Sư sĩ truyền thuyết
Chương 280: Thiên hà Hà Việt
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch giả và biên tập: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trong lòng Hải Liên vô cùng phiền não, lần này mình cũng thật là xui xẻo, vốn cho rằng có thể săn được một con Cự phù trùng, vậy thì may mắn của mình hôm này cũng không tồi lắm, không ngờ lại gặp phải chuyện này, vô duyên vô cớ bị bắt, hắn tới giờ vẫn không biết kẻ bắt mình là ai.
Nhưng khi hắn vừa nhìn thấy quang giáp đầu lĩnh của đối phương, hắn liền trố mắt ra.
Toàn cốt quang giáp, trời ạ, vậy mà lại là toàn cốt quang giáp! Không ngờ mình cũng có thể nhìn thấy cái quang giáp trong truyền thuyết này. Toàn cốt quang giáp không hề là quang giáp cường đại nhất, nhưng nó lại đại biểu cho đỉnh cao của một lĩnh vực nào đó. Theo như hắn biết, gần như mỗi đại thế gia đều đang nghiên cứu toàn cốt quang giáp, nhưng tới giờ vẫn không nghe nói ai nghiên cứu ra.
Bọn họ rốt cuộc là ai? Trong lòng Hải Liên kinh ngạc, không hiểu, nếu như tin tức này phát tán ra ngoài, hắn dám bảo đảm, đây sẽ là tin tức nóng sốt nhất trong thời gian này của thiên hà.
Vô luận là từ góc độ nào mà nói, tạo hình của mấy phi hành khí này thật sự coi như là quái dị, nhưng hắn lại không dám có bất cứ sự coi thường nào, thợ săn tự do quen biết nhiều nhất chính là dã thú, đối với vật liệu xương, hắn không hề xa lạ, ngược lại còn vô cùng quen thuộc. Vật liệu xương cũng có người thu mua, mà theo như hắn biết, hầu hết mấy vật liệu xương bị thu mua này chính là bị dùng để nghiên cứu chế tạo linh kiện bằng xương.
Từng có thời gian, trên thị trường chợ đen đột nhiên xuất hiện một đống liên kiện bằng xương, kết quả gần như từng món đều bị hét giá trên trời. Đây là linh kiện bằng xương lần đầu xuất hiện trước mắt mọi người, ý tưởng lúc trước chỉ tồn tại trên lý luận thật sự tái hiện, tuy đây vẫn chỉ là linh kiện, nhưng nhiệt tình đối với nghiên cứu toàn cốt quang giáp của mọi người lập tức bị thiêu đốt lên lần nữa. Điều này cũng dẫn tới giá của vật liệu xương tăng vọt, túi tiền của Hải Liên cũng vì thế mà phồng lên không ít.
Mấy món linh kiện bằng xương đã có thể làm cho mấy người đó đeo đuổi, nếu như bọn họ nhìn thấy cái toàn cốt quang giáp thật sự này, không biết sẽ có phản ứng gì, Hải Liên rất mong chờ điều này.
Đương nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ có thể xoay chuyển trong bụng hắn, hắn tuyệt không dám nói ra miệng. Đối với vị đầu lĩnh này của đối phương, hắn không dám biểu lộ ra chút bất kính nào, ánh mắt lạnh lùng giống như có thể đâm xuyên tim phổi người ta vậy, sự hờ hững giữa hai chân mày cũng làm hắn có chút không dám nhìn thẳng.
Đám người này quá đáng sợ! Đây tuyệt đối là quân đội tinh nhuệ nhất của một thế gia nào đó, nhất cử nhất động của đám người này, hắn đều nhìn thấy, nhưng càng nhìn trong lòng hắn lại càng kinh ngạc. Hắn thật sự không nghĩ ra đội ngũ nào lại có trình độ thế này, trừ quân đội tinh nhuệ của ba thế gia lớn nhất đó, Tuyết Lai tộc, họ Diệp, bộ lạc Hy Phụng, nhưng chưa từng nghe nói ba thế gia lớn đó có toàn cốt quang giáp a.
Năm ngàn cái toàn cốt phi hành khí, chi bạo như vậy, ngoài ba đại thế gia, Hải Liên quả thật nghĩ không ra ai có bản lĩnh này, điều duy nhất làm hắn cảm thấy nghi hoặc chính là màu sắc của mấy cái quang giáp này. Theo như hắn biết, Tuyết Lai tộc thích màu trắng, họ Diệp lại thích màu đen hơn, bộ lạc Hy Phụng xem trọng màu xanh. Trên thực tế, ba loại màu sắc này căn bản cũng đại biểu cho ba đại thế gia, tất cả quang giáp của bọn họ đều sơn màu sắc đại biểu của bọn họ, nhưng phi hành khí trước mắt thì, màu sắc lộn xộn, thậm chí có một số phi hành khí giống như bị vá vậy, xanh một miếng, đỏ một miếng, xem thế nào cái này cũng giống như đội quân hỗn tạp. Nhưng không khó xem như quang giáp bọn họ, chuẩn mực hành vi, cử chỉ nghiêm ngặt, tính kỷ luật cực mạnh, người sáng mắt vừa nhìn liền biết mấy người này nhất định đã trải qua huấn luyện quân sự trường kỳ.
Điều làm Hải Liên cảm thấy khiếp sợ nhất là ánh mắt của mấy người này, loại ánh mắt chậm chạp mà cực kỳ có lực, đồng tử ngẫu nhiên hơi rút lại thường làm đáy lòng hắn sinh ra hàn khí. Hoàn cảnh Thiên vực trì so với chỗ này nào chỉ tệ hại một trăm lần, thôn dân Tang gia ai nấy đều thân kinh bách chiến, đều là sống sót từ trong chém giết, lại thêm trận đại chiến trước giờ chưa từng có mấy ngày trước, mọi người đều thật sự giết đỏ cả mắt, tới tận bây giờ, sát khí trên người mỗi người đều chưa tiêu tán. Bản thân mấy người Diệp Trùng không cảm thấy gì, nhưng xung kích của loại sát khí này đối với Hải Liên lại không gì so được.
Mấy người này đều không phải là kẻ thiện, khi thấy mấy người này nhìn mình, quang mang lóe lên trong mắt, trong lòng Hải Liên kêu khổ không thôi.
Kỳ thật vẫn là hắn nghĩ sai rồi, thôn dân Tang gia lần đầu tiên nhìn thấy người ngoài ngoài tiên sinh ra, tự nhiên là rất lấy làm lạ.
Hải Liên bị Diệp Trùng gọi lại.
- Đây là chỗ nào? Diệp Trùng hỏi.
Hải Liên chửi lớn trong lòng, chơi người cũng chơi cao minh chút đi, đây không phải xem ta là kẻ ngốc sao? Nếu như trong thiên hà vẫn có người không biết vành đai toái tinh tử vong, Hải Liên tin rằng mình tuyệt đối sẽ đập đầu chết trước mặt người này. Hết cách, trước mắt cái mạng nhỏ nằm trên tay người khác, Hải Liên ra ngoài lăn lộn cũng không phải là ngày một ngày hai, tự nhiên sẽ không biểu lộ bất cứ sự bất mãn nào, ngược lại cung kính nói: "Đây là vành đai toái tinh tử vong."
Vành đai toái tinh tử vong? Chưa từng nghe qua, Diệp Trùng tin chắc mình chưa từng nghe qua địa danh này, Diệp Trùng liền hỏi tiếp: "Vậy đây là thiên hà nào?"
Hải Liên sắp chửi mẹ trong lòng rồi, lại trắng trợn chơi mình như vậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt nhìn hắn của Diệp Trùng, miệng không tự chủ được nói: "Thiên hà Hà Việt."
- Thiên hà Hà Việt? Diệp Trùng ngây người, hắn hình như đã nghe qua ở đâu đó, nhưng năm thiên hà lớn không có cái gọi là thiên hà Hà Việt a.
Tang Phổ ở một bên lại có vẻ mặt bức thiết hỏi: "Ngươi nói nơi này gọi là thiên hà Hà Việt?" Thần sắc kích động làm Diệp Trùng hơi kỳ quái, Tang Phổ trước giờ trầm ổn, Diệp Trùng vẫn chưa từng thấy qua hắn thất thố như vậy.
