhanh nhất xuyên qua loạn lưu. Cũng may pháp lực hiện giờ của hắn đại tăng, đủ để chèo chống xuyên qua không gian mấy ngày liên tục.
Lúc hắn dùng Càn Khôn Dịch Ngải Bàn khó khăn lắm mới tính toán ra để tiến vào Ký Châu thì khí tức của Vân Lân cuối cùng mới biến mất vô tung, buông tha truy đuổi. – Xem ra lão Yêu này đến cùng vẫn không dám mạo hiểm theo đến.
Nhạc Vũ khẽ thở phào, bất quá không hề có ý nhẹ nhõm, biết Vân Lân rút đi thực sự không phải là bởi vì chính mình mà là kiêng kị Thôn Tinh ra tay, thêm vào Nguyên Dương đao luân của Nông Dịch Sơn. Tuy tiên binh này vẫn được tông môn một mực tận lực che lấp, bất quá tới lúc này thì hạ lạc của nó chắc cũng được các phương ẩn ước suy đoán.
Lần nữa phá vỡ không gian, xuất hiện trên không trung một gò núi trên không. Nhạc Vũ thở sâu một hơi, tiếp theo là cảm giác vô cùng thoải mái, cơ hồ muốn điên cuồng cười to.
Loại cảm giác không bị câu thúc này quả thật khiến người ta khoan khoái dễ chịu.
Cho dù là thời điểm Vân Lân đuổi giết, Nhạc Vũ cũng biết nếu như mình thôi động toàn lực bỏ chạy, không cách nào xuyên thẳng qua không gian thì Vân Lân vẫn không làm được gì mình! Thu lại tâm tình, Nhạc Vũ mới cảm giác pháp lực trong cơ thể mình cuối cùng đình chỉ tăng trưởng.
Chỉ thấy chân khí Hỗn Nguyên Ngũ Hành đậm đặc màu vàng không ngừng lưu chuyển cuồn cuộn trong đan điền. Nhạc Vũ ngưng tụ Hỗn Nguyên Vô Cực Đại Thủ Ấn chụp vào mặt đất một cái liền dễ dàng cầm lấy một ngọn núi lớn ném lên không trung.
- Trọng lượng này đạt tới 130 vạn thạch lực! Còn có một phần dư lực!