Nguồn: vipvanda
Tác giả: Nghịch Thương Thiên
Chương 492: Hoa tỷ muội
Sưu tầm: tunghoanh.com
Núi tuyết chọc trời, liếc một cái, ở trên ngọn núi có sông băng lấp lánh, dưới ánh nắng tỏa ra hàn quang loá mắt, khiến cho người ta tâm sinh ra một cỗ hàn ý.
Huyền Băng Hàn Diễm tựa hồ có phát hiện, hóa thành một đạo ánh sáng trực tiếp tiến vào trong sông băng, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.
Thạch Nham biết núi tuyết này chắc chính là núi tuyết lạnh nhất mà nó nói, có thể ngưng luyện ra Hàn ngọc tủy.
Thong dong điềm tĩnh bay tới núi tuyết đó, hắn mở thần thức thử cảm ứng sự dị thường của núi tuyết.
"Hả?"
Hai cỗ linh hồn không yếu ở khu vực phía sau núi tuyết đột nhiên hiện ra, thần thức của hắn vừa tới gần khu vực đó, hai cỗ linh hồn đó lập tức có phản ứng, nhẹ nhàng tỏa ra từng đợt từng đợt thần thức, như gió lạnh thổi lên thần thức của hắn, khiến linh hồn của hắn khẽ run lên.
Thần thức chi lực của Đối phương tựa hồ cao hơn hắn một bậc, không ngờ khiến thần thức của thần thức sinh ra băng hàn chi ý, ảnh hưởng tới chủ hồn của hắn, khiến hắn ở trong lòng lạnh toát.
Cười cười, Thạch Nham cũng không, lập tức thu hồi thần thức, thân ảnh như điện, bay tới chỗ hai cỗ thần thức truyền đến.
Mặt trái núi tuyết có một khu vực quanh năm không thấy ánh nắng, núi tuyết dày như tầng băng.
Ở giữa khối tuyết dài có một con suối bốc ra hàn khí, trong con suối chảy ra những giọt nước lạnh toát, ở bốn phía con suối sinh trưởng một gốc thực vật khoảng mươi thước sáng rực như thủy tinh.
Thực vật này chẳng khoảng hai trăm tuổi, cao thấp như nhau, mở ra như hình quạt, tản mát ra tinh quang, cũng thản nhiên hương khí thoang thoảng bay ra.
Ở giữa những thực vật này, hai nữ tử trắng nõn mặc áo choàng lông chồn tuyết, mắt ngọc mày ngài, như hai đóa hoa băng sương trong núi tuyết, vẻ mặt bất hiện nhìn về phía hắn.
Hai nữ tử này thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo và thần thái cực kỳ giống nhau, chắc là một đôi hoa tỷ muội.
Trên người các nàng tỏa ra hàn khí, thể chất thuộc tính hàn, chắc là võ giả của Băng Đế thành, đều có tu vi thiên vị tam trọng thiên chi cảnh, cảnh giới bất phàm.
" Ngươi là ai? Đến núi tuyết của Băng Đế thành chúng ta làm gì?" Nữ tử thoạt nhìn thì lớn hơn một chút, khí chất lạnh như băng đột nhiên quát lạnh: "Ngươi là tới trộm Hàn Tâm thảo ư?"
" Khẳng định là vậy rồi." Mỹ nữ còn lại bĩu môi, vẻ mặt căm giận: "Băng Đế thành thành chúng ta chỉ có núi này là có nhiều linh thảo hệ hàn, cũng bị người ta dòm ngó nhiều nhất, đúng là đáng giận! Tên gia hỏa ngươi rõ ràng không phải người tu luyện công pháp thuộc tính hàn, trộm Hàn Tâm thảo làm gì? Khẳng định chuẩn bị để đem bán rồi?"
Một đôi hoa tỷ muội này chưa gì đã coi Thạch Nham là trộm cướp, thái độ không tốt, ngữ khí băng hàn, xem ra sắp động thủ.
" Không phải, ta ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, chỉ bởi vì cảm ứng được khí tức của các ngươi cho nên mới tới xem thử, không có ý gì khác." Thạch Nham cười cười, thần sắc thả lỏng: "Ta mới xuyên qua ám từ vụ chướng tới đây, dọc theo đường đi cũng chưa gặp được võ giả nào, khó khăn lắm mới thấy được hai người các ngươi, thuần túy là tò mò, không phải là muốn trộm linh thảo của các ngươi."
" Ngươi lừa hả?" Tiểu mĩ nữ khóe miệng phác ra một nụ cười lạnh, nhưng vẫn có chút đáng yêu ngây thơ: "Người tới ám từ vụ chướng , hai năm trước đã về rồi, người không về thì chết ở bên trong cả rồi, đã lâu như vậy ngươi mới từ trong ám từ vụ chướng ra, rõ ràng là nói dối."
" Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Đại mĩ nữ vẻ mặt băng hàn, không khách khí nói: "Nơi này là lãnh địa của Băng Đế thành chúng ta, cho dù là người tới ám từ vụ chướng khi tới gần nơi này cũng phải báo trước cho chúng ta một tiếng, người lúc trước tiến vào ám từ vụ chướng ta phần lớn đều gặp rồi, nhưng không có một chút ấn tượng nào với ngươi cả."
"Ặc, ta không phải từ Băng Đế thành các ngươi tiến vào ám từ vụ chướng." Thạch Nham lắc đầu, thản nhiên nói: "Ta là từ Vô Tẫn hải tiến vào ám từ vụ chướng, ngươi tất nhiên chưa gặp ta rồi."
" Vô Tẫn hải?"
Hai tỷ muội vẻ mặt kinh ngạc, đồng thời hô khẽ một tiếng, trong mắt rõ ràng có vẻ hoài nghi không tin.
Băng Đế thành ở cực tây Thần Châu đại địa, cách Vô Tẫn hải một Khổ hàn chi địa, hải vực, ám từ vụ chướng, Băng Đế thành nên là thế lực võ giả của Thần Châu đại địa gần Vô Tẫn hải nhất, hai tỷ muội này nếu là người của Băng Đế thành thì chắc cũng từng nghe nói qua về Vô Tẫn hải.
Có điều hai tỷ muội chưa từng nghe qua có người của Vô Tẫn hải có thể xuyên qua ám từ vụ chướng vạn phần hung hiểm, trải qua gian nguy tiến vào Thần Châu đại địa.
"Không sai,ta chính là từ Vô Tẫn hải tới." Thạch Nham cảm thấy không cần giấu diếm: "Trong mắt các ngươi, Vô Tẫn hải có phải rất hoang vắng hay không? Võ giả của Vô Tẫn hải bên trong nhận thức của các ngươi là man di, đúng không?"
" Mọi người đều cho rằng như vậy." Muội muội đó dứt khoát gật đầu: "Loại địa phương hẻo lánh này không có ai lợi hại cả, tài nguyên tu luyện cũng rất bần cùng, vũ kỹ và bí bảo ít ỏi, đương nhiên không thể xuất hiện võ giả đỉnh phong, sao, không phải vậy à?"
Nàng ta bộ dạng như đương nhiên, ngược lại chất vấn Thạch Nham.
" Bất luận địa phương hẻo lánh như thế nào cũng sẽ có võ giả lợi hại xuất hiện, chỉ có thể nói, Thần Châu đại địa các ngươi gặp may mắn, võ giả lợi hại xuất hiện nhiều hơn một chút thôi." Thạch Nham nhíu mày kiên nhẫn giải thích.
Hắn đang đợi Huyền Băng Hàn Diễm về, rồi tiếp tục lên đường, dù sao hiện tại chẳng có việc gì, nói chuyện tào lao với hai hoa tỷ muội xinh đẹp này cũng coi như giết thời gian.
" Ngươi thật sự là từ Vô Tẫn hải đến ư?"
Tiểu mỹ nữ kinh ngạc nhìn hắn, lòng hiếu kỳ rất đậm, giống như phát hiện một dã nhân: "Ở Vô Tẫn hải cũng có võ giả giống như ngươi ư, có thể tu luyện tới thiên vị cảnh? Chỗ đó của các ngươi có phải nghèo lắm không? Có phải có chuyện người ăn thịt người ăn thịt người hay không? Ta nghe nói ở Vô Tẫn hải các ngươi, cái gì cũng rất lạc hậu, rất nhiều người còn chết đói."
Tiểu mỹ nữ như mở máy hát, có xu thế không tắt được, liên tiếp hỏi.
Trong lý giải Của nàng ta, Vô Tẫn hải chính là một nơi man di, người nơi đó vẫn sống như thời cổ đại, chưa được khai hóa, có đủ loại truyền thống khiến cho người ta khó hiểu.
Thạch Nham vẻ mặt sầm xuống.
Hắn cuối cùng cũng biết võ giả của Thần Châu đại địa đối đãi với người ngoài như thế nào rồi, những người này trời sinh có cảm giác về sự ưu việt, cảm thấy bọn họ mới là trung tâm của Thần Ân đại lục.
Trừ những cái này ra, người từ ngoài đến đều là man di, cái gì cũng đều không hiểu, thực lực thấp kém, có đủ loại truyền thống cổ quái.
" Có phải như vậy hay không?"
Tiểu mỹ nữ liên tiếp hỏi, thấy Thạch Nham vẻ mặt thì mới ngừng lại, tò mò nhìn về phía hắn rồi lại hỏi.
" Không phải."
"Vậy thì thế nào?"
"Như các ngươi."
"Sặc, ta không tin."
" Tin hay không tùy ngươi."
"Con người ngươi rất thối, một người từ ngoài đến như ngươi tới đị bàn của chúng ta, ngươi nên thật thà, cẩn thận không bị người ta dạy bảo đó."
" Hắc hắc."