- Đó không phải là lời thừa sao. Hải Liên không vui trả lời, các ngươi cứ tiếp tục chơi đi, nhưng lời vừa thốt ra, hắn liền hối hận, cái mạng nhỏ của mình vẫn nằm trên tay người khác a.
- Thiên hà Hà Việt... bên ngoài thiên hà Hà Việt... Tang Phổ lẩm bẩm: "Trời ơi... đây là thật sao... chúng ta cuối cùng đã tới cố hương của mình rồi..." Người Tang tộc bên cạnh ai nấy đều có dáng vẻ thất hồn lạc phách.
Diệp Trùng lúc này mới nhớ lại, tộc họ Tang chính là từ thiên hà Hà Việt di trú tới Thiên vực trì. Hắn vẫn luôn cho rằng thiên hà Hà Việt là tên trước đây của thiên hà nào đó trong năm thiên hà lớn, hiện giờ thế này xem ra hình như là không phải, chẳng lẽ trên đời này trừ năm thiên hà lớn ra vẫn còn thiên hà khác sao?
Hải Liên nghi hoặc nhìn đám người này, trên mặt họ nửa vui nửa buồn, nhưng cũng không giống giả vờ, chẳng lẽ bọn họ thật sự không phải là người trong thiên hà? Hắn rõ ràng nghe thấy Tang Phổ vừa nói từ "cố hương" này, tâm tư linh động, hắn lập tức có vài loại giả thiết trong đầu.
- Nơi này cách năm thiên hà lớn bao xa? Diệp Trùng khá quan tâm vấn đề này.
- Năm thiên hà lớn? Nào có năm thiên hà lớn gì chứ? Hải Liên vẻ mặt kỳ quái nhìn Diệp Trùng, trong lòng lại càng khẳng định suy đoán vừa rồi trong lòng mình. Đám người này quả nhiên không phải người trong thiên hà, suy đoán đã được chứng thực này cũng làm cho cục đá lớn vẫn luôn treo lơ lửng trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống. Nếu như bọn họ thật sự là người trong thiên hà, có khả năng nhất chính là quân đội tinh anh của thế gia nào đó, xâm nhập vào vành đai toái tinh tử vong, hơn nữa còn mang phi hành khí làm thành hình dáng kỳ quái thế này, nhất định là đang chấp hành nhiệm vụ bí mật gì đó. Kết quả là bị mình đụng trúng, đối phương vì bảo mật, vậy thì mình khẳng định chỉ có một con đường chết.
May mà bọn họ không phải, thần sắc Hải Liên cuối cùng cũng thả lỏng vài phần, tuy hắn rất tò mò mấy người này rốt cuộc là người gì, nhưng dũng khí của hắn vẫn không hề tới mức độ đi hỏi mấy người này. Trước mắt, mình vẫn nên thành thật một chút, phối hợp tốt chút, giác ngộ này hắn vẫn có.
Tang Phổ không hổ là trưởng tộc đời kế tiếp của Tang tộc, rất mau liền hoàn hồn lại, khôi phục trạng thái bình thường, bắt đầu hỏi han một số tin tức cụ thể của thiên hà Hà Việt. Ở phương diện này, hắn mẫn cảm hơn Diệp Trùng nhiều.
Đối với mấy vấn đề này, Hải Liên hễ có hỏi là trả lời, vô cùng phối hợp.
Thiên hà Hà Việt không có chính phủ gì đó, mà ở trong một loại trạng thái cát cứ. Trong thiên hà có vô số thế lực, kết cấu cực kỳ phức tạp, thêm vào số lượng đông đảo sư sĩ tự do giống như thợ săn tự do thế này, cực kỳ hỗn loạn. Trong đó lực lượng của ba đại thế gia là lớn nhất. Tuyết Lai tộc, họ Diệp, bộ lạc Hy Phụng, ba đại thế gia này vô luận là ở lực chiến đấu, hay là ở phương diện trình độ khoa học kỹ thuật đều ở vị trí đứng đầu. Nhưng ba đại thế gia trừ ở lãnh địa của mình là có khống chế tuyệt đối ra, ở chỗ khác không hề hùng mạnh giống như trong tưởng tượng của mọi người.
