Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 2: Quan Hà Lệnh
Chương 172: Khởi chiến (p4)
Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya
Sưu tầm: tunghoanh.com
Nguồn truyện: niepo
Phạm Ung nhớ đã nói qua chuyện này liền gật đầu nói:
- Không sai, không ngờ Địch Thanh ngươi cũng rất có lòng.
Trong lòng thầm nghĩ: “Ngươi chó bắt chuột à? Đúng là rảnh rỗi quá xen vào chuyện của người khác mà.”
Địch Thanh biết khả năng Phạm Ung bình thường một chút, nhưng lúc này có thể kéo ông ta vào để chống lại người của Hạ Thủ, vì vậy cung kính đáp:
- Phạm đại nhân lòng lo tây bắc, công lao to lớn, từ ngày ty chức đích thân tới Tân trại điều tra vụ án, dẹp oán hận chất chứa của người Khương, có thể thấy được Phạm đại nhân đã vất vả bao nhiêu, ty chức nghĩ tới chuyện này mà trong lòng cảm động.
Ai được xu nịnh cũng vui, Địch Thanh nói những lời vô nghĩa nhưng Phạm Ung lại thích nghe.
Phạm Ung vuốt râu dương dương tự đắc, trong lòng thầm nghĩ cái tên Địch Thanh này cũng rất biết chuyện đấy.
Địch Thanh bản tính xảo quyệt, chỉ vì trải qua những chuyện đau lòng gặp lại bị đả kích, lúc này mới khó có thể phấn chấn được. Cộng thêm mấy năm nay khắc mài sương gió biên thùy, Địch Thanh không những võ công tăng mạnh mà trong tính cách cũng trở nên mạnh mẽ hơn, biết nhìn xa hơn.
Thấy Phạm Ung đã thay đổi cách nhìn về hắn, Địch Thanh mới nói:
- Phạm đại nhân lòng luôn lo về biên thùy, còn có những người lại ở trong bóng tối thầm gây sóng gió. Tân trại thái bình như hôm nay, một số người tham đồ quân công, giết người Khương vô tội lĩnh công, kết quả bị Đinh chỉ huy phát hiện. Đinh chỉ huy vốn là người ngay thẳng, vì tìm những người đó chất vấn, không ngờ những người đó chó cùng rứt giậu lại ra tay giết Đinh chỉ huy trước.
Phạm Ung đột nhiên kinh sợ ngạc nhiên nói:
- Thì ra không phải người Khương giết Đinh Thiện Bản …
- Đúng vậy, không phải người Khương!
Giọng điệu của Địch Thanh cao lên nói to:
- Tiền Ngộ Bản giết người lấy công, tội ác tày trời, sự việc bại lộ nên đã liên kết với Thiết Lãnh giết Đinh chỉ huy.
Mọi người lại ồn ào lên, tất cả đều tranh luận, Tiền Ngộ Bản ngược lại bình tĩnh cười nói:
- Địch chỉ huy, ngươi là chỉ huy sứ không có nghĩa là ngươi được nói bừa nhé.
Thiết Lạnh cũng không thể im lặng nữa cao giọng nói:
- Địch Thanh, ngươi nói bậy cái gì đấy, Phạm đại nhân, Đô bộ thự, ta và Tiều đô đầu bị oan.
Tiền Ngộ Bản thấy Địch Thanh không nói gì lại phẫn nộ nói:
- Địch chỉ huy, nếu hôm nay ngươi không nói rõ với chúng ta, thì sao ngươi có thể khiến thuộc hạ của ngươi phục ngươi chứ?
Liêu Phong gấp đến độ toát mồ hôi trán, chỉ biết nhìn Tư Mã Bất Quần và Hoa Đà, hy vọng hai người này có thể đứng ra giải vây cho Địch Thanh, không ngờ hai người này đều trầm mặc không đứng ra.
Trái tim của Liêu Đỉnh đã lặng xuống.
Địch Thanh không nhìn đám người Hoa Đà, chỉ cười lạnh nói:
- Tiền Ngộ Bản, các ngươi thực sự cho rằng đã ra tay sạch sẽ sao? Các ngươi thực sự cho rằng ta không có chứng cứ xác thực để bắt các ngươi sao?
Tiền Ngộ Bản gặp ánh mắt của Địch Thanh trong lòng hơi chột dạ, nhưng vẫn cắn răng nói:
- Chúng ta không làm thì sợ gì ngươi chứ?
Địch Thanh tiến lên một bước nhìn vào Thiết Lãnh nói:
- Ngươi tên là Thiết Lãnh?
Thiết Lãnh bất giác lùi nửa bước, trong giây lát lại ưỡn ngực ngẩng đầu nói:
- Đúng.
Y liếc nhìn Hạ Thủ Vân một cái lấy thêm sức lực.
- Ngươi là Phó đô đầu của Tân trại?
Ánh mắt Địch Thanh lóe chớp như đang suy nghĩ gì đó.
- Đúng!
Thiết Lãnh lớn tiếng nói.
- Ta nghe nói … lúc Đinh chỉ huy chết ngươi ở trong Tân trại không ra ngoài đúng không?
Địch Thanh đột nhiên nói tới vấn đề chính.
Thiết Lãnh hơi run, do dự một lát gật đầu nói:
- Đúng.
- Vậy có ai làm chứng cho ngươi không?
Trên khóe miệng Địch Thanh mang theo một nụ cười khó đoán.
- Là Khuất Hàn!
Thiết Lãnh lập tức nói.
Địch Thanh lạnh lùng cười nói:
- Nhưng y đã chết rồi, người chết đâu có thể làm chứng chứ.
Thiết Lãnh gào lên:
- Cho dù Khuất Hàn chết rồi nhưng lúc đó trong Tân trại rất nhiều người biết chuyện này, đích thực là sau đó ta mới biết Đinh chỉ huy bị giết.
Địch Thanh gật gật đầu thoáng chút suy nghĩ nói:
- Theo lời ngươi nói lúc Đinh chỉ huy chết thì hài cốt không còn, các ngươi cũng chưa thấy được xác chết của y phải không?
Thiết Lãnh không nhịn được nữa nhìn sang Thiết Ngộ Bản, Địch Thanh lại đột nhiên nói:
- Phải thì bảo phải, không phải thì bảo không phải, ngươi nhìn sang Tiền đô đầu, chẳng lẽ ngươi cho rằng Tiền đô đầu chôn xác của Đinh chỉ huy sao?
Thiết Lãnh nghe Địch Thanh quát như sấm rền, cả người khẽ run lên, vết đao trên mặt cũng lạnh run, cẩn thận trả lời:
- Chúng ta đều không nhìn thấy xác của Đinh chỉ huy, lúc đó Tiền đô đầu nói là người Khương cướp mất xác của Đinh chỉ huy đi rồi.
Sắc mặt Tiền Ngộ Bản trở nên xám ngắt, không ngờ Địch Thanh lại không hỏi y mà hỏi Thiết Lãnh.
Địch Thanh ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Các ngươi không mang xác của Đinh chỉ huy về có phải là sợ chúng ta nhìn ra cái gì đó từ trên thi thể của y? Nhưng các ngươi tính đi tính lại cũng không tính tới việc Đinh chỉ huy không chết, y ở ngay bên ngoài phòng!
Mọi người đều sợ hãi, đến cả Hạ Tùy cũng đều bất giác đứng lên nhìn ra phía bên ngoài phòng.
Thiết Lãnh rùng mình một cái, cũng không nhịn được hướng ra bên ngoài nhìn. Bên ngoài mặc dù tụ tập rất đông trại binh và dân chúng nhưng đâu thấy bóng dáng của Đinh Thiện Bản chứ?
Chỉ có Tiền Ngộ Bản bất động cười lạnh nói:
- Địch chỉ huy, chuyện đùa này của ngươi không mắc cười chút nào cả.
Địch Thanh nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của Tiền Ngộ Bản, nói từng câu từng chữ:
- Tiền đô đầu, những người khác đều nhìn ra bên ngoài tại sao ngươi không nhìn ra ngoài? Có phải tự tay ngươi chôn thi thể của Đinh chỉ huy nên chắc chắn là y đã chết, vì vậy mới không nhìn ra ngoài?
Mặc dù mọi người không lên tiếng nhưng ánh mắt ai nhìn Tiền Ngộ Bản cũng đều giống như y là hung thủ vậy!