" Được rồi." Tỷ tỷ nghe một lát, rõ ràng mất kiên nhẫn, lạnh lùng ngắt lời, phất tay như đuổi ruồi bọ: "Ngươi đi đi, đừng ở chỗ này dong dài nữa, không cho phép tiếp tục lưu lại chung quanh ngọn núi cao nhất này, bằng không để chúng ta gặp lại ngươi thì không thoải mái như giờ đâu."
Nhún vai, Thạch Nham vẻ mặt đạm mạc: "Tạm biệt."
Nói xong, hắn rời khỏi nơi này, bay tới cách đó không xa, chuẩn bị tìm một địa phương vắng lặng chậm rãi chờ Huyền Băng Hàn Diễm về.
Dựa theo cách nói của Huyền Băng Hàn Diễm thì Hàn ngọc tủy ở sâu trong núi tuyết cực lạnh, ở chỗ băng hàn nhất, cho dù là hắn cũng rất khó xâm nhập vào đó.
Huyền Băng Hàn Diễm hình thái đặc thù, lại là thuộc tính hàn, Thạch Nham tin trong núi tuyết lạnh nhất nếu thật sự có Hàn ngọc tủy tồn tại thì Huyền Băng Hàn Diễm chắc sẽ không khó lấy được, cho nên hắn không cần nhúng tay, cũng không sốt ruột, chỉ coi như ngươi bàng quan chờ tin lành.
" Tỷ tỷ, lời của tên gia hỏa đó ngươi tin tưởng sao ư?" Sau khi Thạch Nham rời khỏi, muội muội Băng Vi vừa cẩn thận ngắt Hàn Tâm thảo vwafhoir.
"Kệ hắn tới từ đâu, chỉ cần không ảnh hưởng tới công tác của chúng ta là được." Băng Sắc nhíu mày: "Tiểu muội, lát nữa trên đường về cẩn thận một chút, ta ta luôn cảm thấy khi tới không quá thích hợp, gần đây trong thành có một số lời đồn, nói trưởng lão nào đó đi lại rất thân thiết với Thiên Cung, ta sợ sẽ có bất trắc gì đó."
" Ta biết là ai rồi!" Băng Vi hừ một tiếng: "Khẳng định là ả đó! Ả ta đoạn thời gian trước rời Băng Đế thành, chắc chính là tới Thiên Cung, ả vẫn muốn thay thế được nghĩa mẫu, trở thành thành chủ, mưu đồ lâu như vậy, khẳng định không kiềm chế được."
" Lời này không cho phép nói ra!" Băng Sắc lườm nàng ta một cái: "Ngay cả nghĩa mẫu cũng không dám nói như vậy, ngươi đừng nói huyên thuyên, nếu để nàng ta nghe thấy, cho dù là nghĩa mẫu cũng không bảo vệ được ngươi ddaau1 Nhớ rõ, cho dù là có bất mẫn thì cũng phải giấu trong lòng, đừng có nói ra ngoài!"
" Nơi này không có ai, ngươi khẩn trương như vậy làm gì." Băng Vi chẳng hề để ý: "Ả đó muốn làm thành chủ tới phát điên rồi, không ngờ muốn mượn dùng lực lượng của Thiên Cung, đúng là vô liêm sỉ."
"Đừng có gọi là ả, bất kể nói như thế nào thì nàng ta cũng là trưởng bối." Băng Sắc bất đắc dĩ: "Nha đầu ngươi chính là không biết giữ mồm giữ miệng, nên mới luôn đắc tội với người ta, lần này nếu không phải bị nắm thóp trên ngôn từ thì chúng ta sao lại bị an bài tới đây ngắt Hàn Tâm thảo."
" Tỷ tỷ, xin lỗi, hại ngươi phải cùng ta tới đây." Băng Vi cúi đầu, áy náy nói.
" Hai tỷ muội thì đừng nói những lời này, ngươi lần sau chú ý một chút là được." Băng Sắc trầm ngâm một chút: "Ngươi giáp mặt chống đối nàng ta, với tính cách thù dai của nàng ta, khẳng định sẽ tìm ngươi gây phiền toái, nàng ta không tiện động thủ ở Băng Đế thành, mà tin tức chúng ta tới đây nàng ta lại biết, ta sợ nàng ta sẽ an bài người đến đối phó chúng ta, hay là cẩn thận, đừng để bị nàng ta tìm người lặng lẽ thu thập."
" Nghĩa mẫu còn ở trong thành, nàng ta dám ư?"
" Nàng ta ngay cả nghĩa mẫu cũng muốn thay thế, thì có gì mà không dám? Ài, nha đầu ngươi quá ngây thơ rồi, trong thành hiện tại rất phức tạp, nghĩa mẫu bảo chúng ta tới đây cũng là hy vọng chúng ta tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió, đáng tiếc tin tức chúng ta tới đây không biết bị ai tiết lộ, bên cạnh nghĩa mẫu chắc có người của nàng ta."
"A, vậy phải làm sao?"
"Không quản nhiều như vậy được, bảo vệ tốt bản thân chúng ta cũng chính là giúp nghĩa mẫu."