Sát Vương
Chương 97: Dực Thai đau lòng.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vipvandan
Hơn mười tên binh sĩ ngự lâm quân cũng cùng chạy tới, Phương Kích đỡ Đường Tiêu dậy, thả người nhảy lên, lập tức bay trở về doanh địa huấn luyện quân sự, sau khi đặt Đường Tiêu ngồi dựa vào chiếc giường hành quân của mình, Phương Kích lập tức kêu người đem tất cả hành lý đồ đạc của Trương Bảo đến.
Lá thư đã không còn, nhưng trung đĩnh kim nguyên bảo giá trị năm trăm lượng bạc trong túi hành lý của Trương Bảo đã nói rõ tất cả, nhất định là có người đã mua chuộc hắn làm như vậy.
- Khốn khiếp, trong đội ngũ của ta lại có gian tế trà trộn vào! Thiếu chút nữa làm hại đến tính mạng của Đường công tử!
Phương Kích nhất thời cảm giác thật mất mặt.
- Chỉ sợ không phải gian tế. . . . . . Phương Thống lĩnh, ngươi xem những vật này. . . . . .
Đường Tiêu chỉ vào đống đồ trang sức nam nữ trong túi hành lý của Trương Bảo:
- Những vật này không phải của một người, rất có thể người nhà của Trương Bảo bị cưỡng ép, sau đó đối phương dùng cách này ép buộc hắn đến giết ta.
- Quả nhiên là vậy, Đường công tử thật là có nhãn lực!
Phương Kích nhíu mày suy tư một lát, sau đó kêu một gã binh sĩ ngự lâm quân tới, kêu hắn dùng bồ câu đưa tin, sắp xếp người đi tìm hiểu tình cảnh gia đình của Trương Bảo, tìm kiếm một số manh mối thiết thực. Bất luận như thế nào, Trương Bảo bây giờ là thuộc hạ của hắn, là người Phương Kích an bài bảo hộ Đường Tiêu, kết quả ngược lại làm hại đến tính mạng Đường Tiêu, nếu không điều tra rõ ràng chuyện này, hắn cảm giác rất có lỗi với Đường Tiêu.
- Đường công tử, ngươi nghỉ ngơi, những ngày này ngươi cứ ở chỗ ta dưỡng thương cho khỏe. Những ngày huấn luyện quân sự còn lại, ngươi cứ ở bên cạnh ta, xem còn ai dám động tới ngươi!
Phương Kích nói với Đường Tiêu, rất hiển nhiên trong lòng hắn đã rất xem trọng người bằng hữu Đường Tiêu này. Đương nhiên, giữa hai người còn có một tầng quan hệ, sau khi Đường Tiêu kết thân với Dực Thai công chúa, Đường Tiêu cũng muốn phải gọi hắn một tiếng cậu.
- Đa tạ.
Đường Tiêu mỉm cười với Phương Kích, nằm xuống giường, thân thể của hắn quả thật bị thương nghiêm trọng, xác thực cần một thời gian điều dưỡng nghỉ ngơi.
Đường Tiêu rất nguyện ý kết giao với loại người tâm tính tương đối ngay thẳng như Phương Kích. Ở kiếp trước, hắn vì thân phận đặc thù, căn bản không dám kết giao bằng hữu, ở kiếp này, hắn quyết định thử kết giao với một vài bằng hữu, thậm chí kết giao với một số huynh đệ đối xử chân thành với nhau.
- Ngươi lấy những lôi chấn tử đó ở đâu vậy?
Phương Kích cuối cùng vẫn hỏi đến chuyện này, mặc dù hắn cũng không tin Đường Tiêu có bản lĩnh đến cung Nhân Hoàng ăn trộm những thứ này.
- Dực Thai công chúa cho ta, trước kia nàng đã lấy trộm mấy viên trong nhà kho của ngươi…
Khi Đường Tiêu đang nói, Dực Thai công chúa vừa vặn từ bên ngoài xông vào.
- Cậu, Đường công tử bị người ta lừa gạt dẫn đi giết sao?
Sau khi Dực Thai công chúa nghe thấy tin đồn bên ngoài, liền vội vàng xông vào lều của Phương Kích, bởi vì xông vào gấp gáp, nàng cũng không nghe được đối thoại giữa Đường Tiêu và Phương Kích.
- Ta tới trễ, hắn sắp không qua khỏi rồi…
Phương Kích đưa mắt ra hiệu với Đường Tiêu, sau đó vẻ mặt trầm trọng xoay người đi.
Đường Tiêu ngược lại không có tâm tư đi trêu chọc Dực Thai công chúa, nhưng Phương Kích đã ra hiệu như vậy, cũng đành phải phối hợp hành động với hắn.
- Hắn ở đâu?
Dực Thai công chúa run giọng hỏi, sau đó nhìn về phía giường.
Đường Tiêu cũng lười nói nhiều, dứt khoát nhắm mắt lại không nhúc nhích, đồng thời âm thầm điều động chân khí trong cơ thể tiến hành chữa thương, làm hô hấp cũng chậm rãi lại.
- Đừng đụng tới hắn, thương thế trong cơ thể hắn rất nặng, có thể không chống chọi được bao lâu, ngươi đụng tới hắn, đoán chừng sẽ lập tức ra đi.
Sắc mặt Phương Kích ngưng trọng đưa tay ngăn cản Dực Thai công chúa, không để nàng thăm dò thương thế của Đường Tiêu.
- Hắn. . . . . . Hắn không qua được sao?
Dực Thai công chúa kinh ngạc nhìn Phương Kích, trong lòng không biết đang có cảm xúc gì.
- Ngực hắn bị một gã võ giả tứ giai đỉnh phong mãnh liệt đánh vào, ngươi nói hắn có thể chịu đựng được sao?
Phương Kích cười khổ, sau đó âm thầm quan sát biểu lộ của Dực Thai công chúa.
- Ta. . . . . . Ở đây ta còn một viên đan dược chữa thương…
Dực Thai công chúa vội vàng lấy ra một chai thuốc đưa cho Phương Kích.
- Không có tác dụng đâu, vừa rồi ta đã cho hắn ăn một viên, tình huống hiện tại của hắn, đan dược chữa thương đã vô dụng.
Phương Kích lắc đầu:
- Hiện giờ chúng ta nên suy nghĩ đến làm thế nào ăn nói với Trấn quốc hầu Đường gia.
- Hắn. . . . . . Hắn. . . . . .
Dực Thai công chúa tựa hồ có chút choáng váng, lắp bắp hồi lâu vẫn không nói nên lời, hiển nhiên nàng rất tin lời Phương Kích nói.
- Ài. . . . . . Ngươi không phải vẫn muốn hủy bỏ hôn sự với hắn sao? Lần này hắn khẳng định không sống được rồi, tốt xấu gì về sau ngươi cũng xem như được giải thoát.
Phương Kích tiếp tục đùa giỡn Dực Thai công chúa, hắn ngược lại rất muốn biết, trong lòng cô cháu ngoại của mình rút cuộc có tình cảm gì với Đường Tiêu hay không.
Dực Thai công chúa tiếp tục nhìn chằm chằm vào Đường Tiêu đang nằm trên giường, không nói một lời, một lát sau, Phương Kích phát hiện trên mặt nàng đang tuôn trào dòng lệ.
- Huyền Nhi, ngươi khóc gì chứ?
Phương Kích vội hỏi Dực Thai công chúa.
- Hắn. . . . . . Hắn. . . . . . Hắn thật sự hết thuốc chữa rồi sao?
Lúc này trong lòng Dực Thai công chúa vô cùng rối rắm, nàng cũng không biết tại sao mình đột nhiên lại đau lòng như vậy, nước mắt cứ thể chảy ra.
- Cũng không phải hoàn toàn như vậy. . . . . . Còn có một tia hi vọng cuối cùng, khi ta ở trong núi, nghe nói có một phương thuốc, chỉ có điều…
Phương Kích có chủ tâm muốn tác hợp Dực Thai công chúa với Đường Tiêu, dứt khoát tiếp tục diễn màn kịch này tới cùng.
- Đơn thuốc gì?
Dực Thai công chúa vội vàng hỏi.
- Khó nói quá…
Phương Kích cố ý giả bộ khó khăn.
- Cậu mau nói đi!
Dực Thai công chúa hiển nhiên có chút nóng nảy.
- Thương thế của hắn nặng như vậy, trừ phi. . . . . .
nguồn tunghoanh.com
- Trừ phi cái gì?
- Trừ phi. . . . . . Trừ phi có một thiếu nữ yêu hắn thiệt tình, hôn lên môi hắn, hơn nữa đem chân khí trong cơ thể mình đưa vào trong cơ thể hắn, có lẽ còn có một tia hi vọng cuối cùng. . . . . .
Phương Kích làm bộ rất không tình nguyện nói ra.
- Vậy sao?