Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Chương 1224 : Kim Lang Hầu.
Dịch: thienthucac
Nguồn: thienthucac
Chương 1224 : Kim Lang Hầu.
Bạch Cự Nhân nắm chặt hai tay, lạnh lùng nói:
- Hóa ra là tay sai triều đình!
Tam Giác Nhãn cười lạnh nói:
- Từ nhiều năm trước, chúng ta đã phát giác được lòng làm phản của Tây Đường chưa dứt, Lâm Khánh Nguyên thầm cấu kết với dư nghiệt Tây Đường, vốn định một mẻ hốt gọn, chẳng qua Lâm Khánh Nguyên quảthực rất giảo hoạt, đến cuối cùng chúng ta không thểkhông giải quyết hắn trước, rồi mới đối phó những dư nghiệt các ngươi... Các ngươi chỉlà một đám chuột chui dưới đất, không dám gặp người, những năm này, hao phí rất nhiều tinh lực của chúng ta... Lần này, nên có một kết thúc.
Bạch Cự Nhân lạnh giọng:
- Thanh Long như quỷ, Bạch Hổ trường thương, Huyền Vũ vạn tượng, Chu Tước lưu hương... Ngươi là người nào?
- Ngươi quá đểý mình rồi.
Tam Giác Nhãn cười âm hiểm nói:
- Nhân v
ật như ngươi, còn cần Thiên hộ đại nhân ra tay sao? Tiền Sửu Ngưu ta tự mình ra tay, đã cho ngươi thểdiện rồi.
- Tiền Sửu Ngưu?
Bạch Cự Nhân cười lạnh nói:
- Hóa ra ngươi là Bách hộ Thần Y Vệ.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com Tam Giác Nhãn không hề nói nhảm, trầm giọng nói:
- Bắt lấy phản tặc.
Mười mấy người bên cạnh gã l
ập tức tiến lên, Bạch Cự Nhân trầm giọng nói:
- Tiểu thư đi mau, ta cản họ lại!
Gã nổi gi
ận gầm lên một tiếng, xông về phía trước, đón lấy một người. Không chờngười kia chém đại đao xuống, thiết quyền của gã đã đánh ra, thẳng vào đầu vai người kia. Người kia kêu thảm một tiếng, liền bay ra ngoài.
Đối phương nhân số rất đông, mặc dù một đồng bạn bịđánh bay, nhưng những người khác cũng không sợ hãi chút nào, vây Bạch Cự Nhân vào giữa.
Mặc dù Bạch Cự Nhân thân hình cao lớn, nhưng động tác lại không ch
ậm, giống như mãnh hổ rơi vào vòng vây của bầy sói, mỗi quyền đánh ra đều mang theo khí thế lăng lệ, hơn nữa tốc độ rất nhanh, thường phát sau mà đến trước, rõ ràng đại đao của đối phương chém xuống chiếm được tiên cơ, nhưng sau đó một ly, cuối cùng lại bịquyền của Bạch Cự Nhân đánh trúng trước.
Lâm Đại Nhi lạnh lùng nhìn đám Thần Y Vệ này, cũng không rời đi, chỉyên lặng đứng ở nơi đó.
Trong chốc lát, Bạch Cự Nhân đã đánh bại mấy người. Hiển nhiên Thần Y Vệ cũng biết Bạch Cự Nhân uy mãnh, trong lúc nhất thời cũng không dám nhích tới gần. Lâm Đại Nhi thờơ lạnh nhạt, liền trông thấy trong tay Tam Giác Nhãn đang xem cuộc chiến bỗng xuất hiện một ống trúc hình tròn, nàng cau mày, trông thấy Tam Giác Nhãn đưa ống trúc nhắm ngay Bạch Cự Nhân.
Cũng không thấy Tam Giác Nhãn có động tác gì, liền thấy mấy viên hàn tinh bắn ra từ ống trúc, tốc độ cực nhanh, xuyên qua khe hở đám người, bắn thẳng tới Bạch Cự Nhân.
Lúc Bạch Cự nhân phát giác sau lưng có ám khí t
ập kích, gã muốn né tránh đã không kịp, thân thểtráng kiện cao lớn của gã là tiền vốn, thế nhưng giờphút này lại trở thành mục tiêu dễ đánh trúng nhất, mặc dù gã cố gắng né tránh, nhưng v
ẫn có một chiếc hàn tinh trúng vào đầu vai gã.
Bạch Cự Nhân nổi gi
ận gầm lên một tiếng, lại phóng tới một gã Thần Y Vệ, chỉxông được vài bước, thân thểgã ch
ậm lại, lung lay giống như say rượu, hai chân l
ập tức mềm nhũn, rồi ngã xuống đất. Thần Y Vệ bên cạnh thừa cơ tiến lên, không chờBạch Cự Nhân giãy giụa, mấy cây đại đao đã gác trên cổ gã.
Bạch Cự Nhân xúc động ph
ẫn nộ, cảgi
ận nói:
- Ám tiễn thương người, hèn hạvô sỉ.
Tam Giác Nhãn tay cầm ống trúc, ch
ậm rãi đi lên, cười lạnh nói:
- Thần Y Vệ vốn là u linh trong đêm tối, chúng ta không đểý dùng thủ đoạn gì, chỉđểý kết quả. Ngươi đã trúng độc dược Bạch Lâu chế biến, đã vô lực phản kháng.
Lâm Đại Nhi rốt cuộc hỏi:
- Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Tam Giác Nhãn thản nhiên đáp:
- Đại Tần công phá Tây Đường, kho vàng Tây Đường rỗng tuếch, sau khi Thần Y Vệ thành l
ập, đã có một đội nhân mã đặc biệt điều tra kho vàng mất tích của Tây Đường năm đó.
Gã liếc Bạch Cự Nhân một cái:
- Qua nhiều năm như v
ậy, chúng ta tốn vô số tâm huyết, cuối cùng tìm được mục tiêu... !
Gã chỉvào Bạch Cự Nhân nói:
- Các ngươi mưu đồ bí m
ật tạo phản, lực lượng dựa vào đương nhiên chính là kho vàng mất tích năm đó, các ngươi tự cho là bí m
ật, thế nhưng địa điểm kho vàng, chúng ta đã rõ ràng.
Bạch Cự Nhân hơi biến sắc.
Tam Giác Nhãn cười lạnh nói:
- Th
ậm chí chúng ta còn biết rõ, cơ quan kho vàng, hết sức phức tạp. Kỳ thực chúng ta đã sớm phát hiện hành tung của các ngươi, ch
ậm chạp chưa ra tay chính là chờcác ngươi mở kho vàng ra cho chúng ta.
Lâm Đại Nhi nhàn nhạt hỏi:
- Nhưng kho vàng còn chưa mở ra, vì sao hôm nay các ngươi lại ra tay?
- Mở kho vàng, cần sáu hòn viên cơ quan, bốn viên khác chúng ta lấy được, hai viên cuối cùng cũng đã xuất hiện, chúng ta đương nhiên không cần phải tiếp tục chờđợi.
Tam Giác Nhãn nhìn chằm chằm Lâm Đại Nhi:
- Lâm tiểu thư, những năm này, chúng ta v
ẫn luôn tìm ngươi, ngươi khiến chúng ta thực khổ cực.
- Làm thế nào các ngươi biết được ta là ai?
Lâm Đại Nhi mặt không đổi sắc, bình thản nói.
- Nơi này v
ẫn luôn dưới sự giám thịcủa chúng ta, hành tung của hắn, v
ẫn luôn bịchúng ta nắm giữ.
Tam Giác Nhãn liếc Bạch Cự Nhân một cái:
- Thứcần thiết chúng ta biết rõ, thứkhông cần thiết chúng ta biết rõ, chúng ta càng muốn biết rõ ràng hơn... !
Khóe miệng gã lộ ra nụ cười tà ác:
- Thần Y Vệ am hiểu nhất đúng là thu
ật theo dõi nghe trộm, những lời các ngươi vừa nói bên trong, chúng ta đương nhiên đều biết được... Tục ngữnói rất hay, Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công. Lâm tiểu thư, năm đó Lâm tướng quân được xưng là đệ nhất mỹ nam tử Tây Đường, còn gái của hắn quảnhiên cũng xinh đẹp.
Bạch Cự Nhân tức gi
ận nói:
- Hóa ra... các ngươi v
ẫn luôn nghe trộm.
- Chuyện này chỉcó thểtrách ngươi biết quá ít về Thần Y Vệ.
Tam Giác Nhãn thở dài:
- Trên trời dưới đất, chỗ nào cũng nhúng tay. ThứThần Y Vệ muốn biết, có rất ít thứkhông biết được.
Bạch Cự Nhân lạnh lùng nói:
- Hết thảy đều là chúng ta âm thầm tính toán, không liên quan với tiểu thư, các ngươi không nên làm khó nàng.
- Lâm Khánh Nguyên là phản tặc, con gái của hắn, các ngươi cảm thấy chúng ta sẽ bỏ qua sao?
Tam Giác Nhãn khẽ thở dài:
- Chờnhiều năm như v
ậy, sáng nay quảnhiên thu hoạch tương đối khá.
Lâm Đại Nhi v
ẫn bình tĩnh tự nhiên hỏi:
- Ngươi nói bốn viên đá khác đã bịcác ngươi đạt được?
Tam Giác Nhãn không nói lời nào, lấy một chiếc túi màu đen từ trong lòng ra, ngồi xổm người xuống đặt xuống đất, mở túi vải đen. Lâm Đại Nhi l
ập tức nhíu mày, lờmờtrông thấy trong túi kia quảnhiên có bốn viên đá.
Bạch Cự Nhân trông thấy bốn viên đá kia, sợ hãi nói:
- Đá cơ quan... v
ậy chủ nhân của chúng nó... !
- Lúc trước Lâm Khánh Nguyên chia sáu viên đá thành sáu phần, ngoại trừ hắn giữlại một viên, năm viên còn lại giao cho năm tên tâm phúc.
Tam Giác Nhãn ch
ậm rãi nói:
- Đây là tình báo thực tế chúng ta truy tra nhiều năm mới biết được. Trước đó chúng ta đã lấy được bốn viên đá... Chẳng qua các ngươi yên tâm, họ còn chưa chết, chỉlà cho họ chịu một ít nỗi khổ da thịt... !
Lúc này vài tên Thần Y Vệ chế trụ Bạch Cự Nhân cũng đang tìm kiếm trên người Bạch Cự Nhân, rất nhanh một tên Thần Y Vệ giơ tay lên lớn tiếng nói:
- Bách hộ đại nhân, đã tìm được!
Gã nhanh chóng chạy tới, giao đá cơ quan vừa tìm được cho Tam Giác Nhãn. Tam Giác Nhãn nh
ận lấy, đưa ra trước mắt cẩn th
ận nhìn kỹ, l
ập tức lớn tiếng cười nói:
- Đúng v
ậy, chính là viên đá này, sáu viên được năm viên... Ha ha, chỉcòn lại một viên cuối cùng!
Gã nhìn về phía Lâm Đại Nhi, cười nói:
- Lâm tiểu thư, viên đá kia của ngươi, là muốn tự ta ra tay, hay là tự ngươi giao ra đây?
Lâm Đại Nhi lắc đầu nói:
- Chỉsợ ngươi đánh lộn chủ ý rồi, viên đá cuối cùng không ở trên người ta.
- Chuyện tới nước này, Lâm tiểu thư cần gì phải nói dối như v
ậy.
Tam Giác Nhãn lắc đầu:
- Ngươi là người cuối cùng còn sống sót của Lâm gia, viên đá kia chắc chắn ở trên người ngươi, ngươi không nên phủ nh
ận.
Lâm Đại Nhi cười lạnh nói:
- Cho dù ở trên người ta, các ngươi có thểlàm gì?
Tam Giác Nhãn nói:
- Vương thất Tây Đường, ngươi là huyết mạch cuối cùng, đương nhiên không nên vì một viên đá đoạn tuyệt huyết mạch vương thất Tây Đường. Ta có thểcam đoan với ngươi, chỉcần ngươi giao ra viên đá cơ quan cuối cùng, chúng ta tuyệt đối không làm khó ngươi.
Lâm Đại Nhi ồ một tiếng, đờđ
ẫn nói:
- Có chết hay không, thì thế nào?
Tam Giác Nhãn nhíu mày, trầm ngâm một chút, mới nói:
- Lâm tiểu thư không sợ chết, ta rất thưởng thức, thế nhưng dư nghiệt Tây Đường, chẳng lẽ ngươi không suy nghĩmột chút?
Gã chỉvào Bạch Cự Nhân:
- Tính mạng của bọn chúng, đều nằm trong tay ta. Lâm tiểu thư không quan tâm tính mạng của mình, chẳng lẽ ngay cảtính mạng của chúng cũng không quan tâm? Ngươi phải biết, chúng tính toán là bộ hạcủa ngươi, qua nhiều năm như v
ậy, vì phục hưng cái gọi là Tây Đường, lo lắng hết lòng, cuối cùng ngươi sẽ không vì một tảng đá mà làm mất mạng nhiều người như v
ậy chứ?
Bạch Cự Nhân lạnh lùng nói:
- Chúng ta vốn không nghĩtới sống chết. Tiểu thư, không cần đểý chúng ta, đá cơ quan không thểgiao cho chúng.
Tam Giác Nhãn thu hồi viên đá, rút bội đao của mình ra, ch
ậm rãi đi tới bên người Bạch Cự Nhân, lưỡi đao đặt bên cổ họng gã, cười lạnh nói:
- Ngươi đã muốn chết như v
ậy, ta liền thành toàn cho ngươi.
Gã nhìn về phía Lâm Đại Nhi hỏi:
- Lâm tiểu thư, cô có cần suy nghĩnữa hay không?
Lâm Đại Nhi hờhững nhìn, nói:
- Có lẽ sau khi trông thấy máu tươi ta sẽ xem xét lại.
- Ngươi có ý gì?
Tam Giác Nhãn cau mày nói.
Lâm Đại Nhi thản nhiên hỏi:
- Ngươi đã muốn giết hắn, vì sao không ra tay?
Tam Giác Nhãn cười lạnh nói:
- Ngươi th
ật sự không đểý sự sống chết của chúng? Ta muốn giết người, cũng không phải chỉmột người, tất cảdư nghiệt Tây Đường trong tay, không còn một mống.
Lâm Đại Nhi thản nhiên nói:
- Tây Đường đã sớm không còn tồn tại, ngươi giết bọn họ, có liên quan gì với ta chứ?
Khuôn mặt vốn xúc động ph
ẫn nộ của Bạch Cự Nhân bình tĩnh trở lại.
Lâm Đại Nhi thấy Tam Giác Nhãn v
ẫn không ra tay, bỗng nhiên cười rộ lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ng
ập vẻ đùa giỡn và khinh thường, nói:
- Chẳng lẽ ngay cảgiết người Thần Y Vệ cũng không biết? Chẳng lẽ còn cần tay dạy các ngươi, lưỡi đao xẹt qua, máu phun năm bước. Rất đơn giản, nếu như ngươi không biết, ta có thểgiúp ngươi.
Tam Giác Nhãn ánh mắt l
ập lòe, cúi đầu nhìn về phía Bạch Cự Nhân.
Lúc này ánh mắt của Bạch Cự Nhân cũng đang giương lên, hai người nhìn nhau, chợt thấy Bạch Cự Nhân đưa tay, đẩy vài thanh đao trên cổ mình ra, cảđám Thần Y Vệ lại tùy ý gã đẩy hàn đao ra, l
ập tức trông thấy Bạch Cự Nhân ch
ậm rãi đứng d
ậy, thân hình cao lớn nhanh chóng đứng giữa đám người, vốn đám người dùng thế lực bắt ép gã lúc này lại lui sang hai bên gã.
Bạch Cự Nhân ung dung sửa sang lại quần áo của mình, l
ập tức giương mắt nhìn Lâm Đại Nhi. Lâm Đại Nhi lại không hề lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉtrào phúng nhìn chằm chằm Bạch Cự Nhân.
Mặt mũi Tam Giác Nhãn trở nên khó coi, Bạch Cự Nhân cũng nhìn về phía Tam Giác Nhãn, thần sắc lạnh nhạt nói không ra lời, gằn từng chữ:
- Kim Lang Hầu, kết quảngươi thấy được, chủ ý của ngươi thực sự không tốt lắm.
Ánh mắt gã nhìn về phía Lâm Đại Nhi, hỏi:
- Ngươi phát hiện chỗ sơ hở khi nào?
Thanks