Vô Diễm tiến lên một bước, cầm lấy tay Lục Tiểu Thanh, nói: “Vậy sao lần này nàng lại đi cùng Thiên Vũ? Ta biết tất cả những điều nàng nói chỉ là lấy cớ, nàng không muốn ở lại kinh thành một mình với ta.”
Lục Tiểu Thanh trầm tư một chút, sau đó nhìn Vô Diễm nói: “Vô Diễm, nếu huynh thật sự muốn biết thì ta sẽ nói cho huynh biết. Đúng vậy, ta không muốn ở kinh thành nữa, không muốn ngày ngày gặp huynh nữa. Ta sợ sẽ có ngày mình yêu một người đã có vợ như huynh! Vô Diễm, ta muốn một Vô Diễm hoàn toàn thuộc về ta, chứ không phải một Vô Diễm chỉ có thể chia cho ta một góc nhỏ. Ta không muốn tranh cướp với người khác, ta không muốn cướp đi tất cả hạnh phúc của một nữ tử khác. Những gì ta muốn chỉ là một tình cảm chân thành, ngang hàng. Nếu huynh không thể đem lại cho ta, thì cũng đừng nên ép ta!”
Hai mắt Vô Diễm tối sầm lại, nói: “Ta biết, từ những lời nói mấy ngày nay của nàng, ta đã biết những điều nàng nghĩ. Hôm nay ta chỉ muốn nghe chính miệng nàng nói một điều, đó là không phải nàng không thích ta, mà là do ta không thể đem đến được cho nàng những điều nàng muốn…”
Tiểu Thanh thở nhẹ một hơi, nói: “Vô Diễm, huynh biết không? Ta không có chí hướng lớn gì, cũng không yêu cầu nhiều về hoàn cảnh sinh hoạt. Nhưng điều duy nhất ta kiên trì là một khi đã ở lại thời đại này, trượng phu của ta phải là một người toàn tâm toàn ý yêu ta, thương ta. Ta không muốn chia sẻ chồng mình với bất cứ ai, cho dù có bao nhiêu lý do đi chăng nữa, cho dù có bất đắc dĩ đến thế nào đi chăng nữa. Đây là yêu cầu của ta, yêu cầu duy nhất!”
Nhìn thoáng qua khuôn mặt buồn bã của Vô Diễm, Lục Tiểu Thanh nhẫn tâm nói: “Ta biết huynh thương ta, chiều ta, tuy ngày ngày cãi nhau với ta, nhưng ta biết thật sự huynh rất để ý tới ta. Bằng không, lấy tính cách của huynh, huynh căn bản sẽ chẳng buồn để tâm, đâu thể luôn tranh cái này, cướp cái kia với ta được.”
Nói đến đây, nàng lại nhớ đến những lúc chọc cho Vô Diễm cười không được mà giận cũng chẳng xong, liền mỉm cười nói tiếp: “Ta không biết lúc trước huynh thế nào, nhưng nghe bốn nha đầu kia nói, huynh là một Vương gia băng lãnh không có cảm xúc. Nhưng từ lúc gặp ta, huynh đâu có vẻ gì là vậy? Mỗi ngày quậy phá lại hay tức giận, không có chút dáng dấp nào mà một Vương gia nên có cả. Ta biết, bất tri bất giác, huynh đã vì ta mà thay đổi rất nhiều… Những điều này, trong lòng ta rất hiểu!”
