Say Đắm Phần 1.1


Phần 1.1
Nơi tình yêu bắt đầu

 

Hạ Lam vẫn ngồi trên một chiếc ghế cao ở quầy rượu, thi thoảng lại đưa mắt nhìn về phía cửa chính. Nàng buột miệng, “Quán hôm nay vắng khách quá”.

Ðã hơn mười giờ tối, trong quán chỉ có ba người khách, họ ngồi trầm tư, ngả đầu ra sau ghế đầy mệt mỏi, đôi mắt nhắm hờ, chỉ có ngón tay là cử động gõ lên đầu gối theo tiếng nhạc êm dịu. Nàng thở dài rồi lại cúi đầu xuống xem một tờ báo tiếng Pháp. Hai ngày nữa thôi, nàng sẽ rời Việt Nam trong tâm  trạng hồi hộp vô cùng.

Nàng đã học tiếng Pháp suốt nhiều tháng nay, nhưng nàng biết, thật khó để giãi bày tâm sự với một người Pháp một cách trơn tru. Nàng thích nước Pháp, hơn thế nàng muốn ở cạnh mẹ - người đàn bà đã rời xa Việt Nam từ hơn hai mươi năm trước và thường gửi email hay điện thoại cho nàng vào mỗi cuối mỗi tuần. Nàng mới tốt nghiệp đại học, chưa đi làm chính thức ở công ty nào nên cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm để mà tiếc nuối. Mỗi lần về Ðà Lạt thăm ba, mẹ kế và hai đứa em, nàng thường lẩn ra resort của gia đình, ngồi hàng giờ trong vườn nho, lượn lờ khắp các khu như bao vị khách du lịch khác. Và tối đến, nàng lại lẻn vào club để phụ pha chế, thu ngân như những nhân viên bình thường. Cũng một phần bởi nàng ngại về nhà khi hai đứa em cùng ba khác mẹ kia chưa đi ngủ. Một phần khác do ba nàng là người ít nói. Nàng nghĩ, ba ghét nàng.

Có một vị khách Tây đang tiến về phía quầy rượu. Anh ta ngồi lên trên chiếc ghế cao gần kề và mỉm cười rất khẽ với nàng.

Hạ Lam không nhìn thẳng vào mắt anh ta, nhưng một nụ cười tươi tắn nở trên đôi môi đẹp đẽ của nàng. “Tôi có thể giúp gì cho anh không?”, nàng nói bằng tiếng Anh.

Anh ta không trả lời ngay mà vươn tay kéo tờ báo đã mở sẵn về phía mình, nhìn lướt trong vài giây. “Cô thật giỏi. Tôi chưa bao giờ thấy một cô gái nào làm trong club lại có khả năng đọc những bài tản văn tiếng Pháp dài loằng ngoằng thế này”, anh ta đang nói bằng tiếng Pháp.

Nàng bặm môi. Một sự xúc phạm. Bỗng dưng, nàng cảm thấy tiếc vì nụ cười niềm nở cách đây ít giây. Nàng không nói gì, lẳng lặng mang theo ly cam vắt của mình rời khỏi quầy rượu.

Nàng rất ít khi giận dữ, với người lạ thì gần như không. Nhưng hôm nay, tâm trạng nàng vốn dĩ không được tốt. Nàng ngồi trong góc phòng, lơ đãng nhìn ra ngoài lớp kính cửa sổ. Một con sông nhỏ chảy bao quanh khu resort, êm ả, bình yên…

Nàng phát hiện ra người đàn ông ban nãy vẫn ngồi ở quầy rượu. Thật xấu hổ nếu anh ta phát hiện ra nàng đang lén lút liếc nhìn hình ảnh của anh qua vành ly nước cam sắp cạn.

Quầy rượu là nơi tập trung hầu hết ánh sáng của căn phòng này. Anh ta ngồi gần như giữa quầy, ánh sáng đổ lên người anh, đẹp lạ lẫm. Ðiều này, càng khiến nàng tò mò hơn.

Nàng đã không thể nhìn rõ khuôn mặt anh trong cuộc trò chuyện xã giao ban nãy. Bây giờ thì càng không. Tất cả chỉ là tấm lưng rộng sau lớp áo sơ mi kẻ sọc. Anh đang nói chuyện với nhân viên pha chế nhưng cô ấy không hiểu, cô liên tục đưa tay lên gãi đầu. Ðã tỏ ra hơi khó chịu, anh quay người lại, chỉ tay về chỗ nàng đang ngồi, chính xác là ly nước cam đang đặt trên đôi môi nàng.

Nàng cười phì, “Em pha cho anh ta một “ly rượu y chang” như thế này nhé!”.

Anh mỉm cười rồi quay lưng lại với nàng chỉ sau một giây.

Nàng cảm thấy hụt hẫng nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Nàng lầm bầm, anh ta thật vô duyên.

Nàng nhớ đến Franck, một chàng trai Pháp mà nàng quen đã gần một tuần kể từ hôm rời Sài Gòn trở về đây. Nghe nhân viên làm việc ở đây nói, Franck là khách quen của club này, tối nào anh cũng đến sớm và luôn ra về khi sát giờ đóng cửa.

Quen Franck là một niềm vui đối với nàng, bởi anh luôn ngọt ngào và thú vị. Anh giúp nàng giải quyết mọi khó khăn khi giao tiếp bằng tiếng Pháp. Ngược lại, anh luôn muốn nàng phải là người tự tay pha cocktail cho anh mỗi khi anh ghé quán. Nhưng hôm nay, quán đã sắp đến giờ đóng cửa mà Franck vẫn chưa xuất hiện. Cảm giác bồn chồn bắt đầu chiếm hữu nàng. Nàng lo lắng cho anh như một người bạn. Ngoài ra, nàng không dám nghĩ gì hơn.

Quay trở lại với ly nước cam không đường không đá gần như đã cạn, Hạ Lam lại tò mò nhìn về phía người đàn ông ban nãy. Thật lạ là anh ta cũng đang nhìn nàng chằm chằm, “Rượu gì mà kinh thế?”, anh nói.

Nàng bụm miệng cười. Nàng hiểu, anh ta đang cố tình đùa giỡn, sự hài hước đó biểu hiện rất rõ trong giọng điệu pha trộn với tiếng cười ấm áp. “Cocktail”, nàng nháy mắt, “Ðừng đùa”.

Anh cười, “Lạ nhỉ. Vừa chua vừa đắng”.

Nàng đã định nói thêm vài câu nhưng Franck đột nhiên xuất hiện ở cửa quán. Nàng cười mỉm rồi nhanh chóng bỏ đi về phía Franck.

Franck ôm lấy vai và hôn nhanh lên hai gò má mịn màng của nàng, “Hạ Lam. Thật xin lỗi. Anh không có số điện thoại để gọi cho em báo rằng anh sẽ tới trễ”.

Nàng cựa quậy người trong vòng ôm của Franck. Franck lúng túng, mặt anh đỏ bừng, “Xin lỗi em. Anh luôn nghĩ mình vẫn đang ở trên đất Pháp”.

Nàng nhìn Franck chăm chú hơn. Chẳng phải là anh cũng mong ngóng được gặp nàng đấy sao. Và sự nhầm lẫn phong tục này thật khó hiểu, khi mà điều đó thường xuyên tái diễn suốt gần một tuần qua. Nàng tỏ ra hạnh phúc, “Không sao cả. Em mừng vì anh đã tới”.

Nàng phát hiện ra Franck đưa tay làm dấu với người đàn ông ngồi ở quầy rượu, “Anh quen người đó?”.

Franck bỏ hai tay vào túi quần và tiến về phía trước. “Ừ. Ðó là anh trai của anh. Có lẽ, tối nay anh không thể dạy tiếng Pháp cho em được rồi. Nhưng anh mong là em vẫn tự tay làm cho anh một Brandy nhé!”.

Nàng gật đầu.

Franck ôm người đàn ông đó, anh dường như đang miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ, “Eric. Chào mừng anh đã đến Việt Nam”.

Ðáp lại cử chỉ đó, giọng Eric cứng nhắc, “Trở về thôi, Franck. Em đã rong chơi quá lâu rồi”.

“Không hề”, Franck lắc đầu bác bỏ, “Ngoài sức tưởng tượng của em, Eric ạ. Em đã học được rất nhiều điều tại đây. Hoàn toàn không giống với mục đích của bốn tháng trước”.

Nàng đưa ly Brandy về phía Franck đang ngồi không quên liếc nhìn Eric trước khi quay trở lại quầy rượu. Bây giờ nàng biết rõ một điều, Eric tới Việt Nam là để kéo Franck về nước.

Trong một giây, ánh mắt họ gặp nhau.

Eric quay người lại với Franck, anh nở một nụ cười chế giễu, “Vì bé cưng này à? Mọi chuyện thay đổi thật nhanh”.

Hạ Lam không hiểu lắm những điều họ đang nói. Nàng chỉ mơ hồ nhận ra sự bối rối trên nét mặt Franck. Chợt thấy mình là kẻ bị lừa dối,  hàng lông mi dài, cong vút của nàng đổ cụp xuống. Nàng quay nhanh người đi. Nàng không rõ ai trong hai người đàn ông kia đang nhìn nàng! Một cảm giác bị ai đó nhìn xoáy vào tấm lưng mảnh dẻ khiến đôi má nàng đỏ ửng.

“Hà Nam?”.

 Một tiếng gọi ngọng ngịu nhưng đầy ấm áp mà nàng biết đó không phải là của Franck. Nàng lập tức quay lưng lại.

“Cô là Hà Nam, phải không nhỉ?”, Eric hỏi tiếp.

“Không”, nàng nói, “Tên tôi là Hạ Lam, không phải Hà Nam. Nhưng sao anh biết tên tôi?”.

“Ðiều đó không quan trọng”, Eric nói một cách tỉnh bơ và cố che giấu nụ cười có đôi chút xấu hổ.

Tâm trạng nàng chùng hẳn xuống. Rõ ràng không phải thế, anh đã nghe lén cuộc trò chuyện của nàng và Franck. Nàng quay lưng đi với nét mặt giận dỗi. Nàng cũng không hiểu vì sao, vào thời điểm  này, bản thân lại có thái độ đó với người lạ nữa.

“Rõ ràng là cô lạ lắm. Tôi chưa gặp một nhân viên quầy bar nào mà lại tỏ thái độ như thế này với khách hàng cả”, Eric chậm rãi nói. Ðó là một âm điệu tinh tế nghe rất êm tai, khác hẳn với vẻ dí dỏm trong giọng nói mà Franck sở hữu.

“Anh đã đặt chân tới bao nhiêu nơi ngoài nước Pháp?”, nàng căng thẳng phản đối, “Và tôi cũng không thích anh gọi tôi là Hà Nam”.

Eric thốt lên, “Ồ, con gái Việt Nam có phải ai cũng đanh đá như cô không?”.

Có vẻ khi thấy mọi chuyện đã sắp nổ tung, Franck xen ngang, “Eric, làm ơn thôi đi. Cô ấy là con ông chủ của club này, không phải thành phần bừa bãi để anh trêu ghẹo đâu”.

“Tốt thôi”, Eric đáp chưng hửng, “Thành thật xin lỗi”.

Nàng bặm môi tức giận. Anh ta nghĩ mình là ai cơ chứ? Nàng lầm bầm trong miệng rồi bỏ đi.

* * *

Hạ Lam thong thả đi trên con đường lát sỏi uốn mình quanh khu resort. Tiếng suối chảy róc rách, tiếng xào xạc của làn gió khi lướt qua những tán lá và cành cây, cả tiếng be be của mấy con dê đã được buộc chặt vào những cột bê tông vững chắc. Nàng phát hiện ra, nàng đã đi quá xa khu nghỉ dưỡng.

“Coi chừng lại cảm lạnh đấy”, ông Lê nhắc nhở nàng.

