Quan Thần
Tác giả: Hà Thường Tại
Chương 555: Cha nào con nấy.
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Việc lớn, con trai sắp sinh đương nhiên là việc đại sự rồi. Hạ Tuởng chỉ kịp nói với Hoàng Vĩ Cương một tiếng, vội vàng lái xe rời khỏi tòa nhà Quận ủy, chạy một mạch tới bệnh viện số hai.
Tới tầng 3 khoa sản rồi, Tào Thù Lê đã được đưa vào phòng sinh, bên ngoài là một đám người đang đợi. Hạ Tưởng chỉ nhìn thoáng qua đã giật mình, sao nhiều người đến vậy? Hơn nữa đều là người quen gần đây không mấy gặp mặt như thế?
Một người mặc váy liền màu tím nhạt, vóc dáng xinh xắn chính là Nghiêm Tiểu Thì, một thời gian ngắn không thấy cô, qua ánh nắng mùa hè cô vẫn như vậy, làn da trắng nõn, không thấy một chút gì là cháy nắng.
Áo phông, quần bò vô cùng đơn giản là Cổ Ngọc. Người đẹp như ngọc, quần áo đơn giản cũng không che giấu được vẻ đẹp trời sinh, nhất là làn da như ngọc, lúm đồng tiền như hoa, tuyệt đối là quang cảnh đẹp nhất.
Càng làm Hạ Tưởng không ngờ tới là một người trang điểm tinh xảo, phấn dặm hơi đậm một chút, trang phục mê người, hóa ra là Thu Viên.
Nếu nói Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc xuất hiện, mặc dù ngoài dự đoán nhưng còn có lý. Thu Viên xuất hiện tuyệt đối khiến Hạ Tưởng hoàn toàn giật mình, vì một thời gian dài hắn với Thu Viên không có qua lại gì.
Trong số những người đó, Lam Miệt mặc chiếc váy xanh lam, tuy không phải thu hút mắt nhìn nhất nhưng nhìn cô như một cây thanh trúc, mang nét thanh xuân không ai bì kịp. Lam Miệt đi tới trước mặt Hạ Tưởng, kéo Hạ Tưởng tới chỗ không người, nói nhỏ:
- Đừng trách tôi, thật là không thể trách tôi. Tôi chỉ là trong tình thế cấp bách gọi điện cho Phương Cách. Kết quả là Cổ Ngọc biết, Cổ Ngọc đã biết không rõ thế nào khiến Nghiêm Tiểu Thì cũng biết, lại rất không may, Nghiêm Tiểu Thì đang đi cùng Thu Viên, Thu Viên liền đi cùng vào đây...
Làm sao với làm sao? Lộn xộn, Hạ Tưởng không lòng dạ nào bận tâm tới mấy việc này, liền hỏi:
- Thế nào? Bác sĩ nói thế nào?
- Bác sĩ nói không vấn đề gì, vị trí thai nhi rất tốt, thuận sản.
Khi nói Lam Miệt liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái:
- Anh phải cảm tạ tôi, vì quan tâm chăm sóc đặc biệt tới cô bé Lê mà tôi là người chưa kết hôn đã không khác gì chuyên gia phụ sản rồi, tôi chịu thiệt thòi quá.
- Cô nói thiệt thòi cái gì?
Hạ Tưởng không thể lý giải lối suy nghĩ của Lam Miệt. truyện copy từ tunghoanh.com
- Để nhắc cô trước chuẩn bị vào trạng thái đó, cũng như là bé Lê làm tấm gương cho cô theo khóa học làm mẹ sinh động, về sau sinh con thì như ngựa quen đường cũ rồi.
Lam Miệt ngại đỏ mặt:
- Tôi cũng không phải sinh lần hai, làm sao có thể nói ngựa quen đường cũ? Anh có biết ăn nói không đấy?
Mẹ của Hạ Tưởng là Trương Lan đi tới. Mắt nhìn Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc, hơi lo lắng nói:
- Anh cả, mấy cô kia là ai? Các cô ấy là bạn của anh hay của Thù Lê? Tôi thấy ai cũng rất xinh đẹp, nhưng quá xinh đẹp khiến người ta có chút lo lắng...
Hạ Tưởng biết mẹ lo lắng cái gì, vội giải thích:
- Các cô ấy là bạn của con, cũng là bạn của Thù Lê, là bạn cũng được mấy năm rồi, Thù Lê cũng biết.
Trương Lan mới nhẹ nhõm hơn nhưng vẫn lắc đầu nói:
- Anh đã thành gia lập nghiệp, phải hết sức chú ý, ở cùng một chỗ với nhiều cô gái xinh đẹp dễ mắc sai lầm.
Hạ Tưởng cũng chỉ biết ngại mà ho khan một tiếng:
- Không việc gì, con lập trường rất kiên định.
Không ngờ mẹ lại nói một câu nữa:
- Nhược Hạm, cô gái ấy vẫn ở thành phố à? Mẹ rất thích con trai của cô ấy, khi nào rảnh, gặp lại cô ấy thì tốt.
Hạ Tưởng thấy trong mắt mẹ có chút nghi vấn, nghĩ thầm chỉ sợ mẹ hoài nghi quan hệ giữa hắn và Liên Nhược Hạm, nghĩ một hồi lại nói:
- Thù Lê sinh con xong, cô ấy phải đến thăm chứ.
- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, đến lúc đó ôm hai bé trai, đã có thể vui như hoa nở rồi.
Bà mẹ vui mừng nói, cũng không biết có cố ý hay không, lại nói một câu:
- Liên Hạ và Hạ Đông cách nhau hơn một tuổi, anh có một người con nuôi, bây giờ lại có con đẻ, cả hai đều phải được thương yêu, không được thiên vị.
Hạ Tưởng thấy Lam Miệt cũng nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, liền vội vàng chuyển chủ đề:
- Ba con cũng biết rồi à ?
- Biết rồi, đang tới rồi, một tiếng đồng hồ nữa là tới nơi.
Bà mẹ tươi cười rạng rỡ:
- Em trai anh cũng tới, nó không yên tâm để ba anh đi một mình liền lái xe đưa ông ấy tới. Em anh cũng thật vui tính, nói anh sinh con trai, áp lực cũng nó cũng giảm bớt.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười, suy nghĩ của ba hắn là có con trai không có cháu trai không tính là cắm rễ, có cháu trai nhà họ Hạ mới chính thức là có người thừa kế. Tuy nhiên ba hắn cũng tiến bộ, đã sớm nói với hai anh em là một người sinh con trai là được, không bắt buộc cả hai phải sinh con trai. Sự ra đời của Hạ Đông giúp Hạ An giảm được không ít áp lực.
Hạ Thiên Thành và Hạ An mỗi người vui một kiểu.
Lại đợi một lúc, bên trong không có động tĩnh gì, Hạ Tưởng có chút lo lắng. Nghiêm Tiểu Thì liền chầm chậm bước tới trước mặt hắn. Đầu tiên gật đầu với Trương Lan, chào một tiếng:
- Cháu chào bác!
Lại nói với Hạ Tưởng:
- Là lúc anh đáng nên sốt ruột rồi, phụ nữ mang thai mười tháng, nhưng anh nhẹ nhõm mười tháng, làm ba có dễ làm?…
Hạ Tưởng liền cười:
- Tôi chủ yếu lo lắng là đứa con không vội chào đời, chẳng nhẽ nó không thích ba mẹ hắn?
Cổ Ngọc không biết từ khi nào đã đi tới phía sau Hạ Tưởng, lấy ngón tay chọc vào lưng hắn, nói:
- Tôi là người tới bệnh viện đầu tiên nên tôi muốn làm mẹ nuôi của thằng bé, anh không thể từ chối.
Nghiêm Tiểu Thì che miệng cười, cũng thêm vào:
- Tính thêm tôi nữa là được rồi.
- Còn có tôi nữa, các chị làm sao giống mẹ thằng bé như tôi, trực tiếp chăm sóc mẹ thằng bé mười tháng, bằng với gián tiếp chăm sóc nó mười tháng, làm mẹ nuôi của nó mới là đúng nhất.
Lam Miệt sợ không đủ náo nhiệt cũng tiến lại.
Hạ Tưởng nhức đầu:
- Không được, tuyệt đối không được. Để con tôi có mấy người mẹ nuôi xinh đẹp, chẳng phải là phát triển thẩm mỹ của nó quá sớm sao? Mỹ nữ xung quanh không có lợi cho sự trưởng thành dậy thì của trẻ nhỏ!
Mấy mỹ nữ đều cùng nhau cười phá lên.
Thu Viên hơi ngại Hạ Tưởng không hoan nghênh cô, chỉ đứng từ xa quan sát không dám lại gần. Hạ Tưởng không muốn làm cô khó xử, vả lại từ sau khi Thu Viên bị Mai Hiểu Lâm đả kích đã bớt đi không ít, liền mỉm cười gật đầu với cô:
- Cảm ơn cô đã tới thăm Thù Lê.
Thu Viên được quan tâm, vừa mừng vừa lo, vội xua tay:
- Chủ tịch quận Hạ khách khí quá, tôi không mời mà tới không lấy làm phiền đã tốt rồi.
Trương Lan đứng một bên tặc lưỡi, con mình thật là lợi hại, mấy mỹ nữ vây quanh, còn có mỹ nữ dường như sợ làm hắn mất hứng vậy. Trong lòng bà không khỏi tự hào, tất cả các bà mẹ có con trai đều có tâm lý giống nhau, đều hi vọng con mình được người đẹp thích, tuyệt nhất là có mấy mỹ nữ thích. Quả thật tâm tư giống với mấy bà mẹ có con gái vậy, cũng muốn con mình được trăm nhà cầu xin gả cưới.
Cổ Ngọc quấn quít lấy Hạ Tưởng nói không ngừng. Có Cổ Ngọc ở đó, Nghiêm Tiều Thì không chen nổi miệng vào đành phải đứng bên che miệng cười, xem Cổ Ngọc quấy rầy Hạ Tưởng như thế nào. Hạ Tưởng muốn ứng phó qua loa với Cổ Ngọc cũng không được, liền hỏi tình hình tổ lãnh đạo gần đây.
Cổ Ngọc vẫn còn công tác ở tổ lãnh đạo, không đến quận Hạ Mã làm việc, bởi vì công việc của cô gần đây khá thuận lợi, cô tạm thời không muốn rời khỏi tổ lãnh đạo. Không rời đi vừa đúng hợp ý Hạ Tưởng, hắn cũng không muốn Cổ Ngọc theo tới quận Hạ Mã. Hiện tại chính trị quận Hạ Mã không ổn định, kinh tế không có trật tự, không thích hợp với Cổ Ngọc.
Tổ lãnh đạo hiện tại do An Dật Hưng chủ quản, Bành Mộng Phàm giúp đỡ. Thực tế An Dật Hưng gần như bỏ đó không quản lý, việc lớn việc nhỏ đều do Bành Mộng Phàm định đoạt. Mặt khác Vương Lâm Kiệt cũng chính thức làm Trưởng phòng Tổng hợp 1, Phương Cách làm Phó trưởng phòng. Đối với Phương Cách mà nói, xem như bước tiến đáng mừng đầu tiên. Phương Cách cũng đề xuất với Hạ Tưởng muốn đến quận Hạ Mã, nhưng Hạ Tưởng không đồng ý, hắn cảm thấy Phương Cách vẫn nên làm ở Tỉnh uỷ thêm một năm, sau đó đến một huyện bình thường làm hai năm lấy kinh nghiệm, chứ không nên đến quân Hạ Mã hỗn tạp.
Ý của Hạ Tưởng với Phương Tiến Giang không hẹn mà trùng hợp, vì thế Phương Cách cũng chỉ còn cách ở lại tổ lãnh đạo.
Tiếp theo, Hạ Tưởng lại hỏi Nghiêm Tiểu Thì mấy câu về tình trạng cung văn hoá Thành Ngữ Chuyện Xưa.
Cung văn hoá Thành Ngữ Chuyện Xưa hiện nay đã chính thức khánh thành, triển vọng tốt, chẳng những lô vé vào cửa đầu tiên đã bán hết, còn nhận được rất nhiều điện thoại yêu cầu phỏng vấn của nhiều đài truyền hình, bằng với việc đem lại không ít cơ hội tuyên truyền miễn phí. Là khu vui chơi lớn đầu tiên lấy việc phát huy truyền thống văn hóa dân tộc Trung Hoa làm chủ đề, so với các bộ phim Hàn Quốc đang chiếu hot khắp mọi nơi, giống như ánh dương sáng lệ giữa sự thờ ơ nặng nề, phá tan mọi sự chú ý bị ô nhiễm của con người, mang đến một làn gió tươi mát. Cũng khiến rất nhiều người nhìn nhận lại, coi trọng lại lịch sử chính thống của dân tộc Trung Hoa, nhận rõ ra chính mình sớm đã là chủ, chẳng những là chủ nhân mấy nghìn năm của lịch sử, bây giờ cũng vậy. Sớm đã không phải làm nô tài, khúm núm nịnh bợ hơn một trăm năm trước!
Không chỉ có như thế, đạo diễn nổi tiếng cả nước Cương Hiểu Phùng và Mao Di Chương thấy khí thế và cảnh tượng trong cung văn hoá, đã đề xuất thuê sân để quay hai bộ phim lịch sử lớn. Phim của Cương Hiểu Phùng tên là “Ăn cơm chiều”, của Mao Di Chương là “Sau hoa của tôi trăm hoa nở”. Nghe nói đều đầu tư rất lớn, muốn quay thành phim điện ảnh hạng nhất Trung Quốc.
Hạ Tưởng nghe xong cũng vô cùng hào hứng, Cương Hiểu Phùng và Mao Di Chương là hai đạo diễn nổi tiếng nhất cả nước, không phim nào không gây ảnh hưởng lớn. Chỉ cần hai bọn họ ra tay, việc tuyên truyền cho cung văn hoá vô cùng có lợi, thậm chí không cần mất tiền quảng cáo, danh tiếng của cung văn hoá sắp được cả thiên hạ biết rồi.
Mặc dù ở đời sau Hạ Tưởng không có xem qua hai bộ phim lịch sử “Ăn cơm chiều” và “Sau hoa của tôi trăm hoa nở”, nhưng nghe nói âm thanh, hình ảnh rất tuyệt, sau khi xem chắc chắn làm cho người ta kinh ngạc đến quên cả tình tiết, nhưng hai bộ phim này ảnh hưởng rộng rãi thế nào trước mắt chưa biết, bất kể hai bộ phim là bom tấn hay lịch sử, có thể tuyên truyền cho cung văn hoá Thành Ngữ thì đều là phim tốt.
Hạ Tưởng liền cảm thấy vui vì thành công của Nghiêm Tiểu Thì.
Nghiêm Tiểu Thì cười híp mắt, mắt lại chuyển sang nhìn Hạ Tưởng nói:
- Sau này cung văn hoá Thành Ngữ Chuyện Xưa đi vào quỹ đạo, dự định của tôi là đến quận Hạ Mã tìm kiếm dự án mới. Chủ tịch quận Hạ, đến lúc đó anh phải nể mặt người bạn thân cũ chiếu cố một chút nhé.
Hạ Tưởng vội nói:
- Tôi có đề xuất cô đến thủ đô một thời gian, xem các cơ hội kinh doanh của thủ đô, thuận tiện học cho xong bài vở, nếu không Cốc lão có ý kiến với cô rồi.
- Tôi có thể hoàn thành bài vở trong ba tháng, ba tháng ở thủ đô thì phát hiện được cơ hội kinh doanh gì? Hay là vậy đi, chi bằng ở lại thành phố Yến mà mua nhà ở quận Hạ Mã, vừa tìm kiếm cơ hội kinh doanh, vừa hoàn thành bài vở, thế nào?
Hạ Tưởng cố nhìn xung quanh nói:
- Cô và Á Nam có tiến triển không?
Nghiêm Tiểu Thì trừng mắt nhìn Hạ Tưởng trách:
- Tôi và anh nói chuyện nghiêm chỉnh, anh lại hỏi việc riêng của tôi, Chủ tịch quận Hạ không hoan nghênh đầu tư?
Tề Á Nam trong quá trình hợp tác với Nghiêm Tiều Thì lâu ngày nảy sinh tình cảm triển khai tấn công. Thật ra Hạ Tưởng cũng không biết chuyện này, là do Cổ Ngọc vô tình lộ ra, Hạ Tưởng vẫn giữ thái độ lạc quan đợi kết quả thành công.
Nhưng về sau chuyện này thế nào, hắn cũng chưa biết, vừa hay hôm nay hỏi Nghiêm Tiểu Thì vài câu.
Nghiêm Tiểu Thì qua cơn giận lại cười khanh khách liếc nhìn Cổ Ngọc một cái, lại nói:
- Anh hỏi Cổ Ngọc sẽ biết.
Cổ Ngọc có lúc phức tạp, có lúc lại vô cùng đơn giản, cô lập tức đáp:
- Chị Nghiêm không thích Tề Á Nam, chị ấy nói Tề Á Nam không phải là mẫu người của chị ý, không có hương vị mà chị ý thích.
- Đàn ông cũng không phải là đồ ăn, làm sao có hương vị?
Hạ Tưởng cười nói.
- Bất luận như thế nào, phải đúng đối tượng mới được. Phụ nữ không thể miễn cưỡng bản thân mình, càng không thể để thiệt thòi chính mình.
Nghiêm Tiểu Thì nói.
- Tôi không ăn bám đàn ông, lại càng không muốn gả vào gia đình quyền quý thoả mãn hư vinh, tôi có thể tự kiếm tiền nuôi mình, cũng kiếm được không ít, một mình cũng rất tự do tự tại, nếu không tìm được người thích hợp, cũng không cần phải cưới bằng được...
- Đúng, chị Nghiêm và tôi nghĩ giống nhau.
Cổ Ngọc cũng thêm vào.
- Tôi cảm thấy người đàn ông tốt bất luận ít nhưng nhất định có, kiên nhẫn chờ đợi là được, nếu không đợi được, một mình tự do tự tại cũng rất tốt, mọi chuyện theo ý mình, không bị chuyện gia đình làm khổ.