Tiền Ngộ Bản toát mồ hôi trán hét lớn:
- Ngươi nói láo, ta chẳng qua là cảm thấy Đinh chỉ huy bị thương nặng chắc chắn là chết rồi không còn nghi ngờ gì nữa.
Địch Thanh cười lạnh nói:
- Ngươi nói không sai, Đinh chỉ huy chính xác là đã chết.
Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ cảm thấy Địch Thanh cười đầy nghiêm nghị, làm cho mọi người đều hít thở khó khăn.
Địch Thanh đột nhiên nói:
- Chúng ta đã tìm được thi thể của Đinh chỉ huy rồi.
Thiết Lãnh vừa mới bị dọa hết hồn nghe Đinh Thiện Bản đã chết thì thở phào một cái, mới hết toát mồ hôi lạnh nhưng lại nghe thấy Địch Thanh nói đã tìm được thi thể của Đinh Thiện Bản thì lại cả kinh.
Địch Thanh lại nói:
- Nhưng Thiết Lạnh ngươi chỉ e không ngờ tới trước khi chết Đinh chỉ huy đã lấy máu viết tên ngươi trên cát, lưới trời lồng lộng chỉ e ngươi chưa từng nghĩ tới …
Sắc mặt Thiết Lãnh trở nên xám ngắt, không đợi Địch Thanh nói xong đã thét lên chói tai phản bác:
- Ngươi nói láo, chỗ chôn Đinh chỉ huy đâu có phải là bãi cát!
Một câu nói ra, Thiết Lãnh đột nhiên câm bặt trong mắt tràn đầy ý kinh hoàng.
Vẻ mặt mỗi người đều khác nhau, đến cả Phạm Ung đều phải nhíu mày.
Địch Thanh lạnh lùng nói:
- Làm sao ngươi biết chỗ đó không phải bãi cát chứ? Ngươi không phải đã nói, lúc Đinh chỉ huy bị hại ngươi đang ở Tân trại sao? Chẳng lẽ là ngươi chôn thi thể của Đinh chỉ huy?
Thiết Lạnh mồ hôi đầm đìa, đã không còn cách nào chối cãi nữa.
Tiền Ngộ Bản cũng không ngừng kinh hoàng kêu lên:
- Thiết Lãnh … lẽ nào thực sự là ngươi …
Y vốn định ép Thiết Lãnh đừng có làm liên lụy tới y không ngờ bên ngoài lại ồn ào, Cát Chấn Viễn chạy vào trong tay cầm một miếng vải rách màu xanh kêu lên:
- Bên cạnh thi thể của Đinh chỉ huy có một miếng vải rách này, bên trên có chữ được viết bằng máu tươi!
Cát Chấn Viễn giơ hai tay lên mở miếng vải rách ra.
Mọi người nhìn vào liên tục kinh hô, trên miếng vải rách có mấy chữ bằng máu tươi là: “Người giết ta là Tiền Ngộ Bản …”
Chữ chưa được viết xong còn xiêu vẹo, Tư Mã Bất Quần nhìn thấy nét chữ kêu lên:
- Ta nhận ra bút tích của Đinh chỉ huy, đây đích thực là nét chữ của Đinh chỉ huy, lúc Đinh chỉ huy ra ngoài chẳng phải là mặc bộ quần áo màu xanh này sao? Chẳng lẽ đây là chữ Đinh chỉ huy viết trước khi chết?
Tình cảm quần chúng dâng lên mọi người đều phẫn nộ nói:
- Giết Tiền Ngộ Bản!
Trong lúc đó một trận gió thổi qua, Địch Thanh đột nhiên quát lên:
- Là ai?
Tiếng quát của hắn mạnh mẽ ngăn chặn sự ồn ào của mọi người, mọi người yên tĩnh không hiểu nhìn Địch Thanh, chỉ thấy Địch thanh đột nhiên chấn động, hai tròng mắt trở nên đăm đăm.
Tuy rằng là giữa thanh thiên bạch nhật nhưng tất cả mọi người nhìn thấy vẻ mặt của Địch Thanh đều lạnh run lên.
Địch Thanh dường như đột nhiên thay đổi thành một người khác, trở thành một người xa lạ, quỷ khí dày đặc.