Sáp Huyết Chương 193 : Tu La

Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ

Quyển 2: Quan Hà Lệnh
Chương 193: Tu La

Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện


Âm thanh lớn vang lên, Dã Lợi Trảm Thiên bất ngờ xuất đao, một đao chặn lên trên cổ của mình.

Ánh lửa tóe ra văng khắp nơi, chiếu rọi đôi mắt đầy ngạc nhiên của Địch Thanh, hắn xuất đao thất thủ đã là một việc kinh ngạc, nhưng điều làm Địch Thanh sửng sốt nhất không phải là trực giác khiến người ta kinh hãi của Dã Lợi Trảm Thiên mà là đôi mắt của y.

Khuôn mặt đó có vẻ gầy yếu, cô đơn, không hề có sát khí, có chăng chỉ là sự trầm lắng vô biên, khiến mọi người luôn cảm thấy không chân thành, còn đôi mắt trên đó toàn màu trắng xám.

Dã Lợi Trảm Thiên chặn được một đao đánh lén này của Địch Thanh kia lại là người mù sao?



Địch Thanh không muốn tin, nhưng lại không thể không tin, người thường sao có đôi mắt đó được?

Tròng mắt đờ đẫn di chuyển, Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên nói:
- Cuối cùng ngươi đã tới rồi sao?
Trong giọng nói khô khan đó bỗng kèm theo chút kích động.

Cuối cùng ngươi đã tới!

Địch Thanh căn bản không hiểu Dã Lợi Trảm Thiên nói thế là có ý gì!

Dã Lợi Trảm Thiên sao lại chờ hắn? Y đã nhận lầm người sao?

Địch Thanh kinh ngạc và đột nhiên có phần sợ hãi, hắn thu đao lại, đẩy được một đao đánh trả bất ngờ của Dã Lợi Trảm Thiên ra, trong tiếng hét vang, đơn đao giơ lên không trung rồi lập tức bổ thẳng xuống.

Hóa ra Dã Lợi Trảm Thiên đang lừa gạt! Chẳng qua y đang gây rối tinh thần, thừa cơ đánh úp mà thôi!

Thân hình Dã Lợi Trảm Thiên bay lơ lửng trên trời nên đã tránh được đơn đao của Địch Thanh, miệng lẩm bẩm nói:
- Giỏi, giỏi lắm!
Vừa nói y vừa triển khai trường đao, nhân lúc Địch Thanh chưa chạm chân xuống đất, y bất ngờ lia tới.

Địch Thanh không kịp co chân lại, trường đao đâm vào chính giữa sống đao. Tiếng ‘keng’ nhẹ khẽ vang lên, đơn đao cong lên. Địch Thanh mượn lực, xoay người thật nhanh, đâm ngược lại lên lưng Dã Lợi Trảm Thiên.

Khi tung đao ra đâm, Địch Thanh thoáng thấy Dã Lợi Trảm Thiên khẽ mấp máy môi như đang nói gì đó, vì thế thấy có phần hoảng sợ trong lòng.

Hay, hay lắm!

Thế là có ý gì? Dã Lợi Trảm Thiên trong lúc chiến đấu ác liệt vẫn có thể lẩm bẩm một mình, rốt cuộc y đang làm rối lòng người hay thi triển thần chú gì?

Đơn đao của Địch Thanh đâm tới, Dã Lợi Trảm Thiên cũng không quay đầu, trường đao lật lại đỡ lấy đơn đao của Địch Thanh. Tuy y bị mù nhưng ra tay quá siêu, hình như khắp người y đều có mắt.


Màn đêm chìm sâu, ánh lửa tỏa sáng.

Hai người đánh nhau với tốc độ rất nhanh, thân hình bay lửng lơ. Dã Lợi Trảm Thiên có âm hồn như ma quỷ, lơ lửng bất định, Địch Thành thì biến thành một thanh đao rút khỏi vỏ, tấn công mạnh mẽ.

