Sát Thần
Chương 361: Ba nam hai nữ
Dịch: KhoaTD01739
Biên dịch: Hoàng Oanh
Nguồn: .tangthuvien.
Trên mặt biển là một ngọn núi lơ lửng cao tới ngàn mét.
Từng chùm tia sáng đẹp mắt ở phía sau ngọn núi phóng đến, kèm theo đó là những tiếng kêu khẽ như tiếng yêu thú gầm gừ.
Thạch Nham dừng lại không đi nữa mà đưa mắt lạnh nhìn từng luồng sáng lực lượng, cẩn thận phân tích một chút liền phát hiện trong ra hào quang kia ẩn chứa lực lượng bất phàm, võ giả đằng sau ngọn núi có tu vi Niết Bàn nhị hoặc tam trùng thiên hoặc cũng có thể là cảnh giới Thiên Vị.
Hắn tự thầm hỏi áp lực do loại cảnh giới này mang lại thế nào, đồng thời quan sát xem có võ giả Thần cảnh hay không, sau đó mới an tâm lặng lẽ đi tới.
Không có trọng lực, thân hình vừa di chuyển đã như tơ liễu buông mành, tốc độ cực nhanh, chỉ mất 3 phút đã tới sau núi.
Ẩn thân sau một tảng đá, hắn lặng lẽ quan sát trận chiến ở phía sau ngọn núi.
Năm tên võ giả đang cầm trong tay các loại bí bảo cùng ba con Kim Tình Tuyết Long sư đang giao đấu kịch liệt.
Họ gồm ba nam hai nữ, tất cả đều còn rất trẻ, chỉ tầm hai mươi tuổi. Thân hình hai cô gái trông rất đẹp, dáng người thanh mảnh, tu vi cũng cao thâm, dường như là cảnh giới Thiên Vị.
Ba gã nam tử còn lại thân hình cao lớn, tướng mạo xuất chúng, có hai tên tóc vàng mắt xanh cảnh giới Niết Bàn tam trùng thiên, mặt mũi hình dáng khá giống nhau, chắc hẳn là huynh đệ. Còn một người tuổi nhỏ hơn chút xíu, mặt dài và nhọn, ánh mắt lạnh lùng, cũng có tu vi Niết Bàn tam trùng thiên.
Hai nữ ba nam liên thủ giao đấu cùng với ba con Kim Tình Tuyết Long sư đang chiếm thượng phong. Ở mặt đất phía bên cạnh còn có xác một con Tuyết Long sư khác, trên đầu nó có một vũng máu, chắc là yêu tinh đã bị mấy người kia đoạt mất.
Kim Tình Tuyết Long sư là yêu thú cấp 6, thực lực có thể so với võ giả cảnh giới Niết Bàn, lực lượng khá mạnh, thân hình cứng rắn, vũ khí bình thường rất khó đả thương, cực kì khó đối phó.
Năm võ giả này thực lực xuất chúng, đã liên thủ giết được một con Kim Tình Tuyết Long sư, ba con Tuyết Long sư còn lại một con bị thương nặng, đuôi cũng đã bị chặt đứt, máu thịt bầy nhầy do bị thương một số chỗ, đang không ngừng gào rít chống cự.
Thạch Nham nhìn trận đấu phía trước, phát hiện ba con Kim Tình Tuyết Long sư đã dần không chống nổi, xem ra không bao lâu nữa sẽ vong mạng giống như con Kim Tình Tuyết Long sư kia.
Năm võ giả trẻ tuổi này không biết đên từ phương nào mà lại có tu vi cao thâm như vậy, trên tay họ toàn là bí bảo, thần quang rạng rỡ không giống vật phàm.
Nhìn trong chốc lát, Thạch Nham âm thầm kinh hãi phát hiện võ kỹ của năm võ giả này rất huyền diệu, nếu so với thế hệ võ giả thanh niên tài giỏi ở Vô Tận Hải thì cao hơn hẳn một bậc.
“Phân Giải Chi Nhận!”
Nữ tử mặc cẩm bào tằm ti có một khối ngọc bích đeo ở thắt lung, đột nhiên yêu kiều quát một tiếng.
Hàng loạt mũi kiếm ánh sáng theo ngọc thủ của nàng bắn ra trắng như tuyết, lạnh thấu xương, lợi hại vô cùng, nháy mắt đã xâm nhập vào cơ thể của một con Kim Tình Tuyết Long sư.
Chỉ thấy con Tuyết Long sư cao năm mét đột nhiên dừng lại giữa không trung, thân hình tỏa ra những ánh hào quang đẹp mắt, phân thành từng khối, bị chém chết không hề chảy máu.
Thấy con Kim Tình Tuyết Long sư kia bị giết, hai con còn lại kinh hoàng sợ hãi chia làm hai hướng chạy đi. Trong đó một con bị thương nặng bị bốn người cản lại, hợp lực vây khốn.
Các loại công kích hoa cả mắt được thi triển, đánh cho Kim Tình Tuyết Long sư đó bắn ngược lên cao.
Con Kim Tình Tuyết Long sư còn lại không bị thương kia rống lên một tiếng, lao thẳng tới chỗ Thạch Nham ẩn nấp với tốc độ cực nhanh.
Nữ tử mặc tằm ti cẩm bào đột nhiên vung tay, thân hình như gió xoáy đuổi theo, khoảng cách liên tục thu hẹp.
Biến hóa phát sinh trong chớp mắt, Thạch Nham còn chưa kịp phản ứng thì con Kim Tình Tuyết Long sư kia đã tới gần.
Sắc mặt khẽ biến, Thạch Nham lặng lẽ đứng lên, nhận ra con Kim Tình Tuyết Long sư kia hình như là xem thường hắn, đột nhiên rống lên một tiếng, há mồm phun ra một luồng hàn khí màu bạc.
“Ngăn nó lại!”
Nữ tử đuổi theo phía sau liếc nhìn thấy Thạch Nham ẩn thân trốn ở đó vội vàng gọi to, muốn Thạch Nham ra tay giúp đỡ.
Thạch Nham sắc mặt trầm xuống, mắt thấy hàn khí màu bạc đánh đến, không chút nghĩ ngợi nâng tay thi triển Sinh Ấn, bảy thủ ấn hợp nhất đánh về phía Kim Tình Tuyết Long sư.
“Ầm”.
Con Kim Tình Tuyết Long sư kia bị Sinh Ấn đánh bật về phía sau.
Hàn khí màu bạc phóng vào người Thạch Nham bị sức nóng của Địa Tâm hỏa lực làm tan chảy, biến mất vô tung.
Bị Sinh Tử Ấn đánh trúng, con Kim Tình Tuyết Long sư cuối cùng còn chưa kịp ổn định thân hình đã bị cô gái kia dùng “Phân Giải Chi Nhận” tấn công, cơ thể bị phân giải thành mười sáu khối thịt, trôi nổi trên không trung rồi chậm rãi rơi xuống.
Thạch Nham hai mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm vào thi thể của con Kim Tình Tuyết Long sư, nhận ra dường như sau khi chết, những khối thịt kia đã bị ảnh hưởng của trọng lực lập tức rơi xuống ngọn núi.
Cô gái dùng bí thuật chém chết Kim Tình Tuyết Long sư nhanh chóng bay tới, ngón tay bắn ra một tia sáng bạc mảnh mai bay tới đầu Kim Tình Tuyết Long sư, nguấy động trong chốc lát rồi lấy ra một viên yêu tinh sáng long lanh.
Trong lúc nàng động thủ giết con Tuyết Long sư này, bốn võ giả kia cũng đã đắc thủ, tiêu diệt được con bị thương, lấy được một viên yêu tinh.
Một lát sau, năm võ giả tụ tập lại một chỗ trên đỉnh núi, nhìn về phía Thạch Nham
Thạch Nham đứng ở trên vách đá, cau mày nhìn quanh, do dự một chút rồi tiến tới chỗ 5 võ giả kia, cách đối phương chừng 20 mét thì dừng lại không tiếp tục tới mà âm thầm đề phòng.
“Bằng hữu đến từ nơi nào?”
Cô gái mặc quần áo tằm ti,thân hình khá cao, mi mắt nhíu lại nhìn về phía hắn hỏi nhưng bàn tay vẫn đang nghịch ngợm viên yêu tinh.
“Vô Tận Hải.”
Thạch Nham trầm ngâm một lúc rồi bình tĩnh đáp.
“Vô Tận Hải?”
Cô gái có chút mơ hồ nhìn về nữ tử xinh đẹp bên cạnh, nhẹ giọng nói:
“Thải Y, ngươi có nghe nói tới nơi này chưa?”
“Xuyên qua Ám Từ Vụ Chướng, đi về phía tây nghe nói có một hải vực tập trung võ giả, dường như là Vô Tận Hải.”
Cô gái tên là Thải Y tay đeo đầy những chiếc vòng nhiều màu, mỗi khi vung tay là những tiếng kêu thanh thúy êm tai lại vang lên. Nàng hé miệng cười, vẻ mặt lại có chút khinh thị, thản nhiên nói:
“Ngả Nhã, Vô Tận Hải kia là nơi man di, tuy rằng cũng có một số võ giả lợi hại nhưng kém xa đại lục Thần Châu của chúng ta. Nghe nói tổ tiên của họ ở Vô Tận Hải đều là võ giả không thể phát triển ở đại lục Thần Châu, tới Vô Tận hải sinh sống rồi mới hình thành lên lực lượng như bây giờ.
“À”.
Cô gái tên Ngả Nhã nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì nữa.
Ba thanh niên cảnh giới Niết Bàn tam trùng thiên có chút khinh thường nhìn Thạch Nham.
Tên thanh niên vẻ mặt lạnh lùng còn nói thầm một câu.
“Hóa ra là di dân vùng lạc hậu.”
Thạch Nham nhướng mày nhưng không nói, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc.
Trong mắt hắn, Vô Tận Hải lãnh thổ rộng lớn, võ giả cường đại hơn rất nhiều so với Thương Minh. Không ngờ trong mắt những người này, Vô Tận Hải lại là nơi man di lạc hậu.
Trong lòng nghĩ vậy, hắn đột nhiên nói:
“Các người tới từ vùng đất trung tâm của đại lục Thần Ân, phía đông của Ám Từ Vụ Chướng?”
Hai cô gái khinh bỉ, khẽ cười mà không nói gì.
Nhưng ba tên thanh niên Niết Bàn tam trùng thiên ngạo nghễ gật đầu, mặt vênh lên tỏ vẻ ta đây.
Thạch Nham vốn định nói chuyện với ba người này tìm hiểu tình hình. Mắt thấy thái độ của bọn họ như vậy thì trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác chán ghét, vẻ mặt lãnh đạm, không tiếp tục truy vấn, gật gật đầu, chắp tay nói:
“Sau này gặp lại.”
Nói xong hắn quay đầu bước đi.
“Chờ một chút”.
Ngã Nhã đột nhiên thở nhẹ một tiếng.
Thạch Nham rùng mình, vẻ mặt không thay đổi, âm thầm chuẩn bị, nếu tình huống không tốt liền động thủ trước.
Năm người này cảnh giới cao thâm, võ kỹ huyền diệu, hơn nữa ai cũng có bí bảo trong tay, đều là những nhân tài cùng dạng với Dạ Trường Phong, Lam Nhã Kỳ, những người hắn khá là hâm mộ. Nếu họ có ý đồ thì hắn phải dùng toàn lực mới thoát nổi.
Đến thế giới này không chỉ một hai ngày nên hắn đã hiểu rõ sự hiểm ác nơi đây, võ giả cường đại muốn giết người không cần lý do, điểm này trong lòng hắn rất rõ ràng.
“Còn có chuyện gì?”
Thạch Nham quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh, mặt nở nụ cười như là không có phòng bị gì.
“Ngươi đã giúp ta, một phần viên yêu tinh này coi như là phần thưởng”.
Ngả Nhã ngữ khí đạm mạc, trong tay xuất hiện một cái chủy thủ chia viên yêu tinh kia thành 3 phần, sau đó búng tay một cái, một phần bay về phía Thạch Nham.
“Vù”.
Một bóng người hiện lên giữa hư không, một tay tóm lấy một phần ba khối yêu tinh kia, lạnh lùng liếc nhìn Thạch Nham một cái, sau đó quay lại nói:
“Ngả Nhã, mỗi viên yêu tinh ở Ám Từ Vụ Chướng đều vô cùng trân quý, sao cô lại lãng phí như vậy?”
Người tới hóa ra là thanh niên khí chất lạnh lùng kia.
“Bác Cách, cha ta dạy ta, chịu ân huệ của người khác đều phải báo đáp”.
Ngả Nhã ánh mắt hơi híp lại, ngữ khí lãnh đạm nói:
“Khối yêu tinh đó nên đưa cho hắn, không có hắn thì chẳng ai giết nổi con Kim Tình Tuyết Long sư đó. Việc này rất công bằng, ngươi có ý kiến với việc ta làm à?”
Dứt lời, một hơi thở nguy hiểm bỗng nhiên từ trên người nàng tỏa ra.