Lục Tiểu Thanh kéo Vô Diễm ngồi xuống, sau đó nói tiếp: “Ta không phủ nhận việc ta có chút thích huynh. Đặc biệt là đêm ở Dương Châu đó, lúc ta cùng đường thì huynh đã xuất hiện, xuất hiện vào lúc ta cần nhất! Huynh không hiểu lúc đó ta cảm động đến mức nào đâu. Khoảnh khắc đó, khi dựa vào vai huynh, ta cảm thấy thật an tâm, thật ấm áp như nó có thể gánh vác tất cả mọi việc cho ta vậy…”
Khóe môi Vô Diễm hơi giật giật, nói: “Hôm đó ta vẫn đi theo nàng, định để nàng biết kết cục của việc xông loạn, cho nên…”
Lục Tiểu Thanh nhẹ nhàng ngăn cảnh Vô Diễm nói tiếp: “Ta biết, huynh từng nói với ta rồi. Có lẽ, nếu hôm đó là một người nào khác cứu ta đi, ta sẽ không cảm động đến vậy. Nhưng lại là huynh, là người đầu tiên ta nhìn thấy ở thế giới này, là người mà ta tin tưởng nhất. Loại tình cảm này không có bất cứ ai có thể so sánh, cho nên, khoảnh khắc đó, ta động lòng…”
Nhìn đôi mắt của Lục Tiểu Thanh, Vô Diễm nắm chặt lấy tay nàng, trái tim bối rối đập mạnh. Lục Tiểu Thanh mỉm cười, nói: “Ta thừa nhận mình có cảm giác khác thường với huynh. Khi phát hiện ra huynh đã có thê tử, ta cảm thấy rất vô cùng tức giận. Nhưng khi ngẫm lại thì lại thấy mình đâu có tư cách mà tức giận. Thời đại này vốn không cấm tảo hôn, huống chi thân phận của huynh còn tôn quý như vậy nữa. Tất cả đều rất bình thường, chỉ là tự nhiên chui ra một người không bình thường như ta mà thôi.”
Vô Diễm hít sâu một hơi, nói: “Thanh Nhi, nàng biết không, có một số việc vốn không thể tự quyết định được, đặc biệt là những người trong hoàng thất như chúng ta. Tất cả đã được sắp xếp trước, chúng ta chỉ có thể dựa theo đó mà làm. Tuy thân phận tôn quý, nhưng chúng ta lại có nỗi bi ai của riêng mình…”
Lục Tiêu Thanh gật gật đầu, châm chọc cười: “Đúng vậy, ta hiểu rồi. Vô Diễm, ta hiểu, nên ta mới biết mình không thể thay đổi được gì, và quyết định lặng lẽ rời đi.”
Nhìn vẻ muốn nói lại thôi của Vô Diễm, Lục Tiểu Thanh chậm rãi nói: “Huynh hiểu tính cách của ta mà. Ta thích tự do tự tại, không chịu bị thúc ép, kiêu ngạo dễ đắc tội với người khác. Ta không thích hợp với cuộc sống trong Vương phủ, cũng không thích lục đục với những người khác. Tuy ta không nhất định sẽ thua họ, nhưng đó lại không phải là ta! Ở thời đại của ta, ta đã sống rất giả dối, cho nên khi ở đây, ta muốn sống thật với chính mình. Vứt bỏ tất cả, không cần để ý đến ánh mắt của bất cứ ai, chỉ là riêng ta, một lưu manh đúng nghĩa!”
Trầm mặc một lát, Vô Diễm thấp giọng nói: “Ta hiểu, thân phận của ta, gia thất của ta, những thứ vinh quang nhất trong mắt ta, đối với nàng mà nói đều là gông xiềng. Tín niệm mà ta luôn gìn giữ và tôn kính, trong mắt nàng đều là đồ bỏ đi. Ta biết, giữa hai chúng ta tồn tại rất nhiều khoảng cách, mà khoảng cách này lại không thể bù đắp. Chỉ cần một ngày ta còn là chính mình, chúng ta sẽ không bao giờ đến được với nhau.”
Lục Tiểu Thanh cắn chặt răng nói: “Đúng, tín niệm của huynh và tín ngưỡng của ta đã thâm căn cố đế trong lòng. Ta không thể thỏa hiệp, huynh cũng không thể buông bỏ. Cho nên dù ta thích huynh, nhưng ta cũng không muốn làm khó mình. Nói ta ích kỷ cũng được, vô tình cũng được, nhưng đây chính là ta, một ta chân thật nhất.”
Vô Diễm nắm chặt lấy tay Lục Tiểu Thanh, hít sâu một hơi, nói: “Thanh Nhi, ta biết ta lỗ mãng, ta chỉ làm những chuyện ta cho rằng nó đúng, nhưng lại quên một điều, có thể nàng lại nghĩ nó không đúng. Ta hiểu rồi, Thanh Nhi, đi Giang Nam chơi vài ngày đi. Với tính cách của nàng, cái kinh thành buồn tẻ này sẽ không giữ chân được lâu.”
Thấy Vô Diễm cố gắng mỉm cười với mình, trong lòng Lục Tiểu Thanh quặn đau, nhưng trên mặt lại xuất hiện một nụ cười: “Đúng vậy, lần này đến Giang Nam phải quậy cho nó long trời lở đất luôn mới được.”
Nhìn nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt Lục Tiểu Thanh, Vô Diễm ứng tiếng nói: “Đáng tiếc, ta phải ở lại bộ Hộ giúp giải quyết việc thiên tai, bằng không ba người chúng ta cùng du ngoạn Giang Nam thì tốt biết mấy?”
Lục Tiểu Thanh cười ha ha nói: “Lúc về ta sẽ mang đồ ăn ngon cho huynh.”
Vô Diễm vươn tay xoa xoa đầu Lục Tiểu Thanh, ôn nhu nói: “Lúc nào cũng nghĩ đến ăn uống. Lần này ta không thể đi theo, nàng phải tự chăm sóc tốt chính mình. Vì chuyện thu lương, chắc Thiên Vũ sẽ không để ý được đến nàng, mà nàng cũng không nên ầm ĩ quá. Dù sao đất Giang Nam đó trời cao hoàng đế xa, ta muốn giúp cũng không giúp được. Tất cả phải cẩn thận a…”
Hốc mắt Lục Tiểu Thanh chợt đỏ lên, nàng vội cúi đầu nói: “Ta rất giống người hay gây chuyện sao? Ta rất nghe lời mà.”
Vô Diễm thản nhiên cười trêu: “Nếu nàng nghe lời thì chắc mặt trời sẽ mọc đằng tây. Thời gian đi lại và nghỉ ngơi chỉ sợ sẽ mất đến ba tháng, lúc đó đã là mùa thu rồi, phải mang đủ quần áo và vật dụng, nhất định phải nghe lời Thiên Vũ. Aiz, mà hắn chiều chuộng nàng như vậy, chắc hẳn sẽ lại nghe lời nàng thôi, ta thật lo lắng cho hai người. Đúng rồi, nếu chọc phải việc gì mà Thiên Vũ không thể giúp được thì hãy đến Hà Gian Vương phủ ở Dương Châu tìm Tề Quận Vương. Ta có chút giao tình với hắn, nhà họ tọa trấn Giang Nam, có thể coi là bá chủ một phương. Ta nghĩ, dù nàng gây họa lớn đến thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng có thể lo ổn thỏa.”
Nghe Vô Diễm suy nghĩ cho mình tỉ mỉ từng li từng tí, trong lòng Lục Tiểu Thanh vừa vui vẻ lại vừa cảm động, nói: “Vô Diễm, ta biết tự chăm sóc mình, huynh cứ yên tâm. Có Thiên Vũ và Tề Quận Vương gì đó mà huynh nói kia làm chỗ dựa, chắc chắn ta có thể đi ngang cả Giang Nam. Mà ta cũng không phải một đi không trở lại, huynh có cần mùi mẫn đến vậy không? Còn dài dòng hơn cả một bà cô nữa, mau về đi. Nhìn huynh kìa, cả mắt cũng đỏ lên rồi, mau về đi, mau về đi.”
Nhịn xuống sự quyến luyến và chua xót trong lòng, Lục Tiểu Thanh đứng dậy đẩy Vô Diễm ra.
Nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh, đột nhiên duỗi tay kéo nàng vào lòng. Lục Tiểu Thanh cũng không giãy giụa, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Vô Diễm, dựa đầu vào lồng ngực chàng, cảm nhận một lần nữa sự ấm áp và quyến luyến này.
Đêm yên tĩnh, trên bầu trời thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng của những vì sao nhỏ, từng cơn gió nhẹ chợt thổi qua tán cây, ngẫu nhiên lại có vài tiếng ve kêu réo rắt. Dưới ánh trăng, hai cái bóng thật dài in đậm xuống phía dưới mặt đất…
Một lát sau, Vô Diễm nhẹ nhàng hôn lên trán Lục Tiểu Thanh, thấp giọng nói: “Thanh Nhi, ta sẽ không bỏ cuộc. Lần gặp tiếp theo, ta sẽ dùng thân phận ngang hàng để trân trọng nàng!”
Dứt lời, chàng không đợi Lục Tiểu Thanh trả lời, xoay người nhanh chóng rời đi.
Lục Tiểu Thanh kinh ngạc đứng tại chỗ. Những lời này của Vô Diễm có ý gì? Chẳng lẽ hắn định vứt bỏ tất cả, vứt bỏ công danh tước vị, vứt bỏ những thứ đang có? Nếu không sao thể nói như vậy được. Vô Diễm, những lời này của huynh rốt cục có ý tứ gì?