Vũ Anh chứng kiến mà trong lòng không biết là dư vị gì, gã chăm chỉ tập võ nhiều năm nhưng chưa hề thấy trên đời còn có võ công và thân thủ tuyệt đỉnh như thế.

Trên trận hai người càng đánh càng nhanh, càng đánh càng gấp, tiếng trường đao và đoản đao va vào nhau leng keng không dứt bên tai, dồn dập và gấp gáp.

Lúc này ở phía đông trại, tiếng la giết vang lên từng hồi, quân Tống vẫn không có dấu hiệu tiến vào thôn, rõ ràng là Dã Lợi Trảm Thiên còn đang phòng thủ vững vàng.

Hiện giờ thắng bại đều không phải do hai quân quyết định, mà phụ thuộc vào hai người đang chiến đấu ác liệt trong trận kia.

Dã Lợi Trảm Thiên giết được Địch Thanh, người Đảng Hạng chắc sẽ sĩ khí dâng cao , còn đám người Vũ Anh chắc chắn khó chống cự nổi, nhưng nếu Địch Thanh giết được Dã Lợi Trảm Thiên, không cần hỏi, người Đảng Hạng sẽ như rắn mất đầu, hẳn là thất bại thảm hại!

Đột nhiên Địch Thanh thét dài một tiếng, thân như du long, đao như cầu vồng ánh lên ngọn lửa cháy bừng bừng trên bầu trời, đao đánh thẳng vào lồng ngực của Dã Lợi Trảm Thiên.

Tim Vũ Anh nhảy dựng lên, thấy sát pháp cương liệt của Địch Thanh như thể có đi không về!

Lỗ tai của Dã Lợi Trảm Thiên lại nhảy xuống, trường đao chém ngược lại, một chiêu này nhìn như hai bên đều bị thương, nhưng trường đao của y đã chiếm lợi thế hơn, đúng lúc Địch Thanh đâm tới sẽ chém chết hắn. Nếu Địch Thanh muốn bảo toàn tính mạng, nhất định phải thu đao về chống đỡ.

Địch Thanh không chống đỡ, ánh chớp lóe sáng như lửa, cổ tay hắn lật lại, đơn đao đã xoáy ngang, chém vào lồng ngựa của Dã Lợi Trảm Thiên.

Đao pháp hoành hành có thể mở rộng đại hạp, cũng có thể biến hóa kỳ dị. Chiêu biến đổi này quả là Quỷ Phủ thần công, không ai lường được.

Dã Lợi Trảm Thiên giật mình, vội né người tránh.

Máu bắn tung tóe, đơn đao đã chém vào bả vai của y.

Thế nhưng trường đao trong tay Dã Lợi Trảm Thiên đã tung ra và xuyên qua người Địch Thanh, ánh đao sáng như tuyết kèm theo một tia máu phun ra.

Tim Vũ Anh suýt chút nữa ngưng đập.

Dã Lợi Trảm Thiên lắc lư người, đã chìm trong bóng tối. Địch Thanh hét lên phẫn nộ, không thôi truy đuổi. Ban nãy một đao của Dã Lợi Trảm Thiên đã sượt qua dưới sườn của Địch Thanh, hắn bị thương nhưng cũng không nặng lắm.

Địch Thanh biết đây là cơ hội hiếm có, Dã Lợi Trảm Thiên đã bị thương nặng, hắn phải nắm lấy cơ hội này, bằng không hậu họa sẽ khó lường.

Vũ Anh hơi kinh sợ trong lòng, cao giọng nói:
- Địch Thanh…
Thế nhưng Địch Thanh đã biến mất từ lâu, đám Cát Chấn Viễn chạy tới, kêu lên:
- Vũ trại chủ, Địch chỉ huy bảo bọn tại hạ nghe theo sự chỉ bảo của người.

Vũ Anh chuyển ý nghĩ, quát lớn:
- Giết về trại trước!

Nguồn: tunghoanh.com/sap-huyet/chuong-193-NVHaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận