Quan Thần Chương 316 : Suy nghĩ khác nhau.

Quan Thần
Tác giả: Hà Thường Tại

Quyển 2: Huyện Bá phong vân
Chương 316: Suy nghĩ khác nhau.

Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com


Mặc kệ như thế nào, Hạ Tưởng có thể khẳng định là người đứng sau Mã Vạn Chính cũng không đơn giản, có khả năng ông ta đã nghe được thông tin gì đó, cho nên hôm nay vừa gặp Cao Hải cũng đã muốn lôi kéo một phen. Nếu ông ta nâng đỡ Cao Hải lên vị trí Phó thị trưởng thành phố Yến thì Cao Hải sẽ vô cùng cảm kích. Thêm nữa, trên thực tế bác Tào lại vừa đi, Đàm Long nhận chức, chẳng là thừa một vị trí của Phó thị trưởng còn gì. Với tư cách và sự từng trải của Cao Hải, việc ông ta thăng chức cũng là hợp lý hợp tình.

Nhưng sự hợp tình hợp lý đó cũng cần phải có người tác động vào. Không chừng Mã Vạn Chính lại là người đứng đằng sau tác động.



Được Mã Vạn Chính nói cho một câu đầy ẩn ý, Cao Hải khấp khởi vui mừng. Hắn đi trước dẫn Mã Vạn Chính vào phòng trong vừa thản nhiên trò chuyện:
- Thuận tiện, chắc chắn thuận tiện. Có Thị trưởng Trần, còn có Phó bí thư Vương, Trưởng ban Phương, Trưởng ban thư ký Từ, cùng với Bí thư huyện uỷ huyện An - Lý Đinh Sơn.

Những người khác trong huyện An được bố trí ngồi ở một phòng khác, chỉ có Lý Đinh Sơn và các vị lãnh đạo chính của thành phố ngồi cùng một chỗ.

- À ha, người đúng là không ít, thật náo nhiệt, mà tôi lại thích sự náo nhiệt chứ.
Mã Vạn Chính cười ha hả nói, còn cố tình liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, vỗ vai hắn nói:
- Tiểu Hạ à, thật không tồi nha, buổi lễ hôm nay thật sự thành công. Hôm nay trong lúc vô ý tôi đã tới đây, rốt cuộc lại là đúng chỗ rồi.

Hạ Tưởng suy nghĩ kỹ những điều mà Mã Vạn Chính vừa nói. Ông ta nói hôm nay tới đây là có thể gặp gỡ được các vị lãnh đạo chính của thành phố Yến, cũng là có thu hoạch. Hắn liền giải thích luôn:
- Các vị lãnh đạo đến chúc mừng là vì ưu ái tôi thôi. Thị trưởng Trần, Phó bí thư Vương, còn có Trưởng ban Phương, tất cả đều quá ưu ái tôi, tôi đặc biệt cảm ơn các vị.
Sau đó lại nói thêm một câu:
- Tất nhiên lời cảm ơn “chú Mã” tôi xin được giữ ở trong lòng.

Mã Vạn Chính cười ha ha:
- Tốt lắm Tiểu Hạ ơi! Có câu này của cậu tôi cũng thấy mát lòng.

Hạ Tưởng cố tình không nhắc đến Từ Đức Tuyền, Mã Vạn Chính dĩ nhiên hiểu ý của Hạ Tưởng. Vừa rồi cậu ta còn buồn bực vậy kia mà. Từ Đức Tuyền và Lệ Triều Sinh đều cùng một dạ với nhau thì làm sao có thể đến chúc mừng Hạ Tưởng được chứ. Nghe Hạ Tưởng nói xong, ông ta cũng đoán rằng Từ Đức Tuyền đến đây không phải để chúc mừng mà đến để quấy phá.

Mã Vạn Chính thầm chế giễu Từ Đức Tuyền ngu thật, “vuốt mặt phải nể mũi”, đằng này lại nhằm lúc người ta có chuyện vui tới gây phiền phức, tố chất quá kém.