Vẫn là giọng điệu khàn khàn trầm đặc, ba nàng luôn quan tâm tới con gái theo cách đó. Lúc nào cũng thế, Hạ Lam luôn buồn vì mối quan hệ giữa ông Lê và nàng, hai người rất ít khi nói chuyện với nhau, những quan điểm khi đưa ra cũng hầu như trái chiều. Vậy nên, nàng luôn nghĩ, ông Lê không yêu nàng bằng hai đứa con gái với mẹ kế. Nhưng mỗi lần về Ðà Lạt, được nghe những căn dặn quan tâm đơn giản như thế này, đôi mắt nàng lại ươn ướt nước.

“Sao ba không thuê người làm việc này? Khuya thế, ba sẽ bị cảm đấy”.

Ba nàng đã già. Ông sắp bước sang tuổi sáu mươi. Ông thương vợ, thương con theo cách rất riêng mà người ngoài nhìn vào lại hay nhầm tưởng, ông khó gần và hà khắc.

Phớt lờ câu nói của nàng, ông Lê vẫn đưa cỏ non tới tận miệng cho một con bò sữa. “Còn hai ngày nữa mới bay, con muốn lên Sài Gòn trước một ngày hay tối ngày kia mới lên?”.

“Dạ, ngày kia ạ”, nàng nói, “Con đã mời bạn bè đi ăn ở ngoài coi như tiệc chia tay luôn rồi”.

“Thế thì ngày kia ba lên Sài Gòn với con”.

“Thật hả ba?”, sự nghi ngờ của nàng thật không đúng lúc, “Vậy mà…”.

“Ừm”, ba nàng ngắt lời, “Nếu con không thích thì cũng không sao. Ở đây, ba cũng còn rất nhiều việc phải giải quyết”.

“Không phải thế ạ. Con vui lắm. Sang Pháp rồi, con sẽ rất nhớ ba”.

Ông Lê đứng thẳng lưng lại. Ông đưa mắt nhìn vẻ thẫn thờ trên khuôn mặt Hạ Lam. Nàng mới chỉ hai mươi bốn tuổi, lúc này, nàng lại càng nhỏ bé hơn khi đang ngồi đu đưa trên chiếc xích đu bằng gỗ do chính tay ông đóng.

“Mẹ con bảo, qua đó rồi con sẽ làm gì?”.

“Con không biết. Mẹ chỉ nói con cần sang Pháp”.

Nàng nói dối. Nàng tự xin lỗi ba trong thâm tâm. Nàng cũng không biết rõ lý do.

“Paris hoa lệ, có lẽ thế”, ông Lê lẩm bẩm. “Mà thôi, vào nhà ngủ đi. Sương đêm thế này, con sẽ ốm đó. Qua đó mà gầy sọp thì mẹ con lại nghĩ ba là người đàn ông chẳng ra gì”.

Ông Lê vỗ vỗ tay vào đầu con bò khiến nó kêu lên vài tiếng. Ông quay lưng đi, được vài bước thì ngoảnh đầu lại, nàng vẫn ngồi trên chiếc xích đu nhìn ông. “Còn hai ngày nữa mới đi, con nên dành thời gian ghi nhớ mọi thứ”.

Nàng đứng dậy và mỉm cười với ông, “Ba ngủ ngon ạ”.

* * *

Nàng cảm thấy khó ngủ, nhưng điều đó không liên quan gì đến việc hai ngày nữa sẽ phải rời xa nơi đây. Ðối với nàng, đó cũng chỉ là một chuyến đi hết sức bình thường giống như việc nàng lên Sài Gòn suốt nhiều tháng để học tập rồi mới trở lại Ðà Lạt khoảng vài ngày thăm gia đình. Nàng không thích ở đây dù không khí rất tuyệt, luôn se se lạnh quanh năm, cây cỏ cũng xanh mướt, những vườn hồng luôn nở rộ, rực rỡ sắc màu. Chỉ có điều, mẹ kế không thích nàng, hai đứa em cùng ba khác mẹ cũng không thích nàng, ba nàng thì luôn quan tâm theo cách riêng của ông khiến nàng luôn có cảm giác đây không phải là nhà của mình.

 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/81589


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận