- Một đám vô dụng!
Trước trướng quân doanh Bình Châu, Định Nam Vương nổi giận lôi đình, nắm chặt con bồ câu đưa thư, không tránh xé tan thành từng mảnh. Lão vỗ bàn thật mạnh, sắc mặt xanh mét, khó coi dị thường, bả vai run lên mạnh mẽ, hướng cái nhìn về phía ba mươi tên lính đang quỳ trước mặt nói:
- Năm nghìn quân binh tinh nhuệ đều đã tử trận sao?
Trên thực tế, Định Nam Vương sau khi xác định Ngô Đồng bị Tà Nguyệt giáo bắt đi, lo lắng cho đứa con, lão đã tự mình mang theo hai mươi kỵ binh thám mã đồng hành, ngày đêm kiêm trình chạy tới Bình Châu.
Nửa đường, Định Nam Vương nhận được phong thư, đọc một lần nhưng trong lòng không cho là đúng, thầm nghĩ Hoa Như Ngọc lừa gạt mình, lão tiếp tục gấp rút hành quân. Sang buổi sáng ngày thứ hai đã chạy tới Bình Châu.
Mà vừa ngồi trên ghế tựa của võ đường, liền nghiêm khắc chất vấn:
- Hoàng Hoan tướng quân doanh trại Bình Châu hiện ở chỗ nào? Vì sao không tới gặp bổn vương?
Lôi Tuấn phó tướng Bình Châu bị lôi ra chất vấn, trên mặt sầu khổ, do dự nói:
- Hồi bẩm Vương gia, Hoàng tướng quân, anh ta… anh ta…
Định Nam Vương nhìn Lôi Tuấn căm tức, vỗ bàn "rầm" cả giận nói:
- Không quả quyết, đâu có nửa điểm hợp với phong thái làm tướng?
Lôi Tuấn không dám giấu diếm, cắn môi chán nản nói:
- Hoàng Hoan phòng thủ Bình Châu vì nóng lòng muốn cứu tiểu Vương gia, hôm qua đã dẫn năm nghìn thiết kỵ tinh nhuệ, hung hãn không sợ chết xâm nhập vào Hưng Long, anh dũng chết trận, năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ toàn quân bị diệt, còn lại ba mươi tên sống sót!
Lôi Tuấn khoát tay, ba mươi tên lính sống sót đều bước ra khỏi hàng, quỳ gối trước mặt Định Nam Vương.
- Cái gì? Hoàng Hoan chết trận, năm nghìn kỵ bị cũng bị giết hết? Chỉ … chỉ còn lại ba mươi tên này sao?
Định Nam Vương đang thưởng trà thơm, nghe một câu của Lôi Tuấn không khỏi chấn động tâm hồn, tay run lên, chén trà rơi xuống đất vỡ tan. Định Nam Vương hồn bay phách lạc, hai mắt vô thần, suy sụp dựa vào ghế da báo, thở dài mấy hơi, mới nỉ non tự nói:
- Sao có thể như vậy! Sao có thể như vậy!
Lặng im hồi lâu, đại sảnh chìm trong không khí đầy áp lực, không có mảy may chút âm thanh.
Thân binh bên cạnh chạy tới, vỗ nhẹ lên lưng Định Nam Vương mới kéo lão từ trong thất thần trở lại, vội vàng lấy phong thư kia ra, đọc lại cẩn thận một lần nữa.
Lúc ban đầu, Định Nam Vương đối với nội dung trong bức thư cũng không tin tưởng lắm, tuy rằng cầm thư lên là tin tức Hoàng Hoan đã chết, năm nghìn kỵ binh toàn quân bị diệt, nhưng xưa nay binh bất yếm trá (chiến tranh không ngại lừa dối), có lẽ Hoa Như Ngọc cố tình bày bố nghi trận, thiết lập cạm bẫy.
Tuy rằng chữ viết là của Ngô Đồng không sai, nhưng xưa nay người tài không ít, nói không chừng phong thư này là của kẻ khác mạo danh mà viết. Mà Phòng Linh đối với Ngô Đồng hiểu rất rõ, gần như có bản lĩnh đánh tráo được bức thư này.
Hơn nữa, Định Nam Vương cũng biết được bản lĩnh của Hoàng Hoan, tuy rằng liều lĩnh, nhưng lại nhanh trí hơn người. Cho dù trúng kế, cũng sẽ toàn thân trở ra, đâu có đạo lý dễ dàng chết trận được? Cho dù Hoàng Hoan trúng bẫy, hơn năm nghìn tinh binh cũng không có khả năng chết trận toàn bộ - năm nghìn kỵ binh này được trang bị đều là lương mã, vả lại tới gần tiền tuyến, đều là tinh binh chiến lực dũng mãnh, đâu có thể tiêu diệt toàn bộ? Vả lại, thủ quân Ninh Đô trình độ thế nào, trong lòng Định Nam Vương hiểu rất rõ ràng.
Chiếu theo chiến lực như vậy, cho dù bày trận thành công, tối đa cũng tổn thương tới năm nghìn kỵ binh mà thôi. Muốn diệt toàn quân, không khác gì người si nói mộng.
Căn cứ vào những nguyên nhân trên, khiến Định Nam Vương đối với nội dung phong thư này không thể gật bừa, gần như có thể nhận định đây là thư ngụy tạo.
Nhưng giờ phút này nghe Lôi Tuấn từng chữ nói ra tựa như sấm sét, đem tự tin của Định Nam Vương phút chốc đánh tan.
Lão hổn hển, đem phong thư xé thành từng mảnh nhỏ, chắp tay sau lưng đến trước mặt một tên lính đang quỳ trước mặt, lạnh lùng nói:
- Năm nghìn kỵ binh Bình Châu toàn quân bị diệt, quân thủ thành Ninh Đô chết bao nhiêu?
Trong lòng lão cho rằng, có thể tiêu diệt được năm nghìn kỵ binh, dựa vào chiến lực ti tiện của Ninh Đô, tất nhiên cũng phải tổn thương mất ba nghìn tên lính.
Tên lính đang quỳ dưới đất, nơm nớp lo sợ, nói:
- Hồi bẩm Vương gia, quân thủ thành Ninh Đô chưa tổn thương một người, không chết một ai.
- Cái gì? Không chết một người nào?
Định Nam Vương giận dữ lôi đình, một cước đạp gã, giận dữ hét lên:
- Song phương giao chiến, làm sao không có người chết? Ngươi có phải hay không sợ đến choáng váng rồi? Quân vô dụng như vậy, lưu lại chỉ lãng phí lương thực. Người tới, đem hắn ra ngoài đánh chết cho ta.
Tên lính kia luống cuống, vội vàng đứng lên một lần nữa quỳ lại chỗ đó, khóc lóc kể lể nói:
- Vương gia, tiểu nhân… tiểu nhân không có gì hoảng sợ, quân thủ thành Ninh Đô quả thật không tổn thương mảy may, người đừng giết tiểu nhân.
Hai chín tên lính còn lại cũng dập đầu xin tha, một tên lớn gan vừa khóc vừa giải thích:
- Bọn tiểu nhân đi theo Hoàng tướng quân vào Hưng Long, bắt đầu dựa vào sĩ khí, một tiếng trống dục tinh thần hăng hái, lọt vào Hưng Long rồi cứu tiểu Vương gia ra.
- Hoàng tướng quân lại nghĩ quân thủ thành Ninh Đô từ trên cao nhìn xuống, bất quá chỉ dựa vào cung tiễn, nhưng cẩn thận quan sát một hồi vẫn không thấy bóng dáng cung tiễn đâu. Hoàng tướng quân cho rằng bọn chúng chỉ phô trương thanh thế, bởi vậy quyết tâm phá xuyên Hưng Long càng tăng lên. Làm sao nghĩ được đối phương mặc dù không có cung tiễn, nhưng chuẩn bị một loại vũ khí khiến người ta kinh sợ.
Định Nam Vương vươn người ra hỏi:
- Đó là vũ khí gì?
Vừa nhắc tới loại vũ khí này, tên lính kia trong lòng vẫn còn sợ hãi, trong đầu hiện lên cảnh tượng ngày hôm qua biển lửa đầy trời, đồng đội, chiến mã bị nướng cháy thê thảm. Trong lòng không kìm nổi sợ hãi cả người run rẩy, lắp bắp nói:
- Chúng ta cũng chưa từng thấy qua loại vũ khí đó, nhưng nó có thể phun khói, có thể phóng hỏa, có thể bắn ra cục đá lớn. Hơn nữa cục đá đó nóng kinh người, không chỉ có thể xuyên thủng lục phủ ngũ tạng, còn có thể thiêu cháy làn da.
- Ước chừng năm nghìn cây vũ khí lợi hại như vậy cùng nổ, trong Hưng Long dấy lên một biển lửa, các huynh đệ cùng nhét chung một chỗ, không nơi chạy trốn, có người bị đánh bể đầu, có người bị đánh lục phủ ngũ tạng tung tóe, có người bị lửa thiêu cháy khét, có người lại bị chiến mã đạp chết… Nói chung khói hun lửa cháy, tựa như rơi vào địa ngục giữa trần gian…
Nghe tên lính thuật lại cảnh tượng thê thảm, trong hành lang một mảnh yên lặng, áp lực không thở ra hơi – đây rõ ràng chính là yêu pháp, làm sao là vũ khí bình thường được.
Nếu Đại Yến đem yêu pháp kia phổ cập ra, thì ta đối kháng thế nào?
Định Nam Vương nghe tới đó, trong lòng chán chường, vội chấn an quân tâm nói:
- Hóa ra là vũ khí này, ha ha… các ngươi không cần kinh hoảng, loại vũ khí này ta hiểu rõ, đương nhiên có phương pháp phá giải. Lần sau giao chiến, nhất định có thể giết bọn chúng không còn mảnh giáp.
Các tướng sĩ nghe vậy, lúc này trong mới yên lại – không thể không thừa nhận, năng lực phản ứng khi lâm chiến của Định Nam Vương cũng không phải bình thường.
Định Nam Vương giảng giải cho ba mươi tên binh sĩ một trận, lấy biểu hiện khoan dung thương cảm của mình mới đổi sang chủ đề chính nói:
- Các ngươi có từng nhìn thấy tiểu Vương gia không?
Vừa rồi tên lớn gan lắp bắp nói:
- Cả đám do bị quân thủ thành Ninh Đô lục soát bắt ra, khi lên đỉnh núi có nhìn thấy tiểu Vương gia, chỉ là…
- À? Các ngươi nhìn thấy tiểu Vương gia rồi ư?
Định Nam Vương vừa nghe, không khỏi kích động lên, níu lấy cổ tên lính kia, hai mắt mở lớn, truy vấn:
- Tiểu Vương gia ổn không? Có bị kinh hãi hay không?
- Việc này…
Tên lính kia không dám giấu diếm, khó xử nói:
- Tiểu Vương gia bị nữ tướng quân kia đánh mấy chục roi, đánh tới khi da tróc thịt bong, máu thịt lẫn lộn.
- Trời ơi, con của ta.
Định Nam Vương yêu con xót ruột, nghe vậy liền hôn mê bất tỉnh.
Đám thân binh bận rộn hồi lâu mới cứu lão tỉnh lại. Định Nam Vương dựa vào ghế, uể oải hỏi:
- Bọn họ tại sao đánh tiểu Vương gia, chẳng lẽ không biết đầu cơ kiếm lợi ư?
Tên lính kia đỏ mặt, lắp bắp:
- Tiểu nhân.. tiểu nhân không dám nói.
Định Nam Vương nghe vậy nói:
- Nói! Ta thứ cho ngươi vô tội.
Tên lính kia nghe vậy bùm một tiếng, quỳ trên mặt đất bẩm:
- Người nữ tướng quân kia nói, chúng ta là huynh đệ đồng tộc, vốn nên thân như một nhà. Đều là do Định Nam Vương tác loạn, khiến dân chúng sinh linh lầm than, chiến hỏa bay loạn.
- Cho nên, trong lòng nàng đối với ngài hận thấu xương. Lại nói cái gì cha mẹ nợ con phải trả, vì thế mới đánh tiểu Vương gia, giải tỏa hận thù cá nhân …
- Hoa Như Ngọc, ngươi … ngươi khinh người quá đáng.
Định Nam Vương nghiến răng nghiến lợi hóp mắt, nhìn thẳng tên lính kia, hừ lạnh nói:
- Lời của nữ tướng kia ngươi tin sao?
Tên lính kia vội dập đầu như bằm tỏi, khóc than nói:
- Hồi bẩm Vương gia, tiểu nhân đương nhiên không tin. Vương gia đối với bọn tiểu nhân ân trọng như núi, không có Vương gia, vốn không có hạnh phúc của đám tiểu nhân…
Ba mươi mấy tên lính đều tranh nhau bày tỏ thái độ của mình, khắp nơi một mảnh âm vang những lời cầu xin tha thứ.
- Ta sẽ không trách các ngươi, các ngươi đi xuống cả đi. Nguồn: http://truyenyy.com
Định Nam Vương khoát tay, bảo những tên lính kia cùng đám võ tướng cấp thấp, cấp trung đi xuống, chỉ để lại năm sáu tên võ tướng xuất sắc ở lại bàn chuyện.
Mã Võ ngồi xuống nhìn tinh thần Định Nam Vương khốn đốn, mới nói:
- Vương gia, tiểu Vương gia thân phận phi phàm, chính là cốt nhục duy nhất của ngài, tuyệt đối không thể có nửa phần sơ xuất. Cho nên, chúng ta hẳn dựa theo thư yêu cầu, sớm đổi tiểu Vương gia về mới được.
- Trên thư không phải nói muốn dùng mười tám mạng người nhà Phòng Linh cùng Vương phi Yên Nhiên trao đổi ư? Mạt tướng cảm thấy dùng bọn họ trao đổi tiểu Vương gia, cũng không phải không được.
Định Nam Vương thở dài nặng nề, nhắm mắt trầm tư.
Lôi Tuấn vẻ mặt đầy lo lắng, do dự nói:
- Tiểu Vương gia cơ thể yếu đuối, cũng không đủ sức chống lại áp lực lâu. Nếu ngày ngày chịu đòn roi, chỉ e…
Định Nam Vương nghe đến đó, tim như bị bóp nghẹ, không khỏi ruột thắt lại.
Lão chậm rãi mở mắt ra, thở dài nói:
- Vương phi Yên Nhiên có thể trao đổi, nhưng, mười tám người nhà Phòng Linh, nếu giao ra có thể khiến tên phản tặc này tránh được ngục tù. Y đối với lai lịch chúng ta hiểu biết quá rõ ràng, binh lực, kinh tế, thời cuộc, địa hình, mọi thứ y đều đọc qua rất sâu. Một khi y quyết tâm đối phó chúng ta, chắc chắn y sẽ là kẻ thù khó đối phó nhất. Cho nên, việc này không thể không thận trọng suy xét.
Nói vậy nhưng trong lòng lão hối hận chết khiếp – Sớm biết Ngô Đồng sẽ bị ép buộc bắt cóc, liền đợi sau khi Phòng Linh trở về Phúc Kiến, lúc đó trị tội y là được rồi. Hiện tại lại bị động, chỉ do mình tự tìm đắng mà ăn.
Đám người Mã Võ cân nhắc trong chốc lát, cũng biết Định Nam Vương phân tích cực chuẩn xác, không khỏi mặt co mày cáu, khó xử nói:
- Vương gia, nếu không thể dùng mười tám mạng người nhà Phòng Linh trao đổi, việc đó nên làm thế nào cho phải? Cũng không thể tùy tiện để tiểu Vương gia mỗi ngày bị quất roi, chịu thống khổ được?
- Bổn Vương thật ra có một chủ ý.
Định Nam Vương híp mắt, cười lạnh nói:
- Trong phong thư này có nhắc tới, nhất định phải buông tha một đôi nam nữ chạy trốn hướng nam. Dựa vào điểm này cũng đủ chứng minh, thân phận hai người này tuyệt không đơn giản.
Mã Võ nói:
- Ý của Vương gia là…
Định Nam Vương híp mắt, lạnh lùng nghiêm nghị nói:
- Lập tức truyền lệnh xuống, nhất định phải bắt sống đôi nam nữ đó. Ta muốn dùng bọn họ trao đổi cùng Hoa Như Ngọc.
Đám người Mã Võ phấn khích không thôi, nhận lệnh mà đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Định Nam Vương, lão chắp tay sau lưng, nhìn lên xà nhà, lắc đầu nói:
- Chẳng lẽ thật là do quá nỏng nảy mà ra? Chao ôi, ngươi gắng chịu đựng, cha nhất định sẽ cứu ngươi ra.