Tang Phổ ở một bên chăm chú lắng nghe, còn liên tục hỏi vài vấn đề.
Đợi Tang Phổ hỏi xong, Hải Liên mới hoàn toàn thở phào, đầu óc hắn linh hoạt dị thường, từ trong giao tiếp, hắn có thể nhìn ra đám người này không hiểu biết chút gì về thiên hà, bọn họ nhất định cần một người hướng dẫn, điều này đối với hắn mà nói, không cần phải nghi ngờ, là bảo đảm quan trọng nhất cho cái mạng nhỏ của hắn. Trong lòng thở dài, xem ra loại cuộc sống tự do tự tại này của mình sắp kết thúc rồi, không ngờ mình từ chối nhiều thế lực như thế, cuối cùng lại khó tránh vẫn bị dính vào. Nếu như là thế lực khác, ở địa phương khác, hắn nói không chừng sẽ uyển chuyển từ chối, nhưng đám người trước mắt này, vừa nhìn ai nấy đều là hạng lang sói, chỉ e lời này của mình vẫn chưa nói xong thì mình đã thành một cái xác chết.
Ở chỗ khác, không có thế lực nào lại ép buộc quá đáng với sư sĩ tự do. Trong thiên hà Hà Việt, lực lượng lớn nhất thật sự lại là sư sĩ tự do, cho dù tất cả sư sĩ của ba đại thế gia cùng lên, số lượng cũng không được một nửa của sư sĩ tự do, điều này cũng là nguyên nhân căn bản nhất làm Hải Liên từ chối nhiều thế lực như thế mà vẫn không hề có chuyện gì.
Nhưng đám người trước mắt này, hắn không tin bọn họ sẽ hiểu điểm này, nếu như vì một điểm này mà tiêu cái mạng nhỏ của mình, đó thật là thiệt thòi lớn rồi.
Hỏi xong, Tang Phổ cho người dẫn Hải Liên qua một bên.
Đám người Tang Phổ, Tang Phàm vây bên cạnh Diệp Trùng, thương nghị xem có mang mọi người trong thôn đi ra cả không.
nguồn tunghoanh.com
Tang Phàm hỏi Diệp Trùng: "Tiên sinh, ngài xem thế nào?" Mấy người Tang Phàm vẻ mặt tha thiết, trở về thiên hà Hà Việt vẫn luôn là nguyện vọng lớn nhất trong lòng mọi người Tang tộc.
Diệp Trùng nghĩ đi nghĩ lại, phủ định đề nghị của Tang Phàm: "Không gấp, chúng ta hiện giờ đối với nơi này không quen thuộc chút nào, tùy tiện mang mọi người tới rất dễ xảy ra vấn đề, hay là chúng ta làm quen hoàn cảnh trước, chúng ta có thể xây dựng một căn cứ, đợi sau khi quen thuộc tình hình hãy dời tất cả mọi người tới, nhưng ngươi có thể phái vài người trở về báo tin trước."
Tôi luyện nhiều ngày như vậy, Diệp Trùng tuy vẫn không có phong phạm lãnh tụ gì đó, nhưng vấn đề suy nghĩ lại thành thục hơn trước nhiều.
Lời của Diệp Trùng nhận được sự tán đồng của tất cả mọi người, bọn họ từ nhỏ đã sống ở Thiên vực trì, chưa từng tiếp xúc qua thế giới bên ngoài, chỉ có Diệp Trùng có trải nghiệm xã hội, bọn họ cũng chỉ nghe theo lời Diệp Trùng mà làm.
Có được mệnh lệnh của Diệp Trùng, Tang Phổ lập tức phái mười người trở về báo tin.
Nhìn mấy người Tang Phổ bận bịu, Diệp Trùng lại lâm vào trong trầm tư, từ trong lời của Hải Liên, hắn có thể xác định thiên hà Hà Việt mình đang ở đích xác là một thiên hà khác ngoài năm thiên hà lớn, một thiên hà mình hoàn toàn xa lạ.
Không biết bọn người Mục Thương có hay không cũng ở chỗ này, trong lòng Diệp Trùng đột nhiên bật ra một ý nghĩ này, nhưng rất mau, ý nghĩ này lập tức bị quét khỏi đầu óc của hắn. Xác suất này quả thật là quá nhỏ rồi. Hơn nữa, ở một thiên hà xa lạ, đi tìm Mục Thương, xác suất này cũng càng nhỏ hơn.
Nếu như ở năm thiên hà lớn, Diệp Trùng tin rằng, chỉ cần mình lên mạng mô phỏng, Mục nhất định rất mau sẽ phát hiện ra mình, không có ai hiểu năng lực trên mạng mô phỏng của Mục hơn hắn.
Lúc nào mới có thể tụ hợp lại với Mục Thương chứ, Diệp Trùng thở dài trong lòng.
Diệp Trùng rất mau quăng đi mấy suy nghĩ này. Tình hình trước mắt, việc mình cần làm vẫn còn rất nhiều, trước khi chưa tìm thấy Mục Thương, nỗ lực để mình sống sót mới là thứ quan trọng nhất, Diệp Trùng hiểu rõ sở trường của mình chẳng qua chỉ là chiến đấu cá nhân, phương diện khác mình không hề sở trường, càng huống chi là loại vấn đề khó khăn có độ khó cao là dung nhập vào một xã hội xa lạ thế này.
Nếu là Thương thì tốt rồi, sự xuất sắc của Thương ở phương diện này và sự tà ác của hắn trong mắt Diệp Trùng đã đạt tới cùng một cấp bậc. Đáng tiếc, ở phương diện này, người khác so với mình lại càng không bằng. Hết cách, Diệp Trùng chỉ đành cắn răng làm đầu lĩnh. Hắn cũng biết, đây quả thật là kết quả tính toán tối ưu trước mắt.
Cũng may là vẫn có một người hướng dẫn.
Gọi Hải Liên lại, Diệp Trùng đưa ra yêu cầu của mình. Đối với một điểm này, Hải Liên đã sớm nghĩ tới, hiểu rõ mình không có chỗ lựa chọn, cho nên rất mau liền sảng khoái đáp ứng. Hồi tưởng lại nguyên tắc giao dịch mà Mục từng nói với mình, Diệp Trùng liền hỏi: "Ngươi đã đáp ứng yêu cầu, giống như vậy, xuất phát từ công bằng, chúng ta cũng sẽ trả ngươi thù lao, ừm, ngươi muốn thứ gì?" Diệp Trùng nhớ Mục Thương từng nói, nguyên tắc giao dịch công bằng là quy luật căn bản nhất trong xã hội loài người, tuy không xác địch mình nhất định sẽ tuân thủ quy tắc này, nhưng Diệp Trùng hiện đang dẫn đội, vẫn phải cố gắng học tập và tuân thủ loại quy tắc này.
Mấy người Tang Phổ kỳ quái nhìn tiên sinh. Với cái nhìn của bọn họ, lời của tiên sinh hoàn toàn không cần thiết, phải biết rằng, ở Thiên vực trì, bất cứ nguồn lực nào cũng đều cực kỳ quý giá, không có ai dưới tình huống không cần trao đổi mà lại chủ động tặng đồ cho đối phương. Trong mắt bọn họ, Hải Liên đã là tù binh của bọn họ, làm gì cũng đều không cần bồi thường.
Một con dã thú hiểu biết mập mờ dẫn theo một đám lớn dã thú chẳng biết gì, có thể chính là bức tranh tốt nhất trước của đội ngũ này của Diệp Trùng.
Hải Liên giật mình một cái, lập tức mừng rỡ, dưới loại tình huống này, đối phương nếu như không phải thật sự có suy nghĩ này, hoàn toàn không cần hứa lời hứa suông này. Người này cũng thật là hiểu chuyện, trong lòng Hải Liên nhịn không được khen Diệp Trùng một câu. Nhưng đầu hắn cũng xoay chuyển rất nhanh, cực kỳ lịch sự nói: "Cám ơn ý tốt của tiên sinh ngài, nhưng ta muốn biết, tiên sinh ngài có thể cho ta cái gì?"
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=55451