Hắn ta cũng suy nghĩ chẳng thấu đáo, với mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng, chẳng lẽ không có lãnh đạo ở thành phố tới tham dự hay sao chứ?

Từ Đức Tuyền đương nhiên kém Mã Vạn Chính về kiến thức và sự khôn ngoan trong chính trị. Hắn đang do dự tìm một cái cớ để thoát thân thật sớm để tránh không khí vui vẻ của mọi người. Hắn càng ngày càng không được tự nhiên. Hắn đứng lên, đang muốn mở miệng nói thì bỗng nhiên Cao Hải mở cửa đi vào.

Hôm nay Cao Hải cũng thật hoạt bát, thật là một tên xu nịnh có hạng! Từ Đức Tuyền nhìn Cao Hải vô cùng khinh thường. Cao Hải làm như không trông thấy ánh mắt của hắn, làm mặt tươi cười nói:
- Các vị lãnh đạo cùng toàn thể mọi người, chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt chào mừng Phó chủ tịch tỉnh Mã đã tới!

“Bùm” - Từ Đức Tuyền ngồi phịch xuống ghế đúng lúc mọi người đều đứng lên. Hắn vô cùng kinh ngạc: Phó chủ tịch tỉnh Mã, uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ ư?

Phó chủ tịch tỉnh Mã tuy là một Phó chủ tịch tỉnh nhưng ông ta là uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, xứng đáng với cái tên lãnh đạo Tỉnh uỷ, đối với chức thường vụ Thành uỷ như hắn có thể xem nhẹ được sao!

Hạ Tưởng có thể mời Phó chủ tịch tỉnh đến đây cơ à? Hay là Cao Hải đang nói luyên thuyên?

Từ Đức Tuyền thấy nhóm người Trần Phong đứng lên, cùng nhau vỗ tay thì hắn mới nhận ra mình mà ngồi thì thật chướng mắt. Hắn vội vàng đứng lên nhưng do dùng quá nhiều sức nên va vào chén nước để trên bàn khiến cho cả người bị ướt.

Thật là xui xẻo, hắn vô cùng bực mình. Hôm nay hắn đến đây để chọc tức Hạ Tưởng nhưng lại không đoán được rằng mọi chuyện lại xảy ra ngoài ý muốn.

Nhìn thấy Mã Vạn Chính mặt mày hớn hở tươi cười, Từ Đức Tuyền theo bản năng muốn tránh ánh mắt của ông ta. Ánh mắt của Mã Vạn Chính chứa nhiều ẩn ý phức tạp khiến hắn chột dạ. Không biết vì sao nữa, dù sao hắn cảm thấy Mã Vạn Chính dường như có thể đọc được suy nghĩ của hắn.

Mã Vạn Chính chỉ liếc mắt nhìn Từ Đức Tuyền một cái, không cần nhìn lại lần thứ hai ông ta đã kết luận: khó thành đại sự.

Tiếp đó ông ta bắt tay từng người, thái độ điềm đạm mà niềm nở, không có chút nào ra vẻ một uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ.

Bề ngoài Trần Phong không biểu hiện gì còn bên trong thì không ngờ Mã Vạn Chính lại đột ngột xuất hiện vậy. Thực sự điều này đã khiến ông ta bỗng nhiên phát hiện ra: hoá ra Hạ Tưởng vẫn còn muốn giấu khả năng của mình, cậu ta gần gũi với Mã Vạn Chính từ khi nào vậy? Trần Phong vừa lấy làm khó hiểu, lại vừa thầm nể phục: Hạ Tưởng đúng là một người liên tục tạo ra cho người ta những niềm vui bất ngờ.

Trong lòng Vương Bằng Phi cũng lo sợ như vậy.

Đối với uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ Mã Vạn Chính, Vương Bằng Phi không hiểu biết nhiều lắm. Nhưng ông ta biết Mã Vạn Chính leo lên chức rất giỏi. Trước đây ông ta không có chút tiếng tăm gì mà lên được chức uỷ viên thường vụ càng khiến cho người ta đoán già đoán non người đứng đằng sau ông ta là ai?

Đương nhiên, Vương Bằng Phi nhìn Hạ Tưởng với cái nhìn hoàn toàn khác. Mặc dù ông ta đoán có thể Hạ Tưởng có người trên tỉnh nâng đỡ, và khi Cao Tấn Chu xuất hiện, ông ta còn tưởng rằng Cao Tấn Chu chính là người đứng đằng sau Hạ Tưởng. Ông ta không thể nghĩ Mã Vạn Chính lại xuất hiện.

Vương Bằng Phi vẻ mặt thiết tha, tỏ thái độ vừa kính cẩn vừa nghiêm trang đối với Mã Vạn Chính. Ai lại muốn phá vỡ ấn tượng với uỷ viên thưởng vụ Tỉnh uỷ chứ. Tại thành phố Yến này, Vương Bằng Phi được xếp vào trong số các nhân vật chính.

Phương Tiến Giang cũng không để lỡ mất cơ hội thể hiện sự kính cẩn. Trước mặt Mã Vạn Chính, mấy uỷ viên thường vụ cấp cao của Thành uỷ hoàn toàn kiềm chế quyền uy của mình, tất cả đều thể hiện thái độ khiêm tốn lắng nghe.

Mã Vạn Chính tới đây có ý lấy lòng mọi người chứ không phải tự đắc ý mà đến nên ông ta chắp hai tay mời mọi người ngồi xuống rồi nói:
- Tôi cũng nghe Cao Hải nói mọi người đều lấy danh nghĩa cá nhân mà tới đây. Tôi cũng vậy thôi. Cho nên cũng đừng xem tôi như Phó chủ tịch tỉnh, mà hãy xem tôi như bạn bè của mọi người. Tất cả mọi người hãy ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện. Thật ra tôi đang ăn cơm ở tầng dưới, ăn được một nửa thì nghe ở đây náo nhiệt nên mới tới, mới biết đây là lễ đính hôn của Tiểu Hạ. Vừa rồi còn nói cả buổi nói chuyện, giờ thì bụng đã lại đói mất rồi.

Một câu nói rút ngắn được khoảng cách. Chỉ trong chốc lát, không khí náo nhiệt lại tăng lên.

Từ Đức Tuyền nhìn thấy rõ Mã Vạn Chính tới chạm cốc từng người, nói chuyện. Nhưng không biết có cố ý hay không mà ông ta lại lạnh nhạt với duy nhất mỗi mình hắn. Thật ra vị trí của hắn ở gần cuối cùng trong thường vụ Thành uỷ. Vừa nãy nếu kịp thì hắn cũng đã đi về rồi. Nhưng giờ có Phó chủ tịch Mã, hắn mà lại chuồn thì chẳng khác nào không nể mặt Phó chủ tịch tỉnh Mã à.

Nói lời cáo từ trước mặt tất cả uỷ viên thường vụ Thành uỷ thì không sao. Dù sao cũng không có ai có thể điều khiển được ai. Nhưng lúc này lại có một uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, Từ Đức Tuyền lại không muốn dại dột chút nào, đành phải cố gắng kiên trì. Tuy rằng Phó chủ tịch tỉnh Mã nói đến đây tham dự với tư cách cá nhân, nhưng người trong quan trường thì có ai phân biệt nổi việc tư việc công chứ? Hắn liền vô cùng bất mãn, uống rượu từng ngụm, từng ngụm một để giải sầu, không bao lâu thì ngà ngà say.

Từ Đức Tuyền ngồi uống rượu một mình, càng ngày càng uống nhiều.Vương Bằng Phi đoán được hắn đang bất mãn, thấy hắn không ngừng uống, lo hắn bị say mềm không giữ được thể diện nên khuyên hắn:
- Trưởng ban thư ký Từ uống ít rượu thôi, uống nhiều không tốt lắm đâu.

- Uống rượu một mình giải nghìn sầu, vì sao lại không uống chứ?
Từ Đức Tuyền lại uống thêm một ly: nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Đời người phải biết sung sướng là gì, tôi chính là muốn uống cho đủ, dù sao cũng là rượu của Hạ Tưởng, không uống thì phí.

Hắn nói xong lời này thì chẳng còn chút tư thế gì, rõ ràng hắn có năm sáu phân say rượu. Phương Tiến Giang cũng khuyên hắn:
- Uống ít chút đi Đức Tuyền. Anh phải chú ý giữ gìn sức khoẻ chứ. Nếu anh có việc thì có thể về trước, tôi sẽ bảo người đưa anh về.

- Vì sao anh phải bảo người? Chẳng lẽ chính tôi lại không gọi được người sao?
Từ Đức Tuyền mượn rượu thêm can đảm, rất không khách khí mà đáp trả:
- Chỉ có các ông có người, chẳng lẽ tôi không có người thân cận sao?

Phương Tiến Giang nhăn mặt nhíu mày lắc đầu, không nói gì.

Trần Phong mất hứng:
- Đồng chí Từ Đức Tuyền. Hôm nay là ngày vui của Hạ Tưởng, mọi người đến mừng, vì ngồi cùng nhau nên rất phấn khởi. Nếu anh cảm thấy không thoải mái, anh có thể rời khỏi đây, không cần phải kiếm chuyện đâu.

“Bộp” - Từ Đức Tuyền cầm một chén rượu để xuống bàn, phản đối:
- Quyền uy thật lớn đó, Thị trưởng Trần, ông lấy giọng trao đổi để nói chuyện với tôi hay là lấy giọng điệu mệnh lệnh đấy hả?

Cao lão nhìn không được liền nói:
- Tấn Chu, anh đỡ tiểu Từ ra ngoài cho tỉnh táo một chút đã.

Cao Tấn Chu là Phó chủ tịch tỉnh, ông ta giơ tay ra đỡ Từ Đức Tuyền nên ngồi cũng không xong, đứng cũng không phải. Dù sao Cao Tấn Chu cũng không phải là uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ. Lúc này Mã Vạn Chính đứng lên, cười tủm tỉm nói:
- Trước khi tôi đến, dường như không khí ở đây vẫn rất tốt. Gần đây mới có chuyện, xem ra là có người không vừa lòng với tôi rồi.

Từ Đức Tuyền hoảng sợ toát mồ hôi lạnh. Mã Vạn Chính đã quy kết vậy, hắn chịu không nổi vội đứng lên ngay lập tức:
- Phó chủ tịch tỉnh Mã, tôi rất xin lỗi. Tôi có quá chén. Tôi cũng không dám có ý kiến với ngài. Tôi chỉ là…

- Anh chỉ là cái gì?
Mã Vạn Chính lại còn cười mà thân mật vỗ vai Từ Đức Tuyền:
- Nếu không thoải mái thì hãy về nghỉ ngơi trước đi, không cần ở trong này đâu. Mọi người đến đây là để góp vui, không phải đến để họp đâu.

Mặt Từ Đức Tuyền đỏ thẫm, cũng tỉnh rượu vài phần. Trước là hắn nhất thời kích động, muốn xả chút bất mãn trong lòng. Không ngờ Mã Vạn Chính không che đậy, giữ ý cho hắn một chút nào với đám người Trần Phong. Từ Đức Tuyền lại thêm bất mãn, nhưng không dám ra mặt chống đối Mã Vạn Chính.

Cuối cùng Tào Vĩnh Quốc đứng ra đưa Từ Đức Tuyền xuống gác.

Việc Từ Đức Tuyền kiếm chuyện khiến tất cả mọi người suy nghĩ khác nhau. Mọi người đều đoán rằng việc Mã Vạn Chính thay mặt mọi người chắc chắn là có dụng ý. Trần Phong, Vương Bằng Phi và Vương Tiến Giang đều âm thầm xem xét, xem ra Phó chủ tịch tỉnh Mã có ý lôi kéo bọn họ một chút. Tuy nhiên mấy người này đều có chỗ dựa của mình, đều đang cân nhắc xem có phải Phó chủ tịch tỉnh Mã đã nghe được tin tức gì hay không mới có thể quyết định được nên làm thế nào?

Nguồn: tunghoanh.com/quan-than/quyen-2-chuong-316-VNpaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận