Quay Ngược Về Tuổi 17 Chương 7.1

Chương 7.1
Nguyễn Đông Luân tới như thuờng ngày, sau giờ học liền đến Khang Đức báo danh.

Năm nay anh học năm thứ tư, bởi vì lúc trước rèn luyện nhiều, bây giờ một học kỳ chỉ còn mười học phần, buổi sáng học xong bốn tiết, vội vàng cơm nước xong liền vào công ty.

“Hôm nay cậu còn dám tới?” Mới đi vào văn phòng, có đồng nghiệp quan hệ không tệ lắm với anh đứng lên, vẻ mặt lo lắng kéo anh vào một góc.

“Sao vậy?” Bởi vì lúc trước Đóa Hinh đã nói truớc, anh đã lờ mờ nhận thấy chuyện gì xảy ra. Nhưng vẫn mở miệng hỏi.

“Không biết tại sao hôm nay ông chủ ở trong công ty phát cáu, hơn nữa đặc biệt nhằm vào cậu, lấy dự án lúc trước cậu làm đem ra phê bình một trận.” Thật không hiểu cậu ta làm gì mà chọc đến ông chủ, bình thường ông chủ không phải rất hay khen cậu ta hay sao?

Ngoài dự kiến, vốn tưởng rằng Nguyễn Đông Luân nghe xong sẽ sốt ruột bất an, không nghĩ tới cậu ta nhếch khóe môi, “Tôi biết rồi, cám ơn anh đã nhắc nhở.” Nói xong, liền đi đến văn phòng của Khang Hành Đình.

“Này này, tôi nói với cậu rồi đấy, cậu còn muốn đi chết à?” Đồng nghiệp không dám tin.

“Dù sao cũng phải giải quyết.” Anh thoáng dừng một chút, ngay sau đó lại buớc đi, “Huống chi tôi cũng có chuyện quan trọng muốn nói với ông chủ.”

Đồng nghiệp trừng mắt nhìn bóng anh biến mất ở phía sau cửa văn phòng ông chủ, chỉ đành dậm chân một cái, “Ai, tôi đã nhắc nhở cậu, không nghe khuyên bảo tôi cũng không có cách.”

Đương nhiên Nguyễn Đông Luân rất rõ, giờ phút này ông chủ kiêm bố vợ tương lai nhìn thấy mình nhất định sẽ giận dữ, nhưng Đóa Hinh luôn muốn báo cho ba mẹ cô biết chuyện hẹn hò với anh, nhưng vấn đề là thời gian sớm hay muộn.

Tuy rằng sớm hơn nửa năm so với mong muốn của anh, nhưng nhìn ở góc độ muốn, nếu bây giờ đem chuyện ra nói, đối với Đóa Hinh và anh cũng không hẳn không phải chuyện tốt, ít nhất bọn họ không cần tiếp tục trốn trốn tránh tránh.

Chẳng qua lúc này vừa vặn có chuyện quan trọng, xử lý có chút phiền toái, anh có chút lo lắng Khang Hành Đình sẽ vì giận chó đánh mèo mà không chịu tiếp nhận ý kiến của mình, nhưng lúc này cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.

“Không nghĩ cậu còn dám tới làm, lá gan thật không nhỏ.” Anh gõ cửa vào văn phòng, Khang Hành Đình lạnh lùng nói.

Đã qua hai ngày, ông tin Nguyễn Đông Luân tự mình hiểu được chuyện anh và Đóa Hinh.

“Cháu là nhân viên của công ty.” Nguyễn Đông Luân đúng mực nói.

Ý là, đến công ty đi làm là bổn phận của anh, sao có thể vì chuyện khác mà không đến?

“Hừ, nói dễ nghe lắm, làm nhân viên lại dụ dỗ con gái của ông chủ, đã tính toán sau này có thể một bước lên mây rồi à?” Khang Hành Đình cười lạnh.

“Chuyện cháu và Đoá Hinh qua lại mà không nói truớc với bác, cháu thật có lỗi. Cháu định đạt được thành tựu, rồi mới báo cho bác biết việc này.” Anh cũng không giấu giếm, nói thẳng ra tính toán ban đầu của mình.

“Cậu dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ cho Đóa Hinh và cậu ở cùng nhau?” Lý do Khang Hành Đình đã sớm nghe con gái nói, nhưng dù thế nào cũng không nuốt trôi cái giọng nói kia.

Người ta nói con gái là tình nhân kiếp truớc của cha, cả đời Khang Hành Đình bảo vệ đứa con gái bảo bối như vậy, làm sao có thể cho người ta tuỳ tiện theo đuổi?

Cho dù thằng nhóc trước mắt này có quan hệ thân thiết với ông, nhưng lại gạt người làm cha như ông, lén lút qua lại cùng con gái ông một thời gian dài như vậy, dù bám vào cái lý do gì, đều làm người ta vô cùng tức giận.

“Cháu tin cháu có khả năng làm cho Đóa Hinh hạnh phúc.” Nguyễn Đông Luân nhìn thẳng bố vợ tương lai, ánh mắt không né không tránh.

Anh sẽ không nói lời giả dối gì, miệng nói ra suy nghĩ trong lòng. Kiếp trước anh đã sai lầm một lần rồi, sớm âm thầm thề cuộc đời này sẽ không lại giẫm lên vết xe đổ.

Khang Hành Đình trừng mắt, ông cũng nhìn đứa nhỏ này nhiều năm, biết gánh vác, có trách nhiệm, không sơ suất, lại thông minh, nhưng con gái bảo bối nuôi dưỡng hai mươi năm cứ như vậy mà bị bắt cóc đi, vẫn làm cho ông không cam lòng, vì vậy ông liền hừ lạnh, “Làm cho Đóa Hinh hạnh phúc? Hừ, cậu chỉ là thằng nhóc nghèo, Khang Hành Đình tôi mặc dù không phải là ông to bà lớn gì, trong giới cũng có không ít người ngỏ ý, muốn tìm cho Đóa Hinh một đối tượng tốt hơn cậu cũng không phải việc khó.”

“Lấy điều kiện của bác và thân phận của Đóa Hinh, đúng là không khó cho Đóa Hinh tìm được người tốt hơn cháu, nhưng cháu tin, trong đó sẽ không có người thật lòng với Đóa Hinh hơn cháu.” Giọng nói của anh khiêm nhường lại mang theo kiên định.

Khang Hành Đình không muốn thừa nhận, nhưng quả thật ông đã bị vẻ mặt nghiêm túc của thằng nhóc trước mặt này làm cho kinh ngạc, phải sau một lúc lâu mới trấn tĩnh lại, “Nói miệng dĩ nhiên là dễ dàng, cậu chứng minh được sao?”

Nguyễn Đông Luân giật mình, mới nói: “Cháu sẽ làm cho bác và bác gái nhìn thấy thành ý và quyết tâm của cháu. “

Khang Hành Đình nhíu mày, có chút không ngờ.

Ông sớm nghe vợ nói qua chuyện sổ tiết kiệm của Nguyễn Đông Luân ở chỗ con gái, bên trong là con số cực lớn làm người ta líu lưỡi. Dựa vào hiểu biết của ông về Đông Luân, chỉ sợ sẽ không có sổ tiết kiệm thứ hai có con số khả quan như vậy.

Nói cách khác, Nguyễn Đông Luân đem toàn bộ tiền kiếm được đưa cho  Đóa Hinh.

Mặc kệ là tấm lòng kia, hay là số tiền kinh người ở sổ tiết kiệm, nếu giờ phút này Nguyễn Đông Luân lấy ra tự khoe, nhưng lời nói soi mói, bắt bẻ của ông sẽ chẳng làm gì được.

Nhớ năm đó dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cho dù mười năm sau tốt nghiệp đại học, cũng không có thành quả như Nguyễn Đông Luân.

Nhưng, một chữ cậu ta cũng chưa nói, hình như không cảm thấy có cái gì đáng giá mà khoe ra. Mà con gái nhà mình mặc dù hy vọng ông và vợ đồng ý cho bọn chúng qua lại, cũng ko nói ra. Chuyện này đối với đôi trẻ còn chưa tốt nghiệp này lại chứ như chuyện đương nhiên vậy.

Khang Hành Đình càng nghĩ càng kinh hãi, nhất thời không được nói gì.

Nguồn: truyen8.mobi/t78804-quay-nguoc-ve-tuoi-17-chuong-71.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận