Diệp Ngâm Phong nghe thấy Trần Băng nhắc tới một nhân vật mà hắn vô cùng không ưa và không thể xem nhẹ được, trong đầu cũng không thể khống chế được những xao động, cũng không còn tâm trạng nào để tiếp tục giằng co với mấy vị cô nương này nữa, rồi đi những nước cờ để cầm hòa cho xong với các nàng để hoàn thành nhiệm vụ.
Cứ như vậy, đã có Trần Băng và Diệp Ngâm Phong hai người thông qua sự khảo nghiệm của bốn vị Xuân Hạ Thu Đông cô nương rồi.
Trong lòng Đông Mai cô nương có chút khó hiểu, nàng rất tự tin về trình đánh cờ của mình, từ trước tới giờ chưa bao giờ nghi ngờ điều đó cả, nhưng hôm nay là một ngày không hề bình thường chút nào, phần thắng lại có khuynh hướng về đối thủ của nàng, ngay cả đối thủ đã nhường hẳn hai quân pháo mà bản thân vẫn không thể giành được chiến thắng, đây chẳng phải là một bi kịch vô cùng khủng khiếp đó sao?
Nàng nhìn xung quanh, trong hội trường lúc này chỉ còn Chung Việt, Tôn Kiến và tên Hàn Thái đáng ghét, ngoài Hàn Thái vẻ không hiểu gì ra, thậm chí Chung Việt và Tôn Kiến...
Đông Mai cô nương liền thầm mỉm cười, hai vị công tử kia thì nàng cảm thấy tự tin hơn vì cũng đã vài lần giao hữu rồi, cũng được coi là những đối thủ quen mặt nhau, đối với thực lực của bọn họ, thì nàng vô cùng hiểu rõ.
Tài năng cờ quạt của Chung Việt và Tôn Kiến cũng được gọi là đỉnh cao, thực lực thì cũng sàn sàn nhau, khó mà phân thấp cao được, hơn nữa thực lực của hai người họ cao hơn nàng một chút xíu mà thôi.
Nhưng chỉ có chút ít như vậy thì cũng không đáng kể lắm, trong lòng Đông Mai cô nương có chút buồn cười, tiếp theo cho dù ai ra nghênh chiến với nàng, thì đều là những tình cảnh rất khó xử.
Nàng giả bộ tươi cười nhìn Chung Việt nói:
- Chung đại công tử, tiếp theo là tới lượt chàng phải không?
Trong lòng Chung Việt như có ngọn lửa đang hừng hực cháy vậy, nhưng lại không tìm được đối tượng để xả, hắn dùng ánh mắt vẻ oán giận Diệp Ngâm Phong, thầm chửi hắn là đồ khốn kiếp.
Đều là do cái tên Trần Tiểu Cửu chết tiệt kia để lại, lần này thì hay rồi, hại mình thảm rồi, nhưng trong cục diện này hắn bắt buộc phải lựa chọn.
Hoặc là không cần vẻ sĩ diện nữa, mặc kệ cho người ta nói gì thì nói, chẳng nhường quân cờ nào cả cứ công bằng mà chiến thôi.
Hoặc là tỏ ra anh hùng, nhường quân, rồi cùng với các nàng làm một trận oai hùng.
Nhưng, cho dù hắn lựa chọn cách nào đi chăng nữa, thì đều có chung một kết cục không không như ý muốn, lựa chọn đầu tiên thì có thể thuận lợi mà giành chiến thắng, nhưng tin này đồn ra bên ngoài thì cái danh hiệu Hàng Châu đệ nhất con ông cháu cha của hắn bị ảnh hưởng rất nhiều, lựa chọn thứ hai tuy có vẻ kiên cường đó, cũng có phong thái của kẻ anh hùng đó, nhưng lại khó mà vượt qua cửa ải của bốn vị cô nương này.
Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, Trần Băng lặng lẽ đưa cho rúi từ phía sau đưa cho hắn một tờ giấy nhỏ, Chung Việt thấy Trần Băng nháy nháy mắt với hắn, trong lòng cũng không hiểu vấn đề gì, vội vàng mở ra xem, không khỏi vui mừng tột độ, vội có những cử chỉ thầm cảm ơn Trần Băng.
- Chung công tử, tiếp theo đến lượt chàng rồi đó!
Đông Mai cô nương đang trong lúc rất buồn bực, lại thêm má mì tới nữa, nên càng không vui, thấy bộ dạng vui mừng khác thường của Chung Việt, liền thúc giục hắn tiến vào Quỷ Môn quan.
Chung Việt không thèm để ý tới lời của Đông Mai, bỗng nhiên ôm chầm lấy bụng, cau mày khom lưng lại, miệng thì rên rỉ nói:
- Ai dà... ai dà... đột nhiên ta đau bụng quá trời, lẽ nào vừa nãy đã ăn phải cái gì chăng? Bây giờ phải làm thế nào đây? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hắn lại quay đầu nói với Đông Mai cô nương:
- Ái dà..., Đông Mai cô nương, con người có ba cái bức bách nhất, ta đoán rằng ta đã ăn cái gì nên đau bụng, đợi ta đi giải quyết xong sẽ nghênh trận cùng các nàng, nếu nàng đợi không nổi thì để Tôn công tử lâm trận trước đi! ái dà...
Đông Mai cô nương ngẩn người ra, không ngờ một công tử giàu có thường ngày đều tỏ ra rất lịch thiệp, hôm nay lại giở trò này, nàng không khỏi cười trộm, rồi lại đưa ánh mắt nhìn Tôn Kiến nói:
- Tôn công tử, Chung công tử phải đi giải quyết, công tử có việc gấp gì cần phải đi không?
Lời nói này vô cùng ác độc và xảo quyệt.
Tôn Kiến vừa nãy rõ ràng nhìn thấy Chung Việt rất bình thường, sao tự nhiên lại đau bụng được, cần phải đi giải quyết, mẹ kiếp càng khiến ta coi thường ngươi thôi.
Hắn biết rõ tên tiểu tử Chung Việt này đang giả bộ, nhưng nói đi giải quyết nỗi buồn cũng là một giải pháp hay, chẳng có ai có lý do gì để ngăn hắn lại cả, lý do này vừa chẳng sợ mất mặt lại là cái kế hoãn binh.
Hắn thấy Chung Việt nghĩ ra một phương án hay như vậy, trong lòng vừa khâm phục vừa khinh bỉ, lúc này đây hắn không biết phải làm thế nào, không nghĩ ra được phương pháp nào hay để thoát khỏi nguy cơ này, trong lòng thầm nghĩ, hay là mình cũng giả bộ cần đi giải quyết nỗi buồn để bịt mắt mọi người, không ngờ Đông Mai cô nương lại nói ra những câu này.
Mẹ kiếp cái con hàng này, mối thù này không báo ta thề không làm người.
Trong tình hình cấp thiết hắn vội nói:
- Đông Mai cô nương, ta... đầu ta bỗng nhiên đau quá, ta nghĩ bệnh thiên đầu thống của ta lại tái phát rồi, đợi ta nghỉ ngơi uống một cốc trà là tốt thôi, nếu nàng không đợi được thì để Hàn công tử lên tiếp nàng trước vậy.
Hắn nói xong, bản thân cũng cảm thấy buồn bã và vui mừng, buồn bã là vì bản thân đường đường là một quý công tử không ngờ chỉ vì sợ thua bẽ mặt nên kiếm cớ bệnh tật để thoái thác, vui mừng là vì cuối cùng cũng đã được cái gánh nặng này đi rồi, trong lòng hắn thấy rất thoải mái, rồi đưa mắt nhìn Chung Việt, thấy tên tiểu tử này ngồi đó ôm bụng giả vờ đau đớn, cũng không thấy hắn đi giải quyết, trong lòng càng thêm oán hận hắn.
Đông Mai không hề biết rằng chỉ một câu nói đùa của nàng mà khiến Tôn Kiến hận nàng đến vậy, nàng cũng đã sớm nhận ra kết quả như vậy rồi, Tôn Kiến là người vô cùng bình tĩnh và trầm lắng, tất nhiên là sẽ không cam lòng để bị thua bẽ mặt đâu.
Bây giờ đột nhiên nàng cảm thấy bản thân mình rất oai phong, không ngờ lại khiến hai vị công tử cao quý này sợ hãi mà lui binh, như vậy cũng coi như thiên cổ hiếm có rồi. Nàng mỉm cười một cái, rồi lại đưa ánh mắt nhìn Hàn Thái nói:
- Hàn công tử, bây giờ chỉ còn lại công tử thôi.
Tên nhãi Hàn Thái này bỗng giật mình bất giác, thấy Đông Mai hỏi hắn, bỗng nhiên nghĩ ra bây giờ chỉ còn lại có bản thân hắn.
Bộ dạng hắn rất đáng thương, vẫn cứ ôm khư khư lấy khuôn mặt, trên khóe miệng vẫn còn vết máu, trong lòng thầm chửi thề hai tên Chung Việt và Tôn Kiến nhát như thỏ đế, không ngờ lại đưa đẩy nhiệm vụ khó khăn này cho ta.
Nhưng hắn biết, nếu dựa vào tài cán của hắn, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể đánh bại được Đông Mai cô nương.
Bây giờ hắn không thể giả bộ đi giải quyết nỗi buồn, cũng không thể giả bộ đau đầu, thấy bốn vị cô nương và mấy vị công tử đang nhìn mình, đột nhiên ôm chầm lấy quai hàm lăn lộn xuống đất nói:
- Bản công tử sau khi bị cú tát, thần trí hỗn loạn, răng đau vô cùng, chỉ có thể nghỉ ngơi thì mới đỡ được, hay là đợi Chung Việt đi giải quyết nỗi buồn xong thì chiến với các nàng đi.
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến tất cả mọi người ồ lên cười.
Trần Băng và Diệp Ngâm Phong thấy những trò hề vừa rồi, cùng nhìn nhau rồi cũng mỉm cười.
Chung Việt đang ôm bụng giả bộ đau đớn, lại nghe thấy tên khốn Hàn Thái đá nhiệm vụ khó khăn kia về mình, cảm thấy vô cùng tức giận, đang định mở mồm nói, rồi lại ngẫm nghĩ để đá tiếp cái cục nợ này sang người khác.
Đột nhiên nghe thấy trong nội đường vang lên một giọng nói:
- Các vị công tử, các vị cô nương không hiểu biết, mong các vị thứ lỗi!
Âm thanh kia nghe rất nuột nà, khiến người nghe không khỏi lưu luyến, như si như mê!
Hồng Hạnh cô nương! Chung Việt bà Tôn Kiến đồng thời đứng